Ngục Thánh

Chương 64

Ngày thứ hai, sáu giờ bốn mươi phút, tối
Trước khi cuộc chiến băng đảng nổ ra, sở cảnh binh đã triển khai công tác nghiệp vụ kỹ lưỡng. Không phải ngăn chặn, mà là để hai băng đảng chém giết nhau trong “an toàn” và “trật tự”. Mọi con đường dẫn vào quận 4 bị chặn. Nhưng hóa ra như thế lại khiến tình hình be bét. Dân chúng Cửu Long bản tính ưa hiếu kỳ, thấy cảnh binh chặn đường thì nhao nhao xô đến, ai nấy nhóng cổ ngó vào những con hẻm tăm tối dù chẳng cần biết đang nhìn cái chi. Kẻ thì thào, người bàn tán, đám buôn chuyện, chừng như thông hiểu tường tận nhưng thực sự chẳng ai biết gì hết.
Giữa lúc thành phố náo động, Đông Hoàng và Năm mắt lươn vẫn ung dung chơi thuyền chìm thuyền nổi. Ông chủ Năm thi thoảng lại liếc xuống phố. Nhìn dòng người tụ tập trước chốt chặn của cảnh binh, lão lắc đầu vẻ khinh khỉnh:
-Bọn cảnh binh vẫn ăn hại như thế. Bộ chúng nó không biết rằng hễ treo biển “Cấm vào!” là dân xứ này sẽ đâm đầu vào à?
Đông Hoàng ngồi đối diện nói:
-Tồn tại trên cõi đời cần có lý do, nếu không có lý do thì… phải tạo ra nó. Chú em sống ở Cửu Long lâu như thế mà không hiểu à?
-Theo quan điểm của tôi thì khỏi cảnh binh hay luật pháp gì hết, kẻ mạnh sẽ thắng!
Đông Hoàng cười mỉm. Lão thò tay vào chậu rồi đặt một đồng xu vào chiếc “thuyền” pha lê hình bông sen tám cánh. Sau lượt đi của lão, thuyền hầu như không suy suyển dù đã đầy ắp xu. Năm mắt lươn vốn nghĩ thắng chắc trận này, nhưng giờ chỉ cần đặt sai vị trí, lão sẽ là kẻ thua cuộc.
-Một bức tranh đầy đủ màu sắc vẫn luôn đẹp hơn, đúng không? – Đông Hoàng nói – Nhưng thôi, mỗi người đều có quan điểm riêng. Chú em nên tập trung chơi tiếp thì hơn.
Lão già đầu sẹo nở nụ cười. Nó khiến Năm mắt lươn khó chịu; và càng khó chịu hơn khi bộ đàm của lão báo tin xấu từ quận 4. Băng Thạch Tượng sắp bị đánh bật khỏi tòa chung cư, dấu vết của ba đứa Phi Thiên cũng mất tăm mất tích. Phải chăng lão đã sai lầm? Có thể. Ông chủ Năm không lường được rằng Quạ Đen mạnh đến thế, và cũng không ngờ ba đứa ngoại quốc có thể thoát khỏi tòa chung cư đáng sợ đó.
-Nếu muốn, chú em có thể dừng chơi và chúng ta sẽ bàn vấn đề khác như… hợp tác chẳng hạn! – Đông Hoàng tiếp lời – Như chú em nói, bánh có thể chia phần còn ăn ra sao là quyền của mỗi người. Miếng bánh Cửu Long hết rồi, chẳng còn tí mẩu vụn nào nữa, mà chúng ta vẫn cần ăn, đúng không? Hợp tác để làm miếng bánh mới, chú em thấy sao?
Đông Hoàng không hề dụ dỗ hay cầu hòa, lão đang nói sự thực. Cửu Long hiện tại như cái mâm đầy đĩa nhưng hết thức ăn, các ông trùm tuy là đấu đá nhau nhưng chỉ giữ ở mức vừa phải. Bởi lẽ nếu một người bị hạ bệ, chính quyền càng dễ quản lý và tiến tới tiêu diệt các ông trùm. Năm mắt lươn dĩ nhiên hiểu rõ điều đó, giờ vẫn chưa muộn để lão thu quân và thay đổi quyết định.
