Ngục Thánh

Chương 28

Tầm chiều tối, Tây Minh trở về từ hoàng cung Băng Hóa quốc. Chẳng buồn nghỉ ngơi, ông liền lao vào thảo luận kế hoạch tác chiến với thái độ hơi cáu kỉnh. Ai nấy đều thông cảm cho ông, bị hoàng đế cùng bộ sậu chính phủ chất vấn hàng tiếng đồng hồ là con đường ngắn nhất dẫn đến nhà thương điên.
Mọi người tập trung tại một căn lều nhỏ, tấm bản đồ ngôi đền hủy diệt được hiển trị trên máy chiếu ba chiều. Đền gồm một cửa chính diện và hai cửa phụ. Theo kinh nghiệm của người Đà Ma, bọn tàn ảnh tập trung nhiều nhất ở cổng chính. Ngài Tây Minh sẽ tự mình đảm đương khu vực nguy hiểm đó cùng sự yểm trợ bằng phi thuyền của Nghiêm Thu, nhóm công chúa chia đội hình thâm nhập hai cổng còn lại. Điều kỳ lạ là Tây Minh sắp xếp công chúa đi cùng Vô Phong chứ không phải Chiến Tử. Mọi người nhất loạt phản đối quyết định này vì công chúa với tên tóc đỏ mới tập luyện chung được một thời gian ngắn, đội hình dễ phát sinh rối loạn. Nhưng ngài đại thánh sứ vẫn bảo lưu ý kiến. Khỏi cần nói cũng đủ biết tên tóc đỏ vui sướng cỡ nào.
Hỏa Nghi tham gia hỗ trợ cùng Nghiêm Thu thay vì trực tiếp chiến đấu. Hắn đang kiểm tra vũ khí đạn dược lần cuối, trong đầu dở dang vô vàn câu hỏi về chiếc đĩa vàng. Sự tò mò xen lẫn những toan tính lợi hại khiến hắn khó lòng tập trung công việc. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn quyết định ngừng tìm hiểu chiếc đĩa vàng. Nó quá nguy hiểm và hắn không muốn chết dấm chết dúi bởi những thế lực giấu mặt. Hỏa Nghi đồng thời dừng luôn chuyện điều tra quá khứ của Vô Phong bởi nó nguy hiểm chẳng kém cái đĩa. Đối mặt hội đồng pháp quan Phi Thiên? – Kẻ ngông cuồng nhất cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Hỏa Nghi đi tìm Vô Phong để nói rõ mọi chuyện. Tuy nhiên tên tóc đỏ không có trong lều, Hỏa Nghi bèn chạy đến bờ sông và gặp hắn ở đó. Vô Phong vẫn đang miệt mài luyện kiếm thuật, mặt tuyết dưới chân hắn nát tươm và quang cảnh thơ mộng của dòng sông bị tổn hại ít nhiều. Hỏa Nghi lên tiếng:
-Nghỉ đi ông bạn! Cậu định lết cái xác rã rời đến ngôi đền rồi biếu bọn tàn ảnh một bữa ăn đêm chắc?
Thanh “bộc phá” cắm ngập nền đất. Vô Phong nằm vật ra đó, toàn thân gần như tê liệt, từng khớp xương tưởng chừng sắp rơi rụng. Tình trạng này đi lại còn khó chứ chưa nói đánh đấm. Tuy nhiên tên tóc đỏ không lo lắng mà chỉ cười:
-Xong rồi, Tử Thiết thành công rồi!
Hắn vui như đứa trẻ tìm ra điều thú vị. Hỏa Nghi bước xuống đoạn ngồi cạnh tên tóc đỏ, mắt dáo dác canh chừng như sợ ai nghe lén rồi nói:
-Chúng ta cần nói chuyện. Chiều nay tôi vừa gặp ông tộc trưởng…
Hỏa Nghi kể chi tiết cuộc nói chuyện với Hrdaya, hắn không giấu giếm điều gì kể cả ý định rút lui của mình. Hai mặt một lời tốt hơn là giữ rịt trong đầu cho thêm nhức óc! – Hắn nghĩ thế. Vô Phong nghe xong liền tặc lưỡi:
-Vậy là cậu bỏ cuộc?
