Ngục Thánh

Chương 43

Cái tội để con gái nhà người ta đứng giữa phòng khách trong tình trạng bán khỏa thân thực to lắm, Hỏa Nghi chắc mẩm khó yên thân với ông già Bất Vọng. Nhưng chỉ sau dăm ba chén rượu, Bất Vọng như biến thành người khác. Gã cười rất to và nói lớn:
-Cạn nào! Ê, không nhấp nhấp môi kiểu đó, như vậy là thiếu tôn trọng tiền bối! Uống hết cho tôi, anh bạn trẻ! nguồn .
Vô Phong nhệch mồm cười mếu, mặt mũi nhăn nhó nốc hết thứ rượu cay xè. Dòng chất lỏng như nham thạch thiêu cháy cổ họng rồi đọng lại trong ổ bụng. Vô Phong cảm giác ruột gan nóng bừng, tay vô thức gắp thức ăn. Đồ ăn chỉ có một đĩa lạc, một đĩa đựng món rau xanh chiên xào nồng mùi tỏi. Dù chẳng biết thứ thực vật đó là gì nhưng hắn mặc kệ, tay gắp miệng nhai cho bụng đỡ cồn cào. Những cọng rau vỡ rôm rốp dưới sức nghiền của hàm răng, tên tóc đỏ cảm thấy thích thú bèn thuận tay gắp liên tục, chẳng mấy chốc khoắng sạch đĩa. Bất Vọng cười ngất đoạn gọi phục vụ:
-Ê, thêm “mồi”!
-Đã nghe! Bàn số sáu gọi món nè, khẩn trương lên, bàn khác đang gọi kìa!
Thức ăn nhanh chóng được đưa tới, Bất Vọng lại nâng chén kéo hai gã thanh niên nâng chén theo. Hơi men ngà ngà, Vô Phong quay ra ngắm nhìn quang cảnh quán nhậu. Nơi đây hoàn toàn khác biệt với những định nghĩa thông thường về một địa điểm ăn uống. Sau ít phút trải nghiệm, tên tóc đỏ thừa nhận nó hoàn toàn “kín đáo” dù bề ngoài chẳng kín đáo tẹo nào.
Chốn náo nhiệt này nằm ở tầng bốn mươi, nó tập hợp hàng trăm quán nhậu trên một khoảnh đất rộng mênh mông. Tầng bốn mươi không có nhà ở do trước kia nó vốn là trạm phát điện cung cấp cho toàn bộ chung cư. Nửa thập kỷ trôi đi, trạm phát điện xuống cấp trầm trọng và biến thành bãi phế liệu khổng lồ. Mới đầu dân chúng kiến nghị dọn dẹp song chính quyền nhiều lần chây ì, cuối cùng họ phải tự tay giải quyết vấn đề. Sau đợt tổng dọn dẹp, vài chủ tiệm bắt đầu chuyển đến đây kinh doanh do tầng một quá chật chội. Lác đác một hai quán rồi cứ thế, hàng trăm quán ăn mọc lên như nấm. Qua vài năm, tầng bốn mươi trở nên nổi tiếng khắp chung cư, là chốn nghỉ chân của dân lao động và những kẻ muốn quên ngày tháng. Ngày nào giờ nào cũng có khách đến nhậu nên các quán mở thâu đêm suốt sáng, chủ tiệm cùng người làm thay ca liên tục như nhân công nhà máy công nghiệp.
Không gian thoáng đãng? Nội thất hài hòa? Phục vụ chuyên nghiệp? Thực phẩm tươi ngon? Không cần lằng nhằng thế! Trước nhất bàn ghế, kế tiếp mồi nhậu và rượu, chỉ cần ba thứ đó là có thể mở quán nhậu. Thực khách đa phần là nam giới, họ uống thật nhiều, bàn chuyện rất hăng say, thi thoảng có đám đứng lên chúc tụng rầm trời. Dường như chẳng ai quan tâm rằng mình đang làm phiền người khác hoặc bị người khác làm phiền. Không khí râm ran tiếng nói cười, ngồi bàn này khó mà nghe nổi chuyện ở bàn kia, quả rất thích hợp để bàn chuyện mà không lo bị nghe trộm.
