Chương 22: Hoà thân
Edit&Beta: OtakuNhini
Hai ngày sau,tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong
Sáng sớm, ba vị tỷ tỷ đã tới Lưu Yên Các rửa mặt chải đầu giúp ta, nhìn các nàng, ta bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng không biết bản thân mình rốt cục đang cười vì cái gì.
Thấy các nàng giật mình, biểu tình kinh ngạc,ta chậm rãi thở dài.
"Phỉ Cách tỷ tỷ,Thủy Trúc tỷ tỷ,sau này có lẽ không thể gặp lại nữa, xin hãy bảo trọng! Cát Cánh tỷ tỷ,muội đã gả đi như tỷ mong muốn, giúp muội chăm sóc cho Lăng ca ca! Nói với huynh ấy, Thương Nhi xuất giá, là mang theo nụ cười bước vào kiệu hoa !"
Giá y màu đỏ mặc trên người, mũ phượng nặng nề khiến cơ thể ta cũng bị đè nặng,đeo lên chiếc khăn che mặt màu đỏ
Đông Nhi đứng trong góc tỏ vẻ đáng thương nhìn ta, vì Liên Thành Trích không chấp nhận cho ta mang theo người của Thiên Thục Quốc, nên Đông Nhi chỉ có thể ở lại đây
"Ba vị tỷ tỷ, nha đầu Đông Nhi ngốc nghếch này về sau đành nhờ các tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn, đừng để nàng ấy bị người khác khinh dễ, đến tuổi lập gia đình thì giúp nàng tìm một người tốt, sống những ngày hạnh phúc tự tại."
"Quận chúa......"
Ta nhanh chóng xoay người rời khỏi Lưu Yên Các,không quan tâm tới những lời gọi phía sau ,nếu đã quyết tâm gả đi thì cũng phải quyết tâm đoạn tuyệt tất cả những gì còn vướng bận
Dưới sự giúp đỡ của người đưa dâu, ta bước lên kiệu hoa, thời khắc tấm màn kiệu kia hạ xuống, trong lòng ta bỗng thoải mái hơn rất nhiều.
Vương phủ mà ta đã sống 8 năm nay, nơi này đã diễn ra bao thăng trầm của đời ta, rốt cuộc cũng không thể gặp lại nữa.
Lăng ca ca còn đang ở Thiên Hàn Sơn chắc sẽ không thể ngờ được, chỉ trong 2 ngày ngắn ngủi mà mọi chuyện đều đã thay đổi!
Thị vệ bên cạnh và người đưa dâu đều là kẻ lạ, Liên Thành Trích đã đổi tất cả những người đến từ Thiên Thục Quốc,hắn cho thiết kỵ quân của mình tới hộ tống ta
Ta cúi đầu cười nhạo, không phải hắn nghĩ ta là gián điệp, sợ ta mang thám tử theo đấy chứ?!
Dưới sánh mặt trời đẹp tươi của tháng sáu, tám người nâng chiếc kiệu hoa, xuyên qua những dãy phố dài náo nhiệt, người qua đường vây quanh theo dõi, ai ai cũng nói cười vui vẻ,mà không hề biết rằng, nữ tử trong kiệu đã phải dùng cả cuộc đời mình để đổi lấy hoà bình.
Trên kiệu,một viên Lam Điền ngọc, mã não, trân châu, cùng các trang sức phỉ thuý tạo ra những âm thanh "đinh đang" của châu ngọc, những tiếng thanh thuý ấy vọng lại giữa dòng người ồn ào
Đoàn đón dâu mang theo chiêng trống sênh ca đi trước kiệu hoa,tạo nên những âm thanh rộn rã, đi phía sau là những thiết kỵ quân bảo vệ,khuôn mặt không chút biểu cảm, tiếng thở dốc của hơn 20 quân lính ở hai bên kiệu hoa hoà lẫn vào tiếng hô của đám đông
Dọc theo đường đi,mồ hôi của ai nấy đều vã ra như tắm, thời tiết khô hanh lúc này càng khiến hành trình trở nên vất vả
Đám người xung quanh lại càng ầm ĩ, lớn tiếng gọi Thanh Thương quận chúa.
Ta cười chua xót, nước mắt chảy xuống lớp trang điểm tinh tế
Không ai dám dừng lại nghỉ ngơi, kiệu phu cũng không dám chậm trễ, ra sức đi trước, thiết kỵ quân áo đen nhanh chóng nhìn khắp bốn phía, tùy thời chuẩn bị rút đao hộ kiệu.
