Ngục Thánh

Chương 66

Ngày thứ hai, bảy giờ mười lăm phút tối ở nhà máy thủy điện
Dưới ánh lân tinh mờ nhạt, tiếng kim loại va nhau tóe lửa cứ liên miên không dứt. “Bộc phá” và “cáo lửa” tấn công như vũ bão song không thể khuất phục thanh đao kỳ dị “thăng thiên pháo”.
Tiểu Hồ vung kiếm bổ xuống, Thiên Hải vung đao tạt ngang, kim loại tóe lửa rền vang, không gian chấn động. “Cáo lửa” tuy nhanh mà lực đánh lại yếu hơn “thăng thiên pháo”. Tiểu Hồ bị hất bay về phía sau còn Thiên Hải bị đẩy lui vài bước. Vô Phong vội đỡ lấy Tiểu Hồ đang bay đi như diều đứt dây. Hai người đổ uỵch xuống rồi lồm cồm bò dậy, cô gái nói ngay:
-Đánh đội hình chữ thập!
Tên tóc đỏ hiểu ý. Trong thời gian tập luyện, hắn đã học khá nhiều chiến thuật nhóm, đội hình chữ thập là một trong số đó. Hai người tản ra, Vô Phong vòng bên phải, Tiểu Hồ vòng bên trái. Họ nhanh chóng lao chéo cánh về phía Thiên Hải, Vô Phong cúi người, Tiểu Hồ nhảy lên, “bộc phá” đánh phía dưới, “cáo lửa” đánh phía trên. Ba thanh kiếm cùng lúc vung tới, nhanh đến chóng mặt. Thiên Hải nhảy lùi, toàn thân cảm nhận rõ hơi lạnh gai người của kim loại.
Vô Phong và Tiểu Hồ vòng lại. Nhưng trong khoảnh khắc, cô gái lỡ đà vì hụt hơi, bước chạy vì thế chậm hơn tên tóc đỏ. Tính chất đồng thời trong đội hình chữ thập cũng mất đi. Nhận ra điều đó, Thiên Hải liền chủ động đánh trước. Gã quét đao, “thăng thiên pháo” đánh lệch đường của “bộc phá”, sau thuận đà chém tạt gạt phăng “cáo lửa”. Vô Phong và Tiểu Hồ bèn thay phiên nhau tấn công, đường kiếm tập kích dồn dập. Thiên Hải vừa đỡ vừa lui, thanh đao trong tay gã hết vung trái lại đánh phải, hoa lên như tấm khiên vững chắc.
Tấn công được một lúc, Tiểu Hồ chợt thấy lưỡi đao “thăng thiên pháo” xập xòe những tia điện xanh lét. Ngay lúc ấy, Thiên Hải xoay người thu đao còn Vô Phong lại đang lao đến. Cô gái vội tóm cổ áo tên tóc đỏ lôi trở lại:
-Cẩn thận!
Thiên Hải vung đao, lưỡi đao trút điện, khoảng không trước mặt hắn bùng lên cơn bão sấm sét cùng tiếng nổ đùng đùng điếc lỗ tai. Nếu không nhờ Tiểu Hồ, giờ Vô Phong chắc đã thành món thịt nướng trong cơn bão điện.
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Trên lưỡi “thăng thiên pháo” mở ra khe hở nhỏ vừa lọt cho tay trái của Thiên Hải, tay phải cầm cán, gã nâng thanh đao, tư thế như đang cầm súng. Phần sống đao chính là thân súng bỗng mở nòng, dưới cán đao bật ra một thứ như cò súng. Điện từ lưỡi đao chạy lên thân súng, ngưng tụ thành một khối ánh sáng chói mắt ở đầu nòng. Tiểu Hồ vội đẩy gã tóc đỏ:
-Chạy đi!
Thiên Hải bóp cò, “thăng thiên pháo” nổ như đại bác khạc lửa. Vừa rời nòng, khối cầu điện bỗng nở lớn, biến thành lôi cầu to gấp mười lần. Nó lao vun vút, bay qua khoảng giữa Vô Phong và Tiểu Hồ. Hai người cảm nhận rõ tóc gáy mình dựng ngược trước sức nóng và sức hút của điện. Lôi cầu bay thêm quãng nữa rồi phát nổ, ánh chớp loang loáng, cả tầng nhà máy thủy điện bừng sáng trong vài giây ngắn ngủi. Những lớp kính chắn cửa vỡ toang, không khí sặc mùi khét. Vô Phong há hốc mồm không hiểu chiêu vừa rồi là phép thuật hay bí kỹ?
Tiểu Hồ nhìn thanh “thăng thiên pháo”, trong lòng lấn cấn vì hình dáng quá kỳ lạ của nó. Cô gái nói với tên tóc đỏ:
-Thiên Hải biết dùng bí kỹ, là năng lực “nén”!
-Nén? Nghĩa là sao? – Vô Phong hỏi lại.
-Tôi từng gặp vài kiếm sĩ dùng năng lực này. Nó cho phép họ nén các thứ định hình tới vô định hình. Có vẻ như gã tóc trắng có thể nén điện, tôi đoán thế.
-Nhưng gã lấy lôi điện từ đâu ra chứ?