Hỏa Nghi nhún vai lắc đầu:
-Chịu thôi, ông bạn. Mấy lão già pháp quan hay cái đĩa vàng vượt quá khả năng của tôi.
Những hy vọng mới nhen nhóm của Vô Phong bị dội gáo nước lạnh. Thiếu Hỏa Nghi, con đường trước mắt hắn ngày càng mờ mịt. Hắn thừa nhận bản thân không đủ sức giải mã bí mật quá khứ và hắn cần người giúp đỡ. Nhưng Hỏa Nghi có cái khó riêng, bắt ép gã tham gia sẽ chẳng hay ho gì. Tên tóc đỏ thở dài:
-Đành vậy! Dù sao… cảm ơn cậu về cái món kia, nó rất tuyệt!
Hắn chỉ vào thanh kiếm “bộc phá”. Hỏa Nghi nhếch mép cười sau hỏi:
-Thế cậu định thế nào?
Vô Phong gãi đầu:
-Tiếp tục chứ biết sao? Tôi đâu còn lựa chọn khác? Có lẽ tôi nên tập trung bới móc Thổ Hành, hy vọng là khả quan!
Hỏa Nghi thừa hiểu tên tóc đỏ đang trả lời cho có. Đội Thổ Hành vốn khóa kín mọi thông tin, cố gắng điều tra bao nhiêu cũng chỉ như húc đầu vào đá tảng. Tuy nhiên Vô Phong không hề suy sụp như Hỏa Nghi lầm tưởng mà chỉ hơi xuống tinh thần đôi chút. Tên tóc đỏ gãi đầu cười:
-Sẽ mệt mỏi đấy! Nhưng để sau đi, giờ chúng ta nên quan tâm công việc trước mắt. Cậu nói đúng, tôi cần nghỉ ngơi.
Hắn nhổm dậy vươn vai làm vài động tác thể dục. Gió buốt như ngọn roi nhúng nước đá quất lên thân thể tím ngắt những vết máu tụ, hắn rùng mình khoác áo, từng cử động khó khăn vô cùng. Hỏa Nghi chống cằm nhìn Vô Phong, tâm trí chợt liên tưởng Oa Lạc. Sau khi rời Thánh Vực, Hỏa Nghi cảm giác có một điều gì đó ở Vô Phong rất giống với thằng bé xấu số và đặc điểm ấy ngày càng bộc lộ rõ nét.
Điều gì khiến con người ta thay đổi?
Hỏa Nghi biết lý do tên tóc đỏ thay đổi nhưng nó thật khôi hài.
*
* *
Vài ngày trước…
Tiếng nổ chát chúa vang khắp phòng tập, từng giọt mồ hôi tí tách rơi trên mặt sàn ám khói bị sức nổ lựu đạn thiêu đốt. Đây là lần đầu tiên Vô Phong sử dụng tính năng lựu đạn của “bộc phá”. Nếu kết hợp cùng Tử Thiết sẽ tạo ra chiêu thức mạnh không tưởng. Có điều lý thuyết luôn cách xa thực tế. Máu dồn ép những cơ thịt cánh tay đau buốt khôn tả, Vô Phong cắn chặt răng không nói nên lời. Sức ép nổ quá lớn gây tổn hại thân thể người sử dụng và đó sẽ trở thành điểm yếu chết người trong thực chiến. Do chưa tìm được cách hạn chế lực nổ, Hỏa Nghi khuyến cáo chỉ nên dùng lựu đạn khi thật cần thiết.
-Phải cải tiến “bộc phá” nhưng tạm thời cứ như vậy đã. – Hỏa Nghi lắc đầu –Nghỉ đi ông bạn! Hôm nay luyện tập quá nhiều rồi!
Vô Phong nhặt kiếm định luyện tập tiếp nhưng Hỏa Nghi giằng lấy thanh “bộc phá”:
-Nghỉ! Cậu muốn liệt tay à? Cố gắng vừa thôi chứ!
Tên tóc đỏ ngửa khuôn mặt đẫm mồ hôi thở dốc. Thời gian dường như quá ngắn ngủi, hắn luôn cảm thấy từng giây từng phút quý giá bị lãng phí. Hắn đang sống như thể ngày mai mình sẽ chết. Vô Phong bất giác nói:
-Tôi… muốn bảo vệ công chúa.