Ngồi trong kiệu, sắc mặt ta tái nhợt, cắn răng nhịn xuống cảm giác ghê tởm đang cuộn lên trong dạ dày, suốt quãng đường xe cứ xóc nảy mãi không thôi
Đi tới cửa thành, tiếng chiêng trống náo nhiệt khiến người ta phiền lòng rốt cục cũng ngừng lại
Đường từ thiên Thục Quốc tới Thánh Viêm Hướng rất xa xôi, cho nên, chỉ có thể bỏ kiệu hoa lại, ngồi lên một chiếc xe ngựa thoải mái khác
Ta thở phào một tiếng, nếu cả đường cứ phải ngồi trên kiệu mãi, chỉ sợ chưa đến được Thánh Viêm Hướng ta đã đi đời nhà ma rồi
Vén tấm màn kiệu lên, ta thấy thiết kỵ quân hộ vệ bỗng nhiên ngừng lại một chút, một nam tử tuấn vĩ mặc bạch y đã thu hút tầm mắt của ta
Trông hắn rất trẻ, khuôn mặt cương nghị không lộ ra một chút cảm xúc,chỉ có sự lãnh khốc và vô tình
Không giống với vẻ âm lãnh của Liên Thành Trích, sự lạnh lùng của người này thể hiện hết ra ngoài, khiến người ta vừa thấy đã muốn nhượng bộ lui binh, để tránh bị hắn làm cho đông cứng
Hắn có lẽ là thủ lĩnh của thiết kỵ quân,hàng trăm thiết kỵ quân đều tiến lên dưới sự chỉ huy của hắn
Dường như phát hiện có người đang nhìn mình, mi tâm hắn hơi nhíu lại, ánh mắt lãnh liệt chuẩn xác phóng tới xe ngựa.
Ta nhìn hắn,vẫn không hề kích động buông mành xuống, khoé miệng hơi cong lên sau chiếc khăn che mặt
Ánh mắt ta thản nhiên không biểu lộ,và có lẽ trái tim ta cũng đã quên cách đập rồi
Hắn cưỡi trên tuấn mã màu đỏ, khi nhìn thấy ta,vẻ mặt hắn rõ ràng ngẩn ra, nhưng rất nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh băng như trước,dời tầm mắt đi
Vì sao ta lại cảm thấy hắn có chút gì đó rất quen thuộc?! Ta che ngực, mi tâm nhíu lại, nghi hoặc nhìn bạch nam tử ở phía xa kia
Khi đi qua sơn cốc trong rừng rậm, bỗng nhiên truyền đến một tiếng sáo êm ái, khúc nhạc dịu dàng triền miên trong phút chốc khiến cho nỗi mỏi mệt của ta được giảm bớt.
Ta mệt nhọc bám vào thành xe ngựa, vừa định cất tiếng hỏi thì nghe thấy giọng nói mạnh mẽ của bạch nam tử kia quát lên: "Bảo vệ Vương phi!"
Ta ngẩn ra, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, ta, chính là Vương phi mà hắn vừa nhắc tới!
Vẻ mặt của tất cả những người ngoài xe ngựa đều căng thẳng, tiếng rút kiếm chói tai chặt đứt suy nghĩ của ta,khiến ta rùng mình một trận
Ta cau mày, không hiểu rốt cục là ai đang quấy rối, dám đối địch với tưng đây người, kẻ đó rốt cục là thần thánh phương nào?!
Con ngựa dường như đánh hơi thấy nguy hiểm, càng không ngừng đạp đá chân, có chút sợ hãi.
Thiết kỵ quân quây quanh xe ngựa kín không kẽ hở, ta ngồi trong xe, lòng bàn tay vẫn nắm chặt khối ngọc mà Lăng ca ca đưa cho, cảm giác lạnh lẽo thấm vào lòng bàn tay rồi lan ra toàn thân,trái tim lo lắng của ta cũng dần dần bình tĩnh
Tiếng sáo dịu dàng như nước khiến người say mê,khi mọi người đều trầm mê trong âm thanh đó thì nó lại đột nhiên thay đổi,trở nên cực kỳ thê lương,chói tai.
Sơn cốc núi rừng vốn đang tĩnh lặng bỗng có cuồng phong gào thét, cát bụi bay đầy trời.
"Ngươi rốt cục là người phương nào?! Hãy mau hiện thân, chớ có giả thần giả quỷ!"
Giọng nói của bạch nam tử lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, cứng ngắc mà vô tình, đôi mắt sắc bén hơi hơi nheo lại, chậm rãi nắm chặt trường kiếm trong tay
Ta nhẹ nhàng vén màn lên nhìn qua khe hở, trong lòng bỗng không có chút sợ hãi nào.Tiếng sáo này không hề làm ta hoảng sợ, mà giống như những lời thủ thỉ ngọt ngào của đôi tình nhân,khiến ta thấy an tâm.
Không biết vì sao bỗng dưng ta nảy sinh ý nghĩ, người thổi sáo này tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ta!
