Bên trong khoang xe yên tĩnh đến mức cực độ, không khí mơ màng hơi ẩm ướt. Bùi Quan ngồi ở ghế sau, lờ mờ nghe thấy tiếng thở nhẹ của bản thân và tài xế.
Cô hơi ngẩng đầu, quay mắt nhìn sang một chỗ khác. Sự chú ý bị thu hút bởi cảnh vật đơn điệu vụt qua bên ngoài cửa sổ.
Tuyết rơi, sương mù, cành cây phủ sương giá. Đêm qua nhiệt độ đột ngột giảm xuống, thời tiết thay đổi một cách kỳ lạ, hoàn toàn trái ngược với bình thường. Mùa thu ngắn, mùa đông dài, năm nay có lẽ là năm lạnh nhất ở Thanh Xuyên.
Cảm giác mất tập trung trong chốc lát. Bùi Quan thu lại ánh mắt đã hướng ra ngoài, khẽ vuốt nhẹ da thịt mềm mại trên bàn tay. Cảm nhận được sự ẩm ướt trên đầu ngón tay, không thể kiềm chế suy nghĩ lan man. Cô nhẹ nhàng dùng sức, lau đi những giọt mồ hôi còn đọng lại trên bề mặt da. Chợt cảm thấy một cảm giác vội vã, như thể chưa hết hoảng hốt.
Mọi thứ bắt nguồn từ một kết quả ngoài dự đoán. Cô biết mình cuối cùng sẽ ngồi lên chiếc xe này, nhưng lại không ngờ bên trong xe lại là một cảnh tượng như vậy. Tưởng rằng sẽ gặp gỡ mục tiêu của mình, nhưng người đó lại không có mặt.
Hoặc có thể nói, anh căn bản không có mặt trong xe.
Chưa kịp xuất hiện đã rời đi, mọi sự chờ đợi đều vô vọng, bị bỏ lại một cách bất ngờ.
“Cô Bùi, chúng ta ước chừng phải gần trưa mới tới. Nếu cô thấy buồn chán thì có thể ngủ một chút, đến nơi tôi sẽ gọi cô dậy.”
Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái, liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu rồi phá vỡ sự tĩnh lặng. Việc công xử lý theo việc công, thái độ hòa nhã và tôn trọng, trong giọng nói mang theo chút cảm xúc dư thừa nào.
Bùi Quan khẽ chớp mắt, quay sang phía ghế lái, nở một nụ cười lịch sự: “Giao thừa mà còn làm phiền chú đến đón cháu, thật là áy náy quá ạ.”
Khóe môi cong lên, nụ cười đã được luyện tập trước gương nhiều lần, tao nhã mà vừa phải, không chút sắc cạnh, nhìn có vẻ mềm mại và vô hại.
“Cô Bùi, cô đừng khách sáo! Trước khi đi, Tiểu Dư đã đặc biệt dặn tôi phải chăm sóc tốt bạn của cô ấy trên đường đi.”
Khi nghe đối phương nhắc đến Thẩm Tri Dư, cô khẽ nâng khóe môi cười, không có ý định tiếp tục trò chuyện.
Cuộc đối thoại dừng lại tại đây.
Tìm một chỗ ngồi tương đối thoải mái, Bùi Quan cố gắng thư giãn cơ thể đang căng thẳng, nhắm mắt lại bắt đầu giả vờ ngủ.
Trong không khí thoang thoảng một mùi hương gỗ mơ hồ. Hổ phách và tuyết tùng, hai mùi hòa quyện vào nhau, ba phần đắng cay bảy phần thanh mát.
Trong môi trường khép kín, mùi hương tự nhiên không dễ dàng tan biến. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng cách đây nửa giờ khi chủ nhân của mùi hương này ngồi ở ghế sau làm việc.
Có thể giống như lần cô nhìn thấy từ rất lâu trước đây. Anh chỉ cần ngồi ở đó đã có thể dễ dàng quyết định sự sống hay cái chết của người khác.
Đó cũng là lý do khiến Bùi Quan sẵn sàng đánh cược tất cả. Cô không có gì trong tay, nhưng lại muốn có chiếc vé vào cửa của cuộc cá cược vô hình này.
Cô quá khao khát, vì vậy cô mới sẵn sàng đánh cược.
