Ngục Thánh

Chương 46

Kể từ lúc Tiểu Hồ xuất hiện, Vô Phong và Hỏa Nghi liên tục rên rỉ “Vạn Thế ơi cứu con” hay “Vạn Thế hỡi, sao nó lại tới đây?”. Dĩ nhiên Tiểu Hồ không rảnh thời gian tham quan quận 4, cô nàng đến theo lệnh từ công chúa.
Cuộc truy bắt Liệt Giả đã thất bại, gã thủ lĩnh Xích Tuyết cùng đồng bọn đào thoát thành công giữa muôn trùng vòng vây. Các nước láng giềng Băng Hóa cũng phối hợp truy bắt nhưng bất thành. Đại thánh sứ Tây Minh đoán Liệt Giả chạy về lục địa Kim Ngân – thiên đường của khủng bố và tội phạm, coi như mất sạch dấu vết. Tuy nhiên phía tình báo phát hiện ra một ngàn thùng vàng vừa được đưa đến Kim Ngân thông qua dịch vụ Mũi tên vèo vèo. Số tài sản trên đủ sức xây dựng một lực lượng nhỏ và họ tin rằng Liệt Giả là người nhận vàng.
Mũi tên vèo vèo là một tổ chức chuyên vận chuyển, mặc dù đã tồn tại nửa thập kỷ song không ai biết trụ sở chính của nó nằm ở đâu. Ngoại trừ việc buôn người thì tổ chức áp tải mọi loại hàng hóa miễn sao khách hàng trả thù lao xứng đáng. Tính bảo mật trong quá trình vận chuyển rất cao bởi nhân viên áp tải bao gồm kiếm sĩ, kiếm thuật sư, pháp sư, thậm chí cả thánh sứ. Sự tồn tại của nó gây nhiều tranh cãi bởi bọn tội phạm dùng dịch vụ này để tẩu tán nhiều hàng cấm như quang tố hay vật dụng phép thuật. Điều đáng nói là nhiều quốc gia cũng sử dụng Mũi tên vèo vèo cho nhiều mục đích khác nhau nên chưa thể loại bỏ nó.
Sau khi thu thập nhiều nguồn tin, bên tình báo cho biết một ngàn thùng vàng xuất phát từ Xích Quỷ quốc, các ông chủ sòng bạc tại Cửu Long nằm trong diện bị tình nghi do sở hữu khối tài sản khổng lồ. Nhưng mọi chuyện bắt đầu phức tạp khi tình báo Xích Quỷ từ chối hợp tác. Họ nói rằng Phi Thiên đang can thiệp nội bộ nước khác, chuyện điều tra do chính họ đảm nhận và sẽ trả lời bằng văn bản. Công chúa nghi ngờ thái độ của Xích Quỷ, nàng không thể an tâm tìm kiếm Quỷ Vương nếu Liệt Giả còn quấy phá; muốn loại trừ gã, trước hết phải cắt đứt nguồn tài chính hỗ trợ Xích Tuyết. Thế nên Tiểu Hồ được cử đến đây. Cô gái tóc vàng dường như không thích thú nhiệm vụ này và nói:
-Chiến Tử là hộ vệ đặc biệt, không đi được! Ngài Tây Minh bận lắm! Còn Kh’srak… tay rừng rú đó lạ nước lạ cái, mò tới đây khéo chừng không tìm được đường về…Mọi việc đổ hết lên đầu tôi, các người không thương thì chớ còn mặt nặng mày nhẹ với tôi là thế nào?
Vô Phong và Hỏa Nghi gật gù nhìn nhau. Mọi lời của thú dữ đều đúng và mọi ý kiến phản bác vô hiệu. Hai gã đành cười tươi như hoa để cô nàng vừa lòng.
Tin tình báo cho hay chi nhánh Mũi tên vèo vèo nằm tại khu thượng tầng quận 4. Tòa chung cư chia làm ba khu vực: “chợ lớn” ở tầng một, từ tầng hai đến tầng bốn mươi là “hạ tầng”, trên tầng bốn mươi thuộc khu “thượng tầng” – nơi các băng đảng hoành hành dữ dội nhất. Tiểu Hồ cần người hỗ trợ và Hỏa Nghi lập tức đùn đẩy trách nhiệm cho Vô Phong. Chưa kịp mở miệng phản đối, tên tóc đỏ bị lôi đi ngay tắp lự. Trước khi làm việc, hắn và Tiểu Hồ phải thay đổi y phục nhằm tránh sự chú ý không cần thiết. Tuy rằng họ mang theo giấy thông hành song chưa chắc nó sẽ phát huy tác dụng ở một nơi vô luật như thượng tầng.