Hỏa Nghi sực nhớ ba người từ nãy tới giờ chỉ mải ăn uống, hắn bèn tự giới thiệu:
-Tôi tên là Hỏa Nghi, hộ vệ thánh sứ.
Bất Vọng nhấp rượu, hàng lông mày nhíu lại một đường nghi hoặc:
-Ta tưởng mấy gã họ Hỏa chỉ biết ăn sắt thép uống dầu nhớt, lòi đâu ra một thằng hộ vệ như chú mày thế?
Hỏa Nghi ngớ mặt, hắn nghĩ thằng cha kia đang chửi xéo mình. Bất Vọng bỗng cười phá lên:
-Đùa thôi, đùa thôi!
Gã vừa nói vừa vỗ lưng Hỏa Nghi thùm thụp. Nghĩ bố già này uống lắm rượu nên sinh hâm dở, Hỏa Nghi bỏ qua đoạn chỉ Vô Phong rồi nói:
-Vô Phong – thành viên Thổ Hành, sau được đặc cách chuyển qua làm hộ vệ.
Tên tóc đỏ cúi đầu tỏ ý tôn trọng nhưng Bất Vọng thì không. Gã nhìn rất lâu, ánh mắt như bóc tách tâm can của người đối diện. Vô Phong ngừng ăn, lòng hoang mang chẳng hiểu mình đã gây tội lỗi gì. Bỗng Bất Vọng lên tiếng:
-Lính Thổ Hành làm hộ vệ… xem chừng anh bạn thành thạo đủ nghề nên mới được cất nhắc.
-Ý ông là…
-Tra khảo, ám sát, mổ xẻ tử thi, xử lý xác, chắc hẳn đội trưởng của cậu đã dạy hết?
Vô Phong ngẩn người. Trước nay Hắc Hùng chỉ dạy hắn kiếm thuật chứ không đề cập đến những thủ pháp đáng sợ như Bất Vọng nói. Tên tóc đỏ gãi đầu:
-Thực ra thì… tôi chỉ ở trong đội hơn một tuần nên không biết nhiều lắm!
-Cậu hoạt động trong quân đội bao lâu?
-À… tôi mới tốt nghiệp trường sĩ quan.
Vừa dứt lời, Vô Phong có thể cảm nhận rõ cái nhìn dò xét đang đâm sâu vào xương thịt mình. Trước mặt gã cựu đội trưởng đội kiếm sắt, những lời hắn nói chẳng khác nào trò hề. Thấy tình hình căng thẳng, Hỏa Nghi liền rót rượu mời Bất Vọng:
-Mọi người biết nhau rồi, vậy nâng ly mừng sức khỏe nhé!
Bất Vọng thôi không dò xét nữa mà vùi mình trong thú vui chè chén. Uống càng nhiều, gã càng nói mạnh. Hết bàn luận chuyện trên trời dưới biển, gã quay sang phàn nàn bọn nhà thổ luôn làm người khác mất ngủ mỗi đêm. Phàn nàn chán chê, gã liền chửi bọn cảnh binh bụng phệ nhân danh pháp luật suốt ngày hạch sách nhũng nhiễu. Gã tiện mồm chửi những thằng thanh niên chỉ nhăm nhăm gắp mồi chẳng chịu nghe người khác nói (bọn Vô Phong nghe đến đây vội vàng nâng chén mời gã). Thoáng chốc gã biến thành một chính trị gia am tường thế sự, một nhà triết học đau đáu về lý tưởng sống và một mụ đàn bà ưa cằn nhằn. Và Bất Vọng không phải trường hợp cá biệt mà tất cả đàn ông đến đây đều vậy. Bọn họ sẽ còn hóa thân vào vô số vai diễn của cuộc đời chừng nào còn rượu để uống, mà xứ Xích Quỷ thiếu nước sạch chứ không bao giờ thiếu rượu. Bất Vọng lắc lắc chai rượu rỗng đoạn vẫy tay:
-Thêm chai nữa!
