Ngược Dòng Thời Gian Để Trả Nợ Cho Anh

Chương 12


Để một người bất kỳ trong giới giang hồ nghe thấy lời này của Ngọc Phương, có lẽ họ sẽ cười lăn ra đất và nghĩ con này chắc chắn bị khùng.

Nhưng Tuấn Mã đã chứng kiến thực lực của cô, hắn chẳng những không thấy buồn cười, trái lại còn sởn cả gai óc.

Tuấn Mã khẽ nuốt nước bọt, mím môi hỏi lại:
-Cô muốn làm chị đại của chúng tôi?
-Ồ, thì ra gọi là chị đại, ngôn từ ra sao cũng được, nói chung anh làm thuộc hạ của tôi là ổn rồi.
Tuấn Mã siết chặt nắm tay:
-Ổn, chúng tôi vẫn đang ổn.
Ngọc Phương cười lớn:
-Tôi nghe nói mấy năm nay anh chỉ quanh quẩn ở nơi này, có nghĩa là anh không thể phát triển mở rộng ra hơn nữa.

Nếu khái niệm đứng tại một chỗ của anh là ổn, thì xin lỗi, anh phải thêm chữ "bất" vào mới đúng.
Tuấn Mã lắc đầu:
-Không, anh em chúng tôi chỉ cần đến mức này, đủ sống là được, tôi không có tham vọng mở rộng hơn nữa.
Ngọc Phương ngừng cười, nghiêm túc nói:
-Có thật là không có tham vọng phát triển, hay là anh không thể?
Câu này của cô đã chạm đúng vào nỗi niềm của Tuấn Mã.

Quả thật hắn cũng có hoài bảo, cũng có tham vọng, nhưng lực bất tòng tâm.

Hắn cáu, cáu thật sự, kệ mẹ con nhỏ trước mặt là cao thủ gì đi nữa, hôm nay tao phải cho mày biết Tuấn Mã không phải cái danh hão, hắn gằn giọng:
-Câm miệng, muốn làm chị đại thì mày phải bước qua xác tao.
Dứt lời hắn đưa tay ra sau, tên đàn em hiểu ý lấy thanh mã tấu đặt vào tay hắn.


Ngọc Phương mỉm cười:
-Đâu cần phải bước qua xác anh làm gì.
Tuấn Mã không nói thêm nữa lời, hắn xả thanh mã tấu chém nghiêng một góc 45 độ từ trên xuống, hòng ép cô chỉ được lựa chọn duy nhất là lùi lại.

Quả nhiên đúng như dự tính, Ngọc Phương phải lùi lại tránh.Tuấn Mã liền nhích thêm một bước đâm xéo từ dưới lên, hướng thẳng vào bụng của Ngọc Phương.

"Coong", bàn tay của cô đã đập vào sống thanh mã tấu khiến cho người Tuấn Mã mất đà chúi người xuống đất theo quán tính.

Ngọc Phương lách người qua một bên, đợi hắn lấy lại thăng bằng, cô cất giọng:
-Anh tấn công thô thiển quá, dồn lực vào đòn đâm mà không hề có phương án dự phòng nếu hụt.
Tuấn Mã giận tím người, rõ ràng cô gái đó đã nương tay cho mình.

Nếu không khi nãy chắc chắn mình sẽ ăn ngay một đá vào mặt hoặc bụng.

Hắn gầm lên xoay ngưòi lại chém liên tiếp, Ngọc Phương nhẹ nhàng tránh được tất cả, cô vừa né vừa ân cần chỉ bảo hắn như mẹ dạy con:
-Không được nổi nóng khi tấn công, lộ sơ hở nhiều lắm.
-CÂM MỒM- Tuấn Mã hét lớn, tăng tốc độ của mỗi nhát chém lên.
Song dù có nhanh đến mức nào đi nữa, cũng không thể chạm vào được vạt áo đầm của cô, nói chi là cơ thể.
-Trúng nè.- Ngọc Phương cười.
"Bốp", Tuấn Mã bị ăn một đấm thẳng vào mặt.

Cú đấm này quá hiểm, chui thẳng qua giữa nhát chém của hắn, khiến Tuấn Mã không cách nào né được.

Máu mũi hắn chảy xuống, mọi người xung quanh há hốc mồm, không nói được lời nào.

Cảnh tượng này nom như một đứa trẻ con cầm thanh đao nhựa đánh nhau với người lớn vậy.
Tuấn Mã đưa tay quệt máu trên mũi, sững sờ, đã bao lâu rồi mình chưa bị thương nhỉ.

