Ngừng Nhớ Về Em

Chương 41

"Từ chức? Chỉ vì ba mày muốn gặp con dâu? Chu Minh, mày trưởng thành xíu đi được không? Ba gặp con dâu là vì ai hả? Mày kết hôn đã mấy tháng rồi mà không thèm nói với ba, trong mắt mày có còn người ba này hay không? Ba mày đã không muốn so đo với mày, cũng không ép mày liên hôn mà? Mấy năm nay ba cũng có ép mày làm gì đâu? Bây giờ ba chỉ muốn người lớn hai nhà gặp nhau rồi tìm hiểu mà mày giám lấy việc từ chức ra uy hiếp ba mày hả?"

Chu Minh chuyền cái bật lửa sang tay khác, chậm rãi nở nụ cười, anh vốn dĩ không quan tâm cơn giận của ba mình. Lúc ông đổi sang chiến lược lấy tình cảm ra nói, anh uể oải nhìn ông, "Lừa ai vậy? Gia đình vợ tôi thế nào sợ là ông đã điều tra cả rồi mà còn giả vờ không biết?"

Chu đại gia dừng lại, ông híp mắt nhìn Chu Minh, "Đúng, đương nhiên ba đã điều tra rồi. Chẳng lẽ ba không được quyền điều tra hả? Con trai giấu ba chuyện chung thân đại sự, ba đi điều tra thì có gì sai? Chu Minh, hẹn ba mẹ vợ con để mọi người cùng nhau gặp mặt."

Chu Minh lắc đầu, "Không được, ông không xứng."

Ánh mắt Chu Kiến Quốc như muốn nứt ra, tim như ngừng đập. Ông đứng không vững phải lùi về sau vài bước. Lời nói nhẹ nhàng của con trai lại khiến ông như bị sét đánh, toàn thân đau đớn, cả người lạnh buốt, "Chu Minh, con nói gì thế!"

Bên ngoài phòng làm việc, thư ký Trần đang nghênh đón Chu thiếu phu nhân lần đầu đến công ty. Nhân viên công ty đã sớm nghe nói giám đốc đã kết hôn, bà chủ lại còn rất xinh đẹp. Cho nên lúc Nhiếp Thanh Anh và Trần Linh Linh nói chuyện trong phòng thư ký, nhân viên bên ngoài giả vờ đi qua đi lại chỉ để chiêm ngưỡng dung nhan của Nhiếp Thanh Anh cách một lớp cửa kính.

Ngồi trong văn phòng, Nhiếp Thanh Anh nói, "Tôi tới thăm chồng tôi, có tiện hay không?"

Trần Linh Linh giữ vững nụ cười chuyên nghiệp trên mặt nhưng trong lòng lại thầm nói, chồng cô và ba chồng cô đang cãi lộn ầm trời, cô không thích hợp nhập cuộc cùng bọn họ đâu. Thư ký có tâm luôn biết khi nào nên tiến nên lùi, Trần Linh Linh nhẹ nhàng cười, "Giám đốc đang báo cáo công việc với chủ tịch, có lẽ không thể kết thúc ngay bây giờ. Hay là tôi dẫn cô đi tham quan công ty một vòng nhé? Mọi người ở đây ai cũng hiếu kỳ về cô cả."

Nhiếp Thanh Anh lúng túng.

Cô và Chu Minh cưới chui là do muốn đoạn tuyệt quan hệ với Từ Bạch Dương. Lúc ấy cô chỉ cầnTừ Bạch Dương biết mình đã kết hôn rồi buông tha cho cô cho nên không muốn công bố mình đã kết hôn với mọi người. Nhưng ngược lại, chồng cô lại đi khoe khoang khắp nơi.

Nhân viên trong tập đoàn đều biết chuyện Chu Minh kết hôn... Chỉ bấy nhiêu thôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ rêu rao của anh, "Này này, có thấy chiếc nhẫn trên tay tôi không? Sao? Mấy người không biết cái này có ý nghĩa gì hả? Không sao cả, để tôi tới phổ cập kiến thức cho mấy cậu biết. Đeo nhẫn trên ngón vô danh có nghĩa là đã kết hôn. Để tôi giới thiệu cho mấy người biết, chiếc nhẫn này là..."