Hỏa Nghi nhún vai:
-Rồi, rồi! Ai cũng có trách nhiệm bảo vệ nàng “tông túa” bé bỏng, không cần nhắc!
Vô Phong lắc đầu:
-Tôi nói thật đấy! Một cảm giác rất lạ, rất thân quen… không biết giải thích sao nữa! Tôi muốn bảo vệ cô ấy.
Lông mày của Hỏa Nghi cái nhướn lên cái nhún xuống, hắn nghiêm mặt nhìn Vô Phong rồi hỏi:
-Cậu nghĩ thế nào về công chúa?
-Hả?
-Tôi hỏi cậu nghĩ thế nào? Nói nghe xem, đừng trốn tránh. Này, nghe này! Chúng ta đều là đàn ông, đây chẳng phải vấn đề bí mật hay thầm kín gì hết! Nói tôi nghe, cậu nghĩ thế nào về công chúa?
Bình phẩm phụ nữ là chuyện mới mẻ với Vô Phong. Trước đây hắn cũng hay tán phét về đàn bà cùng bọn du đãng ở chợ rác nhưng đa số toàn lời lẽ thô tục. Đánh giá công chúa ư? Khó! – Hắn nghĩ thầm. Thứ tình cảm ấy quá lạ lẫm và thật là đáng xấu hổ nếu phơi bày trước mặt người khác. Vô Phong lắc đầu không chịu nói nhưng gã Hỏa Nghi cứ thúc giục mãi nên hắn đành trả lời:
-Cô ấy rất tốt, vậy thôi.
-Và cậu thích cô ta?
Tên tóc đỏ thở phù, bàn tay che miệng như cố ngăn mình tuôn ra những câu từ thiếu thông minh. Cuối cùng hắn cũng gật đầu thay lời muốn nói. Một sự thú nhận thực lòng nhưng điên rồ hơn mọi câu chuyện cổ tích. Hỏa Nghi bỗng nhiên cười sằng sặc:
-Ôi trời ơi, ông bạn! Cậu giống hệt một thằng đần vậy!
Gã cười đến quặn ruột. Vô Phong cáu tiết đoạn cầm chai nước phi thẳng vào gã. Hỏa Nghi né được rồi chạy ra cửa và không ngừng cười lớn. Hắn nghĩ rằng tên tóc đỏ bắt chước mấy thằng đàn ông lụy tình quá tốt.
*
* *
Hỏa Nghi đã chế giễu lời tự sự của Vô Phong song đến giờ hắn buộc phải nghĩ rằng tên tóc đỏ hoàn toàn nghiêm túc. Một gã trai sống cô độc quá lâu ở chợ rác cố nhiên vô cùng thích thú những tình cảm khác giới đầu đời. Phiền rằng vấn đề sẽ bình thường nếu không liên quan đến “công chúa”. Chẳng cần kẻ trong cuộc, người ngoài nhìn vào cũng thấy sự khác biệt thân phận giữa Vô Phong và Lục Châu. Vô Phong giữ chặt thứ cảm tình ấy trong lòng còn được chứ biến nó thành hành động thì quả thực… quá ngu. Theo đuổi mong ước viển vông chỉ mang lại những đau đớn, Hỏa Nghi không muốn chứng kiến một số phận giống như Oa Lạc thêm lần nữa, hắn nói:
-Bỏ đi, Phong! Cậu mong đợi điều gì từ Lục Châu? Cô ta sinh ra để làm công chúa, đứng trên những kẻ khác! Cái tình cảm mà cậu nghĩ chẳng qua là sự ngộ nhận thôi!
Gió lạnh tạt mái tóc đỏ phủ gương mặt trầm tư của Vô Phong. Hỏa Nghi nói đúng, ước vọng mang tên “công chúa” quá viển vông. Và như bao gã trai mới nếm trải cảm xúc đầu đời khác, hắn chẳng thể lý giải mình đang nghĩ gì hay làm gì.
Vô Phong nhặt thanh “bộc phá” rồi quay về làng. Hỏa Nghi gọi theo:
-Có nghe không, ông bạn? Cậu đang tự giết mình đấy!