Sau vài phút nín thở trên chiếc thang máy cũ kỹ, Vô Phong cùng Tiểu Hồ tiến nhập thượng tầng. Cảnh quan nơi đây chẳng khác biệt nhiều so với hạ tầng, ngoại trừ một đặc điểm nhỏ: mọi nhà đều không có cửa. Băng đảng “choảng” nhau liên tục nên cửa nẻo vỡ nát thường xuyên. Đến nỗi dân tình không thèm thay cửa mới vì dẫu có thay, cái cửa cũng không đứng vững quá hai ngày, thành thử mọi sinh hoạt riêng tư lồ lộ ngay trước mắt, muốn không nhìn không được mà nhìn rồi thì không xong. Tên tóc đỏ bắt gặp một cô nàng đang thay quần áo trong nhà, da thịt phơi ra đến đâu, mặt hắn đần đến đó. Bỗng từ cái nhà ấy chạy xồng xộc ra một mẹ già béo múp míp chửi thẳng mặt Vô Phong là “dê già”, “biến thái”, “tục tĩu”. Bà già lồng lộn như thể thằng tóc đỏ kia sắp cướp con gái bả đi vậy. Vô Phong và Tiểu Hồ đánh bài chuồn tránh cơn mưa chửi bới xối xả. Được một quãng, hai người dừng lại, Tiểu Hồ thở hồng hộc nói không rõ tiếng:
-Anh… đúng là… iến… biến thái! Ai đời nhìn người ta chòng chọc vậy chứ?
-Tôi nhìn bao giờ? – Vô Phong cãi – Tại cái nhà không có cửa!
Tiểu Hồ nhếch mép cười, hàng lông mày bên trái nhíu xuống. Thái độ đó làm tên tóc đỏ bức xúc, hắn vừa đi vừa phân bua rằng tất cả là tại cái cửa. Nhưng Tiểu Hồ không quan tâm, cô nàng gắt:
-Im đi, đồ biến thái!
Và từ đó Vô Phong nhận thêm danh hiệu mới: tóc đỏ biến thái.
Bà già mập ú vừa rồi không phải trường hợp cá biệt. Hầu hết cư dân khu thượng tầng đều hung dữ hoặc hết sức lạnh lùng, gương mặt bọn họ như có hai cục đá đeo bên mép, sẽ là một điều kỳ diệu phi thường nếu ai đó nở nụ cười. Cuộc sống với xã hội đen đã biến đổi dung diện và tâm tính người dân. Đối với họ, mọi câu hỏi từ người khác đều ẩn chứa nguy hiểm và tốt nhất là không trả lời. Gần một tiếng đồng hồ trôi đi, Vô Phong và Tiểu Hồ đi khắp tầng bốn mươi mốt, leo lên tầng bốn mươi hai rồi quẩn quanh ở tầng bốn mươi ba mà chẳng ai chịu tiếp chuyện. Hễ Vô Phong mở miệng hỏi là y như rằng nhận được câu trả lời “không biết”. Tệ hơn nữa, vài gã bặm trợn còn rượt hắn té khói vì tội bám đuôi lải nhải nhiều. Giữa một nơi ảm đạm thế này, những lời than thở của Tiểu Hồ tự dưng thú vị lạ thường. Cô nàng hết ca cẩm quận 4 chật chội lại phàn nàn công chúa khó tính. Vô Phong căng tai lắng nghe, thi thoảng gật gù cười mỉm. Mấy lần hắn định hỏi tình hình công chúa song Tiểu Hồ vốn đa sự, hỏi cô ta chỉ tổ rắc rối thêm. Im lặng là vàng! – Hắn tự nhủ.
Nhưng đến tầng bốn mươi bốn, Tiểu Hồ bèn thôi ca thán. Cảnh tượng trước mắt không cho phép cô nàng phát ngôn bừa bãi. Một hàng dài bọn ma cô nằm vạ vật bên lan can, đám băng đảng lảng vảng khắp nơi, bộ mặt sàu sạu tựa bầy chó săn đang tìm mồi. Người dân cúi đầu rảo bước vội vã, chỉ có tiếng bước chân, tiếng áo quệt nhau trong không gian chật hẹp. Những căn hộ không cửa như đang ngoác mồm ngáp dài buồn ngủ. Sự sống nơi đây như một miếng bánh méo mó thiếu gia vị. Nhập gia tùy tục, Vô Phong cùng Tiểu Hồ cúi đầu mà đi và hy vọng sẽ tìm ra dấu vết. Mũi tên vèo vèo là tổ chức kinh doanh hợp pháp nên ít nhất cũng phải có biển hiệu hoặc trụ sở đàng hoàng. Vấn đề là nó nằm ở đâu?
Bóng tối sà xuống nóc tòa chung cư. Những bóng đèn vàng dọc hành lang thắp lên ánh sáng mù mịt tựa bầy đom đóm; bóng người phả lên những bức tường câm lặng, dật dờ, lặng lẽ, thiếu sức sống. Mọi sự cứ buồn tẻ như thế cho tới khi vài thằng nhóc nhỏ thó xuất hiện. Chúng chạy vèo vèo, nách kẹp giấy báo, mồm la hét ông ổng:
-Một đồng vàng cho bản đồ mới nhất đây! Đêm qua nhóm Quạ Đen đã chiếm bốn cụm hành lang, thống lĩnh nửa tầng bốn mươi bốn! Hãy cẩn thận! Đừng chết vì thiếu hiểu biết! Đừng tiếc một đồng vàng! Mua ngay nào!
