Ngược Thiếp

Chương 60.1

"Ngươi dẫn ta đi đâu vậy?"


Ta che mặt bằng vải sa màu tím, nghe theo lời hắn thay một bộ y phục màu hồng tím nhạt, tuy đơn giản không rườm rà nhưng lại càng làm nổi bật khung cảnh cuối hè này, với cây cối xanh tươi, muôn hoa nở rộ, bầu trời mùa hạ trong xanh quang đãng.


Ta với hắn vừa đi đến cửa chính của vương phủ thì đã có một hạ nhân dắt con ngựa yêu thích của Liên Thành Chích ra. Hắn cầm cương, nhẹ nhàng vỗ mông con ngựa, nhìn ta lắc đầu.


"Đến thì sẽ biết, bây giờ ta chưa nói được."


Nhìn hắn lắc đầu, ta bỗng cảm thấy hơi buồn cười, nam nhân lạnh lùng này cũng có lúc bắt chước người ta tỏ vẻ thần bí ư?


Liên Thành Chích lưu loát xoay người trèo lên lưng ngựa, vết thương trên người đã không còn trở ngại gì. Hắn nhíu mày nhìn về bầu trời phía trước, im lặng hồi lâu rồi mới quay đầu nhìn ta, sau đó chìa bàn tay ra.


"Mau lên đây, sẽ nhanh thôi."


Đối với việc cưỡi ngựa ta thật sự có chút e ngại. Vào ngày đại hôn, ta đã phải cùng hắn cưỡi trên lưng ngựa rong ruổi suốt cả ngày trời, cái cảm giác khổ sở như thể ruột gan trào hết ra ngoài đó vẫn còn in đậm trong tâm trí ta.


Thấy ta sợ hãi, hắn lắc đầu cười, thừa dịp ta không chú ý bèn kéo lấy tay ta, rồi dùng sức nhấc ta lên yên ngựa, dựa vào lồng ngực hắn.


"Hôm đại hôn là ta đã ép buộc nàng, nhưng hôm nay thì không, cưỡi ngựa cũng không đến mức khổ sở như nàng nghĩ đâu, nếu sợ thì cũng đừng quên còn có ta ở phía sau!"


Sau đó, không đợi ta kịp phản ứng, hắn đã dùng sức quật roi xuống mông ngựa, rồi ghìm chặt lấy dây cương, hô một tiếng dài, rồi đạp móng trước. Khi ta nghĩ mình sắp ngã xuống dưới rồi, thì hắn lấy lại cân bằng, rồi cưỡi ngựa xông thẳng về phía trước.


Ta lơ đãng ngoái đầu nhìn về phía cửa chính của Vương phủ, thì bỗng bị thu hút bởi một nữ tử có đôi mắt màu lam kỳ lạ đang đứng tựa vào cửa nhìn Liên Thành Chích với vẻ mặt buồn bã, lông mày nhíu chặt, ánh mắt hung hăng lườm ta với vẻ đầy ai oán.


Một đường chạy ra khỏi cổng thành, cảnh vật xung quanh có chút quen thuộc, cảnh thu xen kẽ với sắc hè đã làm thay đổi mọi thứ, cỏ mọc lên um tùm. Đây chính là căn nhà hoang mà hắn đã dẫn ta tới lúc trước.


"Nàng còn nhớ căn nhà hoang này chứ?"


Hắn ôm chặt ta vào lòng, cho ngựa chạy chậm lại, rồi ghé vào bên tai ta nhẹ giọng hỏi. Bộ dáng đầy vẻ ái muội này khiến ta xấu hổ đỏ mặt, mặc dù trên đường không có một bóng người, nhưng ban ngày ban mặt làm chuyện thân mật như thế này vẫn khiến ta cảm thấy không ổn lắm. May là ta đang đeo khăn che mặt, nếu không, hắn sẽ nhìn thấy gương mặt ửng hồng của ta vào lúc này.


Ta khẽ nhíu mày, miễn cưỡng dựa vào người hắn, rồi nhẹ nhàng gật đầu. Tất cả những chuyện đang xảy ra tựa như một giấc mộng, chốn xưa vẫn thế, nhưng tâm tình nay đã khác.


Lần đầu tới đây ta mang theo tâm trạng hoang mang bất lực vì không thể biết được tương lai ở phía trước, còn hiện tại dường như ta đã trưởng thành hơn, chín chắn hơn rất nhiều. Thời gian trôi qua thật nhanh, dung nhan chẳng còn như xưa, chỉ có cảnh sắc tang thương trước mắt vẫn không hề thay đổi.


