Quay về phòng, Hạ Đình Vũ thấy vẻ mặt của Phó Đông Bình như có điều phiền muộn, không nhịn được buông lời
trêu: “Anh Tiểu Đông, anh đi thăm bệnh cũng lâu quá đấy nhỉ, hơn một
tiếng, hai người làm gì thế?”
Phó Đông Bình đấm anh ta một cái, im lặng cầm lấy quần áo đi vào phòng
tắm. Điều kiện nhà nghỉ có hạn, mỗi tầng chỉ có một phòng tắm, du khách
phải thay phiên nhau dùng, may mà vào lúc này phần lớn mọi người đều đã
đi tắm hết rồi, không cần phải xếp hàng chờ nữa.
Nước nóng phun ra từ vòi sen, hắt lên người vô cùng thoải mái, nước bám
trên mặt Phó Đông Bình không ngừng lăn xuống, ngẫm nghĩ lại những lời
Nhậm Thiên Chân nói vừa rồi, trực giác bảo anh rằng, cô ấy nói mục đích
đến đây chỉ là một phần nhỏ, nguyên nhân thật sự lại không nói.
Nếu bố cô ấy từng đến đây khảo sát thật, tất nhiên biết thôn Quỷ Vương
rất bài ngoại, có người không muốn người bên ngoài truy dò chuyện cũ, đã như thế, làm sao bố cô ấy có thể giao ghi chép cho con gái được, hơn
nữa lại để cô ấy một mình đến đây đào tìm chân tướng, chẳng lẽ không sợ
con gái gặp điều gì bất trắc?
Trừ phi là cô ấy giấu trong nhà lén chạy ra ngoài, nhưng rốt cuộc có sức hấp dẫn đến đâu mà có thể khiến một cô gái không màng nguy hiểm đến
điều tra chân tướng?
Nhậm Thiên Chân này, thật đúng là giống câu đố.
Bật những tấm hình ban ngày dùng điện thoại chụp lại lên, cẩn thận kiểm
tra, dần dà Phó Đông Bình đã phát hiện ra manh mối, những ngôi nhà đất
nhìn thì có vẻ như lộn xộn, nhưng trong cách bố cục dường như có dấu
tích của tuân thủ, anh đã đọc tài liệu về phương diện này, người xưa lúc dựng các dãy nhà lớn sẽ cân nhắc nhân tố phong tủy và địa lý, dựa theo
hình vẽ nhất định rồi mới xây dựng.
Thôn Quỷ Vương thần bí, liệu có phải giống như thôn Bát Quái nổi tiếng,
nhà cửa được xây dựa theo phương vị phong thủy không? Ý nghĩ này chợt
lóe lên trong đầu Phó Đông Bình, trong nháy mắt soi sáng đêm tối, anh
nhanh chóng phóng to mấy tấm hình lên, một lần nữa sắp xếp lại để tìm
dấu vết.
Một đêm không mơ, Phó Đông Bình ngủ đến chín giờ sáng hôm sau mới dậy,
tinh thần thoải mái xuống nhà ăn ăn sáng, thấy Nhậm Thiên Chân ngồi
trước cửa sổ, bèn đi đến trước mặt cô ấy ngồi xuống.
”Vết thương của cô còn đau không?” Phó Đông Bình ân cần hỏi.
Nhậm Thiên Chân ngẩn người, cứ tưởng anh đột nhiên đến ngồi là để hỏi
han gì đó, nào biết câu đầu tiên của anh lại hỏi vết thương của cô, chân thành trong mắt không thể nào xem nhẹ, ngược lại khiến cô ngượng ngùng, nói với anh, “Rất đau.”
”Nghỉ ngơi hai ngày là được, hôm nay tốt nhất cô đừng ra ngoài.”
Nhậm Thiên Chân khẽ ừ một tiếng, trên mặt không có biểu cảm ngoài chân
mày hơi nhíu lại, mang máng có thể nhìn ra cô đang lo lắng.
A Lan bưng bát mì thịt bò thơm sực nức đi đến, đặt xuống mặt Phó Đông
Bình, ngay cả đũa cũng lấy cho anh, “Anh trai, nhân lúc còn nóng mà ăn
đi, nếu không đủ thì trong phòng bếp vẫn còn đó, anh cứ gọi một tiếng,
tôi sẽ bưng lên giúp anh.”
