“Bên ngoài còn có người đấy.”
”Bọn họ không vào đâu, hơn nữa, họ là bố mẹ người thân của em mà.”
Nhậm Thiên Chân cúi đầu không đáp, một lúc sau mới len lén nhìn anh, “Em cảm thấy càng lúc càng không thân được với họ.” Phó Đông Bình không lên tiếng.
Nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó, trong lời Khúc Hà không hề che giấu
hận ý với Nhậm Cầu Thực, dù Nhậm Cầu Thực đã chết nhiều năm, nhưng bà
vẫn không thể quên được chuyện trước đây bị lừa và cả chuyện ông đã
khiến người chồng hiện tại của bà bị thương nặng, Thiên Chân thông minh
nhạy cảm, làm sao cô có thể không nhận ra được tình cảnh trước mắt mình
chứ.
”Dù nói thế nào đi nữa thì đó vẫn là mẹ em, vẫn yêu em.”
”Bà ấy yêu Chương Ấu Quần và Thiên Lâm nhiều hơn yêu em.”
”Thiên Chân, sao em cứ phải nghĩ như vậy chứ, bọn họ đều là người thân
của em, giữa người thân với nhau sao có thể so đo như thế, em đó...” Lời đến bên miệng, Phó Đông Bình kịp thời thu vào, cân nhắc một lát mới
nói: “Nhân cách kia có suy nghĩ cực đoan, em không thể bị ảnh hưởng bởi
cô ta được, em biết chưa, em mới là chủ thể, nhất định phải khống chế
được cảm xúc.”
Nhậm Thiên Chân nhìn anh, trong đôi mắt lan tràn mê mẩn, “Anh gặp cô ấy
rồi?” Phó Đông Bình gật đầu, “Không phải vừa nãy em nói nhức đầu sao,
chính là lúc đó, cô ta thôi miên em.”
”Có phải rất đáng sợ không?”
”Không, chỉ hơi khó giải quyết thôi, cô ta quá giảo hoạt, núp sau lưng em chỉ huy em làm chuyện xấu.”
Nhậm Thiên Chân khe khẽ thở dài, “Nên mẹ em không thích em cũng rất bình thường, không có ai đi thích một cô con gái xấu nết cả, thì ra vết
thương trên tay em trai em là do em làm bỏng, có lẽ là lúc thằng bé còn
nhỏ.”
”Em không việc gì phải áy náy cả, đó không phải là lỗi của em. Nếu em
tin anh, anh sẽ tìm bác sĩ điều trị giúp em, để khách thể của em từ từ
biến mất.” Phó Đông Bình nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Nhậm
Thiên Chân.
”Cô ấy sẽ không biến mất đâu.” Nhậm Thiên Chân uể oải nói, “Cô ấy là một em khác, là phiên bản tà ác của em, giống như chiếc gương hai mặt vậy,
chúng em vốn là một thể, làm sao cô ấy biến mất được chứ.”
Phó Đông Bình an ủi cô: “Cũng đâu phải thế, khách thể sinh ra là dựa vào sợ hãi, cô quạnh và hận thù trong em, chỉ cần em buông bỏ được những
thứ đó, để tâm hồn thư thái thoải mái hơn, là có thể khiến nhân cách xấu biến mất. Anh đã hỏi ý kiến người khác rồi, có thể điều trị tâm lý
thành công.”
Nghe thấy thế, Nhậm Thiên Chân vừa cảm động lại có chút nghi hoặc, “Cô ấy không nói gì với anh chứ?”
”Nói thì nhiều lắm, nhưng tạm thời anh sẽ không cho em biết.” Phó Đông Bình cố ý vòng vo không cho cô hay.
Nhậm Thiên Chân thấy anh không chịu nói thì cũng chẳng truy hỏi, từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy lược chải sơ tóc, “Giờ em muốn về trạm quan
trắc, anh đưa em về được không?”
”Sao lại gấp gáp thế, sáng mai về không được sao?” Phó Đông Bình nhìn cô hồ nghi, cảm thấy cô lại muốn trốn tránh nữa rồi.
”Em muốn yên tĩnh một mình, trên núi khá thích hợp.”
Hai người bước ra khỏi phòng, Khúc Hà nghe thấy tiếng động, tưởng Phó
Đông Bình định đi, bèn gọi với họ từ trong phòng bếp, “Sắp xong cơm tối
rồi, Đông Bình cháu ở lại ăn cơm rồi hẵng đi.”
