Ngược Chết Đóa Bạch Liên Hoa

Chương 11

Từ Thọ An viện đi ra, mặt trời cũng đã vượt quá tầng mây, Cố Hoài Du chậm rì rì mà đi, trong lòng tính toán sự tình của Vương Khuê.

Sáng nay lúc trời vẫn còn tối, Trần Thanh liền mang tin tức lại đây. Lâm Tu Ngôn tối hôm qua đã phái người suốt đêm đem Vương Khuê cùng gia đình của hắn cứu xuống đi, hiện giờ bố cục đã thiết lập, liền xem Vương Khuê lựa chọn như thế nào.

Mới vừa bước vào trong hoa viên, liền nghe thấy âm thanh của Ánh Tuyết vang lên sau lưng: "Nhị tiểu thư dừng bước!"

"Có chuyện gì sao?" Cố Hoài Du xoay người.

Ánh Tuyết cười đi lên phía trước, giơ giơ phủng tráp trong tay lên: "Mới vừa rồi lão phu nhân quên đem vật này giao cho tiểu thư, cố ý lệnh nô tỳ mang qua đây."

"Làm phiền Ánh Tuyết tỷ tỷ phải đi một chuyến." Cố Hoài Du tiếp nhận, hộp gỗ đàn nạm ngọc chứa đầy đồ trang sức thoạt nhìn hết sức sống động.

Ánh Tuyết cười nói: "Lão phu nhân đau lòng nhị tiểu thư nhiều năm không dễ dàng gì, tặng cho mấy thứ này. Mùng ba tháng sau là sinh thần của lão phu nhân, mong rằng lúc đó tiểu thư hảo hảo chuẩn bị, lão phu nhân sẽ đem thân thế của tiểu thư tuyên bố với mọi người."

Cố Hoài Du đáp vâng, muốn cùng Ánh Tuyết đi Thọ An viện nói lời cảm ơn, lại nghe Ánh Tuyết nói: "Lão phu nhân vừa mới nói vì đã thỉnh an lúc sáng nên không phải đến nữa."

"Đa tạ tổ mẫu."

Đang nói chuyện, Cố Hoài Du quay đầu liền thấy hai người đang ôm nhau ở phía trước.

Tay Lâm Tu Duệ tay lướt dọc theo lưng Lâm Tương rồi lưu luyến dừng lại ở bên eo nhỏ, ánh mắt thâm tình lưu luyến, Lâm Tương bên tóc cài trâm tường vi tinh tế, đầu đặt nhẹ lên vai Lâm Tu Duệ cười khanh khách không ngừng.

Lục Chi có lẽ là lần đầu thấy loại cảnh tượng này, kinh ngạc nói: "Là thế tử cùng quận chúa!"

Ánh Tuyết cười nói: "Thế tử chúng ta cùng quận chúa tình cảm liền tốt như vậy, quận chúa có đôi khi vô lại làm nũng không muốn đi, thế tử liền cõng nàng trở về phủ. Cũng không biết là tương lai ai có đủ phúc khí gả cho thế tử, nghĩ thế tử đãi quận chúa ôn nhu như thế, chỉ sợ đãi Thiếu phu nhân sẽ càng tốt hơn."

Cố Hoài Du cười cười không nói chuyện, cái nhà này quả thật là không có thứ gì bình thường tồn tại, hạ nhân trong phủ thấy đến mức thành thói quen, đều cho rằng đây chuyện là hết sức bình thường, ngay cả kiếp trước, khi hai người làm rõ quan hệ, còn có những người này thấy vui mừng, sau lưng cảm thán quả là đoạn tình duyên mỹ mãn.

Cố Hoài Du lại biết rằng, lúc Lâm Tu Duệ đối với Lâm Tương động lòng là lúc hắn còn không biết thân phận thực sự của nàng ta. Một bên hưởng thụ cảm giác cùng muội muội thân mật, một tận hưởng cảm giác huynh muội gian hồng.

Thẳng đến khi hắn biết được hết thảy, dục vọng chiếm hữu đối với Lâm Tương trong khoảnh khắc này cao như núi, hành vi cũng càng thêm không kiêng nể gì. Dắt tay, ôm hôn đã không thể thỏa mãn.

Tuy Đại Chu chuyện nam nữ không còn hà khắc như tiền triều, nhưng vẫn có những chuyện không thể làm. Nhưng mà hiện tại, giao cổ ôm nhau, bên tai hôn môi hai người cũng đã làm qua.

Nếu nói là phu thê tân hôn, còn có thể giải thích là không thể kìm lòng được. Nhưng hôm nay tình huống còn chưa làm rõ, hai người trên mặt vẫn là huynh muội ruột, tuy nói thân mật một chút không có gì đáng trách, nhưng loại thân mật này thì thật không bình thường.

Càng không nói đến trưởng bối trong nhà đều biết rõ hai người không phải huynh muội ruột thịt, nhìn thấy như thế cũng không trách cứ, hạ nhân không hiểu thì Vương gia Vương phi cũng không hiểu sao? Việc này nếu truyền ra ngoài không biết chọc đến bao nhiêu cái miệng của thiên hạ nữa.

Dưới danh nghĩa huynh muội, lại trước mặt mọi người có hành động như vậy, thực sự có chút quái dị.

Cũng may Lâm Tu Duệ đối với Lâm Tương cũng không có tâm ý bên ngoài, bằng không cô nương nhà ai mà gả đến vương phủ, chắc chắn sẽ chịu giày xéo.

