Khác với không khí vui vẻ lúc tới, lúc trở về con đường dường như hẹp lại, chật chội đi mãi không hết, mặc dù có nắng nhưng vẫn lạnh lẽo.
Dọc đường đi hai người đều không có mở miệng nói chuyện, cũng không phải bởi vì xấu hổ, mà là trong lòng mỗi người đều có sự riêng không thể nói thành lời.
Ánh mắt Cố Hoài Du dừng lại trên mũi chân mình, không ngừng hồi tưởng lại kiếp trước, không ngừng bức bách bản thân, phải cố gắng áp cỗ hận ý vô cớ kia đi xuống.
Nhưng ánh mắt phía sau nàng sáng quắc, khiến nàng vô phương lờ đi, chỉ có thể mặc cho tinh thần tiệm loạn, rối thành một đoàn, càng thêm khó tháo dỡ. Cái hộp dưới tay áo kia, đột nhiên trở nên nặng nề, lôi kéo tay nàng, không ngừng đi xuống.
Tống Thời Cẩn đi phía sau nàng nửa bước, đôi mắt đen nhánh vẫn như cũ tràn đầy bóng dáng nàng, mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, nghiêng nghiêng rơi vào trên người nàng, rõ ràng đang ở phố xá sầm uất, lại có một loại cảm giác cô tịch nồng đậm.
Hắn có chút xúc động, muốn đem chuyện trọng sinh buột miệng thốt ra.
Hai người chính là trọng sinh mà đến, ngày đó tái ngộ ở Lâm phủ, hắn cũng đã biết được.
Cuộc đời này hắn vẫn chưa dám đi tìm nàng, tám tuổi không ai cứu rỗi, mà số mệnh của Cố Hoài Du, cư nhiên cũng sẽ không xuất hiện hắn.
Nàng vốn không nến ký ức về kẹo đậu phộng, nhưng ngày ấy nàng lại cười với hắn, an ủi hai kiếp phiêu bạc của hắn, huống chi, ngày đó nàng tìm tới Cô Cửu để tìm hiểu tin tức mấy người kia, là đã đủ để nói lên rất nhiều vấn đề.
Chỉ là hắn không dám nghĩ tiếp, buộc bản thân không được tin tưởng, sau đó lại tự lừa mình dối người rất nhiều lần.
Giữa môi mấp máy nửa phần, Tống Thời Cẩn vẫn không dám mở miệng.
Nói ra rồi thì sao, nàng chỉ coi hắn là bạn tốt ngày xưa, khi còn nhỏ chơi cùng, mặc dù biết được, cũng không thay đổi được bất luận cái gì, cuối cùng giữa hai người cũng chỉ để lại xấu hổ mà thôi.
Nàng vẫn chưa được buông được khúc mắc cùng cái chết không thể diện kiếp trước, chỉ sợ là nếu nói ra thì ngay cả làm bằng hữu cũng không thể. Hiện giờ còn có thể dựa vào phần ân tình này nảo vệ nàng, tuy không thỏa mãn, nhưng so với bị trốn tránh xa cách, hắn vẫn thấy tốt hơn.
Biểu tình mấy tên ám vệ ẩn thân một bên cũng là một lời khó nói hết, thời khắc Tống Thời Cẩn nói ra tâm ý đó, mấy người đều lui xuống, đều chắc chắn chuyện sẽ nước chảy thành sông, nhưng lúc sau khi hai người bước ra, không kể đến không khí giữa hai người trở nên khó hiểu, ngay đến khoảng cách cũng kéo xa chút.
Lại nhìn lên sắc mặt Tống Thời Cẩn, thầm nghĩ, xong rồi!
Con đường tìm thê của chủ tử, nếu mà khó khăn thì chỉ sợ ngày sau không có sắc mặt tốt cho bọn hắn nhìn mất.