Nhưng từ lý thuyết đến hành động phải bơi qua con sông “quan điểm”. Tiếc thay, con sông quan điểm của ông chủ Năm không chảy chung dòng với Đông Hoàng. Lão mắt lươn lắc đầu cương quyết:
-Thắng là thắng, thua là thua. Nước không thể hai vua, nhà không thể hai chủ!
Dứt lời, lão tiếp tục rà đáy chậu tìm đồng xu bỏ vào thuyền. Đông Hoàng mím môi vẻ bất lực. Lão đầu sẹo chợt hiểu trên đời này, có những kẻ sinh ra để chiến đấu chứ không thích thương lượng.

Cùng lúc đó ở quận 4, Quạ Đen đang bối rối.
Gán từ “bối rối” cho Quạ Đen, nghe có vẻ lạ lẫm, nhưng quả thực gã đeo khẩu trang không biết xử trí ra sao trước sự xuất hiện của Thiên Hải. Dù giết người như ngóe song Quạ Đen không giết bừa bãi, gã cần xác định rõ Thiên Hải thuộc phe nào. Còn gã tóc trắng Thiên Hải chẳng để ý nhiều lắm, chỉ chăm chăm chờ Hỏa Nghi ký vào biên lai nhận hàng. Quạ Đen lên tiếng:
-Tránh ra, Hải! Tao có việc với thằng đó và mày đang cản đường. Mà mày không nhận được tin nhắn à?
Gã tóc trắng gãi gãi đầu ngẫm nghĩ xem “tin nhắn” là cái giống gì. Lát sau gã “à” lên một tiếng đoạn vỗ tay đen đét:
-Nhớ, nhớ! Ông chủ có gửi tin nhắn! Nhưng mà thông cảm giùm, tôi phải chuyển hàng! Nguyên tắc của Mũi tên vèo vèo là chuyển hàng tận nơi, kể cả khi người nhận là kẻ thù hay đã chết.
Quạ Đen ngó chiếc cặp kim loại trong tay Thiên Hải rồi hất hàm nói:
-Hàng đến nơi rồi, vậy mày tránh ra được chưa?
Gã tóc trắng lắc đầu. Gã đưa ra tờ bản sao hợp đồng giữa Mũi tên vèo vèo và Tiểu Hồ, sau đó chỉ vào điều khoản phụ lục. Tại phần phụ lục, Tiểu Hồ đã ghi chú rằng nhân viên chuyển hàng phải bảo vệ người nhận cho tới khi người đó sử dụng được món hàng. Tuy nhiên, nếu Hỏa Nghi không mở kiện hàng thì Thiên Hải cũng không có nghĩa vụ bảo vệ hắn. Nói cách khác, Hỏa Nghi không thể sử dụng Thiên Hải như tấm lá chắn cho mình. xem tại .
Nhìn phần phụ lục hợp đồng, ánh mắt của Quạ Đen lóe những tia sắc lạnh. Gã cam đoan cái cặp kia đựng vũ khí, không súng thì kiếm, dù là cái nào thì cũng nguy hiểm. Quạ Đen chĩa thanh “muỗi vằn” thẳng mặt Thiên Hải, buông lời đe dọa:
-Tránh ra, tao không nói nhiều đâu!
Thiên Hải cười trừ làm hòa song không có ý nhường nhịn. Gã đưa chiếc cặp cho Hỏa Nghi rồi nói:
-Quý khách có ba phút để kiểm tra hàng!
Vừa dứt lời, Quạ Đen đã lao đến, thanh “muỗi vằn” như ánh chớp đâm thẳng như kẻ chỉ. Thiên Hải rút vũ khí đỡ đòn. Mũi kiếm “muỗi vằn” dừng lại trước một thanh đao có hình dáng kỳ lạ: cán đao hơi hơi võng xuống, hình dạng hệt báng súng trường; nối liền cán là thân của một khẩu súng nhồi đạn ghém song không có nòng, phía dưới là một lưỡi đao dày cong cong chạy dọc theo thân súng. Thấy thanh đao khác thường ấy, Hỏa Nghi bần thần đến quên cả việc ký biên lai. Chưa bao giờ hắn thấy thanh đao nào hổ lốn và kỳ dị như vậy.