Mọi người túm tụm vây quanh bọn nhóc mua bản đồ, Vô Phong cũng tranh thủ mua ngay. Vật này ở khu thượng tầng rất quan trọng, nó cho biết tình hình địa bàn của các băng nhóm hoặc điểm nóng đang tranh chấp để người dân biết đường mà tránh. Thường bản đồ cập nhật hai tuần một lần, nhưng trong thời gian xảy ra “chiến sự”, hầu như ngày nào cũng có bản đồ mới vì ranh giới lãnh địa thay đổi xoành xoạch. Một băng chiếm nửa tầng vào buổi sáng nhưng đến chiều bị đánh bật là chuyện bình thường. Nhiều người không kịp theo dõi tình hình, lỡ chân bước vào vùng căng thẳng và trở thành nạn nhân của “trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết”.
Trên tấm bản đồ, nửa tầng bốn mươi bốn đóng khung trong đường viền đỏ biểu thị lãnh địa của Quạ Đen; đi qua hai khu hành lang nữa, bọn Vô Phong sẽ đến lãnh địa của hắn. Nửa tầng còn lại bị chia năm xẻ bảy bằng nhiều nét màu khác nhau biểu thị địa bàn từng băng nhóm kèm theo danh tính kẻ thủ lĩnh. Tuy nhiên việc đi lại giữa các địa bàn không quá khó khăn, miễn sao đừng gây hấn. Chỉ cần một chút vọng động, cả tầng sẽ biến thành bãi chiến trường. Không khí sôi động hẳn khi có người đề cập Quạ Đen, ai nấy sợ tên này hơn sợ cọp. Tên tóc đỏ loáng thoáng nghe đám ma cô bàn tán:
-Thằng đó ác lắm! Nó giết người như ngóe vậy!
-Nó là kiếm sĩ đấy! Người ta bảo nó là dân nước ngoài!
-Khùng vừa thôi cha nội! Bọn nước ngoài mò vào quận 4 làm gì?
Ngoài xác định lãnh thổ phe phái, tấm bản đồ cũng chỉ rõ vài địa điểm như dịch vụ gái điếm, hàng ăn, tạp hóa, lò rèn, khu vui chơi… Có điều Vô Phong không thấy Mũi tên vèo vèo ở đâu dù đã căng mắt nhìn. Hắn hỏi lũ trẻ con loăng quăng ban nãy nhưng chúng lắc đầu không biết, vài đứa còn nghĩ hắn nói xàm. Xem chừng Mũi tên vèo vèo trốn quá kỹ hoặc thông tin tình báo sai lệch. Vô Phong nghiêng về khả năng thứ hai hơn.
Tình hình tầng bốn mươi bốn hiện giờ khá căng thẳng. Tại các đường biên giới phân chia địa bàn, băng Quạ Đen đang mặt đối mặt nhiều băng đảng khác, kẻ nào kẻ nấy lăm lăm đoản kiếm tưởng chừng sắp chém giết đến nơi; vài người bất đắc dĩ qua lại vì công việc, còn đâu chẳng ai dám lai vãng. Vô Phong và Tiểu Hồ bấm bụng tiến vào vùng nguy hiểm. Hai người cúi mặt mà đi, tuyệt không dám ngẩng lên dù chỉ một chút. Thế nhưng nhiều tên đã phát hiện ra họ không phải là dân quận 4, vài gã choai choai thuộc băng Quạ Đen chặn đường Tiểu Hồ rồi buông lời trêu chọc:
-Ôi chu choa, cô em nào xinh xắn vậy trời? Dân nước ngoài nè chúng bay! Đi chơi với anh nhé! Sao, bận á? Bận cũng đi! Cô em tốn thời gian với thằng xấu trai kia làm gì?
Bị vây quanh bởi đám đàn đàn ông thô lỗ, Tiểu Hồ cười gượng mà đôi tay nắm chặt thành quả đấm. Lo sợ nàng ta nổi điên, Vô Phong vội chen vào chìa giấy thông hành ra phía trước. Đám côn đồ xúm lại ngó nghiêng, một gã chĩa mũi kiếm lên mảnh giấy đoạn nhìn Vô Phong:
-Cái gì đây?
-Là giấy thông hành. – Tên tóc đỏ đáp – Chúng tôi…
Mũi kiếm từ mặt giấy vọt lên mặt Vô Phong, gã kia gầm gừ:
-Bọn tao không quan tâm! Mày thích láo nháo không?
Vô Phong cười mếu. Hắn lập tức chuyển giọng thỏ thẻ dễ thương:
-Nếu mấy anh muốn hẹn hò với cô ta thì cũng được thôi, cô ấy không khó tính lắm! Nhưng chúng tôi rất bận, để sau được không? Mấy anh có thể xuống tầng ba mươi ba, nhà Bất Vọng, chúng tôi đang ở đó!
