Người Giữ Tháp

Chương 14

Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

“Em, em nhất định là thuộc về tôi.”

Vương Viễn mặt hồng thấu, miệng vẫn là nhịn không được cong lên cười.

Dụ Phong ôm hắn, lòng chua xót cực kì.

Mùa hè vừa qua, di chuyển lại bắt đầu. Vương Viễn ở nhà rầu rĩ không vui giúp đỡ mẹ thu dọn đồ đạc.

Mẹ Vương lo lắng cho hắn, cùng Dụ Phong nói, “Cháu khuyên nhủ A Viễn dùm dì đi.”

Dụ Phong giẫm lên ghế lấy sợi bông trong tủ xuống, cười nói, “A Viễn không muốn cùng ngài tách ra, đang dỗi đấy.”

Mẹ Vương nói, “Dì biết, thằng bé lớn rồi, cũng có lúc phải rời khỏi cha mẹ chứ.”

Dụ Phong trong lòng cảm động một hồi. Y cho là mẹ Vương sẽ không ủng hộ Vương Viễn lưu lại trông coi tháp. Có con trai bồi ở bên người cùng đi đất liền không chỉ có thêm người chăm sóc, hơn nữa cũng có thể nghĩ xa hơn một chút, có nghề nghiệp tốt hơn. Ai ngờ bà lại nghĩ thoáng như thế, không đành lòng làm khó dễ con trai, chính mình tính toán về đất liền nương nhờ thân thích ở Châu Hải.

Sáng sớm thứ bảy thuyền xuất phát đưa nhóm người đầu tiên rời đi. Vương Viễn rất sớm đã tắt đèn đến bến tàu đưa tiễn mẹ. Dụ Phong mang theo hai tiểu chiến sĩ lại đây, một người trong đó cầm hành lý của mẹ Vương trong tay.

“Tôi để hai tiểu chiến sĩ đưa mẹ em đi Châu Hải, đến khi dàn xếp xong sẽ trở về. Như vậy em cũng có thể yên tâm một chút.” Dụ Phong tiến lên ôm hắn, “Mẹ thì em cứ an tâm, tôi đã giao cho hai người bọn họ nhiệm vụ nhất định đưa người đến nơi an toàn rồi.”

Hai thanh niên trẻ tuổi kính lễ với Dụ Phong liền nhấc hành lý theo lên thuyền.

Mẹ Vương thật rất không tiện, “Còn phải phiền phức bộ đội đưa, như vậy không tốt đâu?”

Dụ Phong cười sang sảng, “Không có chuyện gì, ngài đi đứng không tốt còn lâu mới có thể đi tới nơi, vả lại ngài một người mang nhiều đồ vật như thế khẳng định cũng không dễ đi, thêm hai người giúp đỡ xách hành lý cũng tốt. Cháu sẽ cải trang cho bọn họ, sẽ không làm lỡ đâu, ngài yên tâm.”

Mẹ Vương luôn mãi nói cám ơn với y, liền nhìn về phía con trai, thật sự rất không nỡ lòng bỏ đi.

Vương Viễn lôi kéo tay của bà, viền mắt hồng hồng, “Mẹ, con sẽ đi thăm mẹ.”

Mẹ Vương sờ sờ mặt của hắn, đôi mắt cũng có chút ẩm ướt, “Được, tự mình chú ý chăm sóc bản thân, đúng hạn ăn cơm, thay quần áo, không nên đánh nhau gây sự, có thời gian đốt cho cha con cái tin, nói mẹ thay đổi nơi ở, không nên để cho ông ấy không tìm được chỗ mẹ ở biết chưa? Địa chỉ của dì đưa cho con, con sao ra một cái đốt cho cha con đi.”

Vương Viễn gật đầu.

“Dụ đội trưởng, làm phiền cháu chăm sóc A Viễn thật ngại quá.” Mẹ Vương khom người, được Dụ Phong nhanh chóng đỡ dậy, bà vén tóc mai bên trái, bộ dáng có chút khổ sở, “Sau này kính xin cậu quan tâm A Viễn, thằng bé còn nhỏ không hiểu chuyện.”

Dụ Phong nói, “Ngài yên tâm, cháu khẳng định tận khả năng.”

Thuyền viên thu neo, thuyền lớn màu trắng cắt ra vết nứt sâu sắc trên mặt nước, vẫn luôn gọt đến trong lòng Vương Viễn.

Hắn nhìn theo vệt nước bạc thật dài, mãi đến tận thuyền lớn biến mất ở phía đường chân trời.