Tiểu Hồ không thể trả lời. Lôi điện khởi nguồn từ sức mạnh tự nhiên, chỉ các thánh sứ mới có thể sử dụng nó thông qua Vạn Thế. Nói cách khác, ngoài thánh sứ, không có loại chiến binh nào sử dụng được phép thuật đó. Tuy nhiên, Tiểu Hồ không phải thắc mắc lâu bởi Thiên Hải đã trả lời giùm nàng:
-Là nhờ “thăng thiên pháo”!
Gã gõ ngón tay vào lưỡi đao, một tiếng “boong” trong trẻo ngân dài, tưởng chừng âm thanh lọt qua một cái ống nhỏ rồi âm vang. Thiên Hải chỉ vào lưỡi đao rồi giới thiệu:
-Tôi mua nó từ thợ rèn tên là Nguyễn Thanh Hoàng.
Vô Phong nhớ trên bàn thờ ở nhà Thanh Nhi có đặt bài vị cùng di ảnh của cha đẻ tên Nguyễn Thanh Hoàng. Hắn lên tiếng:
-Cha đẻ Thanh Nhi sao?
Thiên Hải vỗ tay mừng rỡ:
-Cậu biết Thanh Nhi? Phải, cha con họ là những thợ rèn thiên tài! Cô ấy đã chế tạo thanh “muỗi vằn” cho Quạ Đen. À, nói tiếp “thăng thiên pháo” nhé! Thanh Hoàng đã pha thêm vật liệu biến ti tuyến vào lưỡi đao, nó giúp thanh đao hấp thu nhiệt năng từ mỗi lần đánh kiếm. Nhiệt năng sẽ chuyển hóa thành điện năng, và tôi có thể nén chúng, tạo thành chiêu thức cho mình. Tôi đặt tên chiêu vừa rồi là Lôi Pháo, nghe hay chứ hả?
Vốn dĩ, biến ti tuyến chỉ được dùng làm mấy khối cầu cảm ứng phép thuật, che đi chuyện riêng tư nam nữ ở Cuộc tình ngọt ngào! (*). Tiểu Hồ nghĩ Thanh Hoàng phải là thiên tài mới có thể biến thứ vật liệu bỏ đi ấy trở nên hữu dụng. Nhiệt năng chuyển thành điện năng, nghe đơn giản song là cả quá trình dày công chế tạo.
Thiên Hải tiếp lời:
-Thực ra, lúc mới mua, thanh đao không giống thế này. Tuy nhiên khi biết bí kỹ của tôi là năng lực nén, Thanh Hoàng đã cải biên bằng cách chế tạo nó như một khẩu súng, cho phép tôi “bắn” khối năng lượng nén!
Gã nói chẳng chút giấu giếm, như sợ người ta không hiểu mình vậy. Một chiến binh khi giao đấu sẽ không bao giờ để đối thủ nắm rõ năng lực của mình. Vô Phong nghĩ Thiên Hải quá tự tin hoặc gã… quá ngu. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tên tóc đỏ và Tiểu Hồ biết rằng họ đang phải đối đầu một gã quái thai hơn cả lũ tàn ảnh đất Thiên Phạn.
Tiểu Hồ để ý lưỡi “thăng thiên pháo” đã hết điện, có lẽ nó cần thời gian sạc. Đánh càng nhiều, thanh đao càng tích nhiều điện. Cô gái nghĩ nên hạ gục Thiên Hải trước khi gã sử dụng Lôi Pháo lần hai, bèn quay sang Vô Phong và ra ký hiệu bằng tay. Tên tóc đỏ hiểu ý lập tức tác chiến. Hắn đánh trước, tay vung “bộc phá”, lực kiếm cương mãnh, đường kiếm dồn dập. Nhưng Thiên Hải phản đòn nhanh không kém và lực đao còn mạnh gấp bội. Cả hai người đều dựa vào thể lực cùng lối di chuyển thần tốc, trông qua đôi phần tương tự nhau. Thiên Hải cười:
-Tử Thiết hả?
Trong một thoáng, Vô Phong lơi tay vì bị đối phương bắt bài. Thiên Hải chớp thời cơ đánh văng vũ khí của hắn đoạn bổ đao xuống. Khoảng cách quá gần, Vô Phong gần như chết chắc. May thay, Tiểu Hồ đã xuất hiện, “cáo lửa” đâm sau lưng Thiên Hải. Gã tóc trắng vội thu đao đỡ đòn. Kim loại va chạm bật âm khô lạnh. Bất chợt “cáo lửa” biến chiêu, một thanh kiếm bốc lửa vòng qua “thăng thiên pháo” chém ngang cánh tay Thiên Hải. Da thịt cháy xèo xèo, máu bốc hơi song vết thương không chạm phần yếu hại. Thiên Hải vội lui ra xa, cơ thể nóng bừng như có lò lửa thiêu cháy ruột gan, vết thương chảy máu không ngừng. Gã đoán đây là Hỏa niệm, liền moi từ trong túi áo một nắm bột trắng rắc lên vết thương hở. Máu tạm thời ngừng chảy song năng lực của Hỏa niệm vẫn tàn phá từ bên trong.
Không bỏ lỡ thời cơ, Tiểu Hồ cùng Vô Phong chạy đến đánh tới tấp. Thiên Hải khẩn trương đối phó nhưng động tác kém linh hoạt hơn nhiều, những luồng khí nóng bỏng như sợi dây vô hình trói chặt những khớp cơ của gã. Thậm chí gã không thể vận nội lực, đồng nghĩa không thể sử dụng bí kỹ. Gã cần tìm cách khác.