Nhậm Thiên Chân đi đến cửa phòng bếp, “Mẹ, con muốn về lại trạm quan trắc, Đông Bình đưa con đi, bọn con không ăn đâu.”
Ttrời sắp tối đến nơi rồi, quay về đó làm gì, hơn nữa để Đông Bình lái
xe lên đường cũng không an toàn, hay để sáng mai rồi về.” Khúc Hà vừa
thấy con gái là lòng không dễ chịu gì. Nhiều năm qua, là bà thiếu con bé quá nhiều tình thương của người mẹ.
Nhậm Thiên Chân không đáp, chỉ nhìn Phó Đông Bình xin ý của anh. Phó
Đông Bình ôm cô, cọt sát vào mặt cô, “Nếu dì Khúc đã nhiệt tình giữ lại
như thế, dĩ nhiên cháu sẽ ở lại dùng bữa rồi.” Nhậm Thiên Chân cười với
anh.
Khúc Hà thấy cảnh đó, cực kỳ hân hoan.
Phó Đông Bình dẻo miệng, lúc ăn không ngừng khen ngợi tài nấu nướng của
Khúc Hà, dỗ Khúc Hà vô cùng vui vẻ. Chương Ấu Quần ngồi bên cạnh hỏi:“Cậu làm nghề gì?”
Phó Đông Bình nói với ông, anh cũng như họ, là nhà kiến trúc sư.
”Hồi còn nhỏ, bố cháu thường hay dẫn cháu đi tham quan những nơi đó, bồi dưỡng cho cháu có hứng thú với kiến trúc, trong những năm qua, cháu đã
đến hơn bảy mươi quốc gia, cũng thật sự thích những chuyến đi đó.”
Chương Ấu Quần gật đầu, nhủ thầm thật không tệ.
Thiên Lâm ở bên cạnh reo lên: “Trời ơi, anh đi đến nhiều nước như vậy
sao anh Đông Bình, chẳng phải là đã đi hơn nửa trái đất rồi sao, em hâm
mộ anh quá, em mới đi sáu nước thôi.”
”Em mới mười hai tuổi, đi đến sáu nước cũng đã khá rồi, có vài người
sống đến mấy chục tuổi mà vẫn chưa từng xuất ngoại lần nào đâu.” Phó
Đông Bình rất thích cậu em trai này của Thiên Chân, vừa hoạt bát lại
nhanh nhẹn, mà quan trọng là, thằng bé rất thân với chị gái mình.
Thấy con gái cúi đầu ăn cơm không nói lời nào, Khúc Hà và chồng đưa mắt
nhìn nhau, sinh lòng áy náy, mỗi lần bọn họ đi du lịch nước ngoài chưa
từng dẫn Thiên Chân theo, một mặt là do Thiên Chân không muốn đi du lịch với họ, mà trong lòng hai người cũng không tình nguyện để cô phá hỏng
tâm trạng du lịch.
So với bữa trưa dở dang vì chuyện không vui kia thì cơm tối cũng coi như khá vui vẻ, Phó Đông Bình chủ động giúp dọn bát đũa, còn tính đi rửa
bát nữa, nhưng bị Khúc Hà ngăn lại, để anh vào phòng chơi với Thiên
Chân.
”Dì à, nếu như hai người yên tâm giao em ấy lại cho cháu lo, cháu sẽ tìm bác sĩ điều trị cho em ấy, dần dần để em ấy phục hồi lại như thường.”
Phó Đông Bình đưa ra lời đề nghị.
Khúc Hà có hơi do dự, nhưng ngay sau đó cũng đồng ý, “Thiên Chân cũng
sắp tốt nghiệp rồi, dì với Ấu Quần đang chạy tìm việc giúp con bé, nếu
có thể để nó nhanh chóng khôi phục thì quá tốt.”
”Điều trị chỉ là một phần, đối với em ấy, tình thân mới là điều quan trọng nhất.”
”Sau này dì sẽ quan tâm con bé nhiều hơn.”
Lúc Phó Đông Bình rời đi, Nhậm Thiên Chân khăng khăng đòi tiễn anh xuống lầu.
Hai người ra khỏi tòa nhà, đi dạo trong vườn hoa ở tiểu khu, Nhậm Thiên
Chân đút tay vào túi quần, Phó Đông Bình không sóng vai cùng cô mà đi
sau lưng cô, gió xuân đêm ấm áp thổi đến mang theo làn hương loa, khiến
người ta chìm đắm.