Có lẽ núi lửa phun trào chẳng thể sánh nổi với cơn giận đang ngùn ngụt trong đầu Tiểu Hồ. Cô gái chưa từng thấy tên nào phát ngôn trơ trẽn đến thế. Hắn coi mình như món hàng trao đổi! – Nàng tức sôi máu. Vô Phong cảm nhận được Tiểu Hồ đang nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn. Kỳ thực hắn nói vậy chỉ nhằm đối phó tình thế. Lạ thay, lũ đầu trâu mặt ngựa bỗng lắng xuống, ai nấy tỏ vẻ kinh ngạc, một gã lớn tuổi nhất nói:
-Mày nói mày ở cùng Bất Vọng?
-Phải, phải! Cái ông già cao nhòng ấy, tóc màu rỉ sét! Chúng tôi là người quen mới đến chơi!
Cả đám Quạ Đen nhìn nhau đoạn tránh đường, bọn Vô Phong khẩn trương chạy lẹ. Chứng kiến hàng chục cái đầu đang sôi sục tự dưng nguội lạnh vì cái tên Bất Vọng, nỗi hoài nghi của tên tóc đỏ tiêu tan vì hắn từng nghĩ ông già đó đã hết thời. Nhưng xem chừng hắn đã lầm.
-Sao anh dám đem tôi ra trao đổi? – Tiểu Hồ nghiến răng.
-Giỡn thôi, đâu phải thật? Với lại, he he… gã nào đủ dũng cảm hẹn hò với cô chứ?
Vô Phong cười gian, chắc mẩm Tiểu Hồ sẽ nổi khùng. Nào ngờ cô gái bĩu môi cười khẩy:
-Hàng trăm gã như thế đang đợi tôi ở Phi Thiên thành. Còn anh… hi hi, chắc có ma mới ngó tới anh!
Tên tóc đỏ rúm người, mắt đảo quanh như cố tìm con ma mà Tiểu Hồ nhắc tới.
Nửa tầng bốn mươi bốn vừa đổi chủ, người dân đang tự tay dọn dẹp dấu tích của trận chiến đêm qua. Họ cặm cụi lau chùi những bức tường dính máu be bét, thu nhặt mảnh kiếm gãy và bộ phận thân thể rơi vãi lung tung khắp mặt sàn. Đây là việc bắt buộc phải làm vì nếu không, cái đống máu thịt lổn nhổn sẽ bốc mùi hôi thối nồng nặc. Vài người bực bội buột miệng chửi thề, không chửi sao được khi họ vừa giải quyết hậu quả đám đánh nhau vừa phải chịu đựng sự cai trị của ông chủ mới? Dân quận 4 phải đóng phí bảo kê hàng tháng nếu muốn yên thân với lũ băng đảng, trong đó khu thượng tầng chịu phí nặng nhất, vì thế mặt mũi con người nơi đây lúc nào cũng hầm hầm như đít nồi cháy khét lửa.
Hiển nhiên những cái đít nồi cháy khét lửa càng khét hơn khi bọn Vô Phong cứ lăng xăng hỏi về Mũi tên vèo vèo. Chẳng ai trả lời hoặc trả lời “không biết” bằng một thái độ hết sức khó chịu. Người thân thiện hơn thì nói chưa bao giờ nghe cái tên ấy. Tên tóc đỏ đánh liều hỏi vài gã ma cô và bọn băng đảng, bất quá cũng nhận được kết quả tương tự. Thấy bế tắc, hắn thở dài:
-Hay tin tình báo sai nhỉ?
Tiểu Hồ lắc đầu nguầy nguậy:
-Không thể nào! Họ đã kiểm chứng rất nhiều nguồn tin, tất cả đều dẫn về nơi này!
-Vậy tại sao không hỏi luôn mấy nguồn tin đó cho đỡ mất thời gian?
-Các nguồn tin chỉ biết Mũi tên vèo vèo nằm ở quận 4 chứ không chỉ rõ địa điểm. Chúng ta phải tìm đến khi nào ra mới thôi!
Gã tóc đỏ nhăn mặt, miệng thở phì phì ngao ngán. Chung cư số 4 rộng lớn khôn cùng, đâu thể lết tới mọi ngóc ngách để điều tra? Mà liệu rằng tổ chức vận chuyện đó có ở đây? Quá phi lý khi không một người dân quận 4 nào biết mặt mũi Mũi tên vèo vèo ra sao, chỉ có thể giải thích rằng cục tình báo Phi Thiên là lũ ăn hại. Bất quá Vô Phong không rảnh hơi cãi nhau với Tiểu Hồ, dành sức cuốc bộ hợp lý hơn vì cái chân của hắn bắt đầu lọc cọc như xe tuột xích.