Di chuyển tổng cộng chia làm ba đợt, trước tiên tạm thời dời đến khu ổ chuột, nửa năm sau lại thống nhất thay đổi di chuyển vào ở trong nông thôn. Đến cuối mùa thu một nhóm cuối cùng cũng dời đi. Trong thôn còn lại một đám phòng ở vắng vẻ, người của đại đội công trình cũng là đến ở vào một buổi chiều nào đó, bến cảng có thêm một cái thuyền hàng to lớn màu gỉ sét, trên boong thuyền xếp đầy container màu sắc khác nhau, cầu trục to lớn giữa không trung duỗi xuống dưới, mang theo hơi thở đầy rỉ sắt đến từ xã hội công nghiệp.

Vương Viễn buổi tối mơ tới cái cầu trục kia cùng nó thiết trảo, đảo Vạn Đò lộ ra trong lòng bàn tay của nó nhỏ vô cùng, lại như là một khối bùn đất, nó chỉ cần hơi dùng sức, đảo nhỏ đã vỡ nát, bùn cát thì bị cuốn vào đại dương mênh mông. Vương Viễn từ trong mộng tỉnh lại, cảm thấy có chút sợ. Cái cầu trục từ giữa trưa đã bắt đầu dỡ hàng, tháo hơn năm giờ, mãi đến tận gần hừng đông mới thu hồi. Bến tàu bị container chen chật ních, hình như cũng dọn không ra chỗ nào nữa.

Vương Viễn lôi kéo Dụ Phong chạy đến nơi trống trải trong thôn.

Dụ Phong cầm máy ảnh kỹ thuật số, trèo lên nóc nhà thôn ủy, chụp lại toàn cảnh thôn.

“Đến ngày dỡ nhà, lúc đó ở đây sẽ không còn nguyên mạo nữa. Một mảnh này, còn có bên kia toàn bộ đứng ngay đầu gió. Thời điểm đó nơi này sẽ biến thành sân phát điện sức gió lớn thứ hai toàn quốc, toàn bộ khu vực đồng bằng Châu Giang liền triệt để có thể thoát khỏi cảnh phát điện bằng than đá.” Dụ Phong vẽ một cái vòng rất lớn, “Hai ngày trước bọn họ họp hội nghị cho tôi xem bản vẽ, một trăm toà máy xay gió, đây là kỳ hạn thứ nhất, dự tính lượng phát điện hàng năm có thể đạt đến 8 – 9 triệu oát. Nếu như hiệu quả và lợi ích tốt có thể sẽ tập trung vào kỳ hạn thứ hai. Quạt gió đều là nhập khẩu từ Đan Mạch, cùng một dây chuyền sản xuất với Tân Cương.”

Vương Viễn yên lặng không phát biểu ý kiến.

Dụ Phong cười cười, “Sao thế? Không nỡ?”

Vương Viễn lắc đầu, “Tôi nhớ mẹ.”

Dụ Phong nhớ lại lúc mình còn nhỏ, vừa rời xa mẹ cũng có chút không quen, “Sau này quen là tốt rồi. Con trai lớn rồi luôn phải có lúc rời khỏi cha mẹ, bằng không liền không tiền đồ.”

Vương Viễn bĩu môi, không cao hứng. Dụ Phong hôn lên trán hắn một cái.

“Đi, chúng ta về nhà em nhìn một chút, rồi nói lời chào cuối cùng luôn.”

Trong nhà Vương Viễn đã được dọn dẹp không còn dư thừa một cái gì. Vương Viễn nhìn chiếc giường trước kia mình từng ngủ, trên đó còn có cái gối cũ cùng khăn trải giường, đều bị giặt đến bạc màu. Hình hoa mẫu đơn màu xanh ngọc trên giường, Dụ Phong cũng đã từng thấy qua ở nhà mình, phỏng chừng là dùng phiếu vải để mua về trong thời kỳ kinh tế bao cấp*. Dụ Phong vỗ vỗ bụi ở phía trên, ngồi xuống nằm thử, “Loại giường đơn này nhà chúng tôi trước đây cũng có, là đồ cưới của mẹ tôi, lúc chuyển tới Bắc Kinh liền ném.”

Vương Viễn cười, “Trước đây ba mẹ dùng, sau đó dùng cũ liền cho tôi dùng, vốn là màu vàng hiện tại trắng phau.”

Dụ Phong kéo hắn một cái đến trong lồng ngực, đặt hắn nằm ở phía dưới y, “Ngủ một lần cuối cùng, cũng làm chút chuyện có ý nghĩa đi.”

Vương Viễn bị đỉnh quần của y chọc phải, mặt thoáng cái đỏ bừng, đẩy y, “Xuống!”