Thiên Hải hất kiếm của Quạ Đen. Gã đeo khẩu trang ngã chúi người nhưng ngay lập tức vung chân phải đạp tới tựa đuôi bọ cạp. Nhanh như cắt, gã tóc trắng chụp cổ chân Quạ Đen rồi quẳng sang một bên. Quạ Đen xoay người lấy lại thăng bằng còn Thiên Hải không chủ động tấn công. Gã tóc trắng quay lại nói với Hỏa Nghi:
-Quý khách kiểm tra xong chưa?
Hỏa Nghi vội vàng ký giấy biên lai rồi mở chiếc cặp. Cặp mở ra ba ngăn, ngăn thứ nhất đựng ba khẩu súng trường, ngăn thứ hai chứa hàng tá súng ngắn cùng đạn dược, riêng ngăn thứ ba có vài quả lựu đạn, một hộp đựng thiết bị, một chiếc kính hồng ngoại và một khối cầu kim loại tỏa ánh sáng xanh dương. Hỏa Nghi lột bỏ áo ngoài đoạn đặt quả cầu giữa ngực. Khối cầu nứt ra sáu mảnh, mỗi mảnh nở rộng rồi biến thành mảnh kim loại lớn hơn. Hai mảnh ôm sườn, hai mảnh ôm cánh tay, một mảnh che trước ngực, mảnh cuối cùng ôm lưng; sáu mảnh liên kết với nhau tạo nên bộ áo giáp ôm sát người Hỏa Nghi, giữa mỗi mảnh có khe tỏa ánh sáng xanh, chính giữa ngực áo giáp là quả cầu nhỏ – phần lõi của quả cầu lớn.
Thấy Hỏa Nghi kiểm tra hàng hóa xong, Thiên Hải ngừng chiến với Quạ Đen. Gã tóc trắng vơ lấy tờ biên lai, không quên cảm ơn khách sử dụng dịch vận chuyển, sau rốt chào ông bạn vừa mới đập nhau chí tử. Thiên Hải bước ra cửa và cười:
-Hai người cứ tự nhiên, tôi còn phải chuyển hàng!
Gã biến mất sau cánh cửa, để lại trận chiến cho Quạ Đen và Hỏa Nghi. Quạ Đen vừa quay lại đã thấy Hỏa Nghi giương súng. Gã lanh lẹ né thân đúng lúc súng nổ, đạn găm trượt mục tiêu đục tường lỗ chỗ. Gã định áp sát địch thủ nhưng súng bắn quá nhanh lại thêm không gian chật hẹp, gã đành phải rời khỏi căn hộ. Hỏa Nghi liền xách cặp chạy ra nhưng không thấy Quạ Đen, ngoại trừ không gian lờ nhờ tối cùng vài bóng đèn chập chờn.
Hỏa Nghi dợm bước song bất giác dừng chân, lòng ngờ rằng chỉ cần tiến thêm bước nữa sẽ chết ngay tức khắc. Dường như Quạ Đen đang lởn vởn trong bóng tối và chờ cơ hội đoạt mạng con mồi. Sực nhớ tới chiếc kính hồng ngoại, Hỏa Nghi vội vàng mở cặp. Chưa kịp đeo kính, hắn nghe thấy bước chân gấp gáp vọng lại song không biết nó đến từ đâu. Hỏa Nghi quay ngoắt sang trái nổ súng, lửa đạn rọi sáng hành lang trống không. Như phản xạ vô điều kiện, Hỏa Nghi quay nòng súng sang phải bắn lần hai nhưng kết quả y như cũ. Ngay lúc ấy, Quạ Đen xuất hiện ở phía phía trước. Gã đổ người lao như bay, giọng nói lạnh lẽo:
-Đoán nhầm rồi!