Lâm Tương trốn tránh bên tai Lâm Tu Duệ liếm láp, cười đến vui vẻ, tầm mắt vừa chuyển liền thấy Cố Hoài Du cách đó không xa, ánh mắt nàng hiện lên có chút ngoài ý muốn.

Nàng ta kiễng chân kề sát vành tai Lâm Tu Duệ nhỏ giọng nói: "Ca ca đi về trước đi, muội có việc muốn cùng tiểu muội nói chuyện."

Ôm nhuyễn hương ngọc trong ngực, Lâm Tu Duệ muốn buông là buông được sao, tức giận khẽ cắn cắn cổ nàng ta một chút, môi không mảy may rời đi, ồm ồm nói: "Dù sao cũng là người ngoài, có cái gì mà nói chuyện. Hôm nay ta khó lắm mới có được ngày nghỉ ngơi tắm gội, ngươi chỉ bồi ta chút ít như vậy?"

Lâm Tương nhún vai, giữ chặt vạt áo của hắn cười duyên liên tục: "Ngươi đừng cắn ta, ngứa lắm. Luận về thân phận, nàng ta trước sau gì cũng là thân muội của ngươi mà......"

Lâm Tu Duệ xuy một tiếng, "Ta a, trong lòng cũng chỉ có ngươi là "Muội muội" thôi. Lại nói, nàng ta là muội muội cái gì, ta không thích nàng."

Lâm Tương nghe vậy trong lòng như nếm qua mật ngọt, cảm thấy mỹ mãn rời khỏi ôm ấp của hắn, lôi kéo hắn tay quơ quơ: "Dù sao ca ca cũng đi về trước đi mà."

Lâm Tu Duệ bất đắc dĩ mà thở dài, giơ tay sờ sờ đỉnh đầu nàng, sờ tới sờ lui đến khi Lâm Tương giận dữ, lúc này mới cười cười xoay người rời đi. Cố Hoài Du nhìn quen đến nỗi đến liếc mắt một cái còn lười.

Ánh Tuyết thấy người chuẩn bị qua đây, vội đối với Lâm Tương khom người hành lễ, tầm mắt Lâm Tương rơi xuống phủng tráp trong tay Cố Hoài Du, ánh mắt lóe lóe.

Nàng ta đã nhìn qua thấy bên trong nhiều đồ vật xa xỉ, lại thấy Ánh Tuyết, nháy mắt liền hiểu rõ chợt. Cái đó ước chừng là lão phu nhân đưa, nói Ánh Tuyết mang tới, Cố Hoài Du vừa mới trở về hai ngày đã khiến lão phu nhân vui vẻ được rồi sao.

"Ánh Tuyết tỷ tỷ hôm nay không ở tổ mẫu chỗ hầu hạ, sao lại tới chỗ này rồiy?"

Ánh Tuyết giải thích: "Lão phu nhân lệnh nô tỳ mang cho nhị tiểu thư ít đồ."

Lâm Tương trong lòng chợt dâng lên một cỗ nguy cấp, lão phu nhân ngày thường là người khó lấy lòng nhất. Nàng tin bản thân có thể làm cho mọi người trong vương phủ đứng về phía nàng, trừ bỏ lão phu nhân!

"Muội muội." Lâm Tương đến gần, nhìn Cố Hoài Du, ngữ khí vô cùng thương tiếc, ngôn từ lại chọn chỗ đau để chọc: "Ai, cũng đều là Cố thị quái đản hại ngươi, hiện tại sửa lại bổn họ còn không được, ngươi ngàn vạn đừng có thương tâm a."

Cố Hoài Du chớp chớp mắt, cười khanh khách, lời nói ẩn ẩn ý tứ: "Đâu có cái thương tâm vừa nói đâu? Bất quá cũng chỉ là một cái tên họ mà thôi, thân phận tự nhiên cũng không vì thế mà thay đổi, tỷ như sẽ không phải bởi vì ta họ Cố, mà thật sự biến thành người của Cố gia. Cũng giống như chi nữ của bà vú, sửa thành họ Lâm cũng không chắc liền thật sự biến thành người Lâm gia đâu, cái thứ huyết mạch này, sẽ không bởi vì tên họ mà thay đổi."

Lâm Tương trong lòng lộp bộp một tiếng, nàng sao không hiểu lời nói của Cố Hoài Du là có ý gì. Huyết mạch thân duyên là thứ không thể sửa đổi, nguyên lai thân phận nàng cũng không thể thay đổi.

Đang nghĩ đến nhập thần, liền nghe Cố Hoài Du nói: "Tỷ tỷ nói, vậy có đúng không?"

Lâm Tương mất tự nhiên mà cười cười, nói: "Cái này cũng có lý."

Nàng tới ban đầu là định làm mất mặt Cố Hoài Du, nào biết sẽ xoay thành cái cục diện này. Trong lòng thầm mắng một câu, trên mặt vẫn là mang theo ý cười.

Ngươi cứ việc nịnh lão phu nhân vui vẻ đi, không sao hết, chính ta sẽ cắt đứt đường lui của ngươi. Mặc cho sau này ngươi cố gắng như nào, cũng sẽ không được người khác yêu thích.

Nương theo ánh sáng, Cố Hoài Du có thể nhìn đến Lâm Tương khoé miệng giương lên: "Qua mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ của tổ mẫu, đến lúc đó ta thay ngươi thu xếp một chút, giúp ngươi cùng các thế gia quý nữ ở chung, tìm cho vài người bạn tốt."

"Kia liền cảm ơn tỷ tỷ."
Bình Luận (0)
Comment