Tên tóc đỏ vận nội lực, “bộc phá” ngùn ngụt dòng khí trắng xóa. Hắn quật kiếm, nội lực xoắn tụ xoáy như mũi khoan xé tung mặt đất, bất quá Thiên Hải đã kịp thời né tránh. Thiên Hải chợt nhận ra Tiểu Hồ đã áp sát mình, thanh “cáo lửa” bùng cháy chém xả vai. Gã né người trong gang tấc, đao chém sượt, tóc trắng bén lửa bốc mùi cháy. Cô gái cúi người đánh tầm thấp, bức đối phương vào thế phòng thủ bị động. Lực đánh của “cáo lửa” yếu hơn nhưng về tốc độ lại nhanh hơn nên hoàn toàn lấn át “thăng thiên pháo”. Song kiếm liên tục công phá thanh đao, thanh âm đinh tai nhức óc liên miên chẳng dừng. Thăng thiên pháo tích điện song Thiên Hải không thể nén vì nội lực trong người đã bị Hỏa niệm phong tỏa.
Đương chống đỡ không kịp thở, Thiên Hải lại gặp Vô Phong đánh từ hướng trái. Gã vội thoái lui. Ngay lúc đó, Tiểu Hồ dùng phép Huyết Hồn, linh hồn Rahtri nồng mùi máu xuất hiện sau lưng cô gái. Linh hồn quăng thanh đao về phía Thiên Hải, Tiểu Hồ chụm miệng thổi lửa. Lưỡi đao bén lửa như hai bánh xe rực cháy bay đi với tốc độ khủng khiếp. Biết tránh không được, gã tóc trắng giương đao chống đỡ. Hai lưỡi đao khổng lồ bổ xuống “thăng thiên pháo”, cú va chạm như sấm nổ. Thanh kiếm trong tay Vô Phong khẽ rung rung trước âm thanh dậy sóng.
Hai thanh đao khổng lồ tan rã, Thiên Hải tưởng thoát. Nhưng đó chỉ là đòn che mắt nhằm giúp Tiểu Hồ thực hiện phép thuật khác. Cô gái cắm “cáo lửa” sang hai bên đoạn niệm tràng chú ngữ dài ngoằng. Hai thanh kiếm dựng bức màn lửa mỏng mảnh màu cam sậm, nhiệt độ cao gấp đôi lửa thường. Những sợi xích máu đứt phựt, linh hồn Rahtri rời chủ thể lao vào bức màn rồi hiện nguyên hình thành con báo khổng lổ hừng hực cháy. Con báo phi nước đại lao thẳng tới Thiên Hải. Gã này vội vàng nhảy sang, con báo lửa liền chuyển hướng như đang săn mồi. Thiên Hải thất kinh quay đầu chạy nhưng con báo lập tức đuổi theo, khoảng cách trong nháy mắt bị thu hẹp.
Thiên Hải trèo lên tua bin phát điện, con báo lao theo. Gã nhảy xuống vũng nước dưới chân tua bin. Bất thình lình, con báo chồm xuống giương nanh múa vuốt vồ Thiên Hải. Gã tóc trắng chạy không kịp, toàn thân chìm trong khối ánh sáng màu cam sậm. Con báo biến thành khối cầu lửa rồi phát nổ, bão lửa ngùn ngụt bốc lên trần thiêu rụi đám lân tinh, quầng nhiệt nóng rãy lan tràn khắp không gian. Vô Phong chưa từng thấy thứ phép thuật nào có thể đuổi theo đối tượng như thế. Trong khi đó, Tiểu Hồ đã hết hơi sức vì sử dụng phép Huyết Hồn. Cô gái nhìn về đám lửa, đoạn nói:
-Hỏa Địa Hạ – các pháp sư và kiếm thuật sư chúng tôi gọi nó như thế – ngọn lửa từ tầng sâu của lòng đất. Cơ thể con người không thể chịu nổi sức nóng của nó.
Dĩ nhiên để triệu hồi phép Hỏa Địa Hạ tốn rất nhiều nội lực và mất thời gian, chưa kể đối thủ có thể né tránh dễ dàng. Tiểu Hồ đã dùng linh hồn Rahtri kết hợp cùng ngọn lửa, tạo ra một loại phép thuật mới, cô gái tự gọi là Huyết Hỏa Báo. Không những đuổi theo đối tượng, phép thuật này còn có thể tránh né đòn phản công từ địch thủ. Vô Phong thầm khen cô gái sáng tạo, hắn nói:
-Dùng nó với địch thủ, đừng dùng với tôi là được!
Hắn toét miệng cười, Tiểu Hồ cười theo. Hai người tin rằng cuộc chiến đã kết thúc.
Nhưng đáng ghét là mọi kết quả thường thay đổi ở phút chót.
Đống lửa Hỏa Địa Hạ tiêu tan, nhưng Thiên Hải vẫn còn đó. Một lớp nước bọc người gã như tấm áo giáp. Tiểu Hồ kinh hoảng, bởi nàng nghĩ gã không thể vận nội lực được nữa. Cô gái nhận ra một điều quái lạ: chiếc áo giáp kia rõ ràng là phép Thủy niệm, chỉ pháp sư hoặc kiếm thuật sư mới có thể dùng. Kiếm thuật sư thì không thể dùng bí kỹ, mà kiếm sĩ lại không thể dùng phép thuật, vậy rốt cục Thiên Hải thuộc chiến binh dạng nào?
