-Cô nương, thỉnh tự trọng…
-Công tử, Đào hoa mới nhìn người đã thương nhớ. Thiếp không cần gì cả, chỉ nguyện bên người, hầu hạ người thôi.
Cô gái như hoa như ngọc, môi đỏ mọng, nở nụ cười quyến rũ đến tận tâm can.
Ngoài đời, một cô gái giống hệt như thế đang kéo lê mớ va li nặng
trịch trở về căn phòng trọ nhỏ của mình. Nhìn thấy cô, bác bảo vệ nhìn
vào ti vi như kiểm chứng gì đó rồi mới reo lên:
-Tiểu Dĩnh về rồi đó à? Tivi mới chiếu phim của cháu nè. Cháu diễn hay lắm!
-Dạ…Cảm ơn bác ạ!
Ân Dĩnh, tên thật là Ân Tiểu Nhàn, vào nghề năm mười tám tuổi, đến
nay đã sáu năm “xuất đạo”. Cô mới đóng xong một phim mới, lăn lộn suốt
ba tháng ở phim trường Hoành Điếm. Tuy nhiên “tài nguyên” có vẻ xuống
cấp dần thì phải. Bộ phim mà bác bảo vệ xem, cô quay từ năm ngoái, vai
diễn là một ca kỹ tài sắc vẹn toàn nhưng hồng nhan bạc phận, hy sinh vì
nam chính. Trong dàn nữ, chắc phải là nữ phụ 10.
Phim này cô đóng vai phi tần của hoàng đế, tham gia tranh sủng, có
mặt trong 20/30 tập phim, nhưng đa số chỉ là có mặt cho có, thỉnh thoảng nói mấy lời móc mỉa nữ chính, lại rước về một rổ anti.
Chắc chỉ có bác bảo vệ là nhớ đến cô thì phải. Coi như Fan hâm mộ đầu tiên.
Ân Dĩnh chào bác thêm lần nữa, kéo xe hành lý lên mấy tầng lầu. Cô
thuê một căn phòng nhỏ trong căn hộ ở tầng ba, sống chung cùng một gia
đình Hong Kong đến Đại lục làm việc. Họ thật thà, chăm chỉ, xem cô như
con cái. Ở lâu thành quen, giờ thu nhập của Ân Dĩnh cũng được tám, chín
nghìn tệ một tháng, có thể thuê một chỗ khá hơn nhưng cô vẫn không muốn
dọn đi.
Mà dọn đi làm gì nhỉ, dù sao Ân Dĩnh cũng chỉ là một diễn viên hạng
ba nhỏ bé. À, cũng không được xem là diễn viên hạng ba nữa. Lúc xuất
đạo, cô cũng từng nhận được vài tài nguyên tốt, cty quản lý xem trọng vẻ ngoài thanh thuần của cô, sắp xếp vài vai diễn có đất diễn khá nổi
trội. Tuy nhiên vốn ít kinh nghiệm nên Ân Dĩnh không bật lên được. Sau
đó xảy ra vài sự cố khiến con đường sự nghiệp càng bước càng thấy tối
tăm.
Tất cả cũng vì Ân Dĩnh cố chấp làm theo lời ba nói: ” Làm người phải giữ được tư cách, không để người ta chà đạp mình”.
Mà cái giới giải trí này, không có người chống lưng thì chỉ có dùng
nhan sắc mà đánh đổi. May là Ân Dĩnh cũng không đặt nhiều tham vọng vào
việc mình sẽ nổi tiếng. Lúc đó mười tám tuổi, học hành không giỏi, thi
rớt đại học, cô đã định làm công nhân nhà máy thì được công ty giải trí
phát hiện. Kiếm được sáu nghìn tệ đã khá, hơn nhiều so với làm công nhân ở quê nên Ân Dĩnh mới lên Bắc Kinh làm diễn viên. Chỉ cần có thu nhập
là được, có thể gửi về nhà. Vả lại ba mẹ cô thỉnh thoảng còn có thể thấy con gái trên tivi, đem khoe với hàng xóm. Dù vai phụ cũng được, lên
tivi là rất oách rồi.
Vì lẽ đó mà Ân Dĩnh cố chấp, thà đóng phim truyền hình, vai phụ cũng
được. Cô không dám đóng phim điện ảnh, vào những vai táo bạo, có nhiều
cảnh nóng. Ba mẹ nghe hàng xóm dị nghị, dù không trách con gái cũng sẽ
rất xấu hổ. Em trai cô mới vào cấp 3 cũng sẽ không vui.
Cty quản lý cũng vì chuyện “Ân Dĩnh bướng bỉnh” mà tức giận, đóng
băng cô một thời gian dài, mỗi tháng chỉ có bốn ngàn tệ tiền lương theo
hợp đồng. Ân Dĩnh lại theo các ngôi sao mà mình quen biết, xách đồ,
trang điểm, giúp việc, kiếm thêm chi phí. Cuối cùng một ngôi sao thấy cô chăm chỉ, lúc cô ấy tách ra mở công ty riêng đã mang Ân Dĩnh đi cùng.