Ta bị ý nghĩ của chính bản thân làm cho giật mình, không hiểu sao ta lại nghĩ như vậy nữa
Sau câu hỏi của bạch nam tử, bốn nam tử áo xanh bỗng nhiên hiện thân, xuất hiện giống như u linh, ta căn bản không kịp nhìn họ bước ra từ đâu.
Bốn nam tử kia ai nấy cũng mang vẻ mặt lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ toả ra khắp người .Ngay cả những thiết kỵ quân từng được huấn luyện nghiêm khắc cũng phải kinh sợ, hiển nhiên họ đều là những người có võ công cao cường
Ta hứng thú nhìn họ, nỗi buồn bực bi thương vì đám hỏi lúc này đã tiêu tan không ít, những người này rốt cục muốn gì nhỉ?
"Vân Liêm tướng quân, chủ tử của chúng tôi muốn gặp quận chúa, mong tướng quân nhường đường!"
Một nam tử mở áo xanh miệng nói, ngữ khí là áp bức không cho phép cự tuyệt.
Ta nhìn bạch nam tử, thấy khuôn mặt hắn vẫn lạnh băng không chút thay đổi, thật không khỏi bội phục sự trấn tĩnh của hắn, hắn, nhất định là Vân Liêm tướng quân mà nam tử áo xanh kia vừa nhắc!
Trước kia ta từng nghe nói, Thánh Viêm Hướng có một vị chiến thần tướng quân, quân đội mà hắn chỉ huy chưa bao giờ bị đánh bại, được nhân dân Thánh Viêm Hướng coi như thần tiên trốn phàm trần
Ngoại trừ Liên Thành Trích, có lẽ Vân Liêm tướng quân là người được hoan nghênh nhất ở Thánh Viêm Hướng
Nhưng thật không ngờ, đường đường một đại tướng quân như hắn, lại thay Liên Thành Trích bảo vệ ta đến thánh viêm hướng, đúng là đại tài tiểu dụng [*Gáo vàng múc giếng bùn, ý chỉ vật có giá trị cao lại dùng vào việc thấp,gần giống câu 'giết gà dùng dao mổ trâu' của ta]
"Chẳng hay có thể biết quý danh chủ tử của các ngươi không?!"
Vân Liêm ngữ khí cũng cường ngạnh, không hề sợ hãi vì khí thế của đối phương, mặt không chút thay đổi lãnh đạm nói.
"Vân Liêm tướng quân,ngài nên biết nếu chúng ta muốn gây chiến, người của ngài đã đến hoàng tuyền từ lâu rồi. Chủ tử của chúng ta vốn không muốn đả thương người khác,nay chỉ hy vọng có thể gặp quận chúa một chút. Nếu Vân Liêm tướng quân không đồng ý, thì đừng trách chúng ta đại khai sát giới!"
Nam tử áo xanh không hề có ý nói danh tính của chủ nhân,chỉ cười khẽ , lời nói ngoan kính mười phần.
Vân Liêm có chút căng thẳng, hắn biết, những kẻ này võ công cao cường, cũng không phải loại mà binh sĩ của hắn dễ dàng đối phó được
Ánh mắt nheo lại, hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt sắc bén giống như đang trách cứ ta đã gây họa.
Ta hừ nhẹ một tiếng, nhún vai tỏ vẻ vô tội, ta cũng chẳng quan tâm , chỉ là hơi tò mò với chủ tử của mấy nam tử áo xanh kia, hắn rốt cục là ai?!
"Được! Hy vọng chủ tử của các ngươi là người biết giữ chữ tín, bản tướng quân hôm nay nhượng bộ, nhưng nếu các ngươi dám gây rối, cho dù bị giết hết,ta cũng không bỏ qua cho các ngươi!"
Dứt lời,hắn dùng thúc ngựa, con ngựa bị đau hí lên một tiếng tránh đường
Thiết kỵ quân cũng lùi ra phía sau theo động tác của hắn, để lộ ra chiếc xe ngựa của ta
Ta khẽ nhíu mày, hơi bất mãn với tên bạch tướng quân này, nhỡ tên chủ tử kia muốn giết ta, hắn nghĩ là hắn cứu kịp ta chắc?!
Mà hiện giờ với ta mà nói, sống chết đã không còn quan trọng nữa.
Đối với tương lai mờ mịt, ta đã không còn tâm tư mà suy nghĩ, cuộc sống này đối với ta,chỉ là bi ai
Bốn nam tử áo xanh khẽ gật đầu lui về phía sau,lộ ra một bóng người
Y phục trắng thuần khiết nho nhã,dáng người cao gầy có vẻ yếu đuối, nhưng lại lộ ra một giọng nói thâm trầm
Ta giật mình nhìn hắn, bóng dáng xa lạ ấy bỗng nhiên xoay người,ta chưa kịp phản ứng hắn đã ngồi xuống trước mặt ta, đôi mắt đen sáng ngời nhìn thẳng về phía ta :
"Là cam tâm tình nguyện sao?".....