Sau một ngày nghỉ ngơi, Nhậm Thiên Chân lái xe về lại núi Vân Mộng. Phó Đông Bình đợi cô đi rồi mới gọi về nhà cho bố anh.
”Bố, con Đông Bình đây, con đang ở bệnh viện huyện, vết thương không
sao, sẽ về nhà nhanh thôi, bố mẹ không cần phải lo đâu.” Phó Đông Bình
biết bố mẹ bận tâm về anh nên gọi về báo bình an trước.
Phó Duật Lâm nghe nói vết thương của con trai không sao, hòn đá trong
lòng cũng theo đó rơi xuống, “Tiểu Vũ cũng đến nhà thưa chuyện với bố mẹ rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy con, ra ngoài du lịch sao lại bị thương?”
”Một lời khó nói hết được. Bố đợi con về rồi từ từ nói với bố, giờ bố
trả lời câu hỏi của con trước đã.” Phó Đông Bình sắp xếp lại mạch suy
nghĩ rồi mới tiếp tục, “Năm đó bố cùng mấy người bạn đến núi Vân Mộng,
trong đó có hai người đã chết đúng không?”
Phó Duật Lâm ngẩn người, đã nhiều năm qua rồi mà giờ lại nghe con trai
nhắc đến chuyện này, không khỏi khơi gợi ra chuyện cũ ông không muốn nhớ lại, qua một hồi lâu mới đè nén được tâm tình, bình tĩnh hỏi: “Con hỏi
chuyện này làm gì?”
Phó Đông Bình nói với ông: “Ở trên núi con gặp phải Nhậm Thiên Chân con
gái dù Khúc, Nhậm Thiên Chân nói với con, năm đó bố em ấy cùng bốn người bạn học đến dốc Đoạn Trường trên núi Vân Mộng, kết quả bố em ấy và một
người khác lần lượt ngã xuống vách núi, mà bố lại chính là một trong ba
người may mắn còn sống.”
”Nhậm Thiên Chân?” Phó Duật Lâm trầm tư, “À, là đứa bé kia.”
Phó Đông Bình thấy bố đáp một đường, chắc hẳn đang nhớ lại chuyện cũ,
rồi lại nỏi: “Sau khi chú Nhậm qua đời, nghe nói dì Khúc lại lập gia
đình, bố có thể nói cho con biết dì ấy đã lấy ai được không?”
”Lấy Chương Ấu Quần, cũng là một trong năm người leo núi năm đó.” Đã
nhiều năm rồi Phó Duật Lâm không nhắc đến cái tên này với người khác, từ khi nghe tin ông ta kết hôn với Khúc Hà, ông cũng không qua lại với bọn họ nữa.
Lập tức Phó Đông Bình hiểu ra, tại sao lúc nhắc đến dượng của mình mà
Nhậm Thiên Chân lại nổi nóng đến thế, sau khi bố ruột cô qua đời, mẹ cô
Khúc Hà liền gả cho bạn học năm đó của họ là Chương Ấu Quần, mà Chương
Ấu Quần này, vừa khéo là một trong năm người leo núi thám hiểm, điều này không thể không khiến người khác nghi ngờ.
”Người tên Chương Ấu Quần này, có phải vẫn luôn thích dì Khúc không?
Nghe nói là bạn học của bọn bố, chắc không thể nào không biết được.” Phó Đông Bình lần mò suy đoán theo hướng này.
”Khúc Hà là hoa khôi của trường Y, dưới bọn bố hai khóa, cả Chương Ấu
Quần và Nhậm Cầu Thực đều có tình ý với bà ấy, sau khi Chương Ấu Quần đi Mỹ du học, Khúc Hà liền gả cho Nhậm Cầu Thực.”
Phó Duật Lâm nhớ đến chuyện cũ, còn Phó Đông Bình càng nghe lại càng
kinh hãi, càng nghe càng cảm thấy có âm mưu trong đấy, không khó để
nghĩ, nếu sau khi lớn lên Nhậm Thiên Chân biết được mối quan hệ đó thì
sẽ sinh ra phỏng đoán và địch ý thế nào với bố dượng.