Vô Phong dừng bước, gương mặt chẳng chút hối hận quay lại nở nụ cười vô tư và phó mặc cho gió mang đi:
-Thì… kệ mẹ nó đi!
Hỏa Nghi trố mắt, lòng chắc mẩm tên tóc đỏ ăn phải bùa mê thuốc lú. Nhưng hắn không nói thêm nữa, cãi nhau với mấy thằng ẩm ương chuyện tình cảm chỉ phí thời gian.

Ba tiếng sau, mọi người bắt đầu xuất phát. Bầu trời đêm sậm sụi từng tảng mây nhờ nhờ trắng đục. Dòng tuyết xiêu xiêu như mái tóc rối trắng toát bao phủ rặng núi. Trong mưa tuyết, nhóm công chúa di chuyển trên con đường mòn heo hút dọc theo sườn núi, từng đôi chân nối nhau hằn lên mặt tuyết rồi sớm phai mờ theo những cơn gió khắc nghiệt. Thiên nhiên liên tục vùi dập lòng nhiệt huyết của những trái tim đang tìm đến ngôi đền hủy diệt nằm tít trên đỉnh núi. Càng gần ngôi đền, nhiệt độ càng suy giảm. Bao nhiêu lớp áo cách nhiệt cũng không chống được cái lạnh như ngàn mũi kim tiêm đâm xuyên da thịt. Ai nấy thủ người kỹ càng trong bao tay dày và kính chắn gió, cổ họng dành để giữ hơi ấm cơ thể thay vì trò chuyện. Chỉ duy anh em sinh đôi họ Lôi thừa năng lượng vẫn tán gẫu tưng bừng, Lôi Quân nói:
-Tao hỗ trợ công chúa, mày giúp tóc đỏ. Rõ chưa?
-Khôn thế? Phải biết nhường em trai chứ? – Lôi Vũ lắc đầu – Tôi với công chúa, ông anh với tóc đỏ, vậy mới công bằng!
Theo kế hoạch, người đi cùng nhóm công chúa là Thú nhưng gã chưa quay lại Thần Sấm, Hắc Hùng liền chuyển nhiệm vụ sang anh em sinh đôi. Vô Phong không rõ bọn họ có sở trường gì vì thời gian sống cùng trung đội quá ít, chỉ biết rằng hai gã là trung tâm rắc rối với thành tích quậy phá có hạng. Tên tóc đỏ hay cùng bộ đôi nhí nhố này chôm chỉa thức ăn của nhà bếp doanh trại nên có quan hệ khá tốt. Dù vậy anh em họ Lôi hiếm khi tâm sự vấn đề cá nhân. Trong một lần lỡ miệng, hai anh em lộ ra là chẳng biết gì về trường sĩ quan Phi Thiên quốc. Điều đó khá bất thường bởi tất cả binh lính bắt buộc phải trải qua khoảng thời gian học tập tại trường sĩ quan. Nói cách khác, không có tấm bằng tốt nghiệp tại đó thì không thể trở thành lính chính quy. Vô Phong gặng hỏi nhưng anh em sinh đôi lấp liếm rằng họ theo khóa huấn luyện đặc biệt của chính phủ.
Cô gái mà Hỏa Nghi gặp hồi chiều đang lãnh trách nhiệm dẫn đường. Cô ta tự nguyện xin dẫn đường dù ngài tộc trưởng Hrdaya cố gắng ngăn cản. Ánh mắt cô gái sáng quắc như đốm lửa dò dẫm tìm lối đi bị vùi lấp dưới tuyết dày. Ngoài chuyện tự xưng tên mình là Rahtri, cô gái khá kín đáo và chẳng tiếp xúc trò chuyện với ai. Rahtri chỉ lên tiếng cảnh báo mọi người khi gặp vùng tuyết lún hoặc khu vực dễ sạt lở.