Vô Phong nghĩ ngợi mông lung và không hề để ý có người đi cắt mặt. Hắn đâm sầm vào người nọ rồi ngã dúi xuống mặt sàn. Khốn nạn là cái gã mà hắn đâm phải lại thuộc dạng đầu trâu đầu bò hạng nặng: người xăm trổ cùng sẹo lớn sẹo bé, mặt mũi sưng húp, môi răng toe toét như vừa bị ai đấm. Tên tóc đỏ dám chắc thằng này là người của băng Quạ Đen bèn hấp tấp đỡ gã trở dậy, mồm mép liến láu:
-Xin lỗi ông anh! Tại em bất cẩn quá! Ông anh ổn chứ? Có bị đau ở đâu không?
Vô Phong biết xin lỗi, thái độ ân cần nên gã kia chỉ lừ mắt cho qua. Nhưng khi Vô Phong và Tiểu Hồ ngỡ rằng mình thoát thì gã chạy lên chặn đường, ánh mắt bặm trợn dòm dòm hai người. Bất thình lình gã chẳng nói chẳng rằng lao vào đấm đá tên tóc đỏ túi bụi. Vô Phong lãnh phải hai ba quả đấm do không phòng bị, hắn tức mình túm cổ áo đối thủ quẳng vào tường. Gã kia lồm cồm bò dậy chửi bới:
-Thằng khốn! Tao sẽ giết mày! Tao sẽ giết mày!
-Bình tĩnh, bình tĩnh ông anh! Va chạm nhẹ thôi, đâu cần đánh nhau chứ? Có gì từ từ nói!
-Từ từ con bà mày! – Gã kia rống lên – Trưa nay mày đánh tao sao không thấy “từ từ”?
Tên tóc đỏ há mồm. Hắn đúng là thích trêu chọc người khác song không hề ưa gây gổ. Bảo hắn bị người khác đánh còn hợp lý chứ nói hắn đánh người khác thì thật trái lẽ tự nhiên. Ngay cả Tiểu Hồ cũng nghĩ thằng cha kia lảm nhảm linh tinh. Nhưng xem chừng gã xăm trổ không hề bịa chuyện, y trỏ tay lên khuôn mặt méo mó của mình:
-Tao đang ngồi nhậu và thấy mày đi ra từ phòng vệ sinh! Mày bước đến đấm đá và cầm chai rượu “phang” tao! Chính mày, thằng tóc đỏ!
Vô Phong chợt nhớ sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, hắn nghe thấy tiếng hò hét đập phá. Nếu đúng như gã xăm trổ nói, xem chừng hắn đã gây không ít tội trạng trong lúc say xỉn. Vô Phong nhăn răng cười mếu:
-Tại lúc ấy em quá chén! Thôi cho em xin lỗi nhé, giờ bận lắm! Chào ông anh!
Nói xong gã nắm tay Tiểu Hồ tếch thẳng như anh hùng cứu mỹ nhân khỏi vòng hiểm nguy. Tiểu Hồ ngỡ ngàng chẳng hiểu đầu đũa ra sao, cứ thế để hắn lôi đi. Gã xăm trổ lập tức gào lớn:
-Hai đứa đánh tôi, mọi người ơi! Chúng nó đánh tôi!
Gã la làng bằng cái giọng của một công dân lương thiện vừa bị mất cướp. Bọn băng đảng gần đó nghe thấy tiếng hô hoán liền đuổi theo Vô Phong và Tiểu Hồ. Từng tốp nhân mạng từ nhiều ngõ ngách túa ra ngăn chặn mọi ngả đường, họa chăng tên tóc đỏ nhảy tự do từ lan can xuống mới mong thoát. Đôi nam nữ bị dồn vào góc, xung quanh là tập đoàn đầu trâu mặt ngựa. Vô Phong đánh răng lập cập, Tiểu Hồ cũng run người không giữ nổi bình tĩnh; hai người không mang theo vũ khí nên tình cảnh bây giờ như cá nằm trên thớt. Gã xăm trổ ban nãy đứng trước mặt họ, mồm nói tay chỉ trỏ:
-Thằng tóc đỏ đánh tôi tàn tật rồi! Nó là quân giết người! Nó dám coi thường anh em chúng ta!
Cả lũ người nhao nhao, kiếm cọ quẹt mặt sàn tóe lửa. Vô Phong chẳng ngờ thằng kia đổi trắng thay đen nhanh đến thế, hắn nhanh trí chìa ra tấm bùa hộ mạng, giọng nói đứt quãng:
-Đây… đây là giấy thông hành! Chúng tôi được bảo hộ! Các người hãy bình tĩnh lại!
-Bảo hộ đầu mày! – Một gã lên tiếng – Đánh người xong rồi kêu bảo hộ? Giết nó đi anh em!
Trăm mũi kiếm đồng loạt vung lên sẵn sàng xẻ thịt hai con cá béo ngậy, cuộc đời hai hộ vệ thánh sứ sắp sửa kết thúc đầy lãng nhách. Đúng lúc ấy một người xuất hiện. Y lặng lẽ bước vào đám đông, đi tới đâu người dạt ra tới đó. Cặp mắt của y hơi đờ đẫn như ngái ngủ, gương mặt ẩn khuất sau khẩu trang cùng mái tóc rẽ ngôi dài ngang vai, thân hình mảnh khảnh khoác y phục đen ám bụi. Kẻ đó nhìn bọn Vô Phong, giọng nói khàn khàn thở qua chiếc khẩu trang:

-Bọn mày là ai?