Dụ Phong bị hắn chọc phát cười, cúi đầu cắn chóp mũi hắn, “Không muốn sao?”

Vương Viễn kìm nén gương mặt hồng thấu của mình, bộ dáng có chút buồn cười.

Dụ Phong đưa tay đến trong quần hắn, hắn cả kinh như sóng đánh phải cá, đôi tay thô ráp ôn nhu, rất có kỹ xảo, hai lần khiêu khích Vương Viễn liền nóng lên. Y nhéo một cái, đôi mắt nhỏ từng giọt nước mắt, chớp chớp nhìn Dụ Phong, hồ đồ đơn thuần. Dụ Phong hạ thấp đầu hôn hắn, hôn sâu, đầu lưỡi quấn lấy cùng nhau nước miếng kêu lách tách. Vương Viễn thoải mái nhấc lên eo, hướng Dụ Phong trên tay cọ động, mái tóc ngắn ngủn màu đen rơi vào trên chiếc gối cũ nho nhỏ thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Dụ Phong cuối cùng cũng lột quần hắn ra, dần dần hôn xuống, cách quần lót chất bông màu trắng hôn nơi đó một cái. Vương Viễn trố mắt, muốn đẩy y ra, Dụ Phong lắc đầu, vuốt hông của hắn, “Ngoan, ca ca dạy em thoải mái là như thế nào.”

Vương Viễn cảm giác mình yếu đi, Dụ Phong khoang miệng ẩm ướt ấm áp, hắn nhắm mắt lại, cảm giác mình như đang ở trong một cái động, đen như mực cái gì cũng không nhìn thấy, phảng phất như đang hưởng thụ sự ấm áp cùng thoả mái ở trong tử cung của mẹ, an toàn chân thật, lại có chút lâng lâng. Sau đó Dụ Phong bắt đầu bướng bỉnh lên, đầu lưỡi kia quấy nhiễu hắn không bình yên, hắn gắt gao nắm vai Dụ Phong, đốt ngón tay đều trắng bệch, há mồm mang theo tiếng rung rẩy, “Phong Ca, Phong Ca.....”

Thế nhưng Dụ Phong lại đem cái bộ phận kia bỏ vào càng sâu, dồn thẳng xuống cuống họng. Dụ Phong nâng đuôi mắt lên, Vương Viễn thấy được, hai đồng tử y đen kịt toả sáng, bên trong như sẽ có một cánh tay to lớn duỗi ra, cuối cùng là thiết trảo đen thui gắt gao giữ lại cổ họng của hắn, không chút lưu tình, đè hắn ngã lên gối.

Hắn là gì đó trong lòng bàn tay y, trốn không thoát được.

Vương Viễn phát ra tiếng ưm nhẹ nhàng, đạt đến cao triều.

Dụ Phong lật hắn lại, thành thạo đem thắt lưng mình kéo xuống, khóa kéo vừa buông lỏng, liền nhét dương vật cương cứng vào giữa hai chân hắn, điên cuồng trừu sáp. Nồng nặc mùi vị hormone nam tính kích thích Vương Viễn, hắn phản kháng xoay thân thể đè Dụ Phong xuống, cái đồ vật nóng bỏng kia cọ động giữa hai chân hắn, khiến hắn thấy hơi sợ.

Phiên lăn cùng tư thế triền miên phút chốc đã biến thành một hồi quấn lấy, kết quả cuối cùng là hai người lăn cùng nhau, như kết thành một chỗ. Vương Viễn hơi hơi chiếm thượng phong, hai chân kẹp chặt tùy ý Dụ Phong phát tiết, phần trong bắp đùi bị ma sát đến nóng bỏng, hắn phẫn nộ cắn xé nhũ đầu của Dụ Phong. Dụ Phong vuốt tóc hắn, nhẹ nhàng cười, khóe mắt nhuộm đầy mồ hôi cùng nước mắt, dịch thể hỗn tạp chung một chỗ. Vương Viễn cũng cười, có chút đắc ý nho nhỏ. Dụ Phong bị hắn mê hoặc, bắn ra ở giữa hai chân hắn.

Vỏ chăn ô uế, gối cũng ô uế.

Dụ Phong chưa hết thòm thèm, “Thoải mái sao?”

Vương Viễn liếm môi, gật đầu.

Dụ Phong dự định ngày hôm nay trước tiên buông tha hắn, sợ mình ăn sạch hắn sẽ sợ hãi. Y cúi đầu nhìn bạch trọc trên giường, đùa giỡn, “Tự mình bình thường rất ít làm? Nhiều như thế này cơ.”