Tấm áo nước quanh người Thiên Hải rơi xuống. Gã cười lớn:
-Nếu là nước thường, tôi đã chết lâu rồi. Hú hồn! Đây là nước biển! Biển mạnh hơn tất cả, đúng không?
Bọn Vô Phong chưa hết bàng hoàng, Thiên Hải đã khởi động chiêu thức. Dường như Hỏa niệm không thể phong bế cơ thể của gã nữa. Lưỡi “thăng thiên pháo” xập xòe lửa, chính là ngọn lửa Hỏa Địa Hạ. Chất liệu biến ti tuyến bên trong lưỡi đao không những chuyển nhiệt năng thành điện năng mà còn hấp thụ phép thuật.
Thiên Hải nâng đao, nòng súng “thăng thiên pháo” khai mở, ngọn lửa tích tụ ở đầu nòng. Gã bóp cò, ngọn lửa ngay khi rời nòng nổ bùng thành khối cầu lớn rừng rực hơi nóng. Tiểu Hồ vội vàng đẩy Vô Phong ra rồi niệm chú ngữ, song kiếm tỏa ngọn lửa thành bức tường thành bao quanh cô gái. Nhưng nàng đã cạn kiệt nội lực nên chỉ có thể tạo lớp phòng vệ bằng lửa thường, so với Hỏa Địa Hạ hoàn toàn thua kém.
Quả cầu lửa như khối chùy đập tan lá chắn lửa, tiếng nổ vang dội chực lật tung mặt đất. Tiểu Hồ trượt dài trên nền đất, toàn thân ám đầy khói. Nàng từng giao ước với thần linh nắm phép Hỏa niệm nên không sợ lửa thiêu, song không thể chống nổi phép thuật của Hỏa Địa Hạ. Hàng trăm luồng Hỏa niệm luồn lách nội thể cô gái, như trăm mũi kim theo huyết mạch đâm thẳng trái tim. Tiểu Hồ gượng dậy, miệng nôn bãi máu lớn, gương mặt xám ngoét mà toàn thân sốt hầm hập. Thiên Hải vác “thăng thiên pháo” ngang vai, nói:
-Nếu cô muốn đấu tiếp, hãy cầm kiếm lên. Còn không, hãy ra khỏi đây. Tôi sẽ tiếp tục đấu với anh bạn tóc đỏ này.
Vô Phong không thể hiểu gã tóc trắng là kẻ ngu ngốc hay người lập dị. Tuy nhiên, hắn cần lo cho Tiểu Hồ trước và Thiên Hải cũng không cản trở hắn.
Đỡ Tiểu Hồ ngồi dậy, Vô Phong cho cô gái uống thuốc hạ nhiệt cơ thể. Hắn không biết dùng phép thuật nên chỉ có thể làm vậy. Tiểu Hồ thở dốc, giọng hụt hơi:
-Đừng… anh không đánh nổi hắn đâu…
-Biết làm sao giờ? Kệ mẹ nó! – Tên tóc đỏ lắc đầu.
Bỗng thấy ông già Bất Vọng đã tỉnh giấc, hắn bèn nói:
-Nhờ ông đưa con nhỏ này đi! Hãy xuống tầng dưới, phi thuyền cứu viện sẽ tới đó!
Nhìn qua bãi chiến trường, Bất Vọng hiểu ngay tình hình. Gã không nói nhiều, chỉ dìu Tiểu Hồ, không quên cầm theo bộ “cáo lửa” đoạn đi qua cầu thang bộ ọp ẹp xuống tầng dưới. Dưới này tối hơn nhiều, đường đi cũng chằng chịt hơn. Nhác thấy bóng bọn băng đảng Quạ Đen đang âm thầm bám đuôi, Bất Vọng thở dài rồi… châm lửa hút điếu thuốc. Nguy hiểm ra sao, bọn nào truy đuổi, gã mặc kệ. Hút cái đã, sống chết tính sau!
Ở tầng trên, ánh sáng lân tinh mờ ảo rót xuống hai gã đàn ông mặt đối mặt nhau. Một gã tóc đỏ, một gã tóc trắng. Bên này “bộc phá”, bên kia “thăng thiên pháo”. Đây là lần đầu tiên Vô Phong đánh tay đôi, và… cũng có thể là lần cuối cùng. Hắn lên tiếng thương lượng:
-Bỏ qua chuyện này được không, ông bạn? Nếu chỉ đơn thuần chiến đấu, hãy đợi dịp khác, giờ tao không thể ở đây đánh nhau được!
Thiên Hải lắc đầu:
-Tôi đã nhận tiền của Đông Hoàng, tôi phải làm tròn trách nhiệm.
-Tiền là tất cả chăng?
-Không. Ông ta tin giá trị của tôi, tôi cần thể hiện mình đúng với giá trị đó.
Vô Phong nghiến răng chửi thề:
-Vậy tại sao mày còn thả Tiểu Hồ?
-Đó là danh dự. Tôi không muốn giết một người khi người đó không cầm vũ khí. Không cần thiết phải giết ai cả.
