Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế

Chương 52

Đám người Mai Nhất Xuyên trốn trong gara ngầm, lúc thấy Lạc Thanh Phong trở về, Tiếu lão đại lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hồng hốc mắt tiến lên ôm lấy đối phương rồi mắng thằng nhóc thúi.

Hồng Phát và Lục Mao cũng nước mắt lưng tròng nhìn Tuyết Tiêu, muốn xông lên ôm người, dang rộng vòng tay với Tuyết Tiêu. Cô nhỏ giọng nói với Giang Nghị: "Đợi lát nữa giúp em xem cho anh ấy."

Giang Nghị nhìn vết thương trên người Lạc Thanh Phong hiểu được ngay, lặng lẽ gật đầu.

"Tiểu Phong! Tiểu Phong, tôi cầu xin cậu......" Bành lão đại bị chặt đứt một tay đẩy những người khác ra đi tới trước người Lạc Thanh Phong, than thở khóc lóc, "Tôi nghe nói, các cậu cũng có người bị bắt đi đúng không? Tôi biết chúng nó ở đâu, cậu giúp tôi đưa A Tú trở về đi, xem như tôi xin cậu......"

Lạc Thanh Phong không có vẻ gì là dao động, chỉ thờ ơ hỏi: "Ông biết ở đâu không?"

Bành lão đại gật đầu liên tục, tay bị thương khiến trên trán ông ta toát hết mồ hôi, nhưng vẫn cắn răng kiên trì nói: "Tôi thả trên người A Tú hạt giống thổ nhưỡng, chỉ cần ở phạm vi có đất, là có thể tìm được nó."

*thổ nhưỡng = đất

"Ở đâu?" Lạc Thanh Phong hỏi.

"Ngoài thành phố." Trong mắt Bành lão đại cháy lên hy vọng, "Đi ra ngoài thành phố là tôi có thể tìm được vị trí chính xác!"

Tiếu lão đại nói: "Bọn tôi mới vừa rồi quyết định đi cứu người, cho rằng cậu cũng ở chỗ đó, nhưng bây giờ......"

"Đi thôi." Lạc Thanh Phong nói, "Bây giờ đi luôn."

Hắn nhìn Tuyết Tiêu, biết cô muốn đi cứu Thịnh Viện.

"Mọi người có thể ở lại." Lạc Thanh Phong nhìn về phía Tiếu lão đại, "Đến lúc đó tôi đi vào trước, có lẽ cần chi viện từ bên ngoài."

Tiếu lão đại hiểu được ý định của hắn, gật gật đầu, tiếp người lên xe, xuất phát theo hướng Bành lão đại nói.

-

Trên xe, Tuyết Tiêu nắm lấy tay lái, nói với Giang Nghị: "Anh xem cho anh ấy đi."

Lạc Thanh Phong không nói chuyện, tùy ý Giang Nghị dùng dị năng giúp hắn khôi phục những chỗ bị thương, đồng thời anh hỏi: "Hai người không sao chứ?"

"Đại nạn không chết." Tuyết Tiêu từ từ nói, "Tất có hạnh phúc cuối đời."

Giang Nghị chọc chọc bả vai hoàn hảo như lúc ban đầu của Lạc Thanh Phong, trầm tư nói: "Các vết cắn của zombie đều có thể khôi phục, có phải không cần sợ bị zombie cắn đúng không?"

Lạc Thanh Phong nâng nâng mí mắt nhìn anh.

Giang Nghị nhấc tay thề: "Tôi tuyệt đối không nói chuyện này cho bất cứ kẻ nào."

Mặt Tuyết Tiêu không đổi sắc nói: "Kiến nghị anh đừng xúc động, theo lý mà nói, bị zombie cắn sẽ bị cảm nhiễm, anh ấy có khả năng chỉ là chống cự cảm nhiễm nên mới không biến dị, không liên quan tới năng lực của anh quá nhiều."

Giang Nghị chìm vào trầm tư.

Lạc Thanh Phong thấp giọng hỏi: "Em không hoài nghi anh?"

"Em hoài nghi anh làm gì?" Tuyết Tiêu cảm thấy không thể hiểu được.

Lạc Thanh Phong mím môi. Hoài nghi hắn là quái vật, hắn không bình thường, hắn có khả năng —— nhưng ngại với Giang Nghị đang ở đây, cho nên không nói.

Giang Nghị nhìn hai người, cảm giác được không khí vi diệu.

Trong lúc trầm mặc ngắn ngủi, Giang Nghị thuận miệng hỏi: "Hai người làm lành rồi à?"

Tuyết Tiêu không nói chuyện, Lạc Thanh Phong ừ một tiếng.

Giang Nghị: "?"

"Làm lành òi." Tuyết Tiêu lúc này mới hào phóng hỏi, "Làm sao anh thấy được?"