”Bố còn nhớ năm đó đi đến núi Vân Mộng là do ai đề nghị không?” Phó Đông Bình hỏi đến mấu chốt của sự việc.
Phó Duật Lâm nhớ lại: “Lúc ấy Chương Ấu Quần mới du học từ Mỹ về, mấy
người bạn học cũ bọn bố mở tiệc tẩy trần ông ấy, lúc ăn cơm có người
nhắc đến kỷ niệm mười năm tốt nghiệp, Chương Ấu Quần nói, không bằng tổ
chức đi du lịch một lần, ôn lại những hồi ức năm người thường du lịch
cùng nhau hồi đại học.”
Phó Đông Bình suy nghĩ kỹ càng, “Vậy là ai nhắc đến núi Vân Mộng trước?”
”Là Nhậm Cầu Thực, ông ấy nói nhà đất ở núi Vân Mộng rất đặc sắc, đề
nghị chúng ta đến đó xem sao, mọi người cũng cảm thấy thú vị nên quyết
định cùng đi.”
”Vậy bố với mấy chú có từng đến thôn Quỷ Vương không?”
”Không, bố không biết thôn Quỷ Vương nào hết, bọn bố đến đỉnh Lăng Vân
và thăm quan nhà đất gần cột chống trời, cuối cùng đến dốc Đoạn Trường, ở đó có mấy cỗ quan tài treo từ thời cổ đại, ai biết là... haiz...” Phó
Duật Lâm thở dài.
Đến nay ông vẫn nhớ như in buổi tối kinh khủng đó, hai sinh mệnh tuổi
còn trẻ cứ vậy mà biến mất ngay trước mắt ông, sau khi xảy ra chuyện đó
mấy năm, ông thường xuyên mơ thấy chuyện đêm đó.
”Sau đó thi thể của mấy người chú Nhậm có tìm thấy không?”
”Mười mấy ngày sau mới tìm được, nhưng rơi ngã bầm dập không còn ra hình thù nữa, còn bị dã thú gặm cụt tay cụt chân, nhân viên pháp y có làm
cách nào cũng không ghép lại đủ, sau lại dựa vào quần áo mới nhận ra hai người họ.”
”Núi Vân Mộng còn có dã thú ư?” Nhất thời Phó Đông Bình nảy sinh nghi ngờ.
”Có chứ, heo rừng chó hoang gì đó, dạo này thì không có nhưng lúc đó vẫn còn.”
”Vâng, con biết rồi bố, đợi mấy hôm nữa con về sẽ nói rõ chuyện này với
bố.” Phó Đông Bình cúp máy, cầm bút vạch sơ đồ quan hệ của mấy người họ
ra giấy, đăm chiêu suy nghĩ.
Nhậm Thiên Chân đổ đầy một bình dầu ở cây xăng xong liền lái xe lên núi, dọc đường đi rất thuận lợi, đến trạm dịch Lưu Vân, giao chìa khóa lại
cho Bạch Tố rồi quay về phòng mình thu dọn hành lý, làm thủ tục trả
phòng.
”Phó Đông Bình sao rồi? Thương thế có nặng không?” Bạch Tố đứng bên quầy hỏi Nhậm Thiên Chân.
”Đỡ hơn rồi, trong đầu không có máu tụ, bác sĩ khâu bảy mũi, qua vài ngày nữa cắt chỉ rồi sẽ không sao.”
”Vậy thì tốt rồi.”
Rời khỏi trạm dịch Lưu Vân, một mình Nhậm Thiên Chân đeo ba lô xuống
núi, sương mù giữa núi rừng thấm ướt tóc cô, nơi nơi đều ướt nhẹp. Cũng
may còn quen đường nên cũng không đi chậm lắm, rất nhanh đã đi được nửa
đường, thỉnh thoảng bên cạnh có du khách đi ngang qua, nhưng đều là tụ
năm tụ bảy thành từng tốp, chứ lẻ loi một mình như cô thì hầu như không
có.