Nghe giọng nói, Vô Phong đoán gã đeo khẩu trang là nam giới. Ngoài ra, tay này không phải dân quận 4 do đặc điểm ngoại hình khác nhiều so với người Xích Quỷ. Trông bọn trâu bò đứa nào đứa nấy sợ gã một phép, tên tóc đỏ bèn bám ngay cơ hội:
-Chúng tôi là phóng viên nước ngoài! Chúng tôi có giấy thông hành, mong anh xem qua!
-Mày đọc xem có phải giấy thông hành không?
Gã đeo khẩu trang chỉ vào tên xăm trổ sinh sự với Vô Phong. Tên đó ngần một lúc rồi cười trừ hồn nhiên:
-Đại ca ơi, em không biết đọc!
Cả Vô Phong lẫn tên đeo khẩu trang quay sang nhìn tên xăm trổ, ánh mắt hiện ba chữ “không tin nổi”. Bọn đàn em lâu nhâu xung quanh cúi gầm mặt, xem chừng không ai dám thực hiện yêu cầu của đại ca. Chém giết ở quận 4 dễ dàng hơn đọc sách viết chữ nhiều.
Gã đeo khẩu trang xem xét giấy thông hành rồi tra hỏi căn cơ sự tình. Gã lắng nghe đôi bên phân trần, sau nói với đàn em:
-Mày khi say xỉn hay đánh người khác, giờ bị người ta đánh lại không có oan chút nào.
Gã kia không dám cãi, chỉ biết ôm bộ mặt thương tích ra chiều đau đớn. Tên đeo khẩu trang liền quay lại với Vô Phong:
-Có qua có lại, mày đánh người thì phải bồi thường. Ở đây tao là luật, đừng nghĩ chuyện từ chối.
Tiểu Hồ đương im lặng bỗng lên tiếng:
-Bồi thường bao nhiêu?
-Một thùng vàng.
Mặt Vô Phong chuyển từ duỗn sang nhăn. Một thùng vàng quá cao, hắn thì rỗng túi mà Tiểu Hồ lại không mang đủ tiền. Rõ ràng là xin đểu! – Vô Phong thầm nghĩ. Hắn đặt vấn đề thương lượng, bất quá không có dấu hiệu nào cho thấy gã đeo khẩu trang sẽ đổi ý. Hơn nữa gã chẳng hề nể nang Bất Vọng dù tên tóc đỏ đã lặp đi lặp lại hắn là bà con họ hàng xa tít mù của ổng. Chỉ có hai lựa chọn: hoặc bồi thường hoặc bị làm thịt.
Hết cách đối phó, Vô Phong đành lần hết túi áo nọ rồi túi quần kia, lòng cầu mong vớ được chút tiền lẻ. Lục lõi mãi hắn chỉ lôi ra được cuốn sách nhỏ cỡ lòng bàn tay, bìa đề hàng chữ Tâm Mộng thế giới – Kiến thức căn bản. Vật này đã theo Vô Phong từ ngày bước lên Thần Sấm và góp phần xóa mù kiến thức phổ thông cho hắn. Nó có thể mua ở bất cứ đâu, giá trị hiển nhiên thấp lè tè. Chẳng ngờ gã đeo khẩu trang giật phắt quyển sách, đôi mắt ngái ngủ lóe tia vui thích. Gã xăm trổ nọ lắc đầu:
-Cần nó làm gì chứ đại ca? Tiền…
Nói chưa dứt câu, cả cuốn sách đập thẳng vào mặt gã. Tên đeo khẩu trang nhón tay búng đi những vệt máu dính trên gáy sách đoạn nói:
-Tao đã nhắc chúng mày đọc sách nhưng không đứa nào nghe lời. Cầm lấy cái này, tao muốn một tuần sau, bọn bay phải đọc thông viết thạo.
Ngữ khí của gã đều đều, hoàn toàn thiếu điểm nhấn tạo nên phong thái thủ lĩnh. Song đám đàn em răm rắp nghe lệnh, chúng chuyền tay nhau quyển sách và nâng niu cẩn thận như nâng trứng. Ở quận 4, sách là của hiếm bởi kiếm đã chiếm hết tâm trí con người.
Mọi chuyện xong xuôi, đám đông giải tán. Bọn Vô Phong thở hắt ra một hơi nặng nề, thần hồn bắt đầu quay lại thể xác. Gã đeo khẩu trang trả lại giấy thông hành rồi ngáp dài định bỏ đi. Tiểu Hồ nghĩ gã này là kẻ đầu lĩnh, nhất định sẽ biết nhiều chuyện hơn người thường. Cô nàng lên tiếng:
-Khoan đã, tôi hỏi anh vài điều được không?
-Sao?
-Anh biết tổ chức Mũi tên vèo vèo ở đâu chứ? Chúng tôi đang tìm nó.