Vô Phong không thể hiểu nổi lý lẽ của gã. Hắn cảm tưởng Thiên Hải giống như đứa trẻ chỉ đơn thuần theo đuổi sở thích cá nhân. Hắn buột miệng văng lời chửi thề:
-Mẹ kiếp… mày điên rồi!
Thiên Hải ngửa mặt nhìn ngó trần nhà rồi nói:
-Biết thế, nhưng… tin tôi đi! Hãy thử điên một tí, cậu sẽ thấy cuộc đời vui hơn một tí!
Vô Phong không nói thêm nữa, bàn tay kín đáo nắm chặt kiếm. Thiên Hải cũng thu đao thủ thế. Ánh mắt kẻ này ngưng đọng ở giữa con ngươi của người kia. Cả hai đều tự hỏi ai sẽ tấn công trước?
Bầu không khí căng như dây đàn. Vô Phong bỗng hét lớn rồi lao đi, mũi thanh “bộc phá” kéo lê roàn roạt trên mặt đất. Bước chân lướt như bay, tóc đỏ phấp phới bay ngược. Hắn đảo người sang trái, tay vung kiếm đánh tạt ngang. Rất nhanh, Thiên Hải dựng đao chống đỡ. Thanh âm kim loại va chạm vang inh ỏi.
Gã tóc trắng chống đao xuống đoạn lấy nó làm điểm tựa, nâng cả thân người tung cú đá thẳng ngực Vô Phong. Tên tóc đỏ lãnh đòn, người bị đẩy lui, bất giác cảm thấy tức ngực khó thở. Thiên Hải chớp thời cơ lao tới, đao loang loáng bổ đường thẳng tắp. Vô Phong vội giương kiếm đỡ đòn. “Thăng thiên pháo” giã xuống “bộc phá” như máy đóng cọc khiến Vô Phong khuỵu chân. Tia lửa bắn tung tóe tựa dung nham phun trào. Tên tóc đỏ cảm giác đao của địch thủ nặng vô cùng, hệt như lần đối đầu đội trưởng Hắc Hùng. Thậm chí hắn thấy nó có vài phần tương tự bộ kiếm thuật Thiết.
Vô Phong lách người sang phải, Thiên Hải hơi chúi người. Tên tóc đỏ vung “bộc phá” đánh chéo góc. Gã tóc trắng liền lấy đao che chắn phần vai. Lưỡi kiếm va mặt đao. Bất chợt Thiên Hải thả đao, đoạn xông đến, một đấm thẳng mặt địch thủ. Vô Phong dính trọn đòn, bước chân loạng choạng về phía sau, tay buông lơi kiếm. Thiên Hải vớ đao chém xả dọc. Trong khoảnh khắc, Vô Phong chợt ngửi thấy mùi kim loại sắp bổ nát mặt mình, bèn thối lui thêm bước nữa. Mũi đao sướt qua áo của hắn, cúc rơi lả tả. Vô Phong vội vàng tránh ra xa và không quên kiểm tra thằng cu trong quần còn hay mất. Thiên Hải mà rướn thêm tí nữa, khéo chừng hắn hết cơ hội hòa nhập cộng đồng.
-Tôi không cố ý nhé! – Thiên Hải xua tay – Nếu có thì… tai nạn ngoài ý muốn thôi!
Dứt lời, gã tiếp tục tấn công, “thăng thiên pháo” kéo lê nền đất – hệt như cách Vô Phong phát động tấn công. Lưỡi đao xé đất tóe lửa vung lên rồi chém xả vai. Vô Phong giương ngang “bộc phá” chống đỡ, cổ tay oằn xuống trước sức nặng kinh hồn của thanh đao. Thiên Hải bỗng thả đao, sau tung cùi chỏ trúng mặt Vô Phong. Tên tóc đỏ choáng váng, gã tóc trắng liền một tay tóm cổ áo, tay kia luồn qua háng đối phương, nhấc bổng lên không trung, hướng đỉnh đầu của Vô Phong xuống đất rồi vật xuống. Trúng đòn này, Vô Phong dẫu không vỡ sọ cũng gãy cổ.
Tay Vô Phong vẫn đương nắm “bộc phá”. Đương đà lao xuống, hắn nhanh chóng chống kiếm trên nền đất đoạn lấy thanh kiếm làm điểm tựa, vận sức chống lại Thiên Hải. Gã tóc trắng bèn lật ngửa đối phương. Vô Phong không thể làm gì ngoài việc buông kiếm rồi ngã xuống. Chưa kịp định thần, tên tóc đỏ bỗng thấy “thăng thiên pháo” đã xuất hiện ngay giữa tầm mắt. Hắn vội vàng lăn tròn, thanh đao bổ hụt, nội lực từ lưỡi đao toát ra xé toác mặt đất thành bốn rãnh lớn như dấu móng vuốt của một con mãnh thú khổng lồ.
Vô Phong lùi bước, trong tay đã không còn thanh “bộc phá”. Hắn chăm chú nhìn thanh “thăng thiên pháo” ngùn ngụt nội lực trắng xóa, lòng đoan chắc đó là kiếm thuật Thiết. Bởi lẽ cách sử dụng nội lực khá giống Tử Thiết. Nhưng là loại nào thì Vô Phong không rõ. Cách đánh của Thiên Hải cũng hết sức quái dị, hoàn toàn khác những kiến thức kiếm thuật thông thường.