”Cám ơn anh vì đã làm mọi thứ vì em.” Nhậm Thiên Chân nói thật lòng. Phó Đông Bình cười, “Làm gì mà khách khí với anh vậy chứ, với quan hệ của
hai ta, anh có làm gì vì em em cũng không cần cám ơn anh đâu.”
Nhậm Thiên Chân đưa tay ra ôm chầm lấy anh, tựa đầu vào ngực anh, “Em là muốn cám ơn anh.”
Phó Đông Bình cười ôm cô, “Vạn lý Trường chinh* mới bắt đầu bước đầu
tiên, trước mặt vẫn còn rất nhiều gian nan hiểm trở đang chờ chúng ta,
mà người đầu tiên anh muốn thắng chính là Ôn Gia Minh.”
(*Vạn lý Trường chinh là một cuộc rút lui quân sự của Hồng Quân Công
Nông Trung Hoa, ngụ ý chỉ hành trình tình cảm của Bình Chân còn rất
dài.)
Nhậm Thiên Chân im lặng một lúc rồi thều thào nói: “Em xin lỗi.”
”Lỗi phải gì ở đây, chuyện tình cảm vốn là thế, anh tình em nguyện, khó mà cưỡng cầu.” Phó Đông Bình thoải mái đáp.
”Cái đó...” Nhậm Thiên Chân đưa tay vuốt ve nơi bị thương trên đầu anh, “Vết thương đã khá hơn chưa, còn đau không?”
”Về cơ bản thì tốt rồi, thỉnh thoảng hơi ngứa, không đau.” Phó Đông Bình sờ đầu.
Đi một vòng trong vườn hoa rồi quay về nơi cũ, Nhậm Thiên Chân nói: “Anh đi đi, em đi lên đây.” Phó Đông Bình kéo cô lại, “Không hôn tạm biệt
bạn trai sao?”
Lúc này Nhậm Thiên Chân mới hé môi cười, hơi nhón chân, hôn lên mặt Phó Đông Bình, vừa định đi thì lại bị anh kéo lấy.
”Vẫn chưa đủ.” Hai tay Phó Đông Bình vòng qua người cô, tính hôn lên môi cô. Nhưng Nhậm Thiên Chân lại nghiêng đầu đi, “Nơi đông người thế này,
sẽ có người thấy đấy.”
”Vậy vào xe anh.” Phó Đông Bình dẫn cô đến xe mình.
Hai người ngồi sau, Phó Đông Bình ôm eo Nhậm Thiên Chân, cúi đầu hôn môi cô, cười thầm: “Em không để anh dạy em, vậy học với anh là được.”
Nhậm Thiên Chân ôm chặt lưng anh, không ngừng cảm nhận được ấm áp của
anh trong hơi thở, tim đập liên hồi như trống bỏi, cũng ngay lúc này,
trong đầu cô xuất hiện một gương mặt khác không cách nào lấn át được,
khiến suy nghĩ của cô trở nên rối loạn, suýt nữa đã nghẹt thở.
”Em sao thế?” Phó Đông Bình buông cô ra, nhẹ vuốt lấy phần lưng cứng ngắc của cô.
”Em không sao.” Nhậm Thiên Chân đưa tay xoa hai gò má đỏ bừng của mình,
không dám nói anh nghe bóng dáng mình nhìn thấy. Nhưng Phó Đông Bình chỉ cần nhìn biểu cảm của cô là đã đoán ra được, khẽ thở dài, “Xem ra đối
thủ của anh quá mạnh.”
Nhậm Thiên Chân kinh hoàng không nói câu nào, Phó Đông Bình lại ôm cô
vào lòng lần nữa, “Thiên Chân, hãy giao trái tim em cho anh nhé, để anh
được bảo vệ em.”
”Không phải em cố ý nhớ đến anh ấy, không phải em cố ý.” Nhậm Thiên Chân ngập ngừng nói.
”Anh biết, là cô ta đang giở trò. Thiên Chân, em phải mạnh mẽ lên, tin
vào bản thân có thể chiến thắng được mọi thứ, giống như lần anh bị
thương ấy, em lái xe của Bạch Tố đưa anh đến bệnh viện, nguy hiểm như
thế nhưng em vẫn không tử bỏ. Trước kia em chỉ có một mình, nhưng bây
giờ em còn có anh.” Phó Đông Bình cổ vũ cô.