Hỏa Nghi liền đổi hướng nhưng trước khi kịp bắn, Quạ Đen đã hụp đầu, thanh “muỗi vằn” đâm thẳng người hắn. Một tiếng chói tai vang dội khắp hành lang. Tưởng rằng cuộc đời Hỏa Nghi đã kết thúc nhưng không, thanh “muỗi vằn” bị chặn đứng, lưỡi kiếm xoáy điên cuồng song không thể khoan thủng tấm áo giáp kiên cố. Quạ Đen ngước mắt hỏi:
-Giáp chống đạn?
-Chống “mọi thứ”! – Hỏa Nghi đáp.
Quả cầu trước ngực áo giáp chợt tích tụ năng lượng rồi phát lực đẩy hất bay Quạ Đen. Gã bị dội ngược về phía sau nhưng liền bật dậy lấy thăng bằng. Hỏa Nghi ném lựu đạn khói, khói trắng dày phủ kín không gian, Quạ Đen không dám lao vào vì sợ bẫy. Ở điều kiện tầm nhìn bị hạn chế, vũ khí nóng luôn hơn hẳn vũ khí cận chiến.
Được hai phút thì khói tan, Quạ Đen nhận ra Hỏa Nghi đã chuồn êm từ đời nảo đời nào. Gã đeo khẩu trang nhìn quanh, ngừng lại ở một điểm nào đấy giữa màn đêm tối mù rồi lao đi, hệt con thú đang săn mồi. Không còn vẻ ngái ngủ hay ơ hờ nữa, sự phấn khích tràn ngập, tưởng chừng có thể trào ra khỏi đôi mắt gã. Gã thấy Hỏa Nghi thực thú vị và muốn giết chết sự thú vị ấy. Ngay lập tức! Đôi chân gã phát cuồng, bóng hình chớp ẩn chớp hiện dưới ánh đèn vàng lạnh ngắt.
Trong khi đó, Hỏa Nghi chạy về hướng tây của tòa chung cư. Chiếc kính của hắn ngoài chức năng nhìn đêm còn có tác dụng nhìn xuyên tường trong bán kính hai mươi mét. Lối đi ra sao, những người dân đang nấp trong nhà thế nào, Hỏa Nghi biết rõ. Nhờ vậy, hắn dễ dàng xác định được thang máy hay thang bộ nằm ở đâu. Phiền là tất cả thang máy đều ngừng hoạt động, hắn đành chuyển qua đi thang bộ. Thang bộ này chỉ dẫn lên tầng bốn mươi lăm (45), muốn lên tầng trên phải đi đường khác.
Qua chiếc kính, Hỏa Nghi bỗng thấy Quạ Đen cũng đang lên đây. Nhìn quanh không thấy cầu thang, trời lại tối nên không rõ đây là cụm nào, Hỏa Nghi đánh liều chạy về hướng bắc chung cư. Hắn vừa chạy vừa liên lạc với Tùng Bách và lão già bắt máy sau một tiếng “tút” dài:
-Ai đấy?
-Hỏa Nghi, người đi cùng Phong tóc đỏ! Thanh Nhi và con bé an toàn chứ hả?
-Đương nhiên là an toàn, mặc dù ta thích con ranh khốn nạn này chết hơn.
“Con ranh khốn nạn” là Thanh Nhi chứ không phải ai khác. Hỏa Nghi nói:
-Bớt đùa cợt đi! Nghe đây, không còn lối vào cầu thang Oán Hồn Dạ Hỏa ngoài tầng bốn mươi bốn (44) và sáu mươi (60) à?
-Không! Ta nói rồi, chỉ hai tầng đó thôi. Chú mày đang ở đâu? Tầng bốn mươi lăm? Vậy thì lên tầng sáu mươi! Nhưng ta nói trước, sau một tiếng nữa mới mở được cầu thang. Cố mà đợi!