Chỗ đầu hẻm, Vệ Thanh Nghiên vẫn đứng tại chỗ như cũ, đứng đến nỗi hau chân tê dại cũng hồn nhiên không phát giác, Vệ Tranh ở bên cạnh nói cái gì, tất cả đều không lọt tai nàng.
Nàng ta không bám theo sau, không phải là không dám, mà là lòng bàn chân giống như đổ chì, khiến nàng muốn nhúc nhích cũng không thể.
"Nàng kia là ai?" Vệ Thanh Nghiên đứng ở đầu hẻm, nhìn chằm chằm không có hẻm đá xanh không còn một bóng người, thanh âm mang theo lạnh lẽo hỏi.
Vệ Tranh đợi một lúc lâu, lại không đợi được lời nói muốn trở về, mở miệng lại hỏi hắn chuyện này, ánh mắt hơi trầm xuống, nói: "Đứng lâu như vậy lâu, cũng nên đi về."
"Ta không về." Vệ Thanh Nghiên cũng không quay đầu lại, tầm mắt không mảy may dời đi, tư thế giống như thề phải chờ được hắn trở về.
Vệ Tranh lắc lắc đầu, đang muốn mở miệng tiếp tục khuyên, liền thấy chỗ rẽ hiện ra hai thân ảnh.
Vệ Thanh Nghiên hô hấp đình trệ, thấy hai người không còn nói giơnz vui vẻ giống như vừa nãy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng cách dần dần kéo gần, ánh mắt nàng lướt qua Cố Hoài Du đi đằng trước, rồi dừng lại trên người Tống Thời Cẩn. Từ lúc hắn đi tới, ồn ào náo nhiệt xung quanh đột nhiên im bặt, ngay đến thân ảnh Vệ Tranh cũng lặng lẽ rút đi.
Tống Thời Cẩn vẫn đẹp như trước, đôi mắt rõ ràng lộ ra lạnh lùng, thâm tình duy nhất chỉ một mực hướng về nữ tử đi đằng trước, nếu hắn nhìn mình như vậy, thì thật tốt!
"Tống đại nhân, trùng hợp." Thanh âm Vệ Tranh đứng bên vang lên, đánh gãy Vệ Thanh Nghiên thần trí đan không tập trung.
Rốt cuộc tầm mắt Tống Thời Cẩn cũng rời khỏi người Cố Hoài Du nửa phần, nhìn hai người đứng đầu hẻm, lạnh lùng đáp: "Nhị hoàng tử."
Đôi mắt Vệ Tranh hiện lên tia không vui, nhưng bị ánh mặt trời trên mặt che mất, Tống Thời Cẩn đối với hắn luôn luôn không thân thiện, mặc cho hắn có dùng sức như thế nào, Tống Thời Cẩn vẫn giống như ngọn núi, đồ sộ bất động.
Hắn dời tầm mắt, trên dưới đánh giá Cố Hoài Du một phen, há mồm nói: "Lâm tam tiểu thư."
Cố Hoài Du nhăn nhăn mày, rất không thích cách xưng hô này, ngay sau đó kéo kéo khóe miệng, quy củ thi lễ, nói: "Dân nữ gặp qua Nhị hoàng tử."
Vệ Tranh nâng nâng tay, mỉm cười nói: "Ra ngoài cửa, Lâm tiểu thư không cần đa lễ."
Cố Hoài Du liễm mi, đây là cố ý ám chỉ nàng đang ở ngoài, đang muốn mở miệng liền nghe Tống Thời Cẩn nói: "Nhị hoàng tử lời này sai rồi, Lâm gia cố kỵ thân thể tam tiểu thư, sau khi đón về Thịnh Kinh vẫn luôn chưa sửa họ, sao đến miệng ngài lại thành Lâm tam tiểu thư."
Vệ Tranh nghẹn giọng, hắn đây là cố ý mở miệng thử, không ngờ Tống Thời Cẩn nhanh như vậy liền thay Cố Hoài Du xuất đầu, trên mặt áy náy, cười nói: "Là ta suy nghĩ không chu toàn, mong tam tiểu thư thứ lỗi."