Gã kia trả lời nhát gừng:
-Không có “vèo vèo” hay “vù vù” nào ở đây cả! Nhầm chỗ rồi!
-Vậy sao? Ý tôi là một… một công ty! Đúng, một công ty vận chuyển! Anh biết có công ty vận chuyển nào ở quận 4 không? Chúng tôi muốn gửi đồ!
Gã đeo khẩu trang ngửa đầu đăm chiêu ngẫm nghĩ. Đợi mãi không thấy trả lời, Tiểu Hồ ngó lên coi gã tìm kiếm con khỉ khô gì trên trần nhà chằng chịt mạng nhện. Hai ba phút sau nàng nhận được câu trả lời:
-Không có công ty nào hết. Chỉ có bọn trẻ con bán bản đồ, chúng nó kiêm thêm nghề khuân vác hoặc chuyển thư tín.
Tiểu Hồ xụ mặt thất vọng. Nhưng ngay sau đó một tia sáng lóe qua tâm trí, nàng vội hỏi:
-Phải có người quản lý đám trẻ, đúng không? Người đó ở đâu vậy?
-Cuối tầng này, đi thẳng, rẽ trái rồi đi thẳng tiếp sẽ thấy một cửa hàng bán vé xổ số. Là nó.
-Cảm ơn anh nhiều!
Gã đeo khẩu trang quay đi. Vô Phong và Tiểu Hồ chợt thấy lưng áo của gã thêu hình một con quạ viền trắng trên nền vải đen. Lúc bấy giờ họ mới biết gã là Quạ Đen – ông chủ thống lĩnh nửa tầng bốn mươi bốn. Hai người bất giác tóc tai dựng ngược. Dưới ánh đèn nhập nhoạng, Quạ Đen lững thững bước, đầu ngó nghiêng săm soi mặt đất, chốc chốc cúi xuống nhặt nhạnh mấy thứ rác rưởi bỏ tọt vào túi. Trông gã giống tay buôn đồng nát hơn là kẻ giết người máu lạnh.
Bọn Vô Phong đi theo hướng Quạ Đen chỉ. Tiểu Hồ gườm gườm tên tóc đỏ, môi mấp máy chỉ chực tuôn một trận la hét đã đời. Phụ nữ vốn ghét loại đàn ông ham mê rượu chè, riêng cái tật say rượu đánh người thì quả thực… không ngửi nổi. Vô Phong cũng chẳng dè bản thân có tật xấu ấy, hắn ấp úng:
-Tôi uống ít thôi hà! Chẳng qua…
-IM ĐI! ĐỒ TÓC ĐỎ BIẾN THÁI!
Tiểu Hồ hét một tiếng thổi bay thần hồn Vô Phong lên chín tầng mây. Người dân hoảng hồn thò đầu ra khỏi cửa tìm xem thứ âm thanh kinh khủng nọ từ đâu ra.
Đúng như Quạ Đen nói, ở tầng bốn mươi bốn có một cửa hàng bán vé xổ số. Mang tiếng bán vé xổ số chứ thực chất nó là sòng bạc – chốn tấp nập hiếm hoi trong khu thượng tầng. Đám dân nghèo quận 4 nghiện cờ bạc hơn bất cứ ai song không thể chơi ở trung tâm thành phố, thay vào đó họ tụ tập tại nơi này. Nhà cái đưa ra nhiều trò đỏ đen, phổ biến nhất là “con số may mắn”. Luật chơi khá đơn giản: có các hạng mục gồm số hai chữ số, số ba chữ số, số bốn chữ số và số năm chữ số, người chơi sẽ lựa hạng mục rồi lấy một số bất kỳ, nếu trùng với số nhà cái lựa chọn thì chiến thắng. Độ khó càng cao tương đương tiền thưởng tăng theo cấp số nhân. Đa số người thường chơi hai hạng mục đầu tiên, hai hạng mục còn lại quá khó và chưa người nào thắng nhà cái. Trước cửa hàng hiện giờ có hàng trăm người đang đặt tiền và hăng say thảo luận số đẹp – một cảnh tượng tấp nập hiếm hoi ở quận 4.
Ngoài “con số may mắn”, món cá cược cũng được ưa chuộng. Không phải cá cược thể thao mà là cá cược trận chiến băng đảng. Trò này phức tạp hơn, người chơi như một chiến lược gia đánh giá tình hình đôi bên, sau đó quyết định đặt tiền vào các hạng mục như tỉ lệ người chết, tỉ lệ thủ lĩnh tử trận, tỉ lệ thời gian chiếm cứ, vân vân và vân vân… Vài trận đánh lớn thì có thời gian biểu đàng hoàng song nhiều khi các băng đảng choảng nhau theo cảm hứng. Như thằng bé từ trong cửa hàng chạy xộc ra la hét oang oang là ví dụ:
-Khẩn cấp, khẩn cấp! Băng Mèo Già đang đập bọn Búa Sắt trên tầng bốn mươi sáu, nhanh tay đặt nào!
