Ngược Duyên

Chương 7

Hai phân đoạn chiều Ân Dĩnh diễn cũng không nặng lắm, một là đoạn nữ phụ nói chuyện với nam chính, một là lần xuất hiện đầu tiên trong phim ở buổi tiệc của nhân vật phản diện lớn nhất phim -Tôn thái sư.

Tôn thái sư do Nguyên Sâm là một diễn viên rất có uy tín trong giới đảm nhận. Ông ít nhận phim thương mại, lần xuất hiện này có lẽ là do nể mặt đạo diễn. Khi Ân Dĩnh đến chào ông, ông cũng thoáng ngẩn người ra chút rồi mới gật gù tán thưởng:

-Giống như ta tưởng tượng vậy. Cháu rất xinh đẹp.

-Cảm ơn bác Châu ạ.

Diễn viên nữ xinh đẹp có rất nhiều, nhưng khí chất thì thỉnh thoảng mới thấy. Tuy nhiên Ân Dĩnh vẫn còn nhiều điều cần phải học tập. Diễn xuất của cô vẫn còn non, chưa bắt máy quay, đối với các cảnh diễn tay đôi vẫn chưa biết phối hợp cùng bạn diễn. Lối diễn bản năng của diễn viên chưa có nhiều va chạm với nghề. Dù vậy, cô cũng nắm bắt nhân vật nhanh, thể hiện đúng yêu cầu của đạo diễn. Vẻ đẹp kinh diễm của Tô Hiểu Đồng trong lốt ca kỹ hoàn toàn được thể hiện trọn vẹn khiến đạo diễn Vương rất hài lòng.

Hai cảnh quay kết thúc lúc 8 giờ tối, nam diễn viên chính Từ Lập thay phục trang, nhanh chóng ra xe, chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi. Anh vốn cũng không phải là tiểu sinh thích giao tiếp trong giới, tài nguyên đến đa phần là do thực lực. Tạ Lệ Minh tính ra chỉ là tiểu hoa tuyến 2, lần đầu đóng “nhất phiên” nên coi trọng cơ hội này hơn, đối với lời mời của nhà đầu tư Vạn Tư Minh đương nhiên phải hưởng ứng rồi.

Nguyên Sâm cũng được đạo diễn Vương mời, nhưng ông xua tay từ chối ngay:

-Tôi già rồi, mấy nhà đầu tư đó cũng không muốn gặp tôi đâu.

Đạo diễn Vương không miễn cưỡng ai, nhưng phó đạo diễn thì lại đặc biệt chú ý đến Ân Dĩnh. Dù cô chỉ đóng một vai nhỏ nhưng lại xinh đẹp như vậy, lần trước đã từ chối một nhà đầu tư rồi. Hôm nay không đi không được, nhiều lúc nhà đầu tư thuận mắt lại đầu tư nhiều hơn cho bộ phim.

-Cô Ân, cô cũng đi nha.

Ân Dĩnh đang định đón xe về nghe thấy khựng lại đôi chút. Cô ấp úng:

-Tôi cũng phải đi ạ? Tôi đâu phải nằm trong dàn diễn viên chính.

Thậm chí còn không nằm trong giới thiệu đầu phim nữa. Vai diễn dù mang tiếng là vì thù mà tới nhưng chỉ có 8 phân đoạn, diễn với nam chính được mấy cảnh, cuối cùng bị phản diện giết chết. Đất diễn ít ỏi như thế, đi gặp nhà đầu tư toàn là nhân vật cốt cán của đoàn, nam chính không đi đã có nữ chính- nữ phụ 2- nam phụ 2 và nữ phụ 3 thay thế. Cần gì đến Ân Dĩnh, nữ phụ phải đến thứ 6, thứ 7 của đoàn.

-Đi chứ. Cô…

-Vậy thì tôi cũng đi chứ ạ?- Triệu Na là nữ diễn viên đóng vai nữ 4 của phim đứng gần đó cũng lên tiếng- Để tôi vào trang điểm.

Nữ phụ 7 đi thì làm sao không mang nữ phụ 4 đi được. Ân Dĩnh nhìn gương mặt nhăn nhó của phó đạo diễn, thực sự rất buồn cười. Ân Dĩnh được đi thì một lát nữ phụ 5, nam phụ 5 cũng cùng đi mất, Vạn Tư Minh đâu cần gặp những người kia.

-Xin lỗi đạo diễn, tôi bị đau dạ dày, không uống được và cũng không ăn được nhiều món. Đi theo sợ sẽ làm mất nhã hứng của mọi người.

-Cô….

Ân Dĩnh thực sự làm Nguyên Sâm ngạc nhiên. Nữ diễn viên trong nghề này đều muốn có cơ hội quen biết nhiều người, nâng cao “nhân khí”, tìm cơ hội để có thêm nhiều tài nguyên. Được đi gặp nhà đầu tư là cơ hội tốt, thế mà cô bé này lại từ chối. Muốn nâng cao giá trị hay vốn cũng như Từ Lập, không thích dấn quá sâu vào mối quan hệ quẩn quanh của giới giải trí này.

-Tôi có hẹn sẽ cùng cô bé này về nhà, để bà nhà tôi dạy cô ấy cách đánh đàn sao cho đúng kiểu. Đạo diễn Vương cho phép chứ?

Tiền bối Nguyên Sâm lên tiếng khiến không chỉ phó đạo diễn mà đạo diễn Vương cũng ngạc nhiên không ít. Nhưng ông hiểu ý Nguyên Sâm muốn đỡ cho Ân Dĩnh nên cũng phất tay:

-Đúng là tư thế đàn của cô ấy không đẹp lắm. Phiền anh và bà xã của mình vậy. Cho tôi hỏi thăm chị nhà.