"Không lâu trước đây ta đã sai người sửa sang lại tòa nhà kia. Hôm nay đưa nàng tới xem."


Nếu ta nhớ không lầm thì hắn từng nói, trước đây ta đã nhìn thấy cách bài trí của căn nhà này. Trong trí nhớ của ta quả thật có chút ấn tượng, nhưng không quá rõ ràng, đến bây giờ ta cũng chẳng thể nhớ nổi nữa.


Ta muốn cười, nhưng khi mở miệng lại hóa thành một tiếng thở dài, tâm trạng bất an.


Ta vẫn luôn cảm thấy việc ở chung với hắn có chút hư ảo, tựa như một giấc mộng, lúc nào cũng có thể bất chợt tỉnh lại, mà sau khi tỉnh dậy sẽ lại là tra tấn thống khổ vô tận như trước.


"Đang nghĩ gì vậy?"


Hắn siết chặt lấy tay ta, khiến ta đau đến nhíu mày, bất mãn trừng mắt với hắn, nhưng lại thấy hắn nghiêm túc nhìn ta, giống như đang chờ đợi câu trả lời.


Sâu trong nội tâm của hắn lại yếu đuối đến khó tin. Bề ngoài kiên cường cũng chỉ là lớp mặt nạ ngụy trang, bóng ma tâm lý trước đây đã khiến hắn căm hận cuộc đời, sống trong gia tộc đế vương cùng với việc phải tiếp quản Vương phủ từ khi còn nhỏ đã khiến hắn không thể không ngụy trang bản thân mình lại.


Bình thường hắn không dễ để lộ cảm xúc ra ngoài, luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, giống như những người xung quanh khác, dùng sự lạnh lùng để che giấu nội tâm trống rỗng cô độc, ngoại trừ thê tử từng bị hắn căm hận là ta đây, ta chưa từng thấy hắn thay đổi sắc mặt vì người nào khác. Hắn giấu mình quá sâu, thậm chí cho tới bây giờ ta vẫn không thể nhìn thấu suy nghĩ thật sự trong lòng hắn.


Khó bề phân biệt, âm tình bất định, một giây trước còn cười dịu dàng, giây tiếp theo đã hóa thành Tu La.


"Sao vậy? Sao nàng không nói gì?"


Sau một lúc lâu không thấy ta trả lời, hắn hơi mất kiên nhẫn nhíu mày, cái tính bốc đồng nóng nảy này vẫn chẳng thay đổi gì cả.


Ta thu hồi suy nghĩ, cảm khái cười yếu ớt: "Đang nghĩ về ngươi......"


Thân hình ở phía sau bỗng cứng đờ, ngay sau đó ta cảm nhận được lồng ngực của hắn đang phập phồng chấn động. Ta kinh ngạc quay đầu, khó hiểu nhìn hắn, nhưng lại thấy hắn đắc ý cười lớn. Nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời xua tan đi mọi lạnh lẽo, không còn dáng vẻ hung ác nham hiểm như thường ngày.


"Mộc Thanh Thương, nàng nói lại những lời vừa rồi đi!"


Ta nhất thời im bặt, không biết nên phải nói gì với hắn, nam nhân này thật là......


Tuy ngựa phi rất chậm, nhưng thời gian nào có thể ngăn cản được bước đi, chỉ trong chớp mắt đã đến nơi muốn tới...


Nhìn căn nhà đẹp đẽ trước mắt, ta hơi khó tin, mở to mắt đánh giá xung quanh. Nếu không phải hắn đã nói trước, thì ta tuyệt đối sẽ không tin rằng căn nhà đơn giản nhưng không mất đi vẻ cao quý này lại là ngôi nhà hoang phế trước kia.


Những viên ngói màu lục lam tỏa ra tia sáng chói mắt dưới ánh nắng mặt trời. Bao trùm bốn góc sân là sắc xanh và tím nhạt, những khóm hoa tử đằng nở rộ sau bóng cây. Cả đại đình viện chỉ có vài ba người hầu đang quét dọn , thấy Liên Thành Chích tới bèn vội vàng khom mình hành lễ.


Nhìn giàn hoa tử đằng nở dọc theo bờ tường, trong đầu ta chợt hiện lên những hình ảnh quen thuộc rồi ngay lập tức lại biến mất.