Cố Hoài Du hành lễ, cười nhạt nói: "Nhị hoàng tử quý nhân nhiều chuyện cũ, dân nữ sao dám để trong lòng."
Bộ dáng kia, cung kính lại chân thành, nhưng Vệ Tranh lại cảm thấy, lời nói này của nàng ta, rõ ràng có điều ám chỉ.
Bên này ngươi một lời ta một ngữ, khi Vệ Tranh mở miệng gọi Lâm tam tiểu thư, Vệ Thanh Nghiên đã chuyển tầm mắt đến trên người Cố Hoài Du, môi đỏ dần dần mím chặt.
Nữ tử ái mĩ, mỗi khi thấy người khác sẽ không nhịn được so sánh dung mạo với đối phương tương một phen, hôm nay nàng phẫn nam trang, mày liễu cố tình tô đậm lại dày, ngay cả trên mặt cũng dùng phấn màu đồng che bớt làn da trắng nõn, tuy là nàng ta vẫn luôn tự hào dung nhan của mình mười phần, nhưng lúc này Vệ Thanh Nghiên cũng mạc danh cảm thấy tự ti một đoạn.
Khuôn mặt đối phương như đóa sen, mi dài như liễu, đôi má đầy đặn, mũi như mỡ ngỗng*, tóc bồng bềnh như mây, một đôi mị nhãn* lại linh hoạt, một phiên đáng giá không chút nào che dấu xuống khiến Vệ Thanh Nghiên nỗi lòng cuồn cuộn, hận không thể lập tức hồi cung, trang điểm ăn mặc cho bản thân hoa mỹ nhất rồi mới tái xuất hiện ở chỗ này.
(*) Cả câu ý chỉ người phụ nữ đẹp có khuôn mặt trắng, hồng hào. (*) Mị nhãn: đôi mắt xinh đẹp, quyến rũ. Cùng lúc đó, Cố Hoài Du cũng đánh giá Vệ Thanh Nghiên, chỉ cảm thấy trên mặt nàng ta rất là quái dị, ánh mắt nhìn nàng ngầm có một chút hận ý. Nàng với nàng ta chưa bao giờ gặp mặt tiếp xúc qua, hận ý này rốt cuộc từ đâu mà đến?
Thẳng đến khi Vệ Thanh Nghiên thu hồi tầm mắt, nỗ lực khắc chế nội tâm đủ loại không cam lòng, mới nhìn lại Tống Thời Cẩn, thanh âm trong nháy mắt trở nên yếu ớt: "Tống đại nhân...... Vị này là?"
Tống Thời Cẩn không mở miệng, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, nói: "Lục công chúa."
Rồi tiếp tục ngậm miệng.
Vệ Thanh Nghiên bị hắn làm mất thể diện như vậy, hơn nữa vẫn lại là làm trò trước mặt nữ tử khác, lập tức liền muốn phát tác, nhưng bị Vệ Tranh từ bên cạnh nghiêng người chắn phía trước nửa bước, cố ý vô tình mà che khuất.
"Đây là tam tiểu thư Vinh Xương vương phủ Cố Hoài Du." Ngay sau đó lại giới thiệu với Cố Hoài Du: "Đây là tiểu muội thanh hàm."
Cố Hoài Du lập tức hiểu ra vì đâu cỗ hận ý này lại nhắm tới nàng, Lục công chúa người này kiếp trước nàng biết rất ít, nhưng đời này được nghe qua không ít chuyện về nàng ta.
Năm đó khi Hoàng Thượng lên ngôi, thế lực không vững chắc, kết giao với quan nhất phẩm Đại tướng quân Phù Lan tay cầm binh quyền, cũng chính lúc đó, sau khi Phù phu nhân tiến cung, Đại tướng quân mới dâng hết binh quyền trong tay nhằm thể hiện lòng trung thành với Hoàng Thượng, bởi vì tầng nguyên nhân này, sau khi Phù phu nhân tiến cung một đường như diều gặp gió, cho đến ngày nay vẫn được thịnh sủng.