Giọng ngọt nào như có giọt mật nhỏ xuống, chớp mắt quyến rũ nhìn Phó
Đông Bình, nhiệt tình quá mức khiến Phó Đông Bình không chịu nổi, vất vả lắm mới đuổi được cô ấy đi, anh mới hỏi Nhậm Thiên Chân đã ăn chưa.
”Tôi ăn rồi.” Nhậm Thiên Chân tự có công lực nhắm mắt làm ngơ với người xung quanh.
”Vậy thì tốt.” Phó Đông Bình cúi đầu ăn mì. Mặc dù A Lan có vẻ mê trai
nhưng tay nghề nấu cơm thì không tệ tí nào, sợi mì dùng đủ lực, nước mì
cũng rất ngon.
Thấy Nhậm Thiên Chân chỉ mãi nghĩ ngợi không nói, nước da sáng bóng nhẵn nhụi như ngà voi ánh lên tia sáng lành lạnh, Phó Đông Bình tìm cô nói
chuyện, “Đồng Hi và Hề Dao Dao không ở cùng cô à?”
”Sáng sớm nay hai cô ấy đi với bạn anh lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc
rồi, buổi sáng muốn đi vườn trúc Linh khê và suối Tam Sinh, đến chiều đi xem kịch hát hái chè*, rất bận rộn.”
(*Là kịch địa phương lưu hành ở Giang Tây, Hồ Bắc, Quảng Tây, An Huy... Phát triển từ ca múa dân gian, giống kịch Hoa cổ.)
”Hình như cô cũng không có hứng thú với mấy thứ này, cô chỉ quan tâm đến thôn Quỷ Vương.” Phó Đông Bình cười nhạt.
”Như nhau thôi.” Nhậm Thiên Chân liếc xéo anh.
”Thôn Quỷ Vương là thôn xóm cổ được bảo tồn rất tốt, những ngôi nhà đất
của người Hẹ kia giúp ích không nhỏ trong lĩnh vực nghiên cứu kiến trúc
và phong tục tập quán.” Phó Đông Bình nói ba câu lại không rời khỏi nghề chính.
”Vậy thì sao?” Nhậm Thiên Chân nhìn anh thăm dò.
Phó Đông Bình cũng không vội trả lời, chậm rãi lấy giấy ăn lau miệng,
đẩy bát mì ra, dịch người đến gần cô một chút, nhỏ giọng nói: “Nếu chúng ta đều cảm thấy hứng thú với thôn Quỷ Vương như thế, liệu có thể trao
đổi tin tức không, cô nói cho tôi những điều cô biết, tôi cũng kể cô
nghe chuyện tôi hay.”
”Anh thì biết cái gì?” Nhậm Thiên Chân khẽ cười, anh ta thì có tin tức gì đáng giá mà trao đổi với cô?
Phó Đông Bình thấy cô không tin mình lắm, vội chủ động nói: “Theo tôi
quan sát đánh giá được, nhà đất ở thôn Quỷ Vương được xây theo phương vị của bát quái, hôm qua chúng ta vào thôn, tòa nhà đất nhìn thấy đầu tiên chính là vị trí Tốn trong bát quái, mà Tốn lại là phong trận trong bát
quái trận, làm chủ gốc đông nam, chính là cái gọi là "phong vô chính
hình, phụ chi vu thiên, biến nhi vi xà, kỳ ý tiệm huyền, phong năng cổ
vật, vạn vật nhiễu yên, xà năng vi nhiễu, tam quân cụ yên" ấy, tứ trận
Thiên Địa Phong Vân là chủ trận trong bát quái trận, nên nếu có người
vào thôn lần đầu tiên mà không tìm được lối ra cũng rất bình thường,
người không hiểu được phương vị thì sẽ rất khó mà tìm được cửa ra.”
Thấy Nhậm Thiên Chân say sưa nghe, Phó Đông Bình tiến thêm một bước:“Bên cạnh Vĩnh Lịch hoàng đế nhất định có cao nhân vô cùng tinh thông
phong thủy, lấy phương vị trong bát quái xây một số nhà đất dùng để
chống kẻ địch bên ngoài, đồng thời cũng để chôn giấu bí mật. Nhà đất tồn tại mất trăm năm có hư hỏng, mấy tòa nhà còn lại hiện nay cũng không đủ để đoán ra phương vị, tôi sẽ tiếp tục điều tra, rồi sau đó vẽ thành bản đồ.”
”Ý của anh là, rất có thể kho báu được chôn ở một trong những phương vị
của bát quái trận, đống nhà đất đó chính là mê trận được bày để bảo vệ
tòa nhà chính?” Nhậm Thiên Chân suy đoán.