Vương Viễn có chút ngượng ngùng, duỗi chân xuống giường tìm quần mặc vào, ” Đứng lên. Trở lại thôi.”

Dụ Phong miễn cưỡng nằm ở trên giường chỉ miệng mình, “Lại đây, hôn một chút liền đứng lên.”

Đại lão gia làm nũng như thế cũng không ngại người ta sợ. Vương Viễn trực tiếp đánh giá, “Thẹn thùng.”

“Bảo bối, em nếu là không lại đây, để tôi bắt em tới thì sẽ không chỉ là hôn một chút thôi đâu.”

Vương Viễn thành thật đi tới nện hai cái vào trên miệng y. Dụ Phong vỗ mông hắn một cái, “Dám ghét bỏ ca ca em, không muốn sống nữa đúng không, tiểu tử thúi.” Vương Viễn cầm lấy quần áo liền chạy.

Hai người đuổi nhau, tiếng cười lưu lại trong phòng.

Nửa năm sau.

Thời điểm quạt gió thứ nhất được dựng lên trên đảo, Vương Viễn ở trên tháp cao nhìn ra xa xa, trên đất đai cằn cõi mở ra một ngọn đèn trắng xóa như hoa. Gió vừa thổi, cánh quạt liền xoay tròn, như là có sự sống.

Mùa hè năm nay vừa mới tới, khí trời còn chưa rất nóng, gió thổi nhẹ, biển màu xanh lam hoạt bát nhảy. Thuyền càng ngày càng nhiều, ở cái đường biển chật hẹp này có lúc còn phải xếp hàng mới có thể đi qua. Ông lão bảo vệ bến tàu đổi thành tiểu chiến sĩ trong quân doanh, bóng đèn cũ cũng thay đổi cái mới, ánh sáng đặc biệt chói mắt.

Thuyền cục hàng hải dựa vào bến tàu, phía dưới đi đến một nam nhân quân trang thẳng tắp. Cao to, to lớn, tướng mạo anh tuấn, mang theo một nụ cười đặc biệt ung dung sáng sủa, như là trời sinh chính là người lạc quan kiên cường. Mắt Vương Viễn sáng lên, kéo dép lào lạch bạch chạy tới.

Dụ Phong ôm đầy cõi lòng, “Nhớ ca không?”

Vương Viễn nhìn một thân quân trang của y, “Ca mặc quân trang thật là đẹp trai.”

Dụ Phong đội mũ lên đầu hắn liền ôm vào bên trong, “Trở về cho em mặc xem, chụp hình cho mẹ xem nữa.”

“Sau này còn phải đi bên kia sao?”

Nửa năm này việc Dụ Phong xin lưu lại đảo đã được phê xuống, “Không cần. Hết thảy thủ tục đều xong xuôi cả rồi.” Dụ Phong thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, “Lão tử con mẹ nó là người thứ nhất xin lưu lại đảo này, nói không chừng còn có thể lưu danh sử sách a.”

Vương Viễn cười y, “Phong Ca anh nói thật mạnh miệng.”

Dụ Phong trong lòng là thỏa mãn. Y dắt tay Vương Viễn, hai người chậm rãi đi về phòng nhỏ trong hải đăng. Đến phiến đá lớn nghiên cuối cùng, hải đăng mười năm như một ngày, vẫn trầm mặc như thế, biển nhuộm màu phản xạ lên trên vách tháp cao to, chiếu lên một mảnh lốm đốm màu vàng. Trời quang như rửa, vạn dặm không mây, yên nho dưới sườn dốc muốn nở hoa rồi, lấm ta lấm tấm hoa nhỏ đâm vào bên trong liên miên dây leo, bụi xanh biếc phối tím sen, thanh nhã cực kì. Vương Viễn nấu trà khử ẩm đặt ở trong phòng, vào lúc này cũng vừa vặn nguội lạnh.

Trong trà thả mấy viên đường phèn, sẽ không đắng nữa, còn mang chút vị ngọt sáp sáp.

Thủy triều sắp lên. Dụ Phong ngồi trên nóc nhà phòng nhỏ hải đăng, xem mặt trời chậm rãi nghiêng đi, nương nhờ vào đảo Vô Danh xa xa. Vương Viễn mang dép lào từ thang đá đi tới, theo phương hướng của y đến xem mặt biển phương xa.

Mặt trời sẽ hạ xuống, ngày mai lại mọc lên. Ngày qua ngày, sau này cuộc sống như thế sẽ còn rất dài.

Dụ Phong vui vẻ nghĩ. Y nghe được Vương Viễn ở phía sau gọi y, “Ăn cơm —— ”

— HOÀN —
Bình Luận (0)
Comment