—
Chiếc xe đi qua con đường đèo quanh co, di chuyển một mạch đến tổ trạch của nhà họ Thẩm.
Tường trắng, mái ngói đen, kiến trúc kiểu Tô phái* điển hình. Một tấm biển gỗ treo ở chính giữa cổng, khắc họa chi tiết với bốn chữ ‘Đức Cần Di An’.
*苏派建筑/ trường phái kiến trúc của khu vực Giang Tô và Chiết Giang, với đặc trưng nổi bật là bố cục theo kiểu vườn, nơi có các ngọn núi bao quanh, dòng nước uốn lượn, những con đường nhỏ quanh co dẫn vào những khu vườn tĩnh lặng, với lịch sử lâu dài.
Đèn lồng kiểu Trung Hoa treo hai bên cổng lớn của khu nhà. Thân đèn giống như khung ô, vải voan thêu, ánh sáng ấm áp chiếu lên sắc đỏ tươi.
Sắc đỏ tươi sáng và nổi bật khiến Bùi Quan thoáng chốc cảm thấy ngây ngẩn, gần như quên mất hôm nay là đêm giao thừa.
Cô lấy lại bình tĩnh, thu lại ánh mắt. Đôi mắt liếc qua, cô để ý thấy tài xế vòng qua thân xe, mở cửa xe ghế sau chỗ cô ngồi.
Bùi Quan dừng lại một chút, mỉm cười cảm ơn, rồi bước ra khỏi xe.
“Quan Quan!”
Giọng nói quen thuộc vang lên với một vẻ vui mừng. Bùi Quan ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Thẩm Tri Dư đẩy cửa phòng ấm ở phía Tây, dùng tay phủi nhẹ lên lông áo khoác, rồi vội vã đi đến gần cô.
Dừng lại trước mặt Bùi Quan, cô ấy ôm lấy cánh tay cô, dáng vẻ thân mật: “Sáng nay chú Vu nói đã đón được cậu nên mình liền bắt đầu chờ ở đây, cuối cùng cũng đợi được cậu.”
Bùi Quan đáp lại bằng một nụ cười: “Trong thành phố có hơi tắc đường, mất một chút thời gian trên đường.”
“Có đói không?” Thẩm Tri Dư hỏi với vẻ lo lắng. “Bây giờ đã qua giờ ăn trưa rồi, mình đã nhờ dì ở phòng bếp chuẩn bị một phần cho cậu.”
“Không sao, không đói lắm.”
“Vậy thì ăn sau đi, chúng ta vào trong thôi.”
Trước khi đi, Thẩm Tri Dư chào tài xế đang đứng một bên, rồi hỏi với giọng vui vẻ: “Chú Vu, chú út cháu không về sao?”
“Thẩm tiên sinh có chút việc đột xuất, có thể tối mới về.” Người đàn ông mỉm cười thân thiện.
Thẩm Tri Dư không hỏi thêm gì nữa, vẫy tay chào tạm biệt, kéo Bùi Quan đi về phía cửa chính.
“Quan Quan, năm nay cậu có thể đến đây cùng mình đón Tết, cậu không biết mình vui mừng đến thế nào đâu.”
Sáng nay khi gọi điện chúc Tết với Bùi Quan, cô ấy bất ngờ biết rằng cô vẫn ở Thanh Xuyên, chưa về quê. Khi hỏi lý do mới biết cô không mua được vé tàu về.
Hiểu tính cách của Bùi Quan là không bao giờ tìm người giúp đỡ khi gặp khó khăn. Thẩm Tri Dư thương cô, liền nhiệt tình mời cô đến nhà mình đón Tết.
Hầu hết thời gian, Thẩm Tri Dư tự cho rằng mình hiểu Bùi Quan rất rõ. Thỉnh thoảng, cô lại cảm thấy mình chưa đủ hiểu cô ấy.
Nếu tính ra thì họ chỉ quen nhau chưa đầy một năm. Là bạn cùng lớp, hồi năm nhất, họ không có gì nhiều để gắn kết. Đến học kỳ hai năm nhất, Bùi Quan chuyển đến ký túc xá của cô, hai người mới bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn.
Bùi Quan xinh đẹp, tính cách tốt, tuy không quá nhiệt tình với người khác nhưng lại rất chân thành và dễ gần.