”Đúng thế.” Phó Đông Bình nói, “Nếu chúng ta tìm được nhà chính, đó hẳn
là cửa vào địa cung chôn giấu kho báu, vậy nên cô suy nghĩ đi, bí mật
lớn như vậy, người của thôn Quỷ Vương làm sao có thể để cho cô can thiệp vào chứ."
”Nên tôi không thể không cùng anh hợp tác?” Nhậm Thiên Chân đưa mắt nhìn Phó Đông Bình.
”Đúng!” Phó Đông Bình lại nhấn mạnh lần nữa.
”Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
”Cô sẽ đồng ý.”
”Anh lấy đâu ra tự tin thế?” Nhậm Thiên Chân khinh thường nhìn anh.
”Vì tôi là kiến trúc sư hạng nhất, là kỳ tài trăm năm mới gặp được, cô
sẽ không gặp được người nào tinh thông kiến trúc cổ ở khu vực Mân Việt
hơn tôi đâu, luận văn tiến sĩ của tôi chính là làm về đề tài này.” Phó
Đông Bình tự tin nói.
Vẻ mặt Nhậm Thiên Chân vẫn hờ hững, cô không phải là người dễ bị thuyết phục.
Thấy lý do bên trên không lay chuyển được cô, Phó Đông Bình tung đòn sát thủ, “Trò chơi tối qua không hề mời bút tiên đến thật, chẳng qua là cô
đã thôi miên Hạ Đình Vũ, còn về mục đích của cô là gì, trong lòng cô tự
rõ.”
”Anh muốn gì?” Nhậm Thiên Chân cảnh giác nhìn người trước mắt.
Phó Đông Bình nói rõ ý đồ: “Nếu chúng ta có thể đào được chân tướng, hi
vọng cô đồng ý để tôi đăng một bài luận văn khảo sát trên tuần san quốc
tế.”
”Vì nổi tiếng?” Nhậm Thiên Chân không tin mục đích của anh lại đơn giản như thế.
”Vì ước mơ, tôi phải làm nhân tài kiệt xuất trong nghề này.” Phó Đông
Bình không hề che giấu dã tâm tí nào. Cũng vì để chứng minh với một
người rằng, tài năng của anh không phải là hư danh.
”Tôi phải suy nghĩ đã.” Trong đầu Nhậm Thiên Chân hơi rối loạn.
”Trong hai ngày cô dưỡng thương này, có thể suy nghĩ kỹ càng.” Phó Đông Bình không muốn ép người quá.
”Anh tên là Phó Đông Bình, phải không?” Bỗng Nhậm Thiên Chân hỏi. Phó
Đông Bình nhướn mày, cố ý làm ra vẻ mặt thất vọng, “Sao thế? Ngay đến
tên tôi mà cô cũng quên.”
Nhậm Thiên Chân từ từ mở miệng, ánh mắt nhìn anh dần dần trở nên sâu
hơn, “Chẳng qua là tôi chợt nhớ đến một người... Người đó cùng họ với
anh, làm công việc như thế, hơn nữa cũng là người đảo Cò... Không lẽ anh là con trai của Phó Duật Lâm?”
Phó Đông Bình kinh ngạc không thôi, không ngờ cô gái tình cờ gặp được
này lại biết tên của bố anh, xem ra bố anh thật sự quá nổi tiếng.
Nhìn thấy trong nét ngạc nhiên của Phó Đông Bình còn mang theo kiêu ngạo cùng vẻ mặt phức tạp không cam lòng, Nhậm Thiên Chân không khỏi đắc ý, “Tôi nói đúng rồi chứ. Anh làm kiến trúc sư là thừa kế nghiệp cha, bố
anh là bậc thầy hàng đầu trong nghề.”
”Coi như cô thông minh.” Phó Đông Bình hậm hực, “Đến cả bố tôi là ai mà
cô cũng biết, nhưng tôi không biết gì về cô cả, chuyện này quá không
công bằng, nếu muốn hợp tác, cô cũng nên tự giới thiệu.”
Nhậm Thiên Chân không nói lời nào, chỉ mang theo nhiều thích thú mà nhìn anh. Không thể không nói, vẻ bề ngoài của anh rất xuất chúng, nhất là
đôi mắt, có thông minh cũng có xảo quyệt, khiến người ta không nhịn được mà nhìn anh thêm mấy lần. Gương mặt ôn hòa trời sinh, cho dù là lúc
không cười vẫn để người khác thấy thân thiết.
