Ngược Về Thời Minh

Chương 134.1

Dọc dường y đi, đám gia đinh nô bộc kinh ngạc liếc nhìn khâm sai đại nhân đang vội vã trở về khu nhà ngang ở phía tây với vẻ mặt đầy bi phẫn, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Vừa bước vào trong sân, vẻ mặt Dương Lăng chợt trở lại bình thường như làm ảo thuật. Nghĩ đến nét kinh ngạc, thương hại, khinh thường lẫn chán ghét trong đôi mắt của vị Mạc phu nhân quyến rũ vô ngần kia, y muốn cất tiếng cười lớn.

Dương Lăng vừa mới bước vào trong sảnh với nụ cười xấu xa trên mặt thì Cao Văn Tâm đã giống hệt như một con chim én vui vẻ lao vụt tới nghênh đón, hớn hở gọi to:

- Lão gia!

Dương Lăng kinh ngạc liếc nhìn nàng, tò mò hỏi:

- Chân cô khỏi rồi sao? Cớ gì lại vui vẻ như vậy?

Cao Văn Tâm hai tay nắm chặt, cười tươi đáp:

- Dạ! Chân đã hết sưng rồi, cũng không có gì vui vẻ cả, hì hì hì…

Dương Lăng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của nàng lại nhớ đến cái khổ nhục kế của mình khi nãy, cũng không kìm được bật cười mấy tiếng, sau đó căn dặn Cao Văn Tâm:

- Văn Tâm! Nếu có người dò hỏi cô về tình hình sức khỏe của ta, cô hãy trả lời qua loa, mơ hồ một chút. Cô nói như thế nào không quan trọng, nhưng hãy tỏ ra ngập ngùng ấp úng, càng thần bí càng tốt.

Cao Văn Tâm ngẩn người, ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao? Ai muốn dò hỏi về sức khỏe của lão gia vậy?

Dương Lăng cười hà hà đáp:

- Thiên cơ không thể tiết lộ. Chưa chắc y đã dám hỏi, có điều không thể không đề phòng. Ôi… Hôm nay đi dự tiệc uống cũng hơi nhiều rồi, tôi đi nghỉ đây. Đúng rồi, hãy pha giúp tôi một bình trà nhé!

Vừa bước được hai bước, chợt y dừng chân cười hì hì liếc nhìn cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn của Cao Văn Tâm, hỏi:

- Cô có biết nên uống loại trà cực phẩm trong cực phẩm như thế nào không?

Tròng mắt hơi xoay chuyển, nàng đáp:

- Về trà đạo thì… nô tì cũng hơi hiểu biết, có điều quan trọng là sự chuẩn bị và quá trình pha chế, còn về cách uống… dường như chẳng được nhắc đến nhiều lắm. Không phải là đều dùng miệng uống sao?

Dương Lăng khẽ cười, nói:

- Không có gì! Cứ pha nhạt một chút, tôi về phòng trước đây.

Dương Lăng vừa đi vừa nghĩ: “Cách này cũng hay thật, khi trở về mình phải tìm Ấu Nương thử xem sao. Nàng hay xấu hổ nhất nên trêu đùa mới càng thú vị.”

Nghĩ đến đây, y lại bất giác nhớ lại dáng vẻ tràn ngập phong tình của vị Mạc phu nhân kia, trái tim không kìm được cơn rung động: ”Không thể không thừa nhận, nếu chỉ xét đến phong vận, ả thật sự là tuyệt thế vô… Không đúng, còn có một người, đó chính là Liên Nhi…

Liên Nhi không những tướng mạo xinh đẹp, mà ngay cả thân hình cũng không có chỗ nào là không quyến rũ, nếu nàng lớn thêm chút nữa…

Ôi! Không biết bây giờ nàng có khỏe không? Ta đến Giang Nam gây ra những sự kiện chấn động lớn như vậy, nhất định nàng đã nghe nói tới rồi, liệu nàng có trách ta vì sao chưa đến thăm nàng không?”

Nghĩ đến đây, bước chân Dương Lăng bất giác trở nên nặng nề, sự vui vẻ vừa rồi lập tức tan biến sạch.

***

Ba ngày liền liên tục bày tiệc đãi khách, Mạc Thanh Hà một mực đi theo bên cạnh Dương Lăng. Từ sau lần thăm dò cuối cùng đó, Mạc Thanh Hà đã thật sự yên tâm hoàn toàn nên sáng sớm hôm sau đã bắt đầu cho chuyển bạc thuế về kinh thành.

