Ngược Thiếp

Chương 33

Chương 33: Căn nguyên của nỗi hận


Edit&Beta: OtakuNhini



Hắn liếc nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng,nắm chặt lấy bả vai ta rồi từ từ dùng sức,khiến ta đau đến nhíu mày, giãy dụa không ra.


Bóng đêm dần dần thâm trầm,cơn gió thanh lương ùa vào qua ô cửa sổ mở rộng, tấm màn chúc quang lay động,khuôn mặt của hắn càng giống như một bóng ma, có vẻ âm lãnh mà kì dị


Ta đứng yên chờ đợi, tuy rằng trong lòng có một giọng nói thôi thúc ta mau thoát khỏi, nhưng ta vẫn đứng yên,vì ta muốn biết rốt cục vì nguyên nhân gì mà hắn hận ta đến thế


Nhất định, nhất định có liên quan tới bức hoạ này!


Nghĩ tới việc bức hoạ này đã hại chết phụ mẫu mình, hại ta trở thành cô nhi, trở thành quân cờ để người ta lợi dụng,giá hoạ, ta sao có thể không hận?! Không oán?!


Chỉ là một bức hoạ thôi, vì sao chỉ vì nó mà huỷ hoại toàn bộ hạnh phúc của ta?


Lòng ta tràn ngập nỗi hận, nhưng không biết trút vào ai?


Kẻ xấu xa đã huỷ đi hạnh phúc của ta, rốt cuộc phải tìm ở đâu đây? Và phải báo thù như thế nào đây?


Dù có giết được kẻ đó, cha mẹ ta cũng sẽ không trở lại được, hạnh phúc đã mất đi cũng không tìm về được .


Liên Thành Trích hận ta, vậy ta phải hận ai?


“Nói cho ta biết, vì sao ngươi hận ta, hãy nói cho ta biết vì sao đi?! Ngươi dựa vào cái gì mà hận ta?!”


Ta phẫn nộ,bi thương kêu gào, muốn hét to mọi sự bất công và uỷ khuất trong lòng


Hắn lạnh lùng đối mặt với ta, mâu sắc ngày càng âm trầm, giống như sự yên tĩnh trước cảnh bão giông sắp kéo đến


Sau một lúc lâu, hắn mới nhếch khóe môi, hơi hơi mở miệng, giọng nói khàn khàn:  “Mộc Thanh Thương, nếu không phải tìm lại được bức họa, bổn vương thật sự nghĩ rằng nàng đã chết. Nếu nàng chết rồi, thì tất cả mọi chuyện phải tìm ai kết thúc đây……”


Sâu trong đôi mắt đen ấy ẩn chứa nỗi đau, khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị hiện lên vẻ khổ sở,càng thêm dụng sức giữ chặt lấy ta, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương bả vai mình đang kêu “răng rắc”


Đau quá, sự buốt nhói trên vai lan sâu đến tận trong lòng…tuyệt vọng


“Bổn vương hận nàng, hận rằng tại sao nàng không chết, nhưng bổn vương sẽ không lập tức giết nàng đâu!”


Giọng nói khàn khàn mà bình tĩnh, hắn liếc nhìn ta, rồi bỗng nhiên một đẩy ta té ngã xuống mặt đất.


Thân thể như sắp vỡ tan ra, đau đớn đến tận xương tuỷ, ta cố gắng nén khóc, ủy khuất trừng mắt nhìn hắn.


Chỉ thấy hắn đã mở một bức họa khác ra, ngẩn ngơ ngắm nhìn.


Ta biết, từ giây phút hắn muốn lấy ta làm thê tử đã biết rồi, hắn hận ta, nhưng cũng không vội vã giết ta, hắn đang dùng phương pháp còn tàn nhẫn hơn cái chết để chậm rãi tra tấn ta!


Tất cả những chuyện trước đây,đều là minh chứng rõ nhất


“Thương Nhi,trời muộn rồi,bổn vương kể một câu chuyện xưa cho nàng nghe được chứ?”


Hắn nhìn về phía ta, ánh mắt đã bớt đi vẻ nguy hiểm hung ác.


Đôi mắt nhu hoà ấy cứ như một người khác, bi thương mà tuyệt vọng, hắn nhẹ nhàng kéo ta lại, không để ý ta đang giãy dụa, cứ thế ôm cứng ta trong lòng.