Nhậm Thiên Chân gật đầu, Phó Đông Bình hôn lên trán cô, bỗng nảy ra chủ ý ma mãnh, “Hay là chúng mình cho cô ta một biệt hiệu nhé? Để anh nghĩ
xem nào, em là Thiên Chân, vậy gọi cô ta là Thiên Chân số hai đi, gọi
tắt là Chân Nhị.”
”Chân Nhị cái gì chứ.” Nhậm Thiên Chân không nhịn được cười phì, “Gọi số hai là được rồi mà.”
Hai người cùng xuống xe, Phó Đông Bình dõi mắt nhìn Nhậm Thiên Chân đi vào nhà, rồi mới lái xe rời đi.
Vừa về đến nhà, anh lập tức gọi cho Bạch Tố, “Liệu cô có thể đến đảo Cò
một chuyến được không, xem xem tình hình của Thiên Chân.”
”Cô ấy biết rồi sao?”
”Ừ, không chỉ có cô ấy mà cả bố mẹ cô ấy cũng biết cả rồi, nên tôi muốn
mời cô đến điều trị giúp cô ấy, mọi chi phí để tôi thanh toán.”
Bạch Tốc bật cười, “Hào phóng vậy kia à... Đâu phải đảo Cò không có bác sĩ tâm lý, tại sao lại cứ nhất thiết là tôi?”
”Tôi cảm thấy cô có hiểu biết nhất định về cô ấy, chắc hẳn sẽ tốt hơn so với bác sĩ khác, hơn nữa tôi tin vào y thuật của cô.” Phó Đông Bình
tâng bốc cô ta.
Bạch Tố nói, “Tôi không hề nghiên cứu sâu về mặt này, giáo sư hướng dẫn
Lý của tôi thời còn đi học là là chuyên gia tâm lý học lâm sàng và tâm
thần học nổi tiếng trong nước, nếu anh chịu tin tôi thì tôi có thể viết
lại tình hình của Thiên Chân thành tài liệu để giáo sư Lý xem, rồi từ
đấy lập ra phương án điều trị.”
”Vậy thì cám ơn cô quá.” Phó Đông Bình cảm kích đáp.
”Cám ơn gì chứ, lấy chi phí của anh không ít đâu đấy.” Bạch Tố chuyển đề tài, “Không ngờ anh lại để ý cô ấy đến thế, hai người biết nhau cũng
chưa được bao lâu.”
”Thật ra thì đã biết nhau từ rất lâu rồi.” Phó Đông Bình kể ngọn nguồn
quan hệ của bố mẹ anh và bố mẹ Nhậm Thiên Chân cho Bạch Tố nghe.
Lúc này Bạch Tố mới chợt hiểu ra hậu di chứng ngủ gắng. Hèn gì lại suy
nghĩ thấu đáo như thế, không tìm bác sĩ ở ngay đảo Cò mà tìm một bác sĩ
đã bỏ việc như cô, chính là vì sợ sẽ lưu lại hồ sơ khám bệnh bất lợi cho Nhậm Thiên Chân. Cô bé đó sắp tốt nghiệp rồi, phải đối mặt với áp lực
tìm việc, nếu có người biết cô ấy có vấn đề tâm lý nghiêm trọng như vậy, chẳng những khó tìm được việc mà người khác cũng sẽ nhìn cô ấy bằng con mắt khác.
Sau khi hẹn được lịch với Bạch Tố, Phó Đông Bình nhẹ nhõm hơn nhiều,
đang chuẩn bị lấy quần áo đi tắm thì Hạ Đình Vũ gọi điện đến.
”Chuyện buổi trưa, xin lỗi.” Hạ Đình Vũ chủ động xin lỗi.
”Không cần phải xin lỗi, mình biết cậu nghĩ như thế nào, cậu có thành
kiến với Thiên Chân.” Phó Đông Bình không hề trách cậu ta, biết cậu ta
chỉ đang bất bình vì mình.
”Không phải thành kiến, là chính mắt mình với Đồng Đồng thấy hai người
bọn họ đi chung với nhau, vô cùng thân mật, vừa nhìn là biết ngay đó là
một cặp, nào giống thầy trò chứ, hơn nữa người đàn ông đó còn lớn tuổi
hơn cô ta nhiều.”
”Mình biết từ lâu rồi, hơn nữa cũng đã nói chuyện với người đó, anh ta
sẽ không qua lại với Thiên Chân nữa, tự Thiên Chân cũng biết.”