Trước tiên, tên tóc đỏ cần lấy lại vũ khí. Đang mải nghĩ cách, hắn chợt nghe bộ đàm vang giọng Bất Vọng:
-Thế nào? Chết chưa, anh bạn trẻ?
-Ông mơ chuyện viễn tưởng à? – Vô Phong thì thào đáp. truyện copy từ .
-Vậy chú mày biết Thiên Hải dùng kiếm thuật gì và cách đối phó thế nào không hả?
Nghe tới đây, tên tóc đỏ mừng húm như bắt được vàng. Hắn ghét lão ống khói thật, nhưng đây chẳng phải lúc cho thứ tình cảm nhảm ruồi đó ịn mông vào lý trí. Thực tình Bất Vọng không có ý giúp, chỉ là Tiểu Hồ cứ năn nỉ xin gã mách nước vì sợ tên tóc đỏ táng mạng dưới tay Thiên Hải.
-Thằng đó dị lắm! – Vô Phong nói – Nó đánh rất “mạnh”, đao nặng kinh khủng! Mà nó vừa đánh đao lại vừa chơi cả đấm đá lung tung nữa!
-Là phái Tân Thiết, một nhánh trong bộ kiếm thuật Thiết.
-Sao tôi chưa nghe bao giờ?
-Mới khai sinh khoảng năm, sáu năm trở lại đây. – Bất Vọng trả lời – Tân Thiết lai tạp giữa kiếm thuật Thiết và quyền thuật đường phố. Nhiều người không coi nó là kiếm thuật và cho nó là đứa con hoang, nhưng lại là trào lưu đang lên trong giới kiếm sĩ.
-Dông dài quá, tóm lại là khắc chế nó thế nào?
-Con bé này (**) nói rằng cậu sử dụng Tử Thiết? Vậy thì… tự nghĩ cách đi!
Tên tóc đỏ uất nghẹn họng trước lời tư vấn thâm thúy của quân sư Bất Vọng. Dù vậy, nếu ông già ống khói có bày mưu vẽ kế thì Vô Phong cũng không thể làm gì. Hắn không có kiếm, hắn cần lấy lại thanh “bộc phá”. Nhưng lấy thế nào trước Thiên Hải với thanh “thăng thiên pháo”? Vô Phong phải thừa nhận gã tóc trắng quá mạnh, trình độ cũng xêm xêm đội trưởng Hắc Hùng.
Nhưng hắn không bỏ cuộc.
Vô Phong rảo bước vòng quanh. Thiên Hải biết hắn muốn lấy lại kiếm nên cúi xuống cầm thanh “bộc phá”, đoạn đưa về phía trước:
-Lấy chứ? Dù sao tôi cũng thích đánh công bằng.
“Nó ngu thật!” – Vô Phong bật cười. Nhưng trước gã ngố như thế, hắn cũng muốn thử ngu ngốc một lần. Tên tóc đỏ nói:
-Không cần, tao sẽ tự lấy!
Thiên Hải cười như vừa phát hiện ra điều thú vị. Gã cắm thanh “bộc phá” trên đất rồi thủ thế. Luật chơi rất đơn giản: Vô Phong sẽ tìm cách lấy kiếm còn Thiên Hải ngăn cản đối phương.
Đương rảo bước, Vô Phong đột nhiên lao đến, đôi chân cuồn cuộn nội lực trắng xóa như phong cuồng. Trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt đối phương. Nhưng trước đó Thiên Hải đã kịp vung đao cản đường. Vô Phong hụp đầu né tránh, tay vươn ra định tóm “bộc phá”, bất quá chỉ khẽ chạm được phần chuôi. Toàn thân hắn trượt dài trên đất, như thể bị kéo đi vậy.
Tên tóc đỏ chống tay nhổm dậy, cố gắng điều khiển thân thể quay lại mục tiêu. Đôi chân căng tràn nội lực xé gió xẻ đất và đảo chiều liên tục. Trong mắt Thiên Hải, thân ảnh đối phương như biến thành hai cái bóng, không biết đâu mới là chân thân. Gã liền xoay “thăng thiên pháo” một vòng rồi vung đao bổ đường chéo góc. Đòn đao chéo góc có tầm sát thương rất rộng, đối thủ chỉ có thể lùi bước hoặc đỡ đòn. Song với tình trạng gia tăng tốc độ tối đa, Vô Phong không thể làm cả hai việc trên. Tên tóc đỏ liền vận nội lực vào cánh tay, sau tung cú đấm đối đầu trực tiếp lưỡi đao. Ở một khoảnh khắc rất nhỏ, Thiên Hải bỗng nhận ra cánh tay ấy bốc đầy nội lực trắng xóa.
“Tử Thiết à?”.
Nội lực từ cánh tay phát nổ đẩy văng “thăng thiên pháo”. Thiên Hải bị dội ngược về đằng sau, chiếc áo phông rách nát, vùng ngực dần chuyển màu thâm tím vì máu tụ. Gã không ngờ đối phương dám sử dụng chiêu Tử Thiết mà không thông qua vũ khí.
Phía bên kia, Vô Phong đã lấy được “bộc phá”, bất quá cánh tay phải tạm thời tê liệt vì sử dụng Tử Thiết. Thiên Hải hất hàm:
-Tôi không ngờ đấy! Mà… kiểu chạy vừa rồi là Ám Thiết, đúng không?