Sau một tiếng ngâm mình trong gió bão, mọi người đã tiếp cận được đỉnh núi. Rahtri gọi cả nhóm tạm thời ẩn nấp sau những gò tuyết cao, họ nhẹ nhàng trườn lên rồi lặng lẽ quan sát tình hình. Rahtri chỉ về cái bóng khổng lồ cách đó vài trăm mét:
-Đền hủy diệt đằng kia
Mưa tuyết dày đặc che khuất tầm nhìn song tất cả đều nhận ra một tòa điện thờ im lìm giữa sương giá ngàn năm. Lớp kiến trúc bên ngoài liền mạch tưởng chừng đúc từ tảng đá nguyên khối, đường nét xù xì góc cạnh khiến ngôi đền như một con quái vật đang ngủ yên. Cánh cửa đá dẫn vào cổng chính nát vụn từ lâu để lại đống gạch chỏng chơ, không gian đen thui sâu hun hút giống cái miệng chờ đợi con mồi. Từng ô cửa lạnh giá trên các tầng như đôi mắt mù lòa đang ngó xuống con người nhỏ bé bên dưới. Đó đây tiếng gió rít trườn trên nền đá xám lạnh lẽo như cảnh báo những vị khách lạ. Còn mười lăm phút nữa mới đến nửa đêm, cả đám cố gắng chờ đợi bọn tàn ảnh rút bớt mới tiến vào trong. Họ có tổng cộng ba tiếng để tìm Quỷ Vương rồi rút lui.
Qua chiếc ống nhòm ban đêm, Vô Phong nhận ra bóng tàn ảnh thấp thoáng trong bóng tối. Chúng sở hữu bốn cánh tay to khỏe đủ sức leo trèo qua những tầng cao của điện thờ, đôi chân ngắn tủn lặc lè từng bước vì bộ giáp bằng băng nặng nề trên lưng. Loài tàn ảnh sinh ra từ tầng đất sâu nhất dưới lục địa Băng Thổ, băng tuyết ký sinh gắn chặt xương tủy, lớp băng tuyết lớn dần theo thời gian rồi trở thành áo giáp kiên cố bảo vệ chúng. Nhưng đó cũng là điểm yếu vì bộ giáp khá nặng, cử động của chúng do vậy chậm chạp ít nhiều. Trước khi khởi hành, mọi người đã nghe tộc trưởng Hrdaya giảng giải những chiến thuật, chiến lược cần thiết để đối phó tàn ảnh. Giết đơn lẻ từng con một không khó nhưng chống chọi cả bầy thực sự là vấn đề lớn.
Tiểu Hồ lăn người đến cạnh Vô Phong đoạn giật phắt chiếc ống nhòm. Tên tóc đỏ sôi máu nhưng lại tự nhủ “bình tĩnh là sức mạnh”, đối phó mấy loài thú dữ cần sự bao dung rộng lượng. Cô gái tóc vàng quan sát ngôi đền một lúc (hoặc nàng ta giả bộ thế) rồi nhìn tên tóc đỏ với vẻ mặt khinh khỉnh:
-Trông kìa, được đi cùng công chúa nên hơn hớn quá nhỉ?
Vô Phong đang bịt mặt, hắn vui buồn ra sao chỉ có trời mới biết, rõ ràng Tiểu Hồ đang cố tình gây sự. Tên tóc đỏ dịch người sang ra xa tránh thú dữ, phiền nỗi dịch đến đâu thú dữ xán gần đến đấy. Để Vô Phong không lủi thêm nữa, Tiểu Hồ ngoắc chân mình kẹp chặt chân hắn. Vô Phong quay sang nói xẵng:
-Cô làm trò gì thế?
-Làm gì đâu? – Tiểu Hồ lúc lắc đầu – Chúng ta là hộ vệ, công chúa thường nhắc nhở hộ vệ hãy hiểu nhau, cởi mũ bịt mặt ra nào, chúng ta sẽ hiểu nhau hơn!
Nhắc cái mũ bịt mặt, Vô Phong muốn phát điên. Cô ả tóc vàng là cơ sự khiến hắn rơi vào tình cảnh thiếu khí trời trầm trọng, hơn một tuần hắn chỉ toàn ngửi mùi từ cái miệng của mình. Hắn có quyền nổi đóa như một tiểu thư lâu ngày không được trang điểm tắm gội. Thấy đôi mắt của hắn vằn máu, Tiểu Hồ thích thú cười thầm, trêu chọc đối tượng nổi điên là sở thích của cô nàng.