Tên tóc đỏ tái mét mặt mày, tay lóng ngóng cầm chén, mọi vật trong mắt quay cuồng một cách khó hiểu. Hắn thấy cái chai rượu bay loạn xạ, lúc sang trái lúc sang phải như đang đi trên con tàu dập dềnh sóng. Mớ thức ăn trong bụng hắn bắt đầu nhộn nhạo phun trào lên thực quản. Vô Phong ôm miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh, chân nam đá chân xiêu đụng vô số người. Vài gã say nổi quạu định tính sổ với thằng ranh tóc đỏ nhưng nhờ bọn bảo kê can thiệp nên không xảy ra xô xát. Hỏa Nghi vẫn tiếp tục bám trụ bàn nhậu, tửu lượng của hắn cũng khá song còn lâu mới đuổi kịp Bất Vọng. Tự biết mình sắp gục tại trận, hắn bèn nói:
-Ông cố tình chuốc say bọn tôi phải không, lão già?
-Vui thì uống, chuốc say gì chứ?
Bất Vọng châm điếu thuốc, tàn lửa rơi đầy vào chén rượu. Hỏa Nghi nói tiếp:
-Vậy nói thẳng luôn nhé, cấp trên chỉ thị chúng tôi phải mời ông về Phi Thiên.
-Sao? Mời về để phong huân chương, cấp cho một căn nhà rồi hàng tháng trả lương phụ cấp à? Cũng được đấy, ta đồng ý!
Lời lẽ của Bất Vọng đầy hàm ý mỉa mai. Hỏa Nghi lắc đầu:
-Tôi biết Phi Thiên nhiều lần mời ông. Nhưng lần này chúng tôi không mời ông nhập ngũ mà tham gia công tác đặc biệt.
-Công tác gì?
-Truy bắt Quỷ Vương.
Và rồi Hỏa Nghi kể lại những điều cần thiết. Ngỡ tưởng Bất Vọng nghe xong sẽ sốt sắng trước nguy cơ thế giới diệt vong, nào ngờ gã chỉ phẩy tay:
-Các người tự giải quyết lấy, ta không rảnh.
-Ít nhất ông cũng nên thể hiện trách nhiệm chứ? Ông từng là đội trưởng đội kiếm sắt kia mà!
-Ta phục vụ quốc gia đủ rồi. – Bất Vọng cười.
-Tôi nghe nói tiểu đoàn kiếm sắt thề lấy máu của mình để bảo vệ quốc gia. Là đội trưởng, chẳng lẽ ông đã quên?
Bất Vọng khoanh tay xuống bàn, đầu rướn về phía Hỏa Nghi, miệng thở đầy khói thuốc phả thẳng mặt hắn:
-Cơ thể người có năm lít máu, tiểu đoàn kiếm sắt dưới thời ta có một nghìn người. Một ngàn người chết tương đương năm nghìn lít máu đã tưới xuống mảnh đất Phi Thiên. Năm nghìn lít máu đổ xuống để những thằng ôn như chú mày ngồi đây ba hoa về cái gọi là lòng yêu nước, vậy đã đủ chưa? Sao? Chết chóc chiến tranh là bình thường á? Này nhóc, cái chết của một lão già đau ốm liệt giường hoàn toàn khác cơn đau của một thằng thanh niên bị mất nửa người. Chú mày còn quá trẻ để phân biệt nó. Hiểu chứ?
Hỏa Nghi thầm rủa lão già cứng đầu cứng cổ. Theo luật, đội trưởng đội kiếm sắt luôn có trách nhiệm với đất nước kể cả khi người đó nghỉ hưu. Vấn đề là Bất Vọng hiện tại mang quốc tịch Xích Quỷ, do đó mớ luật pháp Phi Thiên không có tác dụng trên lãnh thổ này. Hội đồng pháp quan đã thử mọi cách, thậm chí là nhắm đến Thanh Nhi nhằm ép buộc gã nhưng đều vô ích. Nghĩ cũng lạ, chỉ cần một cái gật đầu thôi, Bất Vọng có thể thanh toán nợ đồng thời thỏa sức vùng vẫy cùng những công việc xứng tầm khả năng của gã. Ấy thế mà gã lại chọn công việc làm vệ sĩ cho ông chủ sòng bạc, tối về chui vào căn hộ chật chội ở quận 4. Cuộc sống vô vị! Hỏa Nghi nốc chén rượu, cười khẩy:
-Chính phủ không bạc đãi ông, binh lính tiểu đoàn được vinh danh đàng hoàng. Ông còn muốn sao nữa? Ông nghĩ rằng chỉ ông và tiểu đoàn kiếm sắt của ông bảo vệ Phi Thiên chắc? Bớt vênh váo đi lão già!