“Thương Nhi,ta hận nàng, nhưng ta không nỡ huỷ hoại nàng, ta nhất định phải chọn giữa bảo vệ và huỷ diệt, ta chỉ có thể hận nàng, cũng là làm cho bản thân mình đau……”


Hắn dịu dàng vuốt ve ta, thần sắc phức tạp, giống như đang bị một vấn đề quan trọng làm khó. Ta hiểu ý tứ của hắn,chỉ có thể cười thê lương


Nhìn bức hoạ khác trên bàn, nữ tử trong tranh giống ta tới 8,9 phần, ta mở to đôi mắt, muốn nhìn cho thật kỹ, muốn xác định sự nghi hoặc trong đáy lòng


“Thương Nhi có phải đang cảm thấy, nữ tử trong tranh rất giống nàng?”


Hắn cười mê hoặc, nhìn ta, tựa như đang xuyên qua ta để nhớ về một điều gì đó, tinh thần phiêu xa.


“Nữ tử trong tranh này, năm đó là Tuyết Thường quận chúa nổi danh ở Viêm Kinh,là muội muội của phụ thân bổn vương,cô cô của bổn vương……”


Ta khó hiểu nhìn hắn, nữ tử này rõ ràng là bóng hình mẫu thân đã khắc sâu trong trí nhớ của ta, sao có thể là cô cô của hắn?


Mẫu thân chỉ là con gái của một gia đình bình thường, tại sao lại là Tuyết Thường quận chúa danh tiếng lẫy lừng năm đó được?!


Thấy đôi mắt ta tràn đầy nghi hoặc,hắn cười trào phúng. Nhẹ nhàng gợi cằm ta lên, chậm rãi nói:


“Nói như thế có nghĩa, Thương Nhi là biểu muội của bổn vương. Biểu muội…… Thật sự là một từ khiến người ta ghê tởm đến phát nôn!”


“Bổn vương hận nàng, không thể không hận, vì sao 11 năm trước cô cô lại hoàn toàn huỷ đi hạnh phúc của ta? Nếu không có bức hoạ mỹ nhân ấy, nói không chừng phụ vương ta và mẫu phi vẫn có thể trải qua những ngày tương kính như tân, còn ta ít nhất cũng có được một chút hạnh phúc. Nhưng tại sao lại có bức hoạ ấy? Khiến cho hạnh phúc cuối cùng cũng bị phá huỷ?!”


Hai tay hắn bóp mạnh bả vai ta, gương mặt tuấn mỹ có chút run rẩy,ánh mắt lạnh như băng dây dưa nhìn ta, trống rỗng vô thần.


Ta ngơ ngác nhìn hắn, khuôn mặt ấy thật thống khổ,đôi mắt ấy thật phẫn hận, cô tịch đau đớn, hắn khàn giọng kêu lên.


Nghe hắn nghiến răng nghiến lợi, kể từng câu từng chữ về câu chuyện xưa khiến hắn căm hận


**************


Mẫu thân ta không phải con gái của một gia đình bình thường, bà là cô cô của Liên Thành Trích,là quận chúa Tuyết Thường danh chấn kinh thành năm đó


Một mối tình cấm kỵ, một đoạn cảm xúc không thể che giấu, cuối cùng đã hủy diệt hạnh phúc của biết bao người


Mẫu thân tên là Liên Thành Di, từ nhỏ trí tuệ mỹ mạo vô song, sau khi lớn lên lại càng diễm quan thiên hạ.


Biết là không nên rung động nhưng vẫn chẳng thể khống chế được, Liên Thành Khắc đã đem lòng yêu chính muội muội cùng cha khác mẹ của mình


Còn phụ thân ta không phải đại thương nhân,mà ông là con trai của tể tướng triều trước ở Thánh Viêm Hướng


Bởi vì mục đích chính trị, Liên Thành Khắc đã cưới nhị tiểu thư của đệ nhất thế gia Thánh Viêm Hướng_Lương Tuyết Tuệ, cũng chính là muội muội của đương kim Thái Hậu Lương Tuyết Linh


Càng trưởng thành, Liên Thành Khắc càng hiểu rõ trái tim của bản thân, ông ta đã rung động với chính muội muội mình


Không thể kìm nén, chỉ muốn từ bỏ tất cả quyền lực phân tranh, cùng mẫu thân ta tay trong tay lưu lạc thiên nhai.