Vệ Thanh Nghiên là nữ nhi thứ, đương nhiên là nhận hết vinh sủng mà lớn lên, cũng không biết bắt đầu từ khi nào nhìn trúng Tống Thời Cẩn, nàng ta liền dùng thái độ phi khanh bất gả*, thậm chí không tiếc ném đi cả thể diện công chúa, chạy theo Tống Thời Cẩn, có thể nói việc này ai ai cũng biết.
(*) Không phải hắn thì không gả. Bất quá tâm Tống Thời Cẩn không đặt ở đấy, đối với vị công chúa này hết sức xa cách.
Mà thế nhân ai cũng biết, Tống Thời Cẩn chuyện cổ quái nhất đó là không gần nữ tử, ngay cả hoàng đế muốn ban cho hắn hai tỳ nữ, cũng bị hắn cự tuyệt. Lần này nhìn thấy nàng cùng Tống Thời Cẩn đi cùng nhau, sợ là đã đưa nàng vào trong sự ghen ghét.
"Dân nữ gặp qua Lục công chúa điện hạ." Tâm tư lại xoay chuyển trăm sự, trên mặt Cố Hoài Du lại lạnh nhạt, hành lễ nói.
Vệ Thanh Nghiên thua người không thua trận, ngẩng cao đầu, chỉ là rũ nửa đôi mắt xuống nhìn nàng, cũng không kêu đứng, "A, nguyên lai ngươi chính là nha đầu Lâm gia đón về từ nông thôn a." Thanh âm trong suốt vang dội, cố tình đem từ nông thôn cắn rất nặng, khinh thường trong đó có thể thấy được rất rõ ràng.
Vệ Tranh nhìn Vệ Thanh Nghiên, dư quang khoé mắt khóa trên người Tống Thời Cẩn, nếu ngày đó hắn chỉ cảm thấy Tống Thời Cẩn đối xử Cố Hoài Du khác thường, thì bây giờ đã có thể xác định.
Lại nhìn Cố Hoài Du đang quy quy củ củ hành lễ, ánh mắt thật ra khá tốt, nữ tử tuyệt sắc như vậy, ngay ở trong cung cũng khó tìm được đối thủ.
Cố Hoài Du ung dung đứng dậy, nhìn thẳng Vệ Thanh Nghiên: "Đúng."
Vệ Thanh Nghiên nhăn nhăn mày, giương giọng nói: "Lâm gia không dạy ngươi quy củ sao? Ta cho ngươi đứng dậy? Thật sự là nha đầu sơn dã, một chút lễ nghĩa cũng không hiểu."
Cố Hoài Du cười cười, nhìn chằm chằm nàng nói: "Dân nữ thô bỉ, không giống công chúa hiểu biết lễ nghĩa, hiểu dáng vẻ." Dứt lời, tầm mắt nàng còn dừng lại trên quần áo Vệ Thanh Nghiên nhìn hai vòng, sau đó nhìn thoáng qua Tống Thời Cẩn: "Ngươi nói phải không, Tống đại nhân."
Không ngờ giờ phút này nàng sẽ nói chuyện với mình, Tống Thời Cẩn hơi giật mình một lát, trong mắt nhiễm cười: "Nàng nói đều đúng."
Thấy hai người mắt đi mày lại, mà lời này của Cố Hoài Du ý tứ rõ ràng là chèn ép mình, Vệ Thanh Nghiên rốt cuộc không nhịn được: "Cố Hoài Du!"
Cố Hoài Du cung kính nói: "Có dân nữ."
"Ngươi!" Vệ Thanh Nghiên cả giận nói: "Không biết xấu hổ! Một nha đầu hương dã thôn cô, dám vô lễ với bản công chúa như thế, ta nhất định phải tru di cửu tộc ngươi."