"Thế nào? Một tháng trước ta đã sai người sửa sang lại nơi này, muốn đợi nàng khỏe hẳn rồi thì sẽ đưa nàng tới, nhưng không ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện nên đành hoãn lại. Nhưng mà bây giờ cũng chưa phải là quá muộn, hoa tử đằng vẫn đang nở rộ, rốt cuộc cũng chờ được nàng tới."


Ta ngoái đầu nhìn về phía hắn, cũng thấy hắn đang nhìn mình bằng ánh mắt sâu thẳm. Hắn dắt tay ta đi vào sâu trong đình viện. Hôm nay nhìn hắn hơi khác thường, ta không rõ là khác ở chỗ nào, chỉ cảm thấy dường như trong lòng hắn đang có tâm sự, mà chuyện làm hắn phiền lòng lại có liên quan tới ta.


"Vương gia, ngày trước ngài nói là ta đã từng thấy khung cảnh này, sao ngài biết được chuyện đó?"


Hắn cũng chỉ mới quen ta được mấy tháng, sao lại biết ta từng nhìn thấy khung cảnh này? Cả khi còn là khuê nữ cao quý ở Mộc Dương Vương phủ, hay sau khi gả đến phủ của hắn, thì ta cũng chưa từng đặt chân ra khỏi cửa nửa bước.


Trừ phi hắn đã biết ta từ rất lâu trước đó, lâu đến mức ngay cả ta cũng quên đi ký ức với căn nhà này, nhưng chuyện này sao có thể, ven hồ Phượng Minh mới là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên!


Ta nhẹ nhàng lắc đầu, cười bất đắc dĩ, bỗng nhiên ta phát hiện, gần đây trong đầu ta toàn là hình bóng của hắn, như vậy là tốt hay không tốt?


"Xem ra nàng đã quên thật rồi, cũng phải, đã lâu như vậy, trải qua những thăng trầm của cuộc đời, những kí ức đó cũng đã sớm bị quên lãng."


Ta đi theo hắn, xuyên qua hành lang gấp khúc là một hồ nước xanh mát. Trên mặt hồ, lá sen khẽ lay động theo gió, những đóa hoa đua nhau khoe sắc, búp sen căng tràn sức sống, hương thơm nhàn nhạt tỏa khắp muôn nơi.


Hắn đứng ở trong đình viện ngắm nhìn hồ sen, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Cảnh sắc nơi này hoàn toàn mô phỏng theo Tiệm Tần Các ở Tân Châu, mà vẫn không gợi lên ký ức của nàng, là do cảnh sắc không đủ thực, hay là do những chuyện xảy ra trong 8 năm qua đã cắm rễ trong lòng nàng, khiến ngay cả những kí ức ban đầu cũng bị lãng quên?"


Hắn thấp giọng cười nhạo, quay đầu thấy ta đang đứng bất động như tượng, đôi mắt khẽ nheo lại, đi về phía ta.


"Thương Nhi, nơi này chính là Tiệm Tần Các thứ hai, nó được thiết kế theo bản vẽ mà người thợ mộc lúc trước giữ lại. Năm ấy lửa cháy thâu đêm, nơi đẹp nhất ở Tân Châu bị đốt sạch, mỹ nhân xinh đẹp nhất trong truyền thuyết bị thiêu chết trong ngọn lửa lớn, thậm chí mọi người còn tìm được thi thể cháy rụi không còn hình người của cô bé đó, nàng biết chứ? Chắc là nàng không biết đâu? Bởi vì đây vốn là một bí mật, một bí mật đã lừa dối cả ta và Phụ vương!"


Một góc trái trong trái tim ta dường như sụp đổ, tan nát và ngổn ngang. Ta bàng hoàng, lắc đầu lui về phía sau, không thể tiếp nhận được những lời nói của hắn.


"Nàng nghĩ ta đang lừa nàng sao? Hay không thể tin được việc Lăng ca ca hoàn mỹ tựa như thiên thần của nàng, thật ra lại là một con người còn đáng sợ hơn cả ác quỷ?"


Ta nhìn chằm chằm vào hắn, muốn bảo hắn câm miệng đừng nói nữa, nhưng ta sợ nếu mình mở miệng ra thì sẽ không thể kìm được mà rơi lệ. Đúng như lời hắn nói, không phải ta chưa từng hoài nghi, mọi chuyện xảy ra quá trùng hợp, Tiệm Tần Các bị thiêu cháy, tất cả người thân đều bị giết, rồi một đứa ăn mày không nơi nương tựa như ta lại được Lăng ca ca tìm thấy rồi mang về Vương phủ nuôi dưỡng.