Trần Linh Linh quay đầu lại hỏi, "Cô Nhiếp, cô đang cười gì thế?"

Nhiếp Thanh Anh mím môi khẽ lắc đầu.

Buổi chiều hôm ấy, lúc gần tan làm, thư ký Trần Linh Linh nổi tiếng là hoa khôi của công ty đã dẫn Nhiếp Thanh Anh đi tham quan từng bộ phận của công ty mà không sợ làm phiền người khác. Tập đoàn Chu thị đã thành lập hơi hai mươi năm, diện tích trụ sở chính rất rộng. Thư ký Trần vừa xinh đẹp, trí nhớ lại tốt, mỗi một tin đồn, mỗi một chuyện vui của từng bộ phận cô đều thuộc lòng, vui vẻ kể lại cho Nhiếp Thanh Anh nghe.

Nhiếp Thanh Anh khó hiểu, tự dưng lại kể cho cô nghe làm gì nhỉ? Nhưng bạn học Nhiếp rất lịch sự vì thế không hỏi nhiều.

Thư ký Trần đang cố tình câu giờ. Nhưng mỗi lần cô quay đầu nhìn Nhiếp Thanh Anh yên tĩnh thì lại cảm thấy thật xấu hổ. Cô cứ có cảm giác Nhiếp Thanh Anh đã nhận ra mọi chuyện nhưng vì lương thiện nên không nói gì.

Trần Linh Linh tận lực dẫn Nhiếp Thanh Anh đi tham quan khắp nơi, nhưng đi một vòng rồi mà vẫn còn dư thời gian. Sau khi bọn họ quay lại phòng thư ký, Nhiếp Thanh Anh nhìn dáng vẻ hơi do dự của Trần Linh Linh thì lên tiếng hỏi, vừa giống như hiểu ý vừa giống trêu chọc, cô muốn xem cô ấy trả lời thế nào, "Có phải muốn dẫn tôi đi tham quan lần hai không?"

Trần Linh Linh phản ứng nhanh nhạy, "Dĩ nhiên là không rồi. Chắc là giám đốc đã báo cáo xong rồi, chúng ta đi gặp anh ấy nào."

Phòng của Trần Linh Linh ở ngay phía ngoài văn phòng của Chu Minh. Lúc cô ấy bước vào phòng thì vội vàng nhìn khắp phòng, mấy trợ lý ngồi trong phòng đau khổ nhìn cô lắc đầu. Trần Linh Linh than khổ trong lòng: Giám đốc và Chủ tịch vẫn còn đang chiến với nhau, sao mà chưa xong nữa? Bây giờ cô nên tìm cớ gì để ngăn Nhiếp Thanh Anh lại, không cho cô ấy nhìn thấy hai người kia cãi nhau đây?

Quay lại phòng thư ký, Trần Linh Linh ân cần rót nước cho Nhiếp Thanh Anh. Hai cô gái nhìn nhau cả buổi, Nhiếp Thanh Anh ngẩng lên nhìn thư ký Trần đang do dự trước mặt.

Thư ký Trần nhanh chóng quyết định, tủm tỉm cười, "Cô Nhiếp à, tôi là thư ký của giám đốc Chu, mọi chuyện của anh ấy tôi đều biết cả. Cô sẽ không vì thế mà đề phòng tôi chứ? Có muốn nghe tôi kể một vài chuyện xưa của giám đốc hay không?"

Nhiếp Thanh Anh, "Tôi không thích nghe chuyện xưa... Mà cô muốn kể lắm hả?"

Trần Linh Linh nghẹn họng, phong cách nói chuyện của Nhiếp Thanh Anh đối với những người EQ cao như Trần Linh Linh thì có hơi khó tiếp thu. Nhưng nhờ thư ký Trần da mặt dày, khi Nhiếp Thanh Anh hỏi cô muốn kể lắm hả, cô vội vàng bày ra vẻ mặt như gặp được tri âm. Thư ký Trần nhích lại ngồi sát bên cạnh Nhiếp Thanh Anh, cong môi cười nhẹ, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp chớp.