Giang Nghị nghĩ nghĩ, nói: "Trước khi lên xe, hai ngươi luôn đứng chung một chỗ, cậu ấy còn giúp em sửa sang lại tóc và cổ áo rất nhiều lần. Hồng Phát tới nơi muốn nói chuyện với em, nhưng cậu ấy vẫn đứng bên cạnh không đi, đổi là trước kia thì cậu ấy đã đi ngay rồi."

"Phải không?" Câu hỏi Tuyết Tiêu tràn đầy trêu chọc.

Lạc Thanh Phong: "......"

Công khai xử tội.

"Quan trọng nhất là trong xe có một mùi yêu đương nồng nàn quá cơ." Giang Nghị thở dài.

"Bác sĩ Giang đúng là hoả nhãn kim tinh*." Giọng điệu Tuyết Tiêu vui sướng, "Giấu không được giấu không được."

*hoả nhãn kim tinh: đôi mắt có thể phân biệt được thật giả, thiện ác

"Làm lành là được rồi. Cuộc sống toàn khổ, cứ tận hưởng niềm vui trước mắt." Giang Nghị giơ tay vỗ vỗ bả vai Lạc Thanh Phong, rất vui mừng.

Lạc Thanh Phong liếc mắt nhìn anh, tâm tình tốt, mới tùy anh.

Tán dóc xong chuyện của mình, Tuyết Tiêu bắt đầu tán dóc về người khác.

"Tiểu Hồng ở đâu ra đó?"

Giang Nghị ngây ra nói: "Ai là Tiểu Hồng?"

Tuyết Tiêu: "...... Cô nhóc chơi băng đó, nhìn dáng vẻ thì vẫn là học sinh cấp ba? Thành niên chưa?"

"À, cô nhóc đó à, Mai Nhất Xuyên nói là nhặt được ở siêu thị. Cô nhóc tên Tiểu Hồng hả?" Giang Nghị hồi tưởng nói, "Tiểu Hồng rất lợi hại, buổi tối ngày đó nếu không phải nhờ cô nhóc, sợ là bọn anh phải chết hết rồi. Tiểu Hồng là người câm, có vẻ hơi ngốc, cô nhóc không thèm để ý tới ai bắt chuyện với mình, cũng chỉ có Mai Nhất Xuyên mới có thể khiến cô nhóc có chút phản ứng."

Tuyết Tiêu liếc mắt nhìn kính xe, Mai Nhất Xuyên ngồi ngay sau cô, ngồi cùng với Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng an tĩnh ngồi phía sau ăn bánh que hạt mè, Đậu Dương bên cạnh đang cầm sách kể chuyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết cho cô nhóc.

Cô nhóc nghe rất nghiêm túc.

Đậu Dương nói: "Hoàng hậu bán cho công chúa Bạch Tuyết một quả táo có độc, công chúa ăn xong lập tức bị độc phát thân vong...... Haiz, chuyện cổ tích này nói cho chúng ta rằng, nhất định đừng ăn bậy đồ người xa lạ cho."

"Chứ không phải là do công chúa tự muốn mua còn gì?" Lục Mao xen mồm.

Hồng Phát cũng nói: "Tao biết, là công chúa bởi vì hoàng hậu bán táo rẻ nên mới mua."

"Phải không?" Đậu Dương lật lật sách, không tìm được chỗ bọn họ nói, nhưng vẫn gật đầu nói với Tiểu Hồng, "Vậy thêm một điều nữa, đừng ham món lợi nhỏ, bằng không sẽ giống công chúa Bạch Tuyết, mua phải táo độc, ăn xong sẽ độc phát thân vong."

Tiểu Hồng gật gật đầu.

Mai Nhất Xuyên: "......"

Người ta là người câm, chứ không phải bị thiểu năng trí tuệ, các cậu có thể kể chuyện cổ tích bình thường chút được không?!

-

Đại khái một tiếng, đoàn xe ngừng trước cánh cổng lớn của một khu du lịch.

Vừa đến liền thấy có không ít zombie ở trước cổng lớn bồi hồi, vì thế vừa xuống xe đã bắt đầu chiến đấu.

Tuyết Tiêu nhìn bia đá lớn phía trước đọc thầm mấy từ được khắc lớn: "Vị Đình Cổ Sơn."

*đình: kiến trúc có mái nhưng không có tường chung quanh, thường cất ở vườn hoa hoặc bên đường, cho người ta ngắm cảnh hoặc nghỉ chân.

"Là ngôi đình mà tôi biết phải không? Quao, nghe nói vé vào khu du lịch này rất đắt, mấy chục tệ lận đó!" Hồng Phát từ trên xe xuống dưới, nhìn cổng lớn phía trước hỏi, "Chúng ta đi lên luôn hả? Triệu Sinh ở trên đó sao? Gã ta vậy mà rất biết chọn chỗ trú đó!"

