Cố Hoài Du ở Đường Lê viện sớm thu thập thỏa đáng, giống như kiếp trước ngây người tại đây một lát. Nơi này cách xa chủ viện, nằm ở một góc của Vinh Xương phủ, ngày thường không có người tới, sân rất lớn, bên trong có trồng nhiều hoa cỏ, nhìn qua thấy tinh tế nhưng thật ra là cái nơi bỏ không.
Trong viện sớm có nha hoàn làm việc nặng cùng mấy gã sai vặt đang làm việc, Trương thị còn phá lệ an bài cho nàng hai tiểu nha hoàn bên người, một người kêu Hồng Ngọc tuổi so với nàng lớn hơn một chút, kiếp trước cũng hầu hạ Cố Hoài Du một thời gian, là một nha đầu tận tâm trung thành. Người còn lại kêu Lục Chi, tuổi cũng không quá lớn, mới vừa tiến vương phủ không bao lâu, nguyên lai là nha hoàn làm việc nặng, Trương thị tùy ý phất tay lựa chọn nàng.
Vội vàng rửa mặt rồi đổi y phục, ngồi trước thoa thêm chút phấn, hai má phiếm hồng, Lục Chi tuổi không lớn những tay nghề thật tốt, trang điểm cũng thực xinh đẹp, nàng ta rất nhanh búi xong mái tóc, lại mỗi bên trái phải cài thêm một cái trâm tơ vàng.
Cố Hoài Du nhìn bản thân rực rỡ trong gương, vừa lòng cực kỳ.
Nàng biết Lâm Tương này nhất định không thích nhìn thấy nàng xinh đẹp xuất hiện. Cũng biết suy nghĩ chính mình ước chừng có chút vặn vẹo, nhưng tóm lại, nàng ta không cao hứng, bản thân liền cao hứng.
"Cảm ơn." Nàng hướng Lục Chi cười sáng lạn.
Lục Chi có trong nháy mắt thất thần, tim chợt đập nhanh một nhịp, hai má non nớt ửng hồng. Cũng không biết do bản thân có tài, hay là tiểu thư quá mức tinh xảo, kiều mị đến nỗi tuy nàng là nữ tử cũng không nhịn được muốn ngắm nhiều hơn một chút.
Thu thập hoàn hảo hết thảy, Cố Hoài Du theo Diệu Ngôn một đường trở về Định Sơn đường, trong phòng rất nhiều người đang đợi sẵn. Cố Hoài Du thở nhẹ một hơi, đem tay đặt nhẹ ở eo, phiêu nhiên bước vào ngưỡng cửa.
Chủ vị là Lão phu nhân Ngu thị, so với kiếp trước không có nhiều khác biệt, tóc tuy đã hoa râm, nhưng không che nổi uy nghi trong mắt, y phục tứ phía đều là gấm vóc, trên đầu trâm phỉ thúy xanh điểm hoa trắng, trong tay niệm chuỗi Phật châu, đang nhìn Cố Hoài Du trên dưới đánh giá một phen.
Lão phu nhân sinh ra trong nhà tướng, hành sự tác phong quyết đoán, ước chừng là người bình thường duy nhất trong phủ. Đúng là đúng, mà không đúng chính là không đúng, sẽ không bởi vì người trong nhà, mà bao che khuyết điểm.
Kiếp trước khi Cố Hoài Du vừa trở về khi, cũng từng thật lòng đối xử một thời gian, đáng tiếc, lúc Lâm Tu Duệ nháo muốn cưới Lâm Tương liền tức giận đến ngã bệnh, nằm trên giường dưỡng bệnh không bao lâu liền rời bỏ nhân gian.
Ngồi gần đó là Lâm Khiếu mi nọ đánh mi kia, gật gù muốn ngủ, cùng Trương thị trân bảo đầy người, đối với Lâm Khiếu, có thêm một Cố Hoài Du cũng không có gì khác biệt, trong phủ mọi việc đều có người khác làm chủ, nhi tử là người chống đỡ Vinh Xương phủ khiến hắn trở thành cái Vương gia bù nhìn, cả ngày chính là mang theo cái lồng chim ra cửa thưởng thức, chính sự mặc kệ một bên.
Lâm Tương sớm liền tới rồi, ngồi ở gần cửa sổ, cười khanh khách mà cùng Lâm Tu Duệ nói chuyện.
Lâm Tu Duệ thì vô cùng thân mật mà nắm tay nàng thưởng thức, thỉnh thoảng tới gần hôn nhẹ một cái, đau lòng mơn trớn tay nàng bị chim mổ chảy máu. Người trong phủ sớm đã nhìn thấy thành quen, đối với tình cảm đôi huynh muội này cũng chỉ cảm thấy không hợp lẽ.