-Chú mày trẻ người non dạ lắm! – Bất Vọng rung đùi hút thuốc, miệng cười khinh khỉnh. Hỏa Nghi bĩu môi, giọng lè nhè thỉnh thoảng đế thêm tiếng nấc:
-Ông gần năm mươi tuổi rồi mà chỉ như thằng trẻ con to đầu! Ợ… Bộ ông tưởng chỉ mình tiểu đoàn kiếm sắt bảo vệ Phi Thiên? Những thằng lính như ông suốt ngày đeo huân chương đi dạo quanh phố phường, ra rả bài ca “anh hùng quốc gia” và bắt mọi người kính nể? Không, ông… ợ… nhầm rồi! Cả đất nước đóng tiền thuế hàng năm để nuôi các ông và nghĩa vụ của các ông là ra mặt trận, đừng lèo nhèo! Này, ông biết thanh trường kiếm phổ thông chứ? Ông biết ai cải tiến nó không… ợ… tôi đây! Nếu tôi… ợ… không thêm vài vật liệu co dãn, các ông còn khốn khổ dài dài!
Hỏa Nghi bắt đầu nói năng xấc xược, phần vì say, phần vì cáu tiết với kiểu trên thông thiên dưới tường thông… cống của những lão già trung tuổi. Nhưng Bất Vọng chẳng chấp nhặt. Nhân lúc Hỏa Nghi không để ý, gã nhanh tay đổi chén rượu đầy tàn thuốc sang, Hỏa Nghi cứ thế nâng cái chén ấy lên rồi nói:
-Ông trở nên ích kỷ từ khi nào vậy? Ợ… ông muốn giống những thằng đàn ông đang ngồi đây… ợ… chè chén cho quên ngày tháng à… ợ!
-Uống đi! – Bất Vọng xua tay.
-He he… ông là đội trưởng, ông phải mang những giấc mơ về đích chớ… hơ hơ… tiên sư lão già vô trách nhiệm…
Gã trai trẻ nốc hết chén rượu. Ngay sau đó vài giây, cái bụng hắn lục bục như núi lửa phun trào. Hỏa Nghi vội vàng chạy thẳng tới nhà vệ sinh, tay chân luýnh quýnh đụng lưng bọn bợm nhậu. Đám này tưởng đám kia gây sự liền quay ra chửi:
-Con bà mày thích gây sự à?
-Mày nói lại tao nghe coi!
Những chiếc chén đầu tiên bay veo véo, kế đến là chai rượu văng tóe tòe loe. Hai đám chỉ trỏ mặt nhau, mồm hò hét chửi bới náo trời nhưng chưa thằng nào dám xông lên. Chẳng ai can ngăn song cũng không bỏ trốn, hàng trăm người đứng lại hò hét cổ vũ làm trận không khí càng thêm hỗn loạn. Nhìn mấy gã đàn ông xứ này đánh nhau, Bất Vọng cười sặc. Gã nhớ nếu chuyện này xảy ra ở Phi Thiên thì đó sẽ là trận hỗn chiến khổng lồ, những gã đàn ông đánh nhau tay đôi bằng nắm đấm. Thật sự vui, rất vui! – Gã cười.
Và gã chợt nhớ rằng mình luôn vui vẻ khi nhắc lại chuyện cũ. Gã chợt nhớ gã là đội trưởng đội kiếm sắt, gã phải mang những giấc mơ về đích. Nhưng từ khi nào gã trở nên ích kỷ?
Thâm tâm Bất Vọng chợt nghĩ lại cái ngày mùa đông đầy mưa năm năm trước.
Bình Luận (0)
Comment