Hỏa Nghi tức mình cúp mày. Cuốc bộ thêm mười lăm tầng nữa cộng thêm một thằng giết người đuổi sát đít, đúng là thích làm khó nhau quá! – Hỏa Nghi lẩm bẩm đoạn chửi thề. Hắn chuyển máy liên lạc với bọn Vô Phong:
-Phong! Phong! Có nghe thấy tôi nói không? Mấy người sao rồi?
Đáp lại hắn là mớ âm thanh hỗn loạn, tiếng của Vô Phong thì chìm nghỉm giữa cái mớ đó:
-Sắp chết rồi!

Cách chung cư mười cây số về hướng nam, một chiếc phi thuyền lao hết tốc lực ra biển, theo đuôi nó là hàng chục phi thuyền khác chở đầy thành viên băng Quạ Đen. Trên chiếc phi thuyền đơn độc, chỉ viên phi công và Vô Phong là tỉnh táo, còn Bất Vọng và Tiểu Hồ gần như bất tỉnh. Một người bị thương nặng, người kia kiệt sức vì sử dụng phép Huyết Hồn. Phía ngoài, bọn Quạ Đen chốc chốc lại hướng mũi tàu đâm vào mạn sườn phi thuyền. Những cơn chấn động rung lên từng chặp cùng thanh âm ầm ầm điếc tai. Viên phi công người Xích Quỷ hét lớn:
-Vạn Thế ơi, các người đưa tôi vào chuyện gì thế này? Tôi không muốn chết!
Vô Phong trấn an:
-Bình tĩnh, ông bạn! Cứ tiếp tục lái, bọn tôi trả tiền!
-Nhưng lái về đâu chứ hả? Các người đâu có nói?
Vô Phong chưa biết trả lời ra sao thì Tiểu Hồ lên tiếng, giọng yếu ớt:
-Nhà máy… nhà máy…
Tên tóc đỏ chợt nhớ có ba “điểm chết” để thoát khỏi thành phố Cửu Long. Một điểm đã được sử dụng bởi hai thành viên Thổ Hành, điểm thứ hai nằm trên nóc chung cư số 4 và điểm cuối cùng chính là nhà máy thủy điện. May thay, điểm chết cuối cùng đã ở phía trước. Nằm cách bờ biển khoảng năm trăm mét, bốn bề đều là nước, cũ kỹ và han rỉ, nhà máy thủy điện như con cá trơ xương lềnh bềnh giữa nồi nước luộc to đùng. Nó có hình dáng bầu dục, nửa thân đã ngập trong biển, trên mái là dăm ba chiếc cần cẩu cỡ lớn. Vô Phong chỉ về phía nhà máy rồi nói với viên phi công:
-Đưa chúng tôi đến đó, làm ơn!
-Mẹ kiếp! Ta thề sẽ không bao giờ chở bọn ngoại quốc nữa!
Vô Phong nhét vào miệng Tiểu Hồ nửa miếng bánh tăng lực, hắn ăn nửa miếng còn lại. Bánh tăng lực sẽ giúp hai người trụ vững thêm một thời gian nhất định nhưng sau đó, toàn bộ cơn đau đớn và mỏi mệt sẽ phát tác gấp bội. Dù vậy, tên tóc đỏ không thể làm khác. Hắn cũng không thể cho Bất Vọng dùng bánh tăng lực vì món này làm nở căng mạch máu, đối với vết thương nặng là vô cùng nguy hiểm.
Tiểu Hồ ăn hết miếng bánh, cơ thể dần hồi phục. Vô Phong ân cần hỏi:
-Cô ổn chứ?
Cô gái gật gật đoạn mở bộ đàm xin cứu viện. Lát sau nàng nói:
-Họ bảo một tiếng nữa, phi thuyền mới đến!
Điều này có nghĩa là bọn Vô Phong phải chống chọi lũ Quạ Đen thêm một tiếng nữa. Kịch bản cũ lặp lại: trốn trui trốn lủi chờ đợi viện binh. Tên tóc đỏ buột miệng chửi thề rồi nói:
-Ông già Bất Vọng “ngủm” rồi, tôi sẽ dìu ổng. Cô đi trước dẫn đường nhé!