Nhiều lần quay đầu lại, sau lưng đều không bóng người, không phát hiện
được gì khả nghi, nhưng không biết tại sao mà cô vẫn luôn thấy bất an,
cứ như có một sức mạnh thần bí bao phủ xung quanh, theo dõi từng nhất cử nhất động của cô.
Lúc đi đến đình bia - nơi lần đầu gặp Phó Đông Bình ở trên núi, Nhậm
Thiên Chân đi vào ngồi nghỉ một lúc, nhớ đến tình hình lúc này của anh,
bèn gọi điện cho anh.
”Em xuống núi rồi?” Phó Đông Bình vừa ngủ được một giấc.
”Mới đi được nửa đường, một tiếng sau là có thể tôi đến bệnh viện.” Lúc
Nhậm Thiên Chân gọi điện vẫn không quên đưa mắt quan sát bốn phía.
Có một đoàn du lịch từ trên núi đi xuống, hướng dẫn viên du lịch cầm một lá cờ nhỏ, du khách đội mũ đỏ đi theo sau cô ấy, mấy chục người chen
lấn một chỗ, nhìn khá lộn xộn.
Những người này cũng không phải là khách lẻ, tại sao không ngồi xe xuống núi? Nhậm Thiên Chân tò mò nghĩ, nhưng mà, dẫu sao cũng không liên quan mấy nên cô không tìm hiểu kỹ nữa, tiếp tục nói chuyện với Phó Đông
Bình.
Bỗng nhiên, một bóng lưng của ai đó trong đoàn du lịch đã khiến cô chú
ý, thân hình cao lớn, cũng đội mũ đỏ như những người khác, có cảm giác
quen thuộc khó nói.
Hình như chính là cái người đã tấn công Phó Đông Bình trên núi. Lòng
Nhậm Thiên Chân lạnh lẽo, chạy đuổi theo đoàn du lịch kia, nhưng kỳ lạ
lại là, bất kể cô tìm thế nào thì bóng người kia vẫn không xuất hiện
lại.
Nhớ lại lời Phó Đông Bình nói, Nhậm Thiên Chân không dám tùy tiện hành
động, mà chỉ theo chân đoàn du lịch cùng đi xuống núi, ngay trước mặt
nhiều người như thế, đối phương sẽ không tiện ra tay với cô, với cô quan trọng nhất lúc này là xuống núi an toàn.
Trong bệnh viện, Phó Đông Bình thấy Nhậm Thiên Chân đi vào, trái tim
treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống. Anh rất sợ cô gặp phải nguy hiểm
trên đường đi.
”Thiên Chân à...” Phó Đông Bình muốn nói lại thôi, nhưng lại không thể
không nói, “Anh có gọi cho bố anh, hỏi sơ qua tình hình năm đó.”
”Ồ? Bác Phó nói thế nào?” Nhậm Thiên Chân tập trung nhìn Phó Đông Bình.
Phó Đông Bình nói với cô: “Bố anh nói, người đề nghị đi thám hiểm núi Vân Mộng đầu tiên là bố em.”
”Sau đó thì sao?” Cái nhìn trong đôi mắt hạnh của Nhậm Thiên Chân bỗng trở nên sâu xa.
”Sau khi bọn họ xảy ra chuyện, chưa tới nửa năm dì Khúc đã tái hôn, mà
bố dượng em Chương Ấu Quần lại là một trong năm người đến núi Vân Mộng
năm đó.” Phó Đông Bình nhìn Nhậm Thiên Chân, thấy cô dần đổi nét mặt thì không nói tiếp nữa.
Nhậm Thiên Chân rũ mắt, một hồi lâu sau đó vẫn không lên tiếng.
”Có lẽ là em nhạy cảm quá rồi, anh nghĩ chú ấy không phải là người như
vậy đâu, em nên tin vào sự phán đoán của dì Khúc.” Phó Đông Bình dịu
dàng khuyên nhủ.