Qua thời gian dài ở bên nhau, Thẩm Tri Dư xem cô là một người bạn cực kỳ quan trọng.
Cánh cửa gỗ đàn hương được đẩy mở. Thẩm Tri Dư thở dài một hơi, bước qua ngưỡng cửa.
Đi bên Bùi Quan, nghe cô nói: “Trước khi khai giảng được gặp cậu, mình cũng rất vui.”
Hai người chậm rãi bước vào sân trong. Thẩm Tri Dư ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn, tùy tiện trò chuyện với cô: “Bỗng nhiên mình nhớ ra có một chuyện khá trùng hợp.”
Bùi Quan quay đầu nhìn cô. “Hử?”
“Chỗ cậu làm thêm lại gần công ty của chú út mình.”
“Thật sao?” Bùi Quan khẽ cụp mắt, che giấu cảm xúc. “Quả thật khá trùng hợp.”
“Ban đầu mình định tự đi đón cậu, nhưng nghĩ đến việc từ tổ trạch tới thành phố quá xa, đi đi về về mất nhiều thời gian, thế là mới nhờ chú út mình thuận đường đưa cậu qua.”
Đi qua hành lang ngoài trời, Thẩm Tri Dư phủi tuyết rơi trên vai, rồi nói thêm: “Chỉ là mình không ngờ chú ấy lại bận đến vậy, người chẳng thấy đâu mà cử thẳng tài xế riêng đi đón cậu.”
Biết trước thì đã chẳng làm phiền chú ấy rồi.
Một luồng khí lạnh bỗng dưng lướt qua, Bùi Quan không tự chủ được rùng mình, cảm thấy hơi lạnh.
Chưa kịp nhận ra, họ đã đi đến giữa sân. Bùi Quan dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía chỗ tấu mã lầu* và cửa sổ gạch sáng cách đó một trăm mét.
*走马楼/Tấu mã lầu một hình thức kiến trúc đặc trưng của nhà ở dân gian miền nam Trung Quốc, thuộc loại hình nhà ở của người Khách Gia. Công trình này được thiết kế với hành lang vòng quanh ở bốn phía, có thể đi lại thuận tiện, thậm chí có thể cưỡi ngựa đi lại mà không bị cản trở.
Tuyết phủ đầy, hương hoa mơ, mái hiên cong vút, các ngọn núi trùng điệp. Mọi cảnh vật trước mắt như đang nhắc nhở cô, cô hiện giờ đang ở đâu.
Cô đã có mặt ở đây rồi. Không còn đường quay lại.
Một lúc lâu sau, Bùi Quan thì thào: “Dư Dư, nhờ cậu cảm ơn Thẩm tiên sinh giúp mình.”
—
Bùi Quan theo Thẩm Tri Dư đi vào nhà chính khu Bắc Viên để thăm hỏi vài trưởng bối trong gia đình họ Thẩm.
Khu Bắc Viên là nơi chính của ngôi nhà, lại gần với ba mặt của sân khấu xem kịch nên người ở đây đương nhiên không ít.
Khi hai người rời khỏi phòng chính, hơn trăm người trong gia đình họ Thẩm đang ngồi trong gác lửng, trò chuyện thoải mái. Không xa là sân khấu đang biểu diễn một vở kinh kịch.
Với tư cách là người ngoài, sự xuất hiện của Bùi Quan không khiến ai bất ngờ, điều này khiến cô ấy cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Thẩm Tri Dư nhìn ra sự ngượng ngùng của cô, liền chỉ tay vào đám đông, thầm khẽ an ủi cô: “Thực ra trong số những người này, có hơn nửa mình không quen biết đâu.”
Bùi Quan hơi ngạc nhiên, hỏi: “Mình cứ tưởng họ đều là người họ Thẩm cả.”
“Cơ bản là vậy, nhưng có một số là thân thích bên ngoại.” Thẩm Tri Dư giải thích.
“Khi ông cố mình còn sống, ông đã quy định một luật lệ, yêu cầu cứ ba năm một lần, tất cả mọi người phải dẫn theo gia đình trở về tổ trạch để đón Tết. Dù bây giờ ở đây rất đông đúc, nhưng ngoài Tết và lễ cúng tổ tiên hoặc một vài ngày lễ đặc biệt thì tổ trạch này hầu như không ai đến.”
“Năm nay là một lần ba năm nữa sao?”