Ngọc Phương đứng đối diện với hắn, cô nói:
-Anh chán chưa, tôi chán rồi, kết thúc nhé.
Lời vừa dứt, Tuấn Mã chỉ kịp thấy một chiếc bóng lao thẳng vào mình.

Hắn đâm thanh mã tấu về phía trước theo phản xạ, nhưng chỉ thấy chiếc bóng xanh đó lách sang một bên rồi biến mất.

Ngay lập tức cổ hắn bị khóa chặt, còn cánh tay rắn như thép bị kéo về, cổ tay bị vặn xoay thanh mã tấu lại kề sát ngay cổ của mình.

Ngọc Phương khẽ cười:
-Anh chết rồi nhé.
Tuấn Mã thở dài:
-Ừ, tôi chịu thua.


Ngọc Phương cười lớn:
-Nói sai rồi, nói lại cho đúng xem nào.
Tuấn Mã lại thở dài, giọng yếu ớt:
-Em thua rồi, chị đại.
Ngọc Phương buông cổ và tay hắn ra, cô phủi phủi hai bàn tay rồi lùi lại.

Tuấn Mã nhìn lại cổ tay mình, trên đó còn nguyên dấu 5 ngón tay xiết chặt.

Hắn nhìn Ngọc Phương, một cô gái mảnh khảnh, xinh đẹp như thế này mà lại có sức mạnh, tốc độ lẫn phản xạ không thể tin được.

Trong lòng hắn bỗng dâng lên một sự kính trọng pha lẫn sợ hãi.

Kính trọng một cao thủ và sợ hãi nếu người đó giết mình.

Tuấn Mã cúi đầu:
-Nếu chị đã nói có thể giúp chúng tôi mạnh lên, chúng tôi xin theo chị.
Ngọc Phương gật đầu:
-Tôi tên Phương, trong băng của anh còn ai không phục cứ lên, mà lên hết một lần đi, tôi còn phải đi chợ mua đồ.
Nói xong câu đó, cô đảo mắt nhìn quanh một vòng.

Ánh mắt Ngọc Phương đi đến đâu, những người xung quanh đều cúi đầu, cụp mắt nhìn xuống đất đến đó.

Hiển nhiên họ đã thấy được khoảng cách trình độ giữa họ và cô quá chênh lệch.

Ngay cả Tuấn Mã người mạnh nhất băng còn bị đùa bỡn, thì họ làm sao lại dám không phục.
Thấy không ai phản ứng gì, Ngọc Phương cười khẽ, lớn giọng:
-Không ai dám lên thì tôi đi chợ nhé.
Người đàn bà trung niên khi nãy chửi dữ dằn nhất lật đật bước đến, mỉm cười giả lả:
-Chị Phương, chị cần đi chợ mua đồ cứ nói em Tám này, em đi mua cho chị, khỏi phải mất công.
Mấy người đàn bà cũng nhao nhao tranh nhau lên tiếng đi chợ giúp cô, Ngọc Phương kề tai cô Tám nói nhỏ rồi đưa tiền cho cô ta.


Cô Tám giãy nãy từ chối:
-Chị cứ để em lo, em mua cho, đưa tiền làm gì.
Ngọc Phương mỉm cười:
-Chuyện gì ra chuyện đó, tiền bạc phải rõ ràng, cô cứ cầm đi.
Từ chối không được, cô ta cầm tiền của Ngọc Phương, vội vàng đi ra ngoài hẻm.

Thấy việc riêng của cô đã xong, Tuấn Mã lên tiếng:
-Chị Phương, mình vào nhà ngồi nói chuyện.
Ngọc Phương gật đầu, đi theo Tuấn Mã vào ngôi nhà đầu hẻm thứ ba.

Vào bên trong, Tuấn Mã hất hàm hỏi một tên đàn em:
-Đưa thằng Bin đi bệnh viện chưa?
-Dạ rồi, anh ba mới chở nó đi.

- Tên đàn em trả lời.
Ngọc Phương kéo ghế ngồi xuống, nơi này có một cửa sổ lớn có thể nhìn ra ngoài bãi đất rộng.

Tuấn Mã cũng kéo ghế ngồi xuống, mở quyển sổ đã đặt sẵn trên bàn ra rồi nói:
-Chị Phương, băng của chúng ta có ba nguồn thu, một là hai sòng bạc mở trong xóm, hai là tiền cho vay, ba là phí bảo kê hằng tháng của các quán nhậu quanh hai con đường bên ngoài.
Nói xong hắn đưa quyển sổ ra trước mặt Ngọc Phương:
-Đây là sổ sách thu chi, em đưa cho chị xem để nắm rõ tình hình.
Ngọc Phương nhận lấy quyển sổ dày cộp như quyển từ điển, mở ra đọc.

Bình Luận (0)
Comment