Cô nhỏ giọng tiết lộ một bí mật với Nhiếp Thanh Anh, "Thật ra hồi đầu giám đốc mới vào công ty, tôi đã rung rinh vì vẻ đẹp trai ngời ngời của giám đốc. Lúc ấy, tôi mãi mà vẫn chưa được thăng chức nên đã định đi đường tắt, phát triển một mối tình công sở với cấp trên. Nếu được làm bà chủ, thì quá tuyệt rồi."

Nhiếp Thanh Anh sửng sốt, sau đó nghiêng đầu đánh giá cô. Mặc dù Nhiếp Thanh Anh mù mặt, nhưng lúc cô nhìn một người vẫn có thể nhận ra người đó có xinh đẹp hay không, chỉ có điều là sau đó sẽ không nhớ rõ mặt người ta mà thôi. Cô nhìn Trần Linh Linh, phải thừa nhận là cô thư ký này vô cùng xinh đẹp, quyến rũ lại khôn khéo, đúng là một mỹ nhân.

Trong lòng Nhiếp Thanh Anh khẽ nhói, yên lặng một lát rồi hỏi nhỏ, "Thành công không?"

Trần Linh Linh, "..."

"Đương nhiên là không rồi!"

Nhiếp Thanh Anh khó hiểu.

Trần Linh Linh thôi không cười, không thèm duy trì dáng vẻ một thư ký chuyên nghiệp nữa. Cô suy nghĩ một hồi, quay đầu nói, "Cô Nhiếp à, tôi không biết ở nước ngoài giám đốc sống thế nào. Nhưng sau khi về nước, mặc dù bên cạnh anh ấy luôn có người đẹp vây quanh nhưng chưa bao giờ anh ấy vượt quá giới hạn. Lúc ấy tôi còn chưa biết đến sự tồn tại của cô, tôi chỉ cảm thấy anh ấy quá lạnh lùng. Có biết bao người đẹp bên cạnh anh ấy, nhưng hôm trước anh ấy còn nói nói cười cười với người ta, sau khi bàn xong công việc liền ném người sang cho tôi, trở mặt như không quen biết. Người ta đồn giám đốc bao nuôi minh tinh, quen biết với hot girl mạng, tất cả đều là giả cả. Tôi có thể chắc chắn một điều, ngoại trừ công việc, giám đốc không hề có hứng thú với phụ nữ. Vì bản tính của anh ấy... quá độc ác."

"Sau này biết đến sự tồn tại của cô, tôi mới biết được, loại người như giám đốc thế mà cũng có lúc nặng tình như thế."

Nhiếp Thanh Anh hỏi, "Loại người gì?"

Trần Linh Linh, "..."

Nhiếp Thanh Anh, "Cô nói Chu Minh là loại người gì?"

Trần Linh Linh: Tôi nói nhiều như vậy mà cô Nhiếp đây chỉ bắt đúng điểm đó thôi hả? Cô bị sao thế... Đây là gu của giám đốc ư? Khó trách cô Nhiếp lại có thể nên vợ thành chồng với giám đốc thần kinh của mình mà đến nay vẫn chưa chịu ly hôn. Hóa ra cấu tạo não của hai người đều khác người bình thường.

Trần Linh Linh mập mờ nói, "Giám đốc lợi hại lắm. Đây là tôi kể chuyện xưa của tôi đó! Tôi muốn cùng giám đốc phát triển mối quan hệ yêu đương công sở nhưng lại không có kết quả. Có lần tôi khủng hoảng vì sợ mất việc. Lúc ấy tôi bị cấp trên ăn hiếp, nếu tôi mà đắc tội người kia thì chắc chắn sẽ bị mất việc. Tôi học hành bao năm mới vào được Chu thị, gia đình luôn tự hào về tôi, sao tôi có thể ra đi nhảm nhí như thế? Tôi luôn cố gắng giao thiệp khắp nơi, ranh giới cuối cùng như muốn lung lay sắp đổ... Sau lại có một lần bị người ta lừa đến khách sạn, bị bỏ thuốc, không ngờ lại gặp giám đốc ở ngoài hành lang."