“Không phải đâu.”
“…”
“Là năm nay vì chú hai của mình kết hôn nên mọi người mới tụ tập lại.”
Vì phép lịch sự cơ bản, Bùi Quan không định tiếp tục trò chuyện về chuyện riêng của nhà họ Thẩm.
Cô đang chuẩn bị nói sang chuyện khác thì bất ngờ nghe thấy Thẩm Tri Dư lẩm bẩm một câu: “Chắc sau khi chú hai kết hôn sẽ đến lượt chú út mình rồi.”
Bùi Quan nhíu mày một chút rồi bất động, khẽ nở nụ cười, tiếp lời: “Đến tuổi lập gia đình, là chuyện tốt.”
“Có lẽ vậy.” Thẩm Tri Dư bĩu môi, cảm khái: “Thực sự không biết kiểu phụ nữ nào có thể trở thành người mà chú út mình yêu thương.”
Lời vừa dứt, cuộc trò chuyện bị cắt ngang. Thẩm Tri Dư bị chị dâu gọi đi tâm sự, trước khi rời đi không quên dặn dò: “Cứ đi qua khu vườn phía trước rồi rẽ phải là sẽ thấy một thư phòng. Nếu cậu cảm thấy buồn chán thì có thể vào đó tìm vài cuốn sách đọc. Quan Quan, mình sẽ nhanh chóng quay lại!”
Bùi Quan gật đầu, ánh mắt ra hiệu cô yên tâm: “Đi đi, mình sẽ ở đó chờ cậu.”
Nhìn bóng lưng Thẩm Tri Dư biến mất ở khúc rẽ, Bùi Quan đứng yên một lúc rồi quay người đi về phía thư phòng.
Đi ngang qua lầu qua đường*, hai cánh cửa gỗ chạm trổ tinh xảo đã gần kề. Một cánh cửa khép kín hoàn toàn, còn một cánh thì chỉ đóng hờ, giữa chúng có một hành lang rộng khoảng ba mét.
*Lầu qua đường là một loại hình kiến trúc bán lửng trên mặt đất, thường được xây bắc ngang qua đường phố hoặc ngõ hẻm. Phần bên dưới thiết kế như cổng vòm thông suốt, cho phép xe cộ và người đi bộ đi qua; phần bên trên thường xây dựng gác mái, hành lang, hoặc điện thờ, vừa có chức năng giao thông, vừa đóng vai trò như không gian kiến trúc.
Không chút do dự, cô mở cánh cửa khép hờ. Tiếng cửa kêu “cách” một cái, không lớn cũng không nhỏ.
Mùi giấy và mực pha trộn trong không khí thoang thoảng. Bên trong phòng có ánh sáng mờ mờ, trên giá sách treo vài chiếc đèn vàng ấm áp.
Cô bước qua ngưỡng cửa, đưa tay tìm công tắc đèn, muốn bật thêm vài bóng đèn trong phòng.
Đột nhiên, tiếng rung của điện thoại vang lên. Bùi Quan ngừng tay, nhìn vào màn hình hiển thị tên người gọi, do dự một lát rồi quyết định nhận máy.
“Có chuyện gì không?”
Ở đầu dây bên kia, Trần Sở Diệc ho khan vài tiếng, rồi lên tiếng một cách ngượng ngùng: “Sáng nay nghe Thẩm Tri Dư nói năm nay em không về nhà đón Tết, tôi gọi điện chỉ muốn hỏi em có ổn không.”
“Khá ổn, cảm ơn anh đã quan tâm.”
“… Em không cần phải lạnh lùng như vậy đâu.” Trần Sở Diệc bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ thích em đâu có làm gì hại đến em đâu.”
“Anh không phải kiểu người tôi thích.”
“Vậy em thích kiểu người thế nào?”
Bùi Quan không muốn tiếp tục vòng vo với anh ta, bâng quơ đáp: “So với những thứ thích mơ hồ, tôi càng muốn được thỏa mãn ở những phương diện khác.”
“Trần Sở Diệc, tôi thực tế và vật chất hơn anh tưởng đấy.”
“Em nghĩ tôi sẽ quan tâm sao?”
“Nếu anh không quan tâm, tôi đương nhiên có thể đồng ý với anh.” Bùi Quan cười nhẹ hai tiếng: “Nhưng nói trước, nếu gặp phải người nào giàu có và quyền lực hơn anh, chúng ta sẽ chia tay bất cứ lúc nào.”