Hạ Đình Vũ cười lạnh một tiếng, “Đông Bình, cậu bị ngu đấy à, người khác nói gì cậu cũng tin, có lẽ do cậu chưa thấy lúc hai người họ ở chung
với nhau đấy thôi, bọn họ tương thân tương ái ghê lắm lắm, mình nhìn một cái là ra ngày, người đang yêu say đắm, ánh mắt và động tác kiểu đó
không lừa được người khác đâu.”
Lòng Phó Đông Bình như chìm xuống vực sâu, trái tim siết chặt lại, “Mình biết, mình đã thấy rồi, nhưng có vài chuyện tạm thời tôi không tiện
nói, mình biết cậu quan tâm tôi, nhưng mình biết bản thân đang làm gì.”
”Không ngờ cậu lại là thánh tình như vậy đấy, trước kia cậu đâu có thế,
xem ra thật sự thua trong tay nha đầu kia rồi, mình đã sớm nói cô ta lợi hại lắm mà, quả nhiên không ngoài dự đoán.”
”Mình cũng không ngờ cậu còn là một thầy đồng đấy, cũng học xem bói nữa cơ à.” Phó Đông Bình cười.
Hạ Đình Vũ cũng cười, “Không phải mình xem bói mà là quan sát tỉ mỉ.
Không thể phủ nhận, dáng dấp tiểu tiên nữ đẹp đấy chứ, là kiểu của cậu
còn gì, nhưng tính cách cô ta lạnh quá, mình cảm thấy không phù hợp với
cậu.”
”Có hợp hay không thì phải sống chung mới biết được, nhưng nếu cậu đã là anh em của mình, thì mình hy vọng cậu có thể sống chung hòa bình với cô ấy, đừng để mình kẹp ở giữa khó xử như vậy.”
Hạ Đình Vũ hừ mũi, “Thánh tình à, cậu biết cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn không, có phải nếu mình không thân thiện với cô ta thì cậu sẽ tuyệt giao với mình không? Cô ta mới quen cậu được bao ngày hả, còn chúng ta
biết nhau bao nhiêu năm rồi.”
”Không thể so sánh được, cô ấy có thể cho mình thứ cậu không thể, đây chính là khác biệt.” Phó Đông Bình cười vang.
”Ồ xem kìa, càng nói càng bẩn, mình chẳng hiểu gì hết. Hôm nay A Bảo gặp hai người, anh đoán xem cô ấy nói thế nào?” Hạ Đình Vũ cố ý nâng giọng.
”Tôi không muốn biết.” Phó Đông Bình có thể tưởng tượng ra, A Bảo ôm hận chuyện ban sáng thì sẽ nói với Hạ Đình Vũ như thế nào.
Đã xem náo nhiệt thì không chê lớn chuyện, Hạ Đình Vũ nói cho anh biết,“Cô ấy nói, cậu vênh váo lên mặt đến mức khó chữa*, còn thoa son giúp
tình nhân bé nhỏ, làm như muốn đưa cô ta lên bục diễn không bằng.” Nói
xong, anh ta cười to một tràng.
(*Nguyên gốc là “lửa cháy nhà cũ/lão phòng tử trứ hỏa”, một khi lửa
đã bén thì sẽ cháy bùng lên, khó mà dập tắt nổi, ở đây ám chỉ việc hết
thuốc chữa.)
Phó Đông Bình tức giận bật cười, đáp lại: “Cám ơn, mình còn chưa già như cô ấy**, cô ấy lớn hơn mình mấy tuổi đấy.”
(**Từ cũ trong cụm “lửa cháy nhà cũ” còn có nghĩa là già.)
Hạ Đình Vũ cười một lúc lâu, “Đúng thế, nếu mình chuyển lời lại nguyên
câu cho cô ấy, hẳn thế nào cô ấy cũng tức hộc máu cho xem. Tiểu Đông à,
mình khuyên cậu đừng chọc vào cô ấy nữa, nếu đụng đến lòng ghen tỵ của
phụ nữ thì chuyện gì cô ấy cũng có thể làm được.”
”Mình biết rồi.” Lòng Phó Đông Bình trầm xuống.
Anh đã có niềm vui mới, đương nhiên không hề muốn dây dưa thêm với tình
cũ, lúc đâu chia tay với A Bảo còn cãi nhau ồn ào không vui, có một dạo
cắt đứt liên lạc, sau đó vì chuyện làm ăn qua lại với nhau mà dần dần bỏ qua hiềm khích lúc trước, nhưng tình cảm vẫn chẳng thể nào quay về như
những ngày đầu được.