Tận thế, nơi đã từng không thể đi, giờ thì không còn bị trở cản, tự do ra vào.

Giang Nghị vào lúc bọn họ đang đánh lộn với zombie, đi qua cổng soát vé, lấy ra một tờ năm tệ trong túi quần đặt trước quầy, lúc này mới yên tâm thoải mái đi qua.

Tuyết Tiêu: "......"

"Ê, quay lại." Tuyết Tiêu chỉ vào cổng soát vé nói, "Vé một người trưởng thành 80 tệ, anh đưa tiền không đủ."

Giang Nghị làm bộ không nghe thấy đi tới trước.

Lúc Tiểu Hồng đi qua cổng soát vé, thuận tay lấy đi tờ năm tệ.

Cô nhóc cầm năm tệ đi vào một cửa hàng bán đồ ăn vặt, dùng tiền đổi lấy vài bịch đồ ăn vặt đi ra rồi nhìn Mai Nhất Xuyên.

Mai Nhất Xuyên nói: "Ăn đi ăn đi, anh mua cho nhóc."

Tuyết Tiêu canh ở cổng soát vé, đá văng zombie đuổi tới đây, buông tay nói: "Mua vé mới được vào."

Zombie há mồm khè cô, bị Mai Nhất Xuyên đánh chết.

Dọn sạch xong zombie xung quanh cổng lớn của khu du lịch, đám người Lạc Thanh Phong tới hội hợp. Tuyết Tiêu đang cùng Mai Nhất Xuyên cầm quyển hướng dẫn nghiên cứu bản đồ khu du lịch, cô nói: "Có đường đèo quốc lộ, có thể đi thẳng tới đỉnh núi."

Tiếu lão đại hỏi Bành lão đại: "Vị trí chính xác ở đâu?"

"Không biết nữa." Sắc mặt Bành lão đại trắng bệch, "Hơi thở ở chỗ này bị cắt đứt rồi."

"Không phải nói chỉ cần có đất là có thể cảm nhận được hả?" Mai Nhất Xuyên bất mãn hỏi.

Bành lão đại cũng gấp đến độ mồ hôi đổ đầy đầu, trong lòng cũng không dễ chịu gì, "Nhưng mà tôi không cảm nhận được cái gì nữa hết, bị cắt đứt ở ngay chỗ này, khẳng định là do gã ta đã xoá sạch hơi thở!"

"Ông không phải do Triệu Sinh phái tới chứ?" Hồng Phát bắt đầu hoài nghi.

Bành lão đại tức tới đỏ mặt: "Tôi làm sao dám lấy mạng con gái tôi ra nói giỡn!"

"Khu du lịch này lớn như vậy? Muốn tìm đến khi nào?" Tiếu lão đại nhíu mày.

"Tìm từng chỗ từng chỗ, nhất định phải cứu chị trở về!" Hồng Phát vậy mà tràn ngập nhiệt tình, sắc mặt kiên định, cầm quyển hướng dẫn tìm kiếm.

Vẫn đang là ban ngày, tầm nhìn sáng ngời, vừa lúc có lợi cho bọn họ hành động, nếu là buổi tối, ánh sáng không đủ, vào núi gặp phải chuyện ngoài ý muốn càng thêm nguy hiểm.

Bọn Lạc Thanh Phong và Tiếu lão đại đang thương lượng.

Tuyết Tiêu lặng lẽ tránh qua một bên nói chuyện với Mai Nhất Xuyên.

Mai Nhất Xuyên nói: "Theo lý thuyết thì chị của cậu sẽ sống đến bốn năm sau, chưa chết ở đây được, nhưng nếu bây giờ chị ấy có quan hệ tốt với Lạc Thanh Phong, sau này làm thế nào chết được?"

"Không chết được thì đừng chết, bây giờ chị ấy đã không còn là vai ác, còn bị điên nữa. Có tớ ở đây, sẽ không để chị ấy hại người." Tuyết Tiêu nói nghiêm túc.

Mai Nhất Xuyên kinh ngạc nhìn cô, "Cậu muốn thay đổi cốt truyện hả?"

"Sửa!" Tuyết Tiêu khí phách nói, "Anh ấy là của tớ! Tớ có chết cũng không cho anh ấy làm lốp xe dự phòng cho người khác!"

Mai Nhất Xuyên ngơ ngác nhìn cô: "Quyết định?"

Tuyết Tiêu gật đầu: "Ừ!"

"Tớ thay người anh em của tớ cảm ơn cậu!" Mai Nhất Xuyên giơ tay vỗ vỗ bả vai cô, đầu tiên là cảm động, sau đó là lo lắng, "Vậy cậu phải làm sao bây giờ?"