Chiếc đồng hồ trên tay Vô Phong chỉ đúng mười hai giờ đêm. Tiếng gào rống của hàng trăm cái miệng đói ăn bất chợt vang động khắp ngôi đền. Bầy tàn ảnh túa ra từ những ô cửa, chúng nhảy xuống mặt tuyết, mặt tuyết bị nghiền nát dưới vô số cánh tay và đôi chân đang rầm rập tiến bước. Chúng thu người, đầu chúc về phía trước tựa những cỗ xe trượt từ đỉnh núi xuống. Chuyến đi săn đêm của tàn ảnh bắt đầu, chúng sẽ không quay về trước khi trời sáng. Mọi người lục lục nhổm dậy chia thành ba nhóm tiến về ngôi đền. Lục Châu, Vô Phong chung một nhóm với anh em sinh đôi; Chiến Tử, Tiểu Hồ với Rahtri chung một nhóm; ngài Tây Minh và Kh’srak sẽ thu hút quái vật ở cổng chính giữa. Tiểu Hồ thúc tay vào sườn tên tóc đỏ:
-Đừng có chết! Không ai vác xác anh được đâu!
Vô Phong nhệch mồm cười nhạt. Đợi khi biết được hắn là gã ăn trộm, Tiểu Hồ hẳn sẽ mong hắn chết ngay tức khắc.
Bọn họ nhanh chóng áp sát ngôi đền. Phía trước nhóm công chúa là cánh cổng hình chữ nhật, màn đêm sâu hút bên trong phả hơi lạnh cắt xương. Đây là lúc món thuốc của Hrdaya phát huy công hiệu. Thứ dung dịch điều chế từ nhiều loại thảo mộc cùng máu thịt tàn ảnh đựng trong các ống gỗ, Vô Phong rút một ống nốc vội. Một chất lòng sền sệt chầm chậm trôi qua cổ họng, dư vị vừa đắng vừa tanh bám dính cuống lưỡi. Tên tóc đỏ ôm bụng cố ngăn cơn nôn mửa. Công chúa và hai gã Thổ Hành cũng chẳng khá hơn, cả đời họ chưa bao giờ nếm trải thứ gì kinh khủng hơn thế. Nhưng cơn buốt lạnh đúng là thuyên giảm chút ít. Xong xuôi đâu đó, Lục Châu lên tiếng:
-Đi thôi.
Bốn người bước qua cánh cổng, thân hình của họ chìm nghỉm nơi bóng tối thăm thẳm. Anh em sinh đôi đi trước dò đường, trên tay là những khẩu súng trường gắn đèn. Đèn chiếu sáng rọi khoảng không đen thẫm, những vết tích của ngôi đền lộ diện. Lôi Quân cười:
-Chào mừng đến với chuyến du lịch đền hủy diệt. Tôi là Lôi Quân, hướng dẫn viên chính!
-Tôi là Lôi Vũ, hướng dẫn viên phụ. – Gã em tiếp lời – Nếu hai hướng dẫn viên chết sạch, mong quý vị tiếp tục thăm quan, chúc vui vẻ!
Lục Châu lẫn Vô Phong chẳng cười nổi, óc hài hước của họ đã bị màn đêm đặc quánh nuốt chửng. Công chúa dằn lòng cố ngăn nỗi sợ hãi xâm chiếm trí óc nhưng vô ích. Lục Châu cảm giác mình đang bước trên bùn, mỗi bước chân thiếu vững chắc tưởng chừng sắp ngã. Nàng quá nhỏ bé mà thế giới xung quanh rộng lớn vô tận. Tiếng gió lởn vởn như một cổ họng bị bóp nghẹt thì thầm bên tai công chúa kêu gọi nàng bỏ cuộc. Không gian âm u bốc mùi hôi hám, nó tựa một thân xác bệnh tật đang dìm con người xuống bãi lầy tuyệt vọng. Khí lạnh quẩn quanh siết chặt các giác quan, hủy hoại khao khát sống khiến hơi thở dần yếu ớt trong cái chết băng giá. Anh em sinh đôi điều chỉnh đèn, ánh sáng nở rộng soi tỏ đường đi. Lục Châu suýt hét toáng lên khi nhận ra dưới chân rải rác xương người mốc meo mạng nhện. Hàng ngàn hài cốt trải dài từ cửa ra vào đến tít sâu trong đền, đao kiếm rỉ sét vung vãi khắp chốn. Nơi đây từng xảy ra trận chiến giữa một phe quyết tử bảo vệ tôn giáo của thần Thiên Phạn và một bên ủng hộ Vạn Thế. Những bức tượng đổ vỡ điểm xuyết cho một quá khứ huy hoàng, vài bức tượng nguyên vẹn thì ủ rũ mệt mỏi vì sự tra tấn khủng khiếp của thời gian. Nơi đây sự sống đã chết và cái chết đang sống.