”Cô học ngành gì?” Không đợi cô trả lời, Phó Đông Bình tự mình cướp lời
trước, “Để tôi đoán xem nào, cô học lịch sử, hoặc là khảo cổ, cho nên cô mới mang que dò trong người, tiến hành dã ngoại khám xét.”
”Sai rồi.”
”Hay là học địa lý địa chất? Thường xuyên hoạt động ở ngoài.”
”Cũng sai rồi.”
”Vậy thì học gì?”
”Rất đơn giản, khí tượng học.” Nhậm Thiên Chân tiết lộ đáp án.
Lúc này Phó Đông Bình mới chợt hiểu, thầm cười bản thân không cẩn thận,
cô ấy nhìn mây là có thể dự báo được thời tiết, không phải học khí tượng thì là học cái gì, hơn nữa người học khí tượng vô cùng nhạy cảm với môi trường, nên lúc nào ra ngoài cô ấy cũng đeo khẩu trang.
”Chắc là đang đi học nhỉ, nên hôm qua cô mới nói không là đi làm.”
”Mùa hè năm nay tốt nghiệp nghiên cứu sinh.”
”Cô đến núi Vân Mộng hẳn là lén đi, nếu bố cô đã đến đây, lại biết thôn
Quỷ Vương có bí mật rất lớn, không thể nào đồng ý để một mình cô đi
được.” Phó Đông Bình vẫn muốn thăm dò mục đích thật sự của cô ấy khi đến núi Vân Mộng này là gì.
Nhậm Thiên Chân lắc đầu một cái, giọng đầy thương cảm, “Bố tôi đã không
còn, tôi đến đây chỉ là vì muốn hoàn thành nốt nguyện vọng của ông ấy,
từ lúc ông ấy vào đại học đã bắt đầu nghiên cứu thôn Song Dong ở núi Vân Mộng, cho đến tận lúc qua đời cũng chưa tháo gỡ được bí mật, ông ấy đã
rời đi trong tiếc nuối.”
”Xin lỗi, tôi không biết những chuyện này.” Phó Đông Bình không ngờ sự
tò mò của mình đã khơi lên câu chuyện đau lòng của người ta.
Nhậm Thiên Chân nhìn anh, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, như đang nhắc nhở mà cũng như tổng kết, “Con người anh có lòng hiếu kỳ quá nặng, sẽ chuốc lấy những phiền toán không cần thiết.”
”Không phải cô cũng vậy sao, cũng tràn trề tò mò với chuyện thần bí.”
Phó Đông Bình cố ý đối đầu với cô, chăm chú nhìn vào mắt cô, rồi lại
hỏi, “Người tối qua lẻn vào phòng cô, cô đã tìm ra được manh mối nào
chưa?”
”Vẫn chưa, nhưng tôi có thể khẳng định, người kia là người của thôn Quỷ
Vương.” Hai hàng lông mày trên gương mặt trắng như trăng non của Nhậm
Thiên Chân nhíu lại, dường như là đang suy xét.
Phó Đông Bình nói: “Tôi đã xem qua rồi, trạm dịch này tổng cộng có mười
phòng cho khách, tầng hai tầng ba có năm phòng, tầng hai chật kín, tầng
ba chỉ có hai phòng có người, tôi đã hỏi với lễ tân rồi, không có ai đến hỏi số phòng của cô, tôi đoán là anh ta nằm bò trên tường, tìm từng
phòng một.”
”Tuyệt chiêu bích hổ du tường* sao? Cái này rất khó luyện, ít nhất cũng pải có công phu mười mấy năm làm cơ sở.”
(*Tắc kè leo tường.)
”Không thần thánh đến vậy, nhưng cũng không phải người bình thường, tôi
đã nhìn xem ngoài tường rồi, có mấy chỗ có thể là nơi đã dùng sức để leo lên, đối phương phải là một người có vóc dáng nhỏ, nhẹ như yến.”
Nhậm Thiên Chân đồng ý gật đầu, không ngờ anh không chỉ hành động mau lẹ, mà còn rất giỏi quan sát phân tích.
Phó Đông Bình lấy tập vẽ luôn mang theo người ra, vẽ một sơ đồ phác
thảo. Anh vẽ quá mức nhập thần, đến nỗi không để ý thấy rằng vào một
thời điểm, trong ánh mắt Nhậm Thiên Chân nhìn anh lộ ra hơi lạnh thấu
xương.