”Anh có thể đoán được tôi nghĩ gì thì chứng tỏ trong lòng anh cũng có
nghi ngờ đó, chỉ là anh không phải người trong cuộc, chỉ dựa trên cơ sở
suy đoán.” Nhậm Thiên Chân nói trúng tim đen.
Phó Đông Bình biết trong chốc lát cô không thể nào thay đổi cách nghĩ
được, bèn khuyên cô: “Lần đó chẳng qua chỉ là điều bất trắc, Thiên Chân, em đừng đi sâu vào vấn đề nữa, càng không cần phải hận bọn họ.”
”Anh chỉ là người ngoài, anh không biết gì cả.” Nhậm Thiên Chân buồn bã bói.
Từ khi bố cô xảy ra chuyện, giữa cô và mẹ như xuất hiện vết nứt, nhiều
năm trôi qua, cô sống ở nơi gọi là nhà ấy nhưng không cảm nhận được tình thương dịu dàng, nhất là sau khi mẹ và bố dượng sinh em trai, cô càng
cảm nhận được sự tồn tại của vết nứt ấy.
Phó Đông Bình đỡ lấy vai cô, “Anh có thắc mắc gì, bố anh đều nói với
anh. Còn chú Chương... chú ấy thích dì Khúc đã nhiều năm, nhưng anh
không tin chú ấy là người xấu, Thiên Chân, em có thể suy nghĩ thật kỹ,
những năm qua chú ấy có đối xử tốt với em hay không?”
”Tôi nói rồi, anh chỉ là một người ngoài, anh không biết gì về cuộc sống của tôi hết.” Bỗng Nhậm Thiên Chân trở nên kích động.
Tốt hay không thì sao chứ, chẳng lẽ có thể so được với bố ruột sao? Nhậm Thiên Chân vẫn không quên được ánh mắt phức tạp của bố dượng vào lần
đầu tiên gặp mình, không phải là ghét, nhiều hơn cả là hời hợt, sau khi
kết hôn với mẹ, bố dượng luôn dè dặt cẩn thận sống chung với cô, cứ như
sợ cô sẽ nổi giận vậy, kính trọng có thừa mà lại không gần gũi.
Phó Đông Bình đành giơ tay lên đầu hàng, “Được rồi, coi như an không
biết gì hết, em có thể bình tĩnh lại nghe anh nói được không?” Thấy Nhậm Thiên Chân bình tĩnh lại, anh mới tiếp tục: “Về nhà nói rõ với bố mẹ
em, có lẽ có nhiều chuyện đều là do em hiểu lầm, anh tin, chỉ cần em
muốn biết, bọn họ sẽ nói với em.”
Nhậm Thiên Chân nhìn anh một cái, “Anh hết đau rồi hả? Sao lại gấp gáp muốn hòa giải tranh chấp như thế?”
”Vẫn chưa, cho nên em đừng cãi với anh nữa, em vừa ầm ĩ là đầu anh sẽ
rất đau.” Phó Đông Bình nằm xuống, hai tay gối sau gáy, cố ý làm như
đụng phải vết thương, kêu lên một tiếng.
”Đã bảo anh cản thận rồi còn gì, anh chẳng để ý gì cả.” Nhậm Thiên Chân tin là thật, đưa tay ra đỡ anh.
Phó Đông Bình mím môi cười khẽ, giơ tay ra nắm lấy tay cô. Nhậm Thiên
Chân muốn hất tay anh ra, nhưng lại không dám mạnh tay, sợ đụng phải vết thương của anh, nên chỉ đành ngồi xuống mép giường.
”Nói anh biết, hôm nay trên đường đi em có an toàn không? Không gặp nguy hiểm đấy chứ?” Phó Đông Bình nhìn Nhậm Thiên Chân. Mặc dù cô nhóc này
lúc nào cũng hếch mặt lên trời, ngũ quan góc cạnh nhưng lại xinh đẹp
sáng sủa động lòng người, là kiểu càng nhìn càng thấy đẹp.