“Bùi Quan, dù em nói thế, tôi cũng chẳng tin em sẽ làm vậy…”
Cô lập tức cắt ngang lời anh ta, giả vờ hờ hững: “Tận hưởng thú vui trước mắt là được rồi, tôi cho anh những gì anh muốn, anh cho tôi những gì tôi cần.”
Im lặng bao trùm. Trần Sở Diệc lạnh lùng nói: “Em không cần phải hạ thấp bản thân như vậy chỉ để từ chối tôi.”
Nói xong, anh ta cúp máy.
Bùi Quan thu lại nụ cười giả tạo, tâm trạng không có gì thay đổi, như thể chẳng quan tâm đến những lời nhận xét của người khác.
Trong không gian u ám, các giác quan của con người bị phóng đại đến mức tối đa. Đột nhiên, tiếng bật lửa vang lên rõ ràng, chói tai và bất ngờ.
Cô gần như đứng im tại chỗ, lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, từng giọt thấm vào lớp len trên người.
Một cảm giác bị bắt gặp trong khoảnh khắc không kịp phản ứng dâng lên trong lòng.
Nhìn thấy một tia sáng nhỏ lóe lên trong không khí, Bùi Quan lập tức quay đầu nhìn về phía sau.
Qua bình phong mờ mờ, cô có thể nhìn thấy một bóng người lờ mờ. Người đàn ông nửa ẩn nửa hiện trong ánh sáng, khuôn mặt nghiêng hiện lên rõ rệt dưới ánh sáng lờ mờ từ bình phong.
Anh ngồi cạnh bàn sách, tay chống lên thành ghế, đầu ngón tay lóe lên một điểm sáng màu cam, tắt rồi lại sáng.
“Ai ở đó vậy?” Bùi Quan thốt lên.
Người kia không trả lời, có vẻ như không quan tâm đến câu hỏi đó.
Nhận ra hành động của mình có chút thất lễ, cô điều chỉnh lại thái độ, nhẹ giọng nói với không khí: “Xin lỗi, tôi không biết trong thư phòng có người, làm phiền rồi.”
Cô định bước đi—
Nghe thấy người đàn ông nói với giọng điệu nhàn nhạt: “Muốn tìm cuốn sách gì?”
Âm thanh của anh rất nhẹ, nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, gần như hòa vào làn sương giá lạnh bên ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, cửa sổ gạch sáng bên giá sách bị gió thổi mở một khe nhỏ. Gió thổi bay một ít mùi hương, nhưng cũng mang theo những mùi khác, hòa lẫn với hơi lạnh ẩm ướt.
Hương của hổ phách và gỗ tuyết tùng. Hậu vị của gỗ đắng chát và cay nồng. Cô biết đó là anh!
Không hiểu sao, Bùi Quan dừng bước. Cô quay người lại, qua bình phong nhìn về phía bóng dáng kia.
Khóe mắt cong lên, môi mấp máy, cố nở một nụ cười yếu ớt.
“Ngài* có đề xuất cuốn sách nào không?”
*Ở đây nữ chính dùng xưng hô lịch sự là 您 chứ không dùng 你 nên mình dịch là ngài thay vì anh.
_______
Lèm bèm một chút tại sao mình lại chọn dịch là Thẩm tiên sinh chứ không phải ngài Thẩm hay anh Thẩm, thật ra là có lý do cả. Nhân vật Thẩm Hành Trạc vốn xuất thân từ một gia đình dòng dõi thế gia nổi danh từ lâu đời và vẫn kế tiếp tới đời của anh cho tới hiện tại. Bản thân anh cũng mang tới cho mình cảm giác là một quý ông lịch thiệp, có giáo dưỡng, có sự trầm ổn từ bên ngoài tới bên trong. Có thể chục chương đầu anh tỏ ra lạnh nhạt, xa cách nhưng càng đọc bạn sẽ càng thấy anh là một người thật sự rất dịu dàng, chân thành và tinh tế. Trên đây là lý do vì sao cố tình dịch nguyên cụm từ gốc 沈先生 mà tác giả sử dụng trong bản tiếng Trung. Cảm ơn quý bạn đọc đã theo dõi!