Vào công ty, các bộ phim sau đó đều do ngôi sao nữ kia đóng chính. Ân
Dĩnh là “lính”, cũng được cất nhắc vài vai nhỏ. Dù diễn không tồi lắm
song công ty quản lý cũ lại mua bài, cho vài tạp chí chuyên bình luận
diễn xuất của diễn viên phê bình Ân Dĩnh không có biểu cảm, tham gia
phim nào là phim đó flop. Sau đó cô flop thật. Vai thì vẫn có, song vai
thì càng lúc càng nhỏ, nhiều khi không có được một cái tên.
-Dĩnh nhi, Dĩnh nhi!
Có tin nhắn. Ân Dĩnh nhìn vào điện thoại. Công ty mới trả tiền lương
hàng tháng. Năm nghìn tệ, thêm thù lao cho vai diễn ba tháng quay phim
kia nữa. Nhận được 2 vạn tệ, trừ chi phí ăn uống, phần trăm cho công ty
quản lý, còn được 7 nghìn ba trăm tệ. Tổng cộng tài khoản được cộng thêm mười hai nghìn ba trăm tệ -không tồi, không tồi.
Ân Dĩnh bấm nút chuyển khoản cho số tài khoản của ba ở quê hết tám
nghìn tệ. Thế nào một lát ba cũng gọi lên phàn nàn, kêu con gái giữ lấy
mà tiêu. Nhưng nộp học phí cho Tiểu Quân đã hết hai nghìn tệ, còn phải
mua quần áo, sách vở, cho em đi học thêm nữa. Ba lại phải chạy thêm mấy
chuyến xe đêm, sức khỏe lại không như ngày xưa, có tám nghìn tệ này sẽ
giải quyết được nhiều chuyện.
Ân Dĩnh nhét va li vào góc phòng. Lát nữa sẽ soạn đồ ra, mang ra tiệm giặt ủi. Giờ đi tắm, sau đó mời cô chú chủi nhà đi ăn một bữa. Sáng mai đến công ty xem có sắp xếp vai diễn tiếp theo chưa.
Đóng vai phụ mãi mãi cũng được. Ân Dĩnh cũng từng có tham vọng nổi
tiếng, nhưng biết làm sao được, sáu năm trong nghề từ từ bào mòn những
ước mơ mà cô biết khó mà thực hiện. Ngay cả bà chủ của Ân Dĩnh hiện tại, nếu không nhờ những thỏa thuận ngoài lề cũng khó trở thành ngôi sao
được. Ân Dĩnh không muốn đánh đổi. Dù sao cô cũng chỉ xem đây là một
công việc. Làm không được thì nghỉ, việc gì phải đánh đổi, hạ thấp mình.
Ân Dĩnh không biết, trong công ty Giải trí toàn cầu Thịnh Lạc, hình
cô đang được đặt lên bàn. Đạo diễn Vương An ngắm đi ngắm lại gương mặt
thanh tú trong hình rồi lại nhìn lên màn hình đang chiếu cảnh Ân Dĩnh
trong vai diễn Đào Hoa.
-Cô gái này cũng được. Ngoại hình ổn, khí chất hợp. Dù sao cũng chỉ là bình hoa thôi.
Thẩm Hân Linh cũng nhìn lại tấm ảnh trước mặt. Ân Dĩnh là một tay cô
mang về công ty, cũng từng có ý định lăng xê. Nhưng sau đó xảy ra chuyện Lạc Viên “trừng phạt” Ân Dĩnh, liên tiếp tung ra mấy bài báo bình luận
ác ý diễn xuất Ân Dĩnh. Thẩm Hân Linh đành để cô ở yên trong bóng tối,
sau đó cũng dần quên lãng Ân Dĩnh. Cô ấy lại ít tìm cô, giao vai gì cũng nhận, là một diễn viên an phận. Vậy mà hôm nay lại lọt vào mắt đạo diễn Vương.
-Ân Dĩnh xuất đạo cũng sáu năm rồi, cũng biết diễn xuất, chắc sẽ không làm đạo diễn Vương thất vọng đâu.
-Mai cô hẹn cô ấy đi gặp tôi nhé? Tôi cũng mới mời một cố vấn làm
trong viện Trung y giúp đỡ. Bộ phim này nói về y nữ, cần họ cố vấn
chuyên môn rất nhiều.
-Vâng ạ….
Ân Dĩnh nhận được tin nhắn khi đang sì sụp húp lẩu. Cty chỉ nói sơ
qua đó là một phim điện ảnh, Ân Dĩnh gặp đạo diễn xong, hài lòng thì ký
hợp đồng, đến may đo phục trang luôn, tháng 9 nhập đoàn làm phim. Thù
lao hứa hẹn là ba vạn tệ, thời gian quay chỉ có một tháng rưỡi thôi.
Nhận, cô nhận. Diễn phim điện ảnh đôi khi còn có thêm tài nguyên nữa. Đương nhiên là Ân Dĩnh không từ chối rồi.