Bất thình lình, một tiếng va đập mạnh từ mạn trái phi thuyền vang lên, cơn chấn động đẩy cả ba người vào thành tàu. Cửa phi thuyền bật mở và Vô Phong suýt chút nữa lao ra ngoài nếu Tiểu Hồ không kịp tóm lấy tay hắn. Khói bốc đầy khoang lái, dường như phi thuyền đã bị đâm hỏng động cơ. Viên phi công hét:
-Các người tự lo nhé, tôi chẳng cần tiền nữa đâu!
Nói rồi gã phi công nhảy xuống biển, bỏ lại chiếc phi thuyền mất lái đang chao đảo. Tiểu Hồ kéo Vô Phong trở lên, nói gấp:
-Chúng ta sắp rơi rồi!
Vô Phong chạy vào buồng lái, cố xoay chiếc tay điều khiển hướng về nhà máy thủy điện. Phi thuyền rung lắc như con ngựa bất kham quẫy đạp liên hồi. Tiểu Hồ bám chặt thành phi thuyền, tay kia tóm chặt Bất Vọng. Tên tóc đỏ nghiến răng:
-Giữ chặt… đừng có rơi ra đấy!
Phi thuyền lao xuống mái nhà máy thủy điện. Khi khoảng cách chỉ còn vài chục mét, Vô Phong dùng sức kéo hết cỡ tay lái. Như con ngựa bị kéo cương, mũi tàu ngỏng lên, toàn bộ thân phi thuyền trượt tóe lửa trên tấm mái. Vô số cơn xóc giật nảy qua nảy lại, tên tóc đỏ dám chắc xương bàn tọa đã nứt ở đâu đó, hoặc hắn cảm tưởng thế.
Sau khi lê thân gần chục mét, phi thuyền dừng lại, may sao chưa đâm vào chân cần cẩu. Cả đám chạy ra ngoài, Vô Phong đỡ Bất Vọng còn Tiểu Hồ tìm lối vào nhà máy. Tên tóc đỏ hỏi dồn:
-Có thấy đường không?
Tiểu Hồ chạy quanh và chợt thấy trên mái có nhiều khung quạt thông gió. Cô gái dùng sức đạp chân xuống. Do hơi nước biển cộng thêm thời gian tàn phá, những khung thép vỡ ngay lập tức. Ba người theo đường đó vào nhà máy. Ít phút sau, phi thuyền của Quạ Đen đổ quân, bọn này cũng tìm thấy đường qua các quạt thông gió. Sau hàng thế kỷ chẳng ma nào ngó tới, giờ nhà máy thủy điện tiếp đón một lô xít xông người và người.
Qua đường thông gió, ba người Phi Thiên rơi xuống một hành lang nhỏ mờ mờ tối với nền đất sũng nước. Hai bên tường bị xâm mặn nên mục ruỗng nặng, xem chừng có thể đổ sập bất cứ lúc nào. Trên trần, những đường ống kim loại rỉ nhoét hoặc nứt đôi, hoặc võng xuống. Đó đây vài làn gió biển thổi qua nhà máy, luồn lách vào những ống kim loại rít hơi thở đứt quãng, tựa như sắp hấp hối. Nhà máy này như kẻ sắp chết, Vô Phong mong sao hôm nay không phải ngày lìa đời của nó. Bởi nếu thế, hắn cũng lìa đời luôn thể. Tiểu Hồ đi trước dẫn đường. Nàng nhận ra trần nhà được phủ lớp lân tinh thay đèn điện nhằm tiết kiệm năng lượng. Lân tinh tồn tại rất lâu, nhưng sau một thời gian dài, chúng đã hết năng lượng, giờ chỉ sáng phập phù như bầy đom đóm mà thôi.