Xe của Nguyên Sâm cũng vừa đến. Ân Dĩnh vội cúi chào đạo diễn và đoàn phim rồi vào trong ngay. Cô đi rồi mà vẫn còn vài ánh mắt nhìn theo. Thế nào cũng có mấy lời bàn tán, nhưng vì lợi ích của đoàn phim, đương nhiên sẽ không có ai nói lọt ra ngoài.

-Cháu cảm ơn tiền bối đã giúp đỡ ạ.

-Thực sự là động tác tay khi đàn của cháu không đẹp. Nhân lúc này cũng nên học lại một chút. Vợ ta từng là diễn viên của đoàn ca múa dân tộc, đàn tranh không tệ đâu.

-Dạ.

Lúc xe của Nguyên Sâm vừa đi cũng là lúc một tin nhắn vừa được gửi tới máy của một phóng viên chuyên săn tin của làng giải trí. Nguyên Sâm thuộc tầng lớp cao niên trong giới diễn viên, đề tài không còn hot nhưng việc ông và một nữ diễn viên đáng tuổi con cháu có quan hệ vẫn có thể trở thành tin nóng. Lúc tài xế mở cửa, cũng là lúc máy ảnh lóe lên.

Nguyên Sâm cười khẽ. Bóng hình người phụ nữ quen thuộc hiện ra trước mắt, đang nhìn ông thật dịu dàng.

Ông bước ra phía cửa hông, đưa tay ngăn Ân Dĩnh đang định ra ngoài.

-Cháu cứ ở trong đó, khi nào ta gọi thì hãy ra.

-Dạ….

Mấy năm trước, Ân Dĩnh cũng từng là đề tài của báo chí, bị chụp lén mấy lần. Giờ tuy không còn “hot” nhưng cô vẫn thấy sợ những ngày ra ngoài không dám ngẩng mặt lên. Nếu lại trở thành đề tài của công chúng nữa, hơn nữa lại dính dáng với bậc tiền bối lớn tuổi, ba mẹ mà đọc được sẽ càng lo lắng nhiều hơn. Cô nhìn quanh thật kĩ, sau khi thấy Nguyên Sâm ra hiệu thì vội vàng ra ngoài, bất ngờ ôm lấy tay người phụ nữ trước mắt, vô cùng thân thiết.

Nguyên phu nhân ngạc nhiên trong chốc lát, rồi chợt hiểu ra khi thấy ánh mắt chồng. Bà nắm lại tay cô, giọng điệu cũng hết sức thân thiết:

-Lên nhà thôi cháu. Ta nghe ông nhà nói rồi.

-Dạ….

Tin tức gì thế này? Gã phóng viên nấp trong góc khuất xem lại vài tấm ảnh mà lòng vô cùng bực bội. Định độc quyền tin tiền bối làm loạn với hậu bối đáng tuổi con cháu, giờ lại trở thành quan hệ hai bên thân thiết, vợ Nguyên Sâm còn thân thiện đứng đón cô ta. Thế thì muốn viết tin cũng khó.

Mà hình như Nguyên Sâm có con trai thì phải. Cũng có thể đổi thành tin cha mẹ chồng coi mắt con dâu cũng được. Chỉ là không nóng bằng tin tiền bối dê già gặm cỏ non thôi.

Nguyên Sâm sau khi lên nhà, giao Ân Dĩnh cho vợ mình liền gọi ngay cho đạo diễn Vương. Bên kia khá yên tĩnh, chắc là vào phòng bao trong một nhà hàng hạng sang rồi.

-Lão Vương à, ông xem lại trong đoàn phim nha. Có không ít kẻ nhiều chuyện đâu.

Ân Dĩnh đang ngồi trong phòng khách, nghe Nguyên phu nhân hướng dẫn. Bà đã ngoài năm mươi tuổi nhưng nhờ bảo dưỡng tốt nên vẫn còn rất trẻ. Nhìn bà, Ân Dĩnh lại nhớ đến mẹ mình. Cỡ tuổi đó nhưng mẹ già hơn tuổi khá nhiều, nhan sắc một thời ba gọi là hoa nhường nguyệt thẹn cũng không còn nữa. Chỉ có tấm lòng với con cái là tồn tại mãi mà thôi.

-Mẹ à…Con đã nói là đừng có đàn bài này nữa. Sao mà….

Nguyên Bân bước ra, đầu vẫn còn rối. Anh ta như ngẩn ra bởi cô gái đang ngồi gần mẹ mình. Ân Dĩnh tẩy trang xong, tóc vẫn còn xõa dài trên lưng, môi có chút son dưỡng nhẹ, tay khảy nhẹ lên đàn, khí chất chẳng khác nào một nàng tiên.

-Chào anh!

-Chào….chào cô!

Nhiều năm sau Nguyên Bân vẫn không quên được ấn tượng về lần đầu gặp mặt đó, Ân Dĩnh mĩm cười nhìn anh, đôi mắt đen láy như hạt nhãn khiến quả tim không khống chế mà đập thật mạnh, chỉ muốn đứng đó nhìn mãi nếu không có lời nhắc nhỏ của mẹ mình.

-Con sao vậy, Tiểu Bân, Tiểu Bân!

-Dạ, không có….Không có ạ….Đây là….

-Khách của ba mẹ. Con vào rót trà cho cô ấy đi!

-Không cần đâu ạ…Cháu….

-Ngoan đi, người đến là khách. Cháu cứ ngồi với bác, ta tập lại tư thế đánh đàn nào.

Nguyên Bân bước vào bếp pha trà mà trước mắt chỉ có một dáng hình đang nhảy múa. Người ta gọi đây là tiếng sét ái tình thật hay sao?
Bình Luận (0)
Comment