Nhưng Cố Hoài Du lại nhìn thấy trong mắt Lâm Tu Duệ ẩn nấp tia dục vọng. Đó là thứ dục vọng của nam tử muốn đem nữ tử mình yêu mến mà nuốt vào bụng, tuyệt đối không phải thứ tình cảm huynh muội bình thường có thể có.
Lâm ma ma sớm đã đi pha lại trà, Cố Hoài Du rót lấy một chén trà rồi quỳ tới trước mặt Lão phu nhân, "Cháu gái Cố Hoài Du, gặp qua tổ mẫu. Nguyện tổ mẫu sống lâu trăm tuổi, phúc thọ vô song."
Lão phu nhân Ngu thị gật gật đầu, dừng niệm Phật châu trong tay, nhận lấy chén trà nhấp một ngụm, chậm rãi nói: "Đứng lên đi."
Thực ra bà có chút lo lắng, Cố thị ngần ấy năm ngược đãi sẽ không đem Cố Hoài Du dạy bảo lễ nghi, ngầm nghĩ qua hôm nay phải mời hai ma ma đến dạy dỗ một phen, miễn làm xấu hổ vương phủ. Hiện giờ nhìn, không hổ là huyết mạch nhà mình, lời nói cử chỉ này không để cho người ta nhìn thấy cái sai. Chỉ mới vừa rồi, việc Cố Hoài Du kính trà từng người trong phòng, thực ra vốn không cần thiết nhưng giúp nàng chiếm được hảo cảm, việc nhận thân cũng thuận lợi hơn.
Lâm Tương ngồi bên tươi cười có chút cứng ngắc. Nàng ta biết Cố Hoài Du lớn lên xinh đẹp hơn bản thân, hiện giờ thay đổi một bộ cẩm phục, trang điểm nhẹ, có châu ngọc làm nền, không nơi nào để lộ nửa phần không phóng khoáng, mà đem so sánh với nàng ta lớn lên ở nơi vương phủ tôn quý, thực sự không một chút thua kém!
Trong lòng thực hụt hẫng, nàng không tự giác nắm chặt tay.
Lâm Tu Duệ nhìn chằm chằm Cố Hoài Du đến xuất thần, chờ tới khi bên tay có lực độ truyền đến, hắn vỗ nhẹ mu bàn tay Lâm Tương hai cái trấn an, ghé sát vào nàng bên tai nói nhỏ: "Nàng cứ an tâm."
Trong lòng nghĩ đến trước đó vài ngày bản thân không nhịn được nói cho nàng ta thân thế, nay đón Cố Hoài Du trở về khiến Lâm Tương cảm thấy Lâm gia muốn đem nàng tiễn đi.
Khác với trưởng bối trên mặt hiện ý cười, Lâm Tu Duệ chỉ không mặn không nhạt mà kêu một tiếng muội muội. Lại thấy Lâm Tương dẩu miệng bất mãn mà sửa lại lời nói, đổi thành tiểu muội.
Trương thị khẽ cáu Lâm Tương, liếc mắt một cái, phục hồi tinh thần nói với Cố Hoài Du nói: "Ngươi đừng trách móc, tỷ tỷ ngươi a chính là bị nàng ca ca sủng hư, không chịu được người khác nửa điểm thân cận, có khi đến ta cùng phụ thân cũng bị ăn giấm, đích thực là cái lu giấm nhỏ."
Lâm Tương vài bước chạy đến, giữ tay Trương thị nũng nịu oán giận: "Nào có! Muội muội mới về được một lúc, cũng đừng khiến nàng nhìn con chê cười chứ."
Trương thị gõ nhẹ chóp mũi nàng, mắng nói: "Tiểu yêu tinh phiền phức."
Lâm Tương lập tức lại, tựa đầu vào vai Trương thị: "Con mới không phải tiểu yêu tinh phiền phức đâu, con là là áo bông nhỏ của người."
Cố Hoài Du đứng một bên, trên mặt vẫn như cũ mang theo ý cười, trong lòng không quá bất ngờ, chớ nói kiếp trước, nàng hiện tại đối với Lâm gia không có chút cảm tình, Lâm Tương nghĩ là làm thế sẽ khiến nàng cảm thấy ghen ghét.
Lão phu nhân bỗng nhiên vỗ vỗ cái bàn, nói lớn: "Hoài Du đã về nhà, nên họ cũng sửa trở lại đi, ngày sau kêu ngươi Lâm Hoài Du, là vương phủ nhị tiểu thư."
Lâm Tương trở về chỗ ngồi, yên lặng nắm chặt góc áo, cố gắng đè xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Lão phu nhân nói như vậy, chính là tính toán giấu nhẹm thân thế nàng.
Nàng vẫn là đích nữ vương phủ cao cao tại thượng, cũng không bởi có Cố Hoài Du trở về thay đổi cái gì, chỉ là, tưởng tượng Cố Hoài Du tương lai sẽ cùng chính mình tranh đoạt phụ mẫu, ca ca sủng ái, trong lòng lại truyền đến ghen ghét đố kỵ, một chút một chút nghẹn lên cổ.