Chạy được hơn trăm mét, cô gái ra hiệu cho Vô Phong dừng bước trước một ngã tư. Nàng ngó nghiêng hai bên rồi thẳng hướng chạy tiếp, họ chạy trên hành lang khác rộng hơn nhưng cũng tối hơn. Phiền rằng tên tóc đỏ phải mang theo Bất Vọng nên tốc độ của ba người bị hạn chế. Những tiếng bước chân lõm bõm theo sau họ, càng lúc càng lớn dần. Trước mắt, bọn Vô Phong cần tìm cầu thang xuống dưới, nhưng tìm đâu giữa nơi xa lạ này?
Phía cuối con đường, Tiểu Hồ nhìn thấy một ngã tư khác. Rẽ phải, rẽ trái hay đi thẳng? Tiểu Hồ nhớ hành lang đầu tiên nằm ở gần rìa nhà máy, nếu đi thẳng sẽ tới khu trung tâm, nơi đó hẳn sẽ có cầu thang. Cô gái quyết định đi thẳng.
Nhưng đương chạy, cô gái bỗng đâm phải ai đó chạy từ hướng bên phải. Hai người ngã xuống mặt nền lầy lội. Tiểu Hồ lồm cồm bò dậy, còn người kia hét lớn:
-Mày… bọn ngoại quốc ở đây, anh em ơi!
Tiểu Hồ chạy đến, gã nọ vung đao. Cô gái né người tránh đường đao bổ xuống, một tay vận phép Hỏa niệm đánh thẳng bụng gã. Bàn tay nàng phát hỏa, ngọn lửa lóe sáng rồi nổ như pháo hoa. Gã thành viên Quạ Đen bị hất bay về phía sau, người trượt trên mặt nền và bất tỉnh nhân sự. Tiểu Hồ vớ lấy thanh đoản đao rồi nói gấp:
-Nhanh lên, chúng đuổi tới nơi rồi!
Vô Phong xốc lại Bất Vọng rồi chạy theo cô. Đúng như Tiểu Hồ dự liệu, đi thẳng dãy hành lang là đến khu trung tâm, tại đây có thang bộ dẫn xuống phòng phát điện chính. Ba người đi xuống cầu thang bộ ọp ẹp rồi chạy đi trong trung tâm phát điện rộng lớn. Ánh sáng lân tinh ở đây khá sáng nên cảnh vật xung quanh rõ ràng hơn nhiều. Bao quanh nhóm Vô Phong là các tua bin phát điện hình kim cương, chúng xếp thành hàng trải rộng trên một diện tích khoảng hai ngàn mét vuông – rộng lớn và không nơi ẩn nấp. Đã một thời, những tua bin này là trái tim của thành phố Cửu Long. Chúng nằm yên, lặng lẽ hoài niệm vinh quang thuở xưa và mặc rêu phủ đầy, mặc thời gian ăn mòn kim loại. Chúng nằm đây như những ông già chờ chết.
Vô Phong nhác thấy bóng dáng bọn Quạ Đen xuất hiện sau các tua bin, chúng đổ dồn về phía trước, thoáng chốc bao vây ba người Phi Thiên. Lũ băng đảng hét lớn:
-Chúng mày làm gì ngài Bất Vọng? Chúng mày giết ông ấy phải không?
Tiểu Hồ bèn giương thanh đao rực lửa đe dọa đám người đông đảo:
-Cút mau! Nếu không, tôi sẽ đốt cháy các người!
Lũ băng đảng tuy sợ lửa song chúng sợ đại ca hơn. Chúng liền tiến về phía trước và sẵn sàng thí mạng. Tiểu Hồ thủ sẵn ống trụ lục giác, định bụng sẽ dùng phép Huyết Hồn tiêu diệt đám người này. Phép Huyết Hồn không thể sử dụng quá hai lần, mà ngay cả sử dụng lần hai cũng vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên Tiểu Hồ đã lâm vào đường cùng. Hoặc liều mạng hoặc mất mạng, nàng chỉ có thể chọn một trong hai.
Không khí đương căng thẳng tột độ, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người từ trên đỉnh tua bin nhảy xuống trước mặt Tiểu Hồ. Gã này cười cười nói nói:
-Cô là Tiểu Hồ? Nhớ tôi không? Tôi là Thiên Hải, nhân viên Mũi tên vèo vèo. Hàng cô cần tới rồi đây!