Trần Linh Linh còn đang nhớ lại, "Lúc ấy hình như giám đốc đang đi cùng bạn bè. Tôi bị người kia ôm vào lòng... Cô Nhiếp có lẽ không biết, trong công việc, phụ nữ muốn thăng tiến rất khó, giữa các cấp trên luôn có sự ăn ý, chính là họ không quan tâm đến ai cả. Xui cái là trước ngày hôm đó, vì làm sai mà tôi bị anh ấy mắng một trận rồi đuổi ra khỏi phòng. Gã cấp trên kia muốn ép tôi... Tôi nghĩ nếu giám đốc có thấy thì chắn chắn cũng sẽ mặc kệ tôi mà thôi."

Nhiếp Thanh Anh nhẹ giọng nói, "Anh ấy vẫn giúp cô đúng không?"

Trần Linh Linh chớp mắt đôi mắt ngấn nước, tủm tỉm nói, "Đúng vậy, từ đó về sau, tôi trở thành trợ thủ đắc lực của anh ấy..."

Cô ấy đang nói thì cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra, bên trong còn truyền đến giọng nói đầy giận dữ, "Mày cút cho tao! Đừng có vác mặt về đây nữa!"

Người đàn ông im lặng đi ra khỏi phòng làm việc.

Trần Linh Linh và Nhiếp Thanh Anh vội vàng đứng dậy. Vẻ mặt Chu Minh đầy lạnh lùng, nhưng khi vừa nhìn thấy Nhiếp Thanh Anh, anh ngẩn cả người. Cô tưởng mình đến quấy rầy công việc của anh nên có hơi mất tự nhiên, "Em đến xem thử công việc của anh thế nào..."

Chu Minh nở nụ cười, "Ấy, thật ngại quá. Lần đầu tiên vợ đến thăm lại gặp cảnh chồng em từ chức."

Anh thấp thỏm rồi nhỏ giọng hỏi, "Em sẽ không giận vì anh từ chức chứ? Anh Anh, anh đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, lúc đầu anh định nói với em, nhưng mà..." Chưa kịp nói đã bị Chu Kiến Quốc vào phòng làm việc mắng đến ngu người.

Nhiếp Thanh Anh lắc đầu, "Không sao, em sẽ luôn ủng hộ anh."

Lòng Chu Minh như muốn nở hoa, anh bước tới ôm vợ vào lòng rồi dịu dàng nói với cô, "Vợ ơi, em thật tốt..."

Anh vừa dứt lời thì Chu Kiến Quốc đã bước ra, mặt ông hầm hầm lủa giận, giống như muốn tìm anh đánh nhau. Chu Kiến Quốc bị Chu Minh chọc tức chết, ông vốn không nhìn xung quanh, chỉ bước nhanh đến nắm lấy cổ áo con mình, nắm đấm run run như muốn đánh người, "Thằng khỉ này, mày muốn tạo phản hả..."

Nhiếp Thanh Anh thất thanh kêu lên, "Ông xã!"

Chu đại gia nghe thấy giọng của con dâu thì giật mình, ông vừa nhìn sang thì thấy có một cô gái chạy tới nắm lấy tay Chu Minh. Chu đại gia ngơ ra một lúc, sau lại thấy Nhiếp Thanh Anh nhìn mình với thái độ thù địch, cả người ông run lên. Sao ông có thể để lại ấn tượng tàn bạo với con dâu mình cho được?

Thế là Chu đại gia hít một hơi thật sâu, cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng. Ông dịu dàng nhìn con trai cao lớn trước mắt, giúp anh vuốt lại vết nhăn trên âu phục, hiền hòa đáp, "Từ chức ư, không sao cả, ba luôn ủng hộ con. Ba rất thích dã tâm của con, có chí khí, không dựa vào gia đình, tự gây dựng sự nghiệp, ba rất tự hào về con, con trai ạ."

Chu Minh không nhịn được bật cười chế giễu.

Chu đại gia nguýt anh một cái.

Rốt cục Chu Minh cũng không làm mất mặt ba mình trước mặt Nhiếp Thanh Anh, anh ôm vai cô, khẽ cười, "Đi thôi vợ, nếu em tới rồi thì giúp anh dọn đồ đi. Sau này chúng ta không đến đây nữa."