Lương Tuyết Tuệ biết chuyện, thừa dịp Liên Thành Khắc không có mặt đã tìm tới mẫu thân ta, cầu xin bà buông tha cho bà ấy và đứa con trai Liên Thành Trích, Duệ Khâm vương phủ không thể thừa nhận sự đả kích lớn như vậy


Liên Thành Trích mới 6 tuổi đã tận mắt nhìn thấy mẫu thân mình quỳ dưới chân cô cô, cầu xin cô cô đừng huỷ hoại gia đình này, khi đó hắn vẫn chưa biết cái gì gọi là tình yêu cấm kỵ


Nhưng hắn biết rằng, nếu cô cô không rời khỏi, hắn sẽ mất đi phụ vương và mẫu phi trong cô đơn tuyệt vọng


May mà mẫu thân ta đối với Liên Thành Khắc chỉ có tình cảm huynh muội,lúc đó bà đã sớm sinh lòng ái mộ với con trai tể tướng,Tiết Thần.


Biết rằng nếu tiếp tục ở lại Vương phủ sẽ huỷ hoại nơi đây, hủy đi bộ mặt hoàng thất, cho nên bà chủ động cầu xin Tiên hoàng ban hôn cho mình và Tiết Thần, chỉ cần Tiên hoàng đồng ý, thì Liên Thành Khắc có phản đối cũng vô dụng.


Liên Thành Khắc vốn tàn bạo tà nịnh,ông ta bề ngoài đồng ý,nhưng sau lưng lại khắp nơi nhằm vào tể tướng phủ, cuối cùng mẫu thân bất đắc dĩ phải lựa chọn cùng phụ thân rời xa Viêm kinh, mai danh ẩn tích,bà nghĩ,nếu không gặp lại, tất cả rồi sẽ bình ổn.


Nhưng mà, phong ba bão tố trong Duệ Khâm Vương phủ không thể bình ổn được


Từ khi mẫu thân gả vào tể tướng phủ, tính tình của Liên Thành Khắc càng thêm âm u khó đoán, khi ông ta biết Vương phi từng cầu xin mẫu thân ta, tưởng vì Vương phi cản trở nên mẫu thân mới rời đi,nên ông ta đem tất cả oán khí phát tiết lên người Lương Tuyết Tuệ


“Nàng biết không? Người ngoài đều nghĩ rằng mẫu phi hạnh phúc, nhưng có ai biết được, tiếng đánh đập kêu khóc hàng đêm là của ai? Nàng biết không,lúc phụ vương say rượu,ông ta đều tự tay cầm kiếm đâm vào người mẫu phi.Máu tươi đầm đìa, ứơt đẫm y phục của bà ấy……


Nàng có biết, khi ta ôm chân phụ vương cầu xin,đã bị ông ta hung hăng đánh bật vào vách tường? Địa lao trong Vương phủ,chẳng phải để giam giữ những phạm nhân tội không thể tha, mà là để giam giữ ta cùng mẫu phi yếu đuối ……


Ha ha, đấy mới chính là phụ vương vĩ đại của ta……”


Hắn cười điên cuồng,nỗi tuyệt vọng nồng đậm khiến người ta hít thở không thông, dường như có những linh hồn đang đau đớn hò hét.


Ta nhìn hắn, tựa như nhìn ra được bóng dáng nhỏ bé của hắn khi 6 tuổi, khi nhìn thấy mẫu thân bị chính phụ thân của mình ngược đãi, muốn ngăn cản mà không ngăn cản được,cái cảm giác đó rốt cuộc đau đến thế nào chứ


Một khắc ấy,trái tim ta cũng thấy nhói đau.


“11 năm trước, mẫu phi nghĩ chỉ cần nhẫn nại, một ngày nào đó phụ vương sẽ nghĩ thông suốt,sẽ nhận ra bà mới là thê tử của phụ vương,mới là người cùng ông ta làm bạn cả đời. Ta cũng từng nghĩ chỉ cần nhẫn nại, một ngày nào đó hạnh phúc sẽ đến gần. Nhưng bức hoạ mỹ nhân kia đột nhiên xuất hiện,huỷ hoại mẫu thân hoàn toàn”


Phụ vương giống như phát điên lên,cố ý muốn đi tìm cô cô về.Mẫu phi quỳ xuống cầu xin, bị phụ vương đánh bay ra xa mấy trượng, máu đỏ tươi không ngừng trào ra từ miệng bà, ta cố sức lau cho mẫu phi, khắp tay đều dính máu của bà ấy, nhưng vẫn không thể nào lau sạch được


Nàng có biết khi phụ vương nghe tin cả nhà cô cô bị giết đã phản ứng thế nào không? Là vọt tới trước mặt mẫu phi đang trọng thương, không lưu tình chút nào cho bà một cái tát, phẫn nộ,điên cuồng hét lên,rằng nếu không phải mẫu phi ngăn cản, ông ta đã có thể tìm được các người, cô cô sẽ không phải chết.