Thiên Hải đặt trước mặt Tiểu Hồ hai bưu kiện đóng hộp còn nguyên dấu niêm phong. Bọn băng đảng không biết Thiên Hải là ai, bèn gào thét:
-Mày là thằng nào? Cút ra chỗ khác!
-Ấy ấy, chúng ta cùng phe mà! – Thiên Hải xua tay – Nhưng tôi đang bận việc với khách hàng, từ từ đã…
Bọn Quạ Đen chẳng cần nghe tiếp, cứ thế lao vào. Vừa lúc ấy Tiểu Hồ mở gói bưu kiện thứ nhất, bên trong là thanh “cáo lửa” quen thuộc. Cô gái vận nội lực, hai thanh kiếm phát hỏa, lửa sáng rực cháy như đôi cánh liếm trọn không gian. Lũ băng đảng dừng bước trước luồng nhiệt năng nóng bỏng, kẻ nào kẻ nấy quay đầu chạy trốn. Thiên Hải nghệt mặt nhìn ngọn lửa, mồm há hốc:
-Cô là kiếm thuật sư Hỏa niệm à?
Vô Phong mở gói bưu kiện thứ hai. Không khó để đoán ra gói này đựng thanh “bộc phá” cùng tám quả lựu đạn. Gặp lại món đồ quen thuộc, tên tóc đỏ vừa mừng rỡ vừa tiu nghỉu. Cái lúc cần thì chẳng thấy đâu, lúc không cần mới chịu ló mặt! – Tên tóc đỏ lẩm bẩm.
Trước khi đến Cửu Long, Tiểu Hồ đã mang theo chiếc cặp quân trang của Hỏa Nghi cùng hai thanh kiếm “bộc phá” và “cáo lửa”. Vì không thể mang vũ khí vào nước khác nên cô gái đã chôn chúng ở một khu rừng bí mật gần biên giới. Vài ngày trước, khi thu thập thông tin về Mũi tên vèo vèo, nàng sử dụng ngay dịch vụ vận chuyển để đưa vũ khí vào quận 4. Mất hai ngày trời, Thiên Hải mới tìm ra vị trí chôn, rồi lại mất vài ngày nữa tìm cách đưa hàng qua cửa khẩu. Dù sao gã đã hoàn thành nhiệm vụ, dù hơi muộn. Điều này chứng tỏ Mũi tên vèo vèo không bao giờ bỏ mặc hợp đồng kể cả khi trụ sở biến mất.
-Anh đến chậm. – Tiểu Hồ nói.
-Không, tôi đến đúng giờ đấy chứ, vừa kịp đấy! – Thiên Hải cười.
Dứt lời, gã tóc trắng rút thanh đao kỳ dị rồi nói:
-Giờ, đến lượt tôi là đối thủ của hai người.
Tiểu Hồ sững người đoạn lùi về phía sau. Vô Phong cau mày nói:
-Vậy là sao hả?
Thiên Hải cười toe:
-Tôi là người của Đông Hoàng, ổng bảo hãy xử lý mấy đứa người Phi Thiên. “Mấy đứa người Phi Thiên” là… hai người phải không? Tôi nhận tiền của ổng thì phải làm việc cho ổng chứ, đúng không? Ô, kia là ông già Bất Vọng? Trông ổng không được khỏe lắm thì phải? Hai người đưa ổng ra chỗ khác rồi chúng ta “chiến”. Tôi cũng chưa kịp ăn gì cả, đợi chút nhé!
Gã rút từ trong túi áo ra một mớ nào bánh nào kẹo, cứ thế nhai nhồm nhoàm. Gã rất vui tính, ăn cũng vui tính. Nhưng gã có vui tính khi chiến đấu hay không thì Vô Phong và Tiểu Hồ không biết. Hai người cảm giác con đường trở về Thần Sấm bắt đầu xa vời hơn bao giờ hết.

Bình Luận (0)
Comment