Ngược Thiếp

Chương 31

Chương 31: Tâm tư


Edit&Beta: OtakuNhini



Ta có chút kinh ngạc nhìn nàng ấy,,chẳng lẽ nàng đã từng trông thấy chiếc vòng ngọc này ư? Bằng không vì sao lại ngạc nhiên đến thế?


“Nhiêu Vân tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?”


Ta nhẹ nhàng hỏi, nhìn dung nhan kiều diễm của nàng phẫn nộ tới vặn vẹo, có cảm giác khó hiểu


Nhiêu Vân nhìn chằm chằm vào cổ tay ta, đôi mắt bỗng trở nên sắc bén, ánh mắt ấy lướt qua gương mặt ta,lạnh tựa như băng tuyết


“Không có gì đâu, chỉ là thấy chiếc vòng tay mà Vương phi đang đeo thật đẹp, hẳn là một vật hiếm có trên đời!”


Ta dường như còn nghe thấy cả tiếng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng càng thêm khẳng định, Nhiêu Vân chắc chắn đã từng thấy chiếc vòng ngọc này, nhưng không biết, nàng ta liệu có quen biết nam tử mặc y phục trắng thần bí kia không?


Đến giờ ta vẫn chưa rõ, nam tử ấy sao lại ngăn hỉ kiệu xuất giá của ta ngày hôm đó, hỏi ta câu đó, và vì sao lại tặng cho ta chiếc vòng trân quý thế này


“Đúng là nó rất quý.” _Ta khẽ buông ống tay áo xuống, cười nhẹ, cũng không muốn giải thích gì nhiều


Có lẽ Nhiêu Vân biết lai lịch của chiếc vòng, nên nếu chuyện kia bị nàng biết được, cũng chẳng có lợi gì cho ta cả


Nàng ta cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng xẹt về phía cổ tay ta, giống như một mũi tên sắc nhọn


Hơn phân nửa thời gian ta đều im lặng chống đỡ, chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nên ta không biết phải xử lý thế nào, đầu óc vô cùng mỏi mệt


Ta biết, gả đến Duệ Khâm vương phủ, chính là thừa nhận nỗi hận của Liên Thành Trích, trở thành quân cờ bị người ta dàn xếp, nhưng không ngờ lại còn phải hứng chịu sự ghen tỵ từ những thị thiếp của hắn nữa


Đầu rất đau, thân mình suy yếu, các nàng biết rõ ta bị bệnh cần nghỉ ngơi, vậy mà không một ai có ý định rời đi cả


Vài người nói chuyện với nhau,thỉnh thoảng cười duyên,còn ta chỉ có thể ngồi một bên, vuốt vuốt ngực thống khổ thở dốc, sắc mặt càng ngày càng kém.


“Vương phi, người không sao chứ?”


Tiết Y thấy ta không thoải mái, nàng lo lắng nhìn ta, rồi buồn bực nhìn đám người chỗ Nhiêu Vân


Ta miễn cưỡng cười, lắc đầu, cắn răng chống đỡ, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt từ trên trán rơi xuống


Ta biết các nàng ấy cố ý , càng biết các nàng đang chờ ta hạ lệnh trục khách, để bắt lấy lỗi không biết lễ tiết của ta


Thật không rõ hành động của bọn họ, có phải đã được Liên Thành Trích ngầm đồng ý hay không……


Đầu choáng váng không chịu nổi,lúc này ta chỉ muốn nằm lên giường ngủ, hơi thở đã bắt đầu có chút dồn dập.


Chợt nghe thấy một giọng nói ôn nhu tựa như gió xuân, nhẹ giọng hỏi:  “Vương phi có phải không được thoải mái?”


Ta cố gắng ngẩng đầu lên, muốn bản thân tỉnh táo một chút, ngẩng đầu nhìn,thì ra là nữ tử mặc y phục trắng nãy giờ luôn im lặng kia


Lời nói của nàng ẩn chứa sự quan tâm, ánh mắt nhu hoà khiến ta rất muốn tin tưởng.


Nhưng ta không dám khẳng định sự dịu dàng này là thật hay chỉ là lớp mặt nạ giả tạo.


“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, Thương Nhi chỉ hơi váng đầu một chút thôi.”


“Lê Đường muội muội,Vương phi người ta chỉ là hơi mệt, không có gì đáng ngại, ngươi đừng có xen vào chuyện của người khác !”


Giọng nói kiều mỵ của Như Chiêu vang lên, ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía nữ tử áo trắng


Lê Đường khẽ nhíu mày, có chút lo lắng nhìn ta, nhưng e ngại Như Chiêu nên chỉ có thể cúi đầu trầm mặc.


Một khắc ấy, trong lòng ta rất cảm động , biết nàng không phải là người xấu.


Khẽ mỉm cười, ta lắc đầu nhìn nàng


Rốt cục khi ta sắp té xỉu, Nhiêu Vân mới mỉm cười đứng dậy, ánh mắt cao ngạo nhìn ta, lạnh lùng cười nói:


“Vương phi, bọn ta tới đây có ý tốt thăm hỏi người một chút, nhưng lại làm gián đoạn giờ nghỉ của Vương phi, thật là có lỗi! Trời không còn sớm nữa, cũng nên trở về rồi, bằng không khi Vương gia quay lại, nếu không thấy chúng ta thì sẽ không tốt chút nào!”


Sau đó không đợi ta đáp lời,nàng đã đắc ý xoay người rời đi.


Những người khác đều đứng dậy đi theo,các nha hoàn cũng lũ lượt theo sau


Xem ra, Nhiêu Vân này hẳn là người được sủng ái nhất trong số các thị thiếp!