Đền hủy diệt không quá rộng lớn nhưng lắm ngõ ngách. Cầu thang phủ tuyết dẫn lên các hành lang rộng, mỗi hành lang có nhiều cửa ra vào. Nguy cơ tàn ảnh phục kích trong mỗi căn phòng rất cao, bốn người không chia nhóm tránh trường hợp bị tấn công đơn lẻ. Họ kiểm tra từng căn phòng, từng ngõ ngách nhưng kết quả thu được chỉ toàn hài cốt hay xác động vật bị tàn ảnh tha lôi về. Bốn người thâm nhập phòng đầu tiên rồi chuyển qua phòng khác nhờ những lối đi ăn thông nhau. Không gian nhỏ bé bí khí thở, nền đất rào rạo xương mục thịt nát, mỗi bước chân là mỗi lần đế giày bám dính đầy tro tàn của người chết. Vô Phong rút thanh bộc phá, ánh mắt tập trung tinh thần cao độ. Chen chân ở những nơi chật hẹp đầy bóng tối thế này vừa là một cực hình vừa là nỗi sợ cố hữu của hắn song Vô Phong tự nhủ sẽ không trốn chạy như trước.
Nửa tiếng căng thẳng thần kinh chậm chạp trôi đi, nhóm công chúa đã kiểm tra mọi căn phòng nhưng tất cả trống rỗng. Lục Châu bắt liên lạc sang nhóm Chiến Tử và ngài Tây Minh, hai người cho biết họ cũng chưa tìm thấy gì. Cô gái mở bản đồ xem xét, gần chỗ họ đang đứng có một đường hầm nhỏ dẫn sang khu điện thờ phụ nằm cạnh điện thờ chính. Theo lời Hrdaya, nơi đó thường tập trung khoảng chừng mươi mười lăm con tàn ảnh – một số lượng không nhỏ. Lục Châu dự đoán nàng sẽ cần dùng tới thần hộ mệnh mới mong đánh nổi quái vật. Nàng thở chậm rãi lấy bình tĩnh, bàn tay nắm chặt chiếc dây chuyền bạc thô kệch trên cổ như một cách cầu may. Trông thấy ánh mắt Vô Phong chăm chăm ngó chiếc dây, công chúa vội vàng giấu nó sau cổ áo.
Mọi người tiếp tục thâm nhập đường hầm. Ánh đèn rọi sáng bức tường khắc đầy ký tự thời năm đế chế. Lục Châu có thể đọc chữ cổ, nàng rờ rẫm bức tường, miệng thì thầm:
-“Mong ngài… say ngủ mãi mãi với… bóng đêm vĩnh hằng…”.
Nàng không thể đọc tiếp vì mảng tường phía sau tróc lở. Sử sách không hề có bằng chứng về sự tồn tại của Thiên Phạn nhưng người xưa sợ thần tận thế hơn bất cứ thứ gì. Ký tự dày đặc trên tường đều chung một ý nghĩa là mong thần Thiên Phạn yên nghỉ vĩnh viễn.
Bỗng phía đầu đường hầm dội tiếng súng và tiếng rống của tàn ảnh. Cả đám ngơ ngác nhìn nhau, chẳng ai sử dụng súng ngoại trừ anh em sinh đôi. Họ vội vã tiến lên nhưng chưa bước được bao xa thì tiếng hét lại vọng đến. Một người bước ra từ bóng tối, khuôn mặt bê bết máu, cánh tay quơ quào cầu xin:
-Cứu tôi… cứu tôi với…
Hai gã sinh đôi giương súng ngăn kẻ nọ đến gần. Lôi Quân lớn giọng:
-Mày là ai? Đứng yên!