Lâm Tu Duệ yên tĩnh nửa buổi, như suy tư gì đó, đột nhiên há mồm nói: "Không ổn!"
Lão phu nhân bị người khác phản đối, có chút không vui, thấy người nói là Lâm Tu Duệ sửng sốt một lát, lúc này mới mở miệng nói: "Có gì không ổn?"
Lâm Tu Duệ biết được Lâm Tương không vui, nhẹ nhàng vân vê đầu ngón tay nàng, ôn nhu nói: "Đến lúc đó nên giải thích tiểu muội thân thế như thế nào?"
Lão phu nhân nhíu mày, chuỗi Phật châu trong tay bắt đầu xoay tròn, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc tôn nhi của mình có chủ đích gì, thân thế Cố Hoài Du không phải sáng sớm đã an bài tốt sao?
May mà kẻ đầu sỏ Cố thị kia sau khi tráo đổi hai người cũng không dám để lộ ra, đối với bên ngoài một chút phong thanh cũng không có, lại đem Cố Hoài Du ở bên trong phủ cấm không cho phép ra môn, người gặp qua nàng gần như không có.
"Đối với bên ngoài Cố Hoài Du sinh ra bát tự đã yểu, từ khi ra đời thân mình liền không được tốt, bất kỳ lúc nào cũng có thể chết non, vương phủ rơi vào đường cùng mới đem nàng gửi cho các ni cô, hiện nàng đã đến tuổi cập kê mà thân thể đã khỏe mạnh, lúc này mới mang nàng vương phủ."
Bà cũng không tính vạch trần thân phận Lâm Tương, nàng ta hiện giờ là quận chúa do Hoàng Thượng thân phong, vậy chỉ có thể là đích nữ Lâm gia, việc này là sự thật đã định, không thể sửa đổi!
Lâm Tu Duệ chỉnh lại thần sắc, làm bộ bản thân vì Cố Hoài Du mà suy nghĩ: "Nhưng như thế cũng không thể có đạo lý vừa trở về liền đổi họ. Theo tôn nhi biết, Đại Lý Tự Khanh cũng từng có khuê nữ được đưa đi am ni cô rồi sau đó đón về phủ, cũng phải đợi qua một năm, chờ thành thân rồi mới sửa lại họ cho các nàng."
Chuỗi Phật châu trong tay Lão phu nhân dừng lại, đương thời nếu đem hài tử chết yểu đi am ni cô cầu Phật phù hộ vốn là bất thường, nhưng dân gian còn có thuyết pháp, để Phật làm chủ không thể tự ý sửa họ, sợ dưới địa phủ Diêm Vương nghe được, đem số mệnh thu hồi. Đã là trộm thọ mệnh, liền cần đến vài năm để bỏ đi Phật tính* trên người, Diêm Vương quên, mới có thể bảo toàn tính mạng.
Nay vừa mới tiếp Cố Hoài Du trở về, liền thay đổi họ, người ngoài sẽ nói như thế nào. Nhưng nếu không đổi, Cố Hoài Du không thể đường đường chính chính làm tiểu thư vương phủ, giống như một người ở trong phủ vậy.
Suy nghĩ một lúc, lão phu nhân thở dài, chuyển hướng Cố Hoài Du: "Thôi, vẫn gọi như vậy đi, chờ thêm hai năm rồi nói sau."
Cố Hoài Du thật ra không có gì ý kiến, đời trước nàng tuy sửa lại họ, nhưng vẫn rơi vào kết cục như vậy, chi bằng không thay đổi, chính mình lại có điểm thuận tiện.
Nàng gật đầu, cực kỳ nhu thuận mà nói: "Dạ, tạ tổ mẫu chu toàn."
Lâm Tương cúi đầu, híp mắt cười cười. Một ngày không đổi danh, Cố Hoài Du chung quy vẫn cách vương phủ một tầng, nghĩ đến mỗi lần cha mẹ gọi tên Cố Hoài Du, nàng ta đối với cái tên sẽ luôn canh cánh trong lòng! Khiến Lâm Tương càng tin tưởng bản thân chắc chắn sẽ giữ chặt được tâm trí mọi người!
(*)Dịch âm tiếng Phạm, nói đủ phải nói là Phật đà 佛陀
, bậc tu đã tới cõi giác ngộ hoàn toàn, lại giáo hóa cho người được hoàn toàn giác ngộ. Như đức Thích ca 釋迦
bỏ hết công danh phú quý, lìa cả gia đình, tu hành khắc khổ, phát minh ra hết chỗ mê lầm của chúng sinh, để tế độ cho chúng sinh, thế là Phật. Vì thế nên những phương pháp ngài nói ra gọi là Phật pháp 佛法
, giáo lý của ngài gọi là Phật giáo, người tin theo giáo lý của ngài gọi là tín đồ Phật giáo, v.v.