Cho nên, phụ vương đã tra tấn mẫu phi ta cho đến chết…… Ha ha…… Buồn cười thật…… Chính là phụ vương của ta làm……”


Hắn khi thì nói nhỏ, khi thì gào lên, ánh mắt đen tối trong màn đêm, nỗi đau sâu đậm lan tràn


Nước mắt ta bất tri bất giác chảy xuống, ta ngẩn ngơ nhìn gương mặt thù hận đầy đau đớn của hắn, có thể thấy giờ này khắc này, vết thương tận sâu trong tim hắn, lại bị xé rách.


Đau khổ đến thế,tuyệt vọng đến thế…


Ta nghẹn ngào, muốn mở miệng an ủi hắn, nhưng lại không thể nói nổi một lời nào


“Mộc Thanh Thương, nàng biết không? Biết mẫu phi chết như thế nào không?”


“Không…… Ta……”


Ta vuốt vuốt ngực, gian nan thở dốc,khuôn mặt đẫm lệ nhìn hắn.


Hắn cười vân đạm phong thanh, giống như đang kể một câu chuyện không liên quan gì tới mình, nhưng từng câu từng chữ đều rất đau, đều khắc sâu vào lòng ta.


Ta dường như còn trông thấy trên gương mặt tươi cười kia vẫn còn lưu lại một hàng lệ. Có lẽ trước đó hắn đã tránh ở một nơi tối tăm, khóc không thành tiếng


“Mẫu phi dịu dàng hiền lành như vậy, ấm áp như vậy, lại bị phụ vương tra tấn đến nỗi mình đầy thương tích. Nhưng bà ấy vẫn không oán không hận,cho dù vết thương ngày càng nhiều, dù hoàn cảnh ngày càng tuyệt vọng,bà vẫn si ngốc mong chờ trượng phu của mình ngoảnh đầu lại.”


Rồi bà ấy phát điên, bà bị trọng thương, bị phụ vương nhốt tại từ đường_chính là gian từ đường nàng đã từng quỳ phạt, khi bà ra ngoài thì đã điên rồi. Bà không nhận ra ta,không nhận ra bất cứ ai, mở miệng ngậm miệng đều là cầu xin phụ vương,nói là ‘thiếp sẽ nghe lời, xin người đừng giận’……”


Ta không hiểu, thật sự không hiểu, mẫu phi tại sao lại ngốc như vậy?Vì sao cơ chứ…… Thậm chí đến cuối cùng, bà cũng không cẩn thận để bị rơi xuống hồ, chỉ vì đôi giày mà ông ta vứt bỏ là đôi giày đích thân bà làm,nên mẫu phi chết đuối……”


Hắn vẫn mỉm cười, ánh mắt bi thương trào phúng nhìn ta, hận ý sâu đậm tràn ngập, như thủy triều bao phủ lấy ta


“Thương Nhi, nàng nói xem, bà ấy là một nữ nhân ngốc nghếch,rất ngốc nghếch có phải không?”


Nắm bắt cằm của ta,hắn dùng sức rất mạnh,cơn đau âm ỉ khiến ta phải cắn chặt răng, không thể phản kháng.


Bỗng nhiên ta cảm thấy, sự chán ghét đối với hắn đã phai nhạt bớt, có lẽ ta đang đồng tình, cảm thấy nam nhân hung ác nham hiểm tà tứ này, thực ra cũng rất mềm yếu.


Hắn hận không đúng sao? Nếu không phải do mẫu thân ta, nếu không phải do bức hoạ của ta, có lẽ, nhẫn nại chờ đợi sẽ có được hạnh phúc.


Chứ không phải là, một kết cục khiến người ta đau đớn phát khóc như thế này.