Gã đó vẫn thất thểu bước tới. Bỗng vài cánh tay to khỏe từ bóng tối xồ ra chụp lấy người gã rồi quăng quật như một thứ đồ chơi. Tiếng kêu thét lịm dần theo thanh âm thịt nát xương tan. Những cánh tay đó là của một con tàn ảnh, con quái thú bẻ đôi thân thể gã đoạn bỏ tọt vào mồm. Hàm răng nhiều lớp tựa cỗ máy nghiền thịt nhai rau ráu, máu cùng nội tạng chảy thõng hai bên mép tưới đỏ bộ lông trắng. Nhóm công chúa sững người chứng kiến cảnh tượng trước mắt và chẳng thốt nên lời.
Trông thấy họ, tàn ảnh liền ngoác miệng gào rống, gương mặt bèn bẹt phả hơi thở tanh lòm khiến ai nấy giật mình. Anh em sinh đôi giương súng xả đạn, tia lửa vun vút đâm xuyên lớp da dày cui của tàn ảnh. Con quái vật nổi cơn khùng điên lao tới, bốn cánh tay to lớn vung loạn xạ đập phá đường hầm, tường nứt lở gạch rào rào. Hai gã Thổ Hành vội tránh đường trước khi bị đấm lòi ruột. Con tàn ảnh rầm rập đâm về phía Vô Phong. Tên tóc đỏ sợ run người, đôi chân lùi bước theo bản năng và bất chợt đụng phải Lục Châu đứng phía sau. Trong khoảnh khắc, hắn chợt nhớ trách nhiệm của mình là bảo vệ công chúa.
“Tôi sẽ bảo vệ em.”.
Tên tóc đỏ nắm chắc kiếm, nội lực cuồn cuộn tuôn chảy khắp thanh “bộc phá”. Hắn chạy đến, người cúi xuống tránh cú vả tay của tàn ảnh, thanh kiếm bổ thẳng mạng sườn con quái vật. Khối nội lực xoắn tụ như mũi khoan đâm thủng nửa thân tàn ảnh, áp khí quét dọc đường hầm phá tung đá thổi bay con thú. Tàn ảnh trượt dài trên nền đất, cổ họng lục bục đống máu tươi rồi gục hẳn. Vô Phong ngây mặt nhìn xác quái vật, hắn không ngờ sức phá hoại của Tử Thiết kinh khủng nhường ấy. Hai gã Lôi Quân, Lôi Vũ bắn bồi thêm rồi giơ ngón cái với Vô Phong:
-Cái này hay đấy, chúng tôi sẽ học!
Vô Phong nhăn mặt ôm cánh tay tê rần. Lục Châu sốt sắng hỏi han:
-Anh ổn chứ?
Dĩ nhiên Vô Phong không hề ổn chút nào. Nhưng câu hỏi của công chúa như liều thuốc thần kỳ giúp hắn chữa lành đau đớn. Tên tóc đỏ cứng rắn gật đầu ra vẻ còn khỏe mạnh chán.
Mái trần nứt một đường lớn, đất đá lở rào rào, đường hầm cũ nát không thể chịu nổi sự phá hoại của tàn ảnh và Tử Thiết. Bốn người cuống cuồng chạy trốn, gạch vụn đổ sập vùi lấp lối đi. Bây giờ họ không thể quay trở lại mà phải vượt qua khu điện thờ phụ ở ngay trước mắt. Vô Phong nhìn quanh, miệng khẽ thốt:
-Ôi trời ơi…
Những con tàn ảnh bâu kín mặt đất và hành lang. Hàng chục, không, phải nói là hàng trăm tấm lưng gai góc bằng băng đang lổm ngổm di chuyển. Số lượng cỡ này không thể là “mươi mười lăm con” như lời tộc trưởng Hrdaya. Nghĩ cảnh gã Xích Tuyết xấu số ban nãy, cả đám rùng mình ớn lạnh. Bọn tàn ảnh quay đầu nhìn những vị khách lạ, miệng gào rống phấn khích vì có bữa ăn đêm dâng tận miệng. Chúng vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.
Cái chết nơi đây vừa thức giấc.
Bình Luận (0)
Comment