Nhiếp Thanh Anh gật đầu, được Chu Minh dắt vào phòng làm việc của mình. Ở phía sau lưng, Chu Kiến Quốc chăm chú nhìn bóng lưng cô, nhưng tiếc là con dâu đã bị thằng con của mình bắt cóc, không thèm liếc nhìn ông lấy một cái.

Chu đại gia thầm mắng thằng còn bất hiếu.

Thư ký Trần Linh Linh đứng bên cạnh nghe hết mọi chuyện thì ngây ra: Cái gì? Giám đốc từ chức rồi? Còn cô thì sao? Sao đây, sao đây? Trước khi rời khỏi giám đốc cũng không sắp xếp gì cho cô ư?

Vì ngại chủ tịch đang lườm nguýt cửa phòng của giám đốc nên thư ký Trần cố gắng dằn lại cảm xúc muốn tông cửa chạy vào ôm giám đốc khóc lóc kể lể.

...

Chu Kiến Quốc đã biết chuyện con trai mình kết hôn.

Nhiếp Thanh Anh do dự không biết có nên ngả bài với cha mẹ mình hay không. Giấu giếm ba mẹ bấy lâu nay, cô sắp hết ý tưởng để bịa chuyện tiếp rồi.

Chu Minh cũng do dự. Anh do dự là vì ba đã biết chuyện mình kết hôn nhưng mẹ thì không, như thế là không công bằng. Nhưng Chu Minh lại sợ vợ không vui nếu mình lại đi bép xép nữa. Trù trừ một hồi lâu, thế là đêm hôm khuya khoắt, Chu Minh lén gọi cho mẹ mình.

Bên kia nhanh chóng nhận điện thoại.

Lâm Quân Yến cất giọng lưu loát, "Gọi làm gì? Chu Kiến Quốc chết rồi nên muốn mẹ về chịu tang hả? Ly hôn rồi không cần khách sáo thế đâu?"

Chu Minh im lặng.

Anh hạ giọng nói, "Không phải! Ông ấy sống vẫn tốt chán!"

Chu Minh, "Mẹ, mẹ đang rủa ông ấy à?"

Lâm Quân Yến có hơi mất mác, sau đó vội điều chỉnh lại tâm trạng, "Không, chỉ là tối qua nằm mơ thấy ông ấy chết rồi, hại mẹ tốn hai giọt nước mắt cá sấu. Nay con gọi điện thoại tới làm mẹ tưởng mộng đẹp thành thật. Thôi bỏ qua đi, con có chuyện gì thế?"

Mộng đẹp thành thật!

Chu Minh ho khan một tiếng, anh cứ như mấy cậu nhóc xấu hổ, không biết phải nói gì, "À, chuyện là, con muốn báo mẹ một tin, con đã kết hôn rồi."

Bên kia, "..."

"Tút tút tút." Điện thoại đã bị ngắt.

Chu Minh ngạc nhiên, thầm nghĩ mẹ mình hận ba khiến mình bị liên lụy không được gặp mẹ thì thôi đi. Nhưng mẹ lại tuyệt tình đến nổi điện thoại của anh mà bà nhẫn tâm cúp ngang thế này?

Chu thiếu chưa kịp thất vọng thì bà Lâm Quân Yến đã gọi lại. Anh vừa bắt máy thì bà hỏi ngay, "Con kết hôn? Chuyện này mẹ biết trước hay là Chu Kiến Quốc biết trước?"

Chu Minh hắng giọng một cái rồi nói, "Chuyện này không quan trọng..."

Lâm Quân Yến, "Chu Kiến Quốc biết trước hả? Sao ông ấy lại biết trước mẹ? Có phải ông ấy ép con kết hôn, lợi dụng hôn nhân của con để đổi chác có đúng không? Sao ông ấy lại xấu xa thế? Đến chết vẫn không chịu thay đổi?"

Cách cả một đại dương, bà Lâm Quân Yến bắt đầu ác ý suy đoán về Chu Kiến Quốc, mà Chu Minh chỉ yên lặng lắng nghe, không cắt ngang lời bà nói. Chờ đến khi bà trút hết lửa giận thì anh mới có cơ hội nói với bà vợ mình là ai.
Bình Luận (0)
Comment