Lời vừa dứt, dân tình ùn ùn đổ xô đặt tiền, kẻ nói Mèo Già sẽ thắng, người khẳng định Búa Sắt lật ngược tình thế. Ồn ào nhao nhao như chợ vỡ. Vô Phong và Tiểu Hồ khó khăn lắm mới len nổi vào trong. Một thằng nhóc chạy ra hỏi:
-Vào đây làm gì thế?
-Chủ ở đây là ai? Bọn tao muốn gặp người đó. – Vô Phong vừa nói vừa nhét tờ tiền vào tay thằng nhóc. Nào ngờ nó trả lại tiền, phẩy tay nói xẵng:
-Ông chủ không tiếp khách! Biến đi!
Vô Phong ngạc nhiên trước thái độ chê tiền của nó. Tiểu Hồ đỡ lời:
-Chúng tôi cần chuyển đồ cấp tốc! Em giúp được không?
Nghe chữ “chuyển đồ”, thằng bé nheo mắt nhìn hai người họ đoạn chạy vào trong nhà. Ít phút sau nó bước ra cùng một gã trung tuổi. Tay trung niên này chẳng khác nào một đống chất thải vừa được moi lên từ bãi rác: quần áo lộm nhộm hôi rình, gương mặt hoàn toàn chìm khuất dưới lớp tóc tai bú rù như ổ chim lâu ngày không có con chim nào ở, gã cử động cứng nhắc như xác chết, duy nhất cặp mắt láo liên là vô cùng sống động. Ông chủ cửa hàng ngó bọn Vô Phong rồi chợt lớn giọng:
-Muốn chuyển đồ?
-Phải. – Vô Phong đáp
-Chuyển! Chuyển! Con bà chúng mày lúc nào cũng chuyển! Không tự làm được à? VÀO ĐÂY! – Gã quát – Nhanh cái chân lên!
Vô Phong và Tiểu Hồ nhìn nhau, trong lòng kìm nén cơn tức giận rồi đi theo gã. Họ bước vào căn phòng nhỏ tối mù chỉ có vài chiếc ghế đẩu cùng cái bàn tróc sơn. Gã bú rù nhanh tay đóng cửa phòng sau lại quát tiếp:
-Đợi ở đây! Cấm chúng mày di chuyển!
Gã biến mất sau tấm rèm ố màu, để lại cái nhìn khó hiểu của hai vị khách. Vô Phong nghe thấy tiếng ào ào dội nước, đâu đây thoang thoảng mùi nước hoa. Lát sau gã nọ vén rèm trở ra với bộ dạng mới: quần áo lịch sự lượt là phẳng phiu, mái tóc bú rù ban nãy biến mất và được chải chuốt đàng hoàng để lộ khuôn mặt dài thuỗn. Nếu không có cặp mắt láo liên đặc trưng, Vô Phong và Tiểu Hồ đã nghĩ đó là người khác. Hai người họ mắt tròn mắt dẹt, miệng há hốc không thốt nổi lời nào. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Tên chủ cửa hàng đặt lên bàn một khay ấm chén đoạn rót nước pha trà mời khách, động tác cẩn thận, giọng nói đon đả hoàn toàn trái ngược hình ảnh cục cằn ban nãy:
-Thành thật xin lỗi! Tôi làm vậy để giữ bí mật công việc, mong hai vị lượng thứ! Xin giới thiệu, tôi là đại diện của Mũi tên vèo vèo chi nhánh Cửu Long, chẳng hay anh chị đây muốn chuyển thứ gì? Chúng tôi nhận chuyển vũ khí, hàng cấm, hàng phép thuật, xác người, xác động vật quý hiếm, vân vân và vân vân, ngoại trừ buôn người! Hiện đang có chương trình khuyến mãi giảm mười phần trăm cho các món hàng phép thuật cao cấp như quang tố hoặc vật biểu trưng triệu hồn thần hộ mệnh(*)! Anh chị dùng dịch vụ trọn gói hay bán phần? Ô kìa, trà nguội mất! Trà này là đặc sản của Xích Quỷ đấy, mời hai người dùng!



_____________

(*) chú giải: vật biểu trưng của các thánh sứ dùng để gọi thần hộ mệnh, đã từng đề cập ở phần 1.

-Công chúa… đã vượt qua?
-Đúng. – Lục Châu gật đầu – Bây giờ em có thể triệu hồi thần hộ mệnh.
Mỗi thánh sứ có một thần hộ mệnh riêng. Linh hồn thần hộ mệnh trú ngụ trong các đồ vật gọi là “vật biểu trưng”, ví dụ như thần hộ mệnh của Lục Châu ẩn thân trong chiếc hoa tai. Ngay từ ngày đầu gia nhập, các thánh sứ được trao vật biểu trưng nhưng phải nhiều năm sau đó, họ mới đủ khả năng gọi thần. Thậm chí nhiều thánh sứ suốt đời không thể thực hiện được năng lực này.
Bình Luận (0)
Comment