Cho ta một thân phận hoàn toàn mới, che giấu đi gương mặt thật của ta, là do hắn sợ kẻ khác thèm muốn dung mạo này, hay là sợ âm mưu trăm phương ngàn kế của mình bị phát giác? Bởi vì, ta chính là nữ tử trong bức họa kia, nếu nữ tử trong bức họa đã chết thì sao có thể xuất hiện ở Mộc Dương Vương phủ?


Ta không hề biết thì ra người trong thiên hạ đều nghĩ rằng khi đó ta đã chết, thi thể bị cháy rụi kia chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt thôi, một thủ thuật đã khiến sự tồn tại của ta biến mất hoàn toàn!


"Sao lại khóc? Đau lòng sao? Bởi vì hắn không phải là thiên thần của nàng, mà lại là kẻ thù của nàng? Hay là vì trong lòng nàng có hắn, nhưng hắn lại là kẻ hủy hoại tất cả mọi thứ của nàng?"


Liên Thành Chích nhìn ta bằng ánh mắt dò xét, sau đó thô lỗ lau đi những giọt lệ trên mặt ta. Ta bỗng  nở nụ cười, dùng sức đẩy hắn ra, rồi lùi về phía sau.


Vì sao lại nói với ta những chuyện này? Trong tám năm qua, ta chưa từng quên đi việc phải báo thù cho cha mẹ và những người thân đã khuất, nhưng hôm nay hắn lại nói rằng, cả tám năm qua ta đã ngu xuẩn nhận giặc làm cha. Lăng ca ca mà ta sùng bái nhất, lại chính là thủ phạm hủy hoại đi tất cả mọi thứ thuộc về ta!


"Ngoan, đừng khóc, ta chỉ muốn nàng nhìn thấy rõ, cái kẻ mà nàng luôn muốn lấy làm phu quân ấy không đáng để nàng phó thác cả đời, cho nên, quên hắn đi được không? Vĩnh viễn quên hắn đi, về sau chỉ cần nghĩ về ta, ta mới là phu quân của nàng......"


Sâu trong mắt hắn hàm chứa sự tiếc thương cùng bất mãn, trong lòng ta hơi nhói đau. Hắn ích kỷ, nhưng ta có thể trách hắn vì ích kỷ mà tàn nhẫn với ta sao?


Lăng ca ca, ta không có cách nào để thuyết phục bản thân mình tin rằng nam tử dịu dàng như ngọc, lãnh đạm như hoa ấy lại là kẻ mưu lược cao thâm, vì muốn đạt được mục đích mà không từ bất kì thủ đoạn nào để bày ra trăm phương ngàn kế trong suốt tám năm qua.


Hắn thật sự là kẻ đã hủy hoại hạnh phúc của ta, giết chết người thân của ta ư?


"Bởi vì hắn biết, ta và Phụ vương đều không thoát khỏi lời nguyền sắc đẹp đó...... Cô cô đã chết, cho nên Phụ vương cũng chết theo, kế hoạch tấn công Thiên Thục Quốc của ông thất bại trong gang tấc. Tám năm an ổn trôi qua, nàng dần dần lớn lên, rồi xuất hiện ở trước mặt ta......"


"Nếu ta chết, thì ngươi cũng sẽ buông xuôi như Phụ vương mình sao? Ngươi sẽ khiến dã tâm của Thánh Viêm Hướng thất bại trong gang tấc sao?"


Không hiểu sao trong lòng ta bỗng dấy lên những cảm giác rung động, nhưng sau khi nói xong những lời này, ta lại thấy hối hận vô cùng. Hắn hận phụ vương mình như thế, cũng hận tình cảm của ông dành cho mẫu thân ta. Ta sao có thể so sánh họ với nhau?


Nhưng ta thật lòng muốn biết, tình yêu mà hắn nói luôn dành cho ta, liệu có thể khiến hắn thay đổi, buông tha cho ta hay không?


Khuôn mặt hắn dần dần trầm xuống, đôi mắt toát lên vẻ âm u nguy hiểm, ta ngây ngốc nở nụ cười tự giễu. Hắn sao có thể buông tha cho ta, ta là cái thá gì cơ chứ?


Lúc trước có dung mạo, còn bây giờ ta có cái gì đáng giá để hắn buông bỏ thiên hạ đây?


Liên Thành Chích ngây người nhìn ta cười điên cuồng, hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại trầm mặc.