Vô Phong không đáp. Nhưng Thiên Hải nói đúng, tên tóc đỏ đã sử dụng Ám Thiết. Về căn bản, Ám Thiết cũng thuộc bộ kiếm thuật Thiết, tuy nhiên Vô Phong chỉ học kỹ năng di chuyển của nó chứ không học kỹ năng đánh kiếm. Bằng cách dồn nội lực xuống chân, người dùng Ám Thiết sẻ sử dụng khối nội lực ấy như loại nhiên liệu giúp tăng tốc di chuyển. Nội lực luân chuyển càng nhanh, tốc độ càng nhanh. Cần phải thông thạo Tử Thiết mới có thể dùng Ám Thiết, bởi lẽ cách sử dụng nội lực của chúng khá giống nhau. Tuy nhiên, Ám Thiết có nhược điểm là đôi khi người sử dụng không thể kiểm soát cơ thể, như Vô Phong là một ví dụ.
Thiên Hải vung đao tấn công. Vô Phong chủ động né tránh, vừa lùi vừa nói vào bộ đàm:
-Hãy chỉ giùm tôi, ông già! Có cách nào phá Tân Thiết không?
Đầu bên kia im lặng. Trong khi đó, Thiên Hải liên tục áp sát, “thăng thiên pháo” xẻ đường hung hiểm. Thế đao không quá nhanh, song mỗi đòn nặng như búa tạ ngàn cân khiến Vô Phong vất vả chống đỡ. Tên tóc đỏ cảm tưởng Thiên Hải càng lúc càng mạnh, liền nhảy ra xa giữ khoảng cách. Hắn tiếp tục kêu gọi sự giúp đỡ từ “lão già ống khói chết tiệt”:
-Giúp tôi, ông già!
-Kiếm sĩ trưởng thành qua sinh tử. Cậu phải tự cứu mình. – Bất Vọng đáp lại.
“Thăng thiên pháo” bổ tới. Vô Phong lách người tránh đòn rồi tiếp tục thối lui. Hắn vẫn mong chờ câu trả lời khả quan từ Bất Vọng. Sau rốt, lão ống khói lên tiếng (dường như là có Tiểu Hồ can thiệp):
-Thiết là kiếm thuật mãnh liệt nhất thế giới, còn Tử Thiết là sự mãnh liệt cực hạn. Cậu phải phát huy sức mạnh tối ưu của Tử Thiết, và đừng để cuốn vào vòng xoáy của Tân Thiết.
-Vòng xoáy của Tân Thiết? Cái gì thế?
Thiên Hải vung đao đánh tạt, Vô Phong giương kiếm che mạng sườn. Lưỡi đao quật mặt kiếm, tia lửa phun rào rào. Gã tóc trắng thả đao, tay vung quyền. Tên tóc đỏ cúi đầu né quyền nhưng lại gặp ngay một cú thúc gối giữa mặt, hắn ngã ngửa song nhanh chóng lăn người về phía sau. Thiên Hải vung “thăng thiên pháo”, lưỡi đao trút điện vào không gian. May cho Vô Phong, hắn đã ở ngoài tầm ảnh hưởng của cơn bão điện. Điện xập xòe sáng trưng một góc phòng, tiếng nổ rào rào rạo bốc mùi khét lẹt, Vô Phong cảm giác toàn thân nổi da gà.
Tên tóc đỏ không đứng nguyên một chỗ. Hắn di chuyển sang trái, đúng lúc một khối lôi cầu bay qua. Do đã mục kích cách đánh của đối phương, Vô Phong biết rõ sau cơn bão điện tầm gần sẽ là đòn Lôi Pháo tầm xa. Thiên Hải cười:
-Học hỏi nhanh đấy!
Gã tóc trắng tiếp tục tấn công. Vô Phong dần rơi vào thế phòng thủ bị động vì không thể đoán được hành động tiếp theo của địch thủ. Gương mặt hắn thoáng chốc đã đầy máu vì dính đòn quyền cước. Tân Thiết của Thiên Hải nặng kinh hồn, lại thêm quyền thuật đường phố biến chiêu đầy ngẫu hứng nên thế đánh cực kỳ đa dạng. Mỗi lần tên tóc đỏ nghĩ thế này, gã tóc trắng lại đánh thế kia, chẳng biết đường nào mà lần. Càng đánh, Vô Phong càng nhận ra khí thế của Thiên Hải áp đảo mình tựa núi cao đè quả trứng. Nó, chính là vòng xoáy của Tân Thiết. Nếu không thể phá thế trận biến hóa của Tân Thiết, Vô Phong sẽ toi mạng dù sớm hay muộn.
Vô Phong vung kiếm phản công, Thiên Hải vung đao quật xuống khóa đòn. “Thăng thiên pháo” lần theo sống kiếm “bộc phá” đánh phạt góc lên. Tên tóc đỏ ngửa đầu tránh đao, lưỡi kim loại xẻ tung mái tóc. Thiên Hải lập tức đá văng chân trụ của hắn. Vô Phong ngã uỵch, Thiên Hải bổ đao. Tên tóc đỏ lại lăn người né đòn. Gã tóc trắng giương đao, lưỡi đao tích điện tụ ở đầu nòng súng. “Thăng thiên pháo” phát hỏa, lôi cầu nhắm tên tóc đỏ song trượt mục tiêu. Quả cầu điện phát nổ, những luồng điện lan vào hệ thống tua bin. Các tua bin bất chợt rùng mình chuyển động, sau hàng thế kỷ, chúng vẫn phản ứng với dòng điện. Toàn bộ nhà máy thủy điện vang tiếng kẽo kẹt, nó như một lão già đã lâu không di chuyển, giờ đang bước những bước cuối xuống nấm mồ.