Dường như ta nhìn thấy được một nữ tử tuyệt vọng đến phát điên, khiếp đảm khóc lóc , cầu xin phu quân của mình, chỉ để đổi lấy một cái ngoảnh đầu nhìn lại.


Thậm chí cuối cùng, còn vì phu quân mà mất đi cả sinh mệnh.


Có lẽ hắn nói đúng, hắn và mẫu phi thật bất hạnh, không chỉ do phụ vương của hắn,mà còn có trách nhiệm của ta cùng mẫu thân, cho nên, hắn hận ta.


Cho nên, hắn muốn giết ta, muốn tra tấn ta,muốn báo thù thay cho mẫu phi đáng thương.


8 năm trước, Liên Thành Trích 14 tuổi, lão Vương gia Liên Thành Khắc chết bất đắc kỳ tử trong phòng ngủ.Nghe nói,sau khi từ Vương phi qua đời, lão Vương gia vô cùng đau lòng, ngày ngày cùng rượu làm bạn, say rượu mà chết.


Ai nấy đều nghĩ lão Vương gia và Vương phi là phu thê tình thâm, nhưng lại không biết rằng, chân tướng thật sự hoàn toàn không phải vậy.


“Thương Nhi, bổn vương tựa hồ hiểu được, phụ vương vì sao lại si mê cô cô, gương mặt xinh đẹp như vậy, có nam nhân nào ngày ngày đối mặt mà không động tâm? Lúc này là nàng không phải đang nghĩ, dùng gương mặt tuyệt mỹ của mình, cùng biểu tình vô tội này để  mê hoặc bổn vương chứ?”


Hắn mâu quang lạnh như băng, tà khí cười nhìn ta, ngữ khí bâng quơ nhưng lại khiến người khác sợ hãi


“Đáng tiếc là, bổn vương không phải cái loại nam nhân bạc tình ấy, ta không quên được kết cục bi thảm của mẫu phi.Khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng tuy làm người ta mê muội, nhưng ta tuyệt đối không dễ dàng tha cho nàng được! Mẹ con các người nợ mẫu phi ta, ta sẽ bắt nàng phải hoàn trả!”


Sự hung tàn tràn ngập khuôn mặt hắn làm ta hoảng sợ run run, ta cảm nhận được,hắn sẽ khiến ta vô cùng đau đớn


Ta vẫn không nghĩ ra, hung thủ đã giết chết người thân của mình là ai, không thể thay bọn họ báo thù.


Tựa như một phế vật vậy, chẳng làm được gì cả, chỉ có thể yếu đuối khóc,cứ mỗi khi muốn kiên cường thì lại gặp phải thất bại thảm hại.


Vô lực cụp mắt xuống,ta rốt cục đã hiểu nỗi hận của hắn từ đâu đến, đó là gông xiềng ta không thể thoát khỏi, ta thực sự đã nợ hắn…


Ta thương hại đồng tình liếc nhìn, muốn an ủi hắn, lại bị hắn đẩy ra, thân mình suy yếu va vào bình hoa trên bàn,vỡ nát.


Ta té ngã xụi lơ trên nền đất, máu tươi đầm đìa.


Vẻ mặt ảo não của hắn chợt hiện lên một chút lo lắng,cánh tay muốn đỡ lấy ta,nhưng lại cắn răng thu hồi, quay mặt đi chẳng hề nhìn lại.


“Đừng có để bổn vương nhìn thấy gương mặt đáng bị huỷ hoại này nữa, mau cút đi, ngày mai bái kiến Thái Hậu, nếu dám để xảy ra sai xót, bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Nàng nên biết, Thái Hậu hận nàng không thua kém gì bổn vương,ta thật tò mò, nếu bà ấy biết nàng chính là người hại muội muội của bà thê thảm đến vậy, thì mọi chuyện sẽ như thế nào đây?!”


Gắt gao nắm chặt hai đấm, hắn âm tà lãnh khốc nhếch môi,dường như chán ghét ta đến cực điểm, ngữ khí âm ngoan làm ta rùng mình,đau đớn nên không kịp tránh ánh mắt lạnh như băng của hắn


Ngày mai sẽ gặp Thái Hậu, ta không dám nghĩ, nếu bà ấy biết thân phận thực sự của ta, thì thứ chờ đợi ta sẽ là một “tương lai” như thế nào đâ

Bình Luận (0)
Comment