Vừa định thở phào,không ngờ Nhiêu Vân đi đến trước cửa bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn ta.


Vẻ mặt thân thiết nói:  “Ôi đầu óc của ta thật là…, suýt nữa quên đem lễ vật tặng cho Vương phi .”


Nàng liếc mắt nhìn nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia liền lấy từ trong người ra một chiếc hộp được chạm khắc khéo léo


“Vương phi, vật trong hộp có lẽ sẽ giúp được gì đó cho người khi tiến cung gặp Thái Hậu ngày mai, cơ thể người yếu như vậy phải thật cẩn thận, nếu không chuẩn bị kỹ,để mắc lỗi là không hay đâu , đừng nên gây phiền phức cho Vương gia chúng ta!”


Những người khác dâng lễ vật lên,sau đó một đám người rốt cục cũng rời khỏi, ta mệt mỏi đến mức chẳng còn chút sức nào, yếu ớt tựa vào thành ghế


“Vương phi, người không sao chứ ạ? Để Tiết Y đỡ người lên giường nghỉ ngơi!”


Tiết Y đem hết lễ vật đặt lên bàn,rồi vội vàng nâng ta dậy, chỉnh lại giường đệm cho ta nằm xuống


Nàng oán giận nói: “Mấy vị phu nhân thật quá đáng, rõ ràng biết Vương phi không khoẻ, mà chẳng thấy ai quan tâm.”


Ta mệt mỏi nhắm mắt lại không muốn nói chuyện, thân thể dường như trống rỗng. Ngồi lâu như vậy,cơ thể giờ còn không bằng lúc vừa tỉnh lại 2 ngày trước, xem ra công sức tẩm bổ mấy hôm nay đều uổng phí rồi


Điều ta lo lắng là,với sức khoẻ này, ngày mai làm sao có thể tiến cung gặp mặt Thái Hậu.


Ngủ một lúc lâu rốt cục cũng khôi phục một chút sức lực, vừa tỉnh đã thấy Tiết Y đang ngồi buồn rầu nhìn đống lễ vật, ta cười khẽ,ta thực sự rất thích tiểu nha đầu này


“Tiết Y, sao vậy?”


Ta gọi nhỏ,nghe thấy tiếng nói, Tiết Y vui vẻ quay người lại cười híp mắt, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn đáng yêu vô cùng.


Nàng chạy vội tới trước mặt ta, chỉ vào lễ vật mà nói:  “Vương phi, Tiết Y đang nghĩ phải xử lý mấy thứ này thế nào. Mấy vị phu nhân đều không thích Vương phi, Tiết Y sợ rằng các nàng sẽ……”


“Sợ các nàng ấy sẽ hạ độc thủ trong mấy thứ này?”


Ta ngẩng đầu nhìn mấy thứ trên bàn,chỉ là một ít son nước, chu sa, ngọc bội… thôi mà


Ta lắc đầu cười khẽ:  “Sẽ không đâu, các nàng ấy dù không muốn nhìn thấy ta, nhưng cũng không dám âm mưu làm những chuyện như vậy. Mấy thứ này ta có nhiều rồi,không dùng đến đâu, mau cất gọn lại đi!”


Tiết Y nghe lời dọn dẹp các thứ, bỗng nhiên lại cầm chiếc hộp mà Nhiêu Vân tặng đưa đến trước mặt ta, vui vẻ nói:  “Vương phi, Tiết Y biết thứ trong hộp này,đó là một loại hương rất quý, gọi là Cách Trần hương, có thể giúp tinh thần trở nên minh mẫn.”


Giúp tinh thần minh mẫn?


Bỗng nhiên ta nhớ tới lời của Nhiêu Vân, nàng đưa thứ này là để giúp ta sao?


Nhưng nghĩ đến nụ cười khi rời đi của nàng, ta liền rùng mình một cái.


“Cứ để riêng sang một bên đi, Tiết Y à, bây giờ là canh mấy?”


Ta nhìn ra phía bên ngoài, ánh sáng chói loà khiến hai mắt nheo lại.


“Đã là giờ Thân,Vương phi đói bụng phải không ạ? Tiết Y sẽ xuống bếp để chuẩn bị đồ ăn ngay.”


Nói xong nàng vội vàng xoay người chạy ra ngoài. Lòng ta chợt trùng xuống, nhìn bầu trời sáng lạn rạng rỡ, không khỏi nhớ tới Đông Nhi đang ở phương xa


Nha đầu đó, vẫn khoẻ chứ?


Khuôn mặt ôn nhuận của Lăng ca ca vừa xẹt qua suy nghĩ, ngực lập tức co rút đau đớn, ta sợ hãi đến mức gương mặt trắng bệch, không dám nghĩ tới nữa.


Ta càng thêm oán hận Liên Thành Trích, hắn bỉ ổi dùng thuốc khống chế ta, ta thật sự không hiểu nổi hắn, thứ tình cảm mơ hồ như  sương này khiến ta hoang mang giãy dụa.


Hắn tự tung tự tác, vừa như hận lại vừa như không hận, khiến cuộc sống của ta ngày càng điêu tàn


“Khởi bẩm Vương phi, Vương gia muốn gặp người!”


Bên ngoài vang lên thanh âm của Thính Phong, làm ta kinh ngạc.


Liên Thành Trích muốn gặp ta ư? Sau 2 ngày yên ắng, nay gặp ta là muốn làm gì đây?


Lòng ta hơi hoảng sợ, ta sợ lại phải đối mặt với nam nhân khiến mình đau đớn này….

Bình Luận (0)
Comment