Nhậm Thiên Chân rút tay ra khỏi tay anh, đánh nhẹ anh một cái, thuật lại chuyện trên đường một lần với anh, đặc biệt nhắc đến đoàn du lịch đó.
”Có lẽ thần kinh em quá nhạy cảm rồi, đó chắc chỉ là du khách thôi,
người tấn công anh ở thôn Song Dong, không phải là du khách.” Phó Đông
Bình phân tích.
”Nhưng tôi nhận ra bóng lưng đó, vóc dáng rất cao.” Nhậm Thiên Chân không hề nghi ngờ gì với năng lực quan sát của mình.
”Dù bóng lưng có giống, nhưng chiều hôm đó ánh sáng không đủ, em không
thể thấy rõ được.” Phó Đông Bình không phải là người tùy tiện đưa ra
phán đoán với chuyện nào đó.
”Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
”Đợi hai ngày nữa anh muốn đến quầy photo trong nhà văn hóa huyện in ít
tài liệu, anh bây giờ không thể lái xe lâu được, đến lúc đó chỉ có thể
làm phiền em lái xe đưa anh về đảo Cò.” Phó Đông Bình sớm đã nghĩ xong
xuôi đâu và đấy, quay về dưỡng thương cho tốt, rồi lại nói những chuyện
khác sau.
Nhậm Thiên Chân gật đầu đồng ý.
Phó Đông Bình đưa thẻ ngân hàng của mìn cho cô, “Em đi rút hai mươi
nghìn đi, đem trả cho Ôn Gia Minh trước, rồi thanh toán tiền thuốc cho
anh.”
”Tự tôi sẽ trả lại tiền cho anh ta.” Nhậm Thiên Chân không tiện để anh chi ra tiền thuốc men.
Cô còn là sinh viên, làm gì có tiền, trong lòng Phó Đông Bình biết rõ,
cố ý nói: “Không quen không biết, tôi không muốn dùng tiền của cậu ta
nằm viện, tự tôi cũng không phải là không có tiền, tôi đã nói với bác sĩ y tá rồi, hai ngày nay đều cho tôi dùng thuốc tốt nhất, xài bao nhiêu
tiền cũng không thành vấn đề, hơn nữa anh cũng không quen ăn đồ bệnh
viện, không bằng em ra quán cơm mua mấy món ngon về cho anh đi.
”Thật đúng là tính cách thiếu gia.” Nhậm Thiên Chân khẽ cáu một câu, trên mặt xuất hiện nụ cười châm biếm hiếm có.
Lúc gần tối, Phó Đông Bình tỉnh dậy, thấy Nhậm Thiên Chân ngồi trên giường đưa lưng về anh gọi điện thoại, tò mò nghe cô nói gì.
”Tiền đã gửi vào thẻ anh rồi, hai ngày nữa em về.”
Nghe giống như đang gọi điện với người tên Ôn Gia Minh kia, giọng cô rất nhỏ, cũng không thấy được nét mặt, nhưng dù Phó Đông Bình có nhắm mắt
cũng có thể nghe ra giọng cô lúc nói chuyện với người kia không giống
lúc nói chuyện với mình.
”Em sẽ không quấn lấy anh nữa, em đã nghĩ thông suốt rồi, trên thế giới này cũng không phải chỉ có mình anh là đàn ông.”
Khóe miệng Phó Đông Bình nhướn lên, rõ ràng là nhớ đối phương nhưng lại
cố ý ra vẻ sao cũng được, đúng là người đang yêu đều thế, luôn nói mấy
câu giận dỗi với đối phương.
Không biết bên kia nói gì mà cả một hồi lâu Nhậm Thiên Chân chỉ im lặng.
Cố tình làm loạn, Phó Đông Bình cố ý kéo dài giọng gọi cô, “Thiên Chân, anh đau đầu quá, em tới bóp cho anh đi.”