"Bên liên minh, cậu đừng nói gì hết thì đã giúp tớ rồi." Ánh mắt Tuyết Tiêu sâu kín nhìn cậu.

"Chứ sao, hai chúng ta là ai với ai chứ? Ngay cả khi chỉ vì người anh em của tớ, tớ cũng không có khả năng bán cậu!" Mai Nhất Xuyên nhấc tay làm dấu thề, "Nhưng nhiệm vụ của cậu, bắt cậu ấy giết cậu, bây giờ càng thêm không có khả năng."

"Cứ ngẫm biện pháp đã, bắt anh ấy giết tớ, nhưng tớ không thể chết được." Tuyết Tiêu thở dài một tiếng, vài giây sau lại phấn khởi lại, "Đợi đến lúc tớ vào cốt truyện còn mấy năm nữa lận, chậm rãi nghĩ thôi, luôn có biện pháp mà."

Mai Nhất Xuyên gật gật đầu, "Có cần gì thì cứ nói."

Tuyết Tiêu nhìn đám người đứng bên kia, thấy một mình Tiểu Hồng yên lặng ăn đồ ăn vặt, nhướng mày hỏi: "Thành niên chưa?"

"Ai biết." Mai Nhất Xuyên nhún vai, "Chắc là thành niên rồi."

"Lạc Thanh Phong cũng nói cô nhóc rất mạnh, lớp băng đó là lớp băng lợi hại nhất tớ đã từng thấy. Phạm vi lớn, thương tổn cao, duy trì được lâu, Tiểu Hồng vẫy tay là đã có thể làm được một cách nhẹ nhàng." Tuyết Tiêu như có suy tư gì.

Mai Nhất Xuyên hỏi: "Dị năng cấp cao của cậu không phải cũng có thể làm được?"

"Có thể thì có thể, nhưng tớ dựa vào phiếu dị năng, không giống người ta." Tuyết Tiêu lật quyển giới thiệu khu du lịch, đọc nhanh như gió xem giới thiệu, nói, "Tuy rằng nhìn qua thì ngốc ngốc, nhưng thời điểm xuất hiện quá khéo, nếu không thì cậu cứ ngó chừng con bé thử xem? Giang Nghị nói cô nhóc chỉ nghe mỗi cậu."

Mai Nhất Xuyên hiểu ý của cô.

Tâm phòng người không thể không có, càng nhìn đơn thuần vô hại, càng có khả năng là bẫy rập trí mạng.

Huống chi Mai Nhất Xuyên đã bị lừa gạt một lần.

Cậu gật đầu, ừ một tiếng. Hai ngày nay cậu cũng đã không chút đổi sắc quan sát thiếu nữ, nhưng một ngày của cô nhóc này trừ bỏ ăn thì là ngủ, không ai động tới thì một mình phát ngốc.

Nhìn chằm chằm cô còn ngại nhàm chán.

Bên kia thương lượng kết thúc, giữ lại một nhóm người canh chừng, những người còn lại lên núi tìm kiếm, lấy bộ đàm và đạn làm tín hiệu, để truyền tin.

Mai Nhất Xuyên đi lái xe, Lạc Thanh Phong đi lại đây, duỗi tay sờ sờ đầu Tuyết Tiêu, thấp giọng hỏi: "Đang nói chuyện gì đó?"

"Nói về Tiểu Hồng thôi." Tuyết Tiêu đáp.

Lạc Thanh Phong ừm một tiếng.

Thái độ này có chút vi diệu. Tuyết Tiêu mẫn cảm ngẩng đầu nhìn lại, hoài nghi hỏi: "Anh sẽ không ghen đó chứ?"

Lạc Thanh Phong gật gật đầu, chỉ vào mình hỏi: "Bây giờ anh có thể ghen đúng không?"

Bạn trai chính thức, có thể ghen quang minh chính đại, ghen hợp tình hợp lý.

Tuyết Tiêu dở khóc dở cười, nhón chân hôn lên má hắn, cười nói: "Cái đó* có gì ăn ngon chứ, anh em của anh mà."

*cái đó: ý chỉ là giấm (ghen) ó ^^

"Hai ngươi thường xuyên nói nhỏ." Lạc Thanh Phong rũ mắt nhìn cô, trong mắt có chút nghiêm túc, "Nhưng em lại không thương lượng với anh cái gì hết, chuyện nhỏ chuyện lớn cũng chưa từng. Bởi vì là Nhất Xuyên, cho nên mới yên tâm, nhưng vẫn có chút...... Ghen ghét."

Tuyết Tiêu ngẩn ra, đáy lòng có hơi ê ẩm, nắm tay Lạc Thanh Phong nói, "Em sai rồi, sau này em có chuyện gì, tìm anh thương lượng đầu tiên luôn."

___________
Bình Luận (0)
Comment