"Liên Thành Chích, ngươi vẫn nên bảo vệ tốt cho thiên hạ của ngươi đi, hãy dốc hết sức cho triều đình Thánh Viêm Hướng của ngươi đi. Phụ vương của ngươi sai rồi, vì một nữ nhân mà chết, thật ngu ngốc, bị người đời cười nhạo, bị con mình căm hận, thật ngu xuẩn......"


Ta lắc đầu cười, nhưng khuôn mặt lại đẫm nước mắt. Ta xoay người rời khỏi đình Phong Hà. Tuy phụ vương hắn khiến người ta căm hận, nhưng ít nhất ông cũng có một phần chân tình, mặc dù tình cảm đó đã trao không đúng người, nhưng ông ta có thể vì tình mà chết, vì tình mà bỏ cả thiên hạ.


Còn hắn, mà không chỉ hắn, tất cả nam nhân trên đời này, ai có thể làm được như vậy? Liên Thành Chích không thể, Lăng ca ca cũng không thể......


"Thương Nhi!"


Hắn ở phía sau phẫn nộ hét lớn, nhưng ta vẫn không vì vậy mà dừng bước, bởi vì ta sợ phải đối mặt với hắn. Sao ta lại có ý nghĩ muốn sống chung hòa bình với hắn chứ, quả là một chuyện nực cười.


Hắn nhanh chân bước tới cản đường ta, thô bạo kéo lấy cổ tay ta, lạnh lùng nói: "Ít nhất ta có thể cho nàng tình yêu, chứ không phải sự lợi dụng! Còn Lăng ca ca của nàng? Hắn làm được sao?"


Ta chẳng biết mình nên khóc hay nên cười đây? Ta mệt mỏi lắc đầu, không thể khóc nổi nữa. Những lời này thật là nực cười, ta từng nghĩ có lẽ hắn thật sự yêu mình, muốn cố gắng bảo vệ hạnh phúc. Hắn nói ít nhất có thể cho ta tình yêu, vậy hắn yêu được bao nhiêu?


Một chút? Hay là chỉ trong chớp mắt? Ít nhất là bao nhiêu?


"Không cần phải so sánh với Lăng ca ca, Liên Thành Chích. Hai người không giống nhau...... Không phải muốn đi ngắm cảnh sao? Ta ngắm xong rồi, đã có thể về chưa?"


Ta thản nhiên nói, cảm thấy thật mệt mỏi, hóa ra niềm hạnh phúc vất vả gìn giữ bấy lâu nay, trong chớp mắt liền có thể tan biến.


"Chờ một chút, ta còn có thứ này muốn cho nàng xem, nàng...đi đâu vậy? Mộc Thanh Thương!"


Mặc cho hắn tức giận, ta xoay người đi tiếp, chỉ sợ rằng nếu cứ tiếp tục đứng ở nơi này, thì ta sẽ phát điên lên mất. Nơi này thì có cái gì đẹp? Mỗi cành cây ngọn cỏ tuy rằng giống hệt Tiệm Cần Các, nhưng nó không phải do chính tay cha mẹ ta trồng, nhìn rồi lại nhớ đến cha mẹ đã mất, chỉ càng khiến ta thêm đau lòng hơn thôi.


Hắn không đi, vậy thì để ta đi. Ta lại phản kháng hắn một lần nữa, nhưng cũng cảm thấy dần nguôi ngoai đi nỗi đau trong lòng. Liên Thành Chích không đuổi theo, ta cứ tưởng rằng hắn sẽ ngăn ta lại, rồi ngoan cố lôi ta đi xem những cảnh vật đau buồn ấy, nhưng hắn không làm vậy. Lương tâm đột nhiên trỗi dậy ư? Hay là hắn cảm thấy việc giữ ta lại hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa?


Ta rời khỏi căn nhà hoang, một mình dọc theo đường cũ quay về. Đi lâu dưới ánh mặt trời chói chang khiến ta hơi choáng váng, đi mãi đi mãi, nước mắt không ngừng rơi xuống. Những chuyện đã xảy ra, tra tấn ta đến phát điên rồi.


Lăng ca ca thật sự là kẻ thù của ta ư? Nếu là như vậy, thì sao hắn có thể ở bên ta suốt 8 năm qua mà mặt không đổi sắc?!


Vì sao ta luôn là kẻ cuối cùng biết được chân tướng, thậm chí ngay cả chuyện tám năm trước có người chết giả thay ta......


Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!

Bình Luận (0)
Comment