Vô Phong lui ra thật xa, tay lau gương mặt đầy máu. Hắn vẫn chưa nghĩ ra cách khắc chế Tân Thiết. Trong cái nhìn của hắn lúc này, Thiên Hải lớn vô cùng. Từ kỹ năng tới kinh nghiệm chiến đấu, gã tóc trắng đều vượt trội. Nhưng không chỉ vậy. Hắn cảm nhận rất rõ mỗi đường đao “thăng thiên pháo” như đặt cược toàn bộ sinh mạng của Thiên Hải vậy. Không lẽ hắn muốn giết Vô Phong đến thế?
-Cậu cũng sử dụng kiếm thuật Thiết? – Thiên Hải nói – Chưa đủ mạnh, chưa đủ mạnh. Tôi không thấy niềm tin của cậu ở trong thanh kiếm. À mà thanh kiếm của cậu tên gì?
-Bộc phá. – Vô Phong trả lời.
Thiên Hải rút một vật từ trong túi quần. Vô Phong nghĩ nó là vũ khí nhưng thực ra là… gói bánh, hắn hỏi:
-Tại sao mày ăn nhiều thế?
-Nhu cầu cấp thiết thôi! – Thiên Hải cười vang – Chúng ta cần no bụng, nếu không chúng ta sẽ ăn nhau mất.
Gã thở dài đoạn tiếp lời, bước chân chậm chạp đầy tư lự trên mặt nền sũng nước:
-Tôi đến từ một ngôi làng ở Sa Thần quốc, lục địa Kim Ngân. Chiến tranh, bệnh tật, nghèo đói. Những đứa trẻ cứ chết dần chết mòn, trong mắt chúng không có giấc mơ. Khi lớn lên, tôi tự hứa rằng sẽ ăn thật nhiều để khỏa lấp những năm tháng nghèo đói ấy.
-Và đó là lý do mày làm việc cho Đông Hoàng? Chỉ vì muốn thỏa mãn cơn đói của mình?
-Đông Hoàng có rất nhiều tiền. Tôi sẽ no, và những đứa trẻ ở ngôi làng của tôi cũng thế. Tôi thấy giấc mơ dần trở lại trong đôi mắt của chúng.
-Rảnh rỗi lo cho người khác vậy sao?
Thiên Hải bật cười:
-Tại sao không? Tại sao không thử đem sinh mạng của ta chiến đấu vì giấc mơ của người khác?
Vô Phong sững người. Hắn bất chợt thấy dáng dấp thằng bé Oa Lạc quẩn quanh trong ánh mắt Thiên Hải. Tại sao cả hai con người ấy lại ngốc nghếch đến thế? Một kẻ chết vì giấc mơ hão huyền, một kẻ đèo bòng theo giấc mơ của người khác. Tại sao những kẻ như thế vẫn còn tồn tại trên thế giới này?
Tên tóc đỏ nhếch môi cười thầm. Hắn thấy vui. Chẳng biết tại sao. Đối mặt Thiên Hải, hắn bỗng dưng không sợ cái chết nữa, linh hồn rạo rực ham muốn chiến đấu. Có lẽ đó là số phận đã sắp đặt những gã đàn ông trên đời này sinh ra là để chiến đấu, chẳng qua chiến đấu theo nhiều hình thức khác nhau mà thôi.
-Cậu có ước mơ không? – Thiên Hải hỏi.
Vô Phong gật đầu, vô thức trả lời:
-Tôi… muốn biết mình là ai.
Nước rò rỉ từ ống thép vỡ trên trần chảy chan chứa khắp mặt đất. Thiên Hải vận nội lực, dòng nước tuôn ào ạt vào lưỡi “thăng thiên pháo”. Dưới năng lực nén, cả tấn nước bị vón thành một khối cầu nhỏ đầu nòng súng. Vô Phong liền vận nội lực, thanh “bộc phá” ngùn ngụt dòng khí trắng. Tên tóc đỏ không né tránh nữa, hắn phải chiến đấu.
Hắn muốn biết mình là ai giữa thế giới rộng lớn này.
-Cho tôi xem giấc mơ của cậu đi, Vô Phong. – Thiên Hải nói – Tôi gọi đây là Thủy Pháo.
“Thăng thiên pháo” khai hỏa. Thủy cầu rời nòng bỗng nở thành khối cầu khổng lồ. Nhà máy thủy điện rung chuyển, không gian bị ép bẹp. Tên tóc đỏ vận Ám Thiết, mái tóc đỏ lao vùn vụt vào dòng nước nặng cả tấn.
Thế gian này lại sinh ra một gã ngốc thứ ba sau Oa Lạc và Thiên Hải.


Chú giải:
(*): nơi dành cho nam nữ tâm sự ở tháp sòng bạc. Vô Phong và Tiểu Hồ từng tới đây.
(**): ý chỉ Tiểu Hồ
Bình Luận (0)
Comment