Vệ Tranh hét lớn: "Vệ Thanh Nghiên, ngươi câm mồm!"
Mặt Vệ Thanh Nghiên chỉ trong chốc lát liền trở nên trắng bệch, trong vòng chín đời của Cố Hoài Du chính là hoàng thân, lời này tuyệt đối không phải lời nàng ta nên nói. Nàng ta dám loạn ngôn như vậy, có chút đại nghịch bất đạo.
Ánh mắt Tống Thời Cẩn nháy mắt trở nên thâm u, nhìn chằm chằm hai người huynh muội trước mặt, âm trầm mạc biện nói: "Lục công chúa bản lĩnh thật là lớn."
Vệ Thanh Nghiên nuốt nuốt nước miếng, bàn tay dưới áo đã gắt gao nắm thành quyền.
Vệ Tranh cả người chấn động, vội nói: "Tống đại nhân thứ lỗi, Thanh Nghiên bị ta chiều hư, nhất thời nói không lựa lời, đương nhiên không có ý tứ kia. Nàng tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nếu có lời gì không ổn, mong rằng Tống đại nhân không cần để trong lòng."
Nghe hắn nói xong, Tống Thời Cẩn cười lạnh nói: "Nhị hoàng tử xin lỗi ai vậy, lầm người."
Vệ Tranh nắm tay, hắn đã đặt thân phận mình xuống thấp như thế, Tống Thời Cẩn vẫn không thuận theo mà buông tha, một chút mặt mũi cũng không chừa lại, quả thật là làm tốt lắm!
"Thanh Nghiên, xin lỗi Cố tiểu thư."
Cuối cùng Vệ Thanh Nghiên cũng phục hồi tinh thần lại, cảm giác nghĩ mà sợ qua đi, lại thấy Vệ Tranh đứng cùng Cố Hoài Du bên kia, vẫn như cũ mạnh miệng, ngạnh cổ nói: "Ta nói sai rồi sao, nàng ta vốn dĩ là từ nông thôn đến, sao xứng nói chuyện với ta."
"Xin lỗi!" Vệ Tranh bỗng nhiên tăng thêm ngữ khí, dọa Vệ Thanh Nghiên run lên.
Nàng ta mím môi, ngực phập phồng hai cái thật mạnh, mới cao ngạo chuyển hướng Cố Hoài Du, không cam lòng nói: "Thực xin lỗi."
Cố Hoài Du mặt vô biểu tình, chậm rãi nói: "Công chúa không cần miễn cưỡng, nếu không có việc gì, dân nữ liền cáo lui trước."
Vệ Tranh cũng sợ dựa vào tính tình của Vệ Thanh Nghiên lại làm điểm sai lầm gì đó, một chút suy nghĩ cũng không có, trầm giọng nói: "Đi thong thả."
Cố Hoài Du hơi quay người, ném lại ba người phía sau, cũng không quay đầu lạ, đi thẳng phía trước.
Tống Thời Cẩn đương nhiên là muốn đuổi kịp, mới vừa nâng chân, liền nghe Vệ Thanh Nghiên hô: "Tống đại nhân...... Ta, ta chỉ là......"
Tống Thời Cẩn xoay người, đi lên trước một bước.
Vệ Thanh Nghiên kinh hỉ, đang muốn mở miệng giải thích, nàng chỉ là tức giận Cố Hoài Du bất kính với mình, tuyệt không có ý tứ khác, liền thấy Tống Thời Cẩn chậm rãi mở miệng.
"Hạ quan được khất cái sinh ra, sau này không khỏi làm ô uế mắt công chúa, còn hy vọng công chúa, bớt xuất hiện."
Nói xong, xoay người đuổi theo.
Mặt Vệ Thanh Nghiên, trong lúc nhất thời mất hết huyết sắc, hàm răng cắn chặt lấy môi, mùi máu tươi tán loạn trong miệng.