Đội thuyền chở bạc khổng lồ khởi hành đi về kinh sư, cờ xí rộn ràng lại có quan binh hộ tống nên chẳng mấy chốc tin tức đã lan truyền đi khắp đất nước. Vị thái giám quản lý việc dệt may ở Tô Châu là Lý Đại Tường vừa được khoái mã báo tin, lập tức dứt khoát sai người vận chuyển bạc thuế đến kinh sư, tốc độ đội thuyền của Tô Châu còn nhanh hơn Hàng Châu một chút. Việc nịnh hót đã chậm hơn Mã Thanh Hà rồi, thuyền bạc nhất định phải đến kinh sư sớm hơn mới được, như vậy cũng coi như là gã đã tỏ rõ lòng trung với xưởng đốc đại nhân rồi.

Đến ngày thứ ba, mượn cớ mấy ngày nay uống rượu quá nhiều nên tửu lượng suy giảm, trên bàn tiệc Dương Lăng chỉ uống chút ít mà thôi. Mọi người đều biết ba ngày nay y liên tục thết tiệc đãi khách nên cũng chẳng nghi ngờ gì, vì vậy phần lớn mọi người đều chỉ kính rượu Mạc công công và Dương tri phủ, chuốc cho hai người say mèm.

Dương Lăng về phủ, chờ cho đám người Lý quản gia khiêng Mạc công công vào trong xong y mới đi nhanh về phía khu nhà ngang của mình. Vừa vào cửa gặp Cao Văn Tâm y đã hỏi:

- Liễu Bưu đã về chưa?

Cao Văn Tâm hơi ngớ người, đáp:

- Liễu thiên hộ vẫn chưa về. Có điều Hoàng chưởng ban đã từ Tô Châu trở về rồi, vẫn đang đợi lão gia đấy.

Dương Lăng hơi bất ngờ:

- Nhanh vậy sao? Tốt lắm, hãy đưa hắn tới gặp ta!

Dương Lăng đi đến cạnh chiếc chậu đồng ở góc phòng rửa tay rửa mặt. Đang lúc y lau rửa, hai hán tử mặc áo xanh đội mũ nồi theo lối nha sai chợt bước vào, quỳ một chân thưa:

- Tham kiến Xưởng đốc đại nhân!

Dương Lăng ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một người là Hoàng chưởng ban còn người kia là Liễu Bưu, bèn bật cười:

- Khéo thật đấy, vừa mới trở về sao?

Liễu Bưu đáp vâng một tiếng. Đợi Cao Văn Tâm đón chiếc khăn bông từ trong tay Dương Lăng rồi bưng chiếc chậu đồng ra ngoài, hắn mới bước tới cười nói:

- Đại nhân, mọi việc đều ổn thỏa. Mẫn đại nhân nghe nói ngài muốn ông ấy cầm quân đi bắt người, lập tức vỗ vai thuộc hạ mà khen đại nhân nghĩa khí, có việc tốt thế này liền nghĩ tới ông ấy ngay.

Dương Lăng bật cười:

-Chắc hẳn Mẫn đại nhân làm quan văn rất đau khổ nên vừa thấy có đánh trận là lập tức hào hứng như vậy. Hà hà, chỗ Chủng thiên tổng thì sao?

Liễu Bưu đáp:

- Nhóm diêm binh đi theo đại nhân đánh thắng giặc đều được lợi rất nhiều, sớm đã khiến đám quan binh vệ sở kia thèm đến đỏ mắt. Tuy rằng tin tức hiện giờ chỉ có Mẫn đại nhân và Chủng thiên tổng biết, nhưng chắc hẳn tối nay sau khi hạ lệnh xuống, vệ quân sẽ không có ai là không vui mừng cả.

Hiện giờ nhuệ khí bọn họ cao vọt. Tuy rằng việc huấn luyện còn nhiều thiếu sót, đối phó với đám cướp biển khát máu thiện chiến kia có lẽ chưa được nhưng dùng để đối phó với đám quan binh Long Sơn vệ cũng bất tài y như thế thì nhất định là không có vấn đề gì.

Dương Lăng cười cười:

- Chớ nên sơ suất! Ta từng gặp Tất đô ty rồi, người này quả thực là một tướng tài, tuy rằng quân của y rất đỗi hủ bại, chiến lực thấp kém, nhưng thân binh của y ai nấy đều kiêu dũng thiện chiến, hơn nữa gần như là tư binh của y, tuyệt đối trung thành đối với y. Những người lính này tuy nhân số chưa đầy ba trăm, nhưng nếu để bọn chúng chó cùng rứt giậu gây ra tổn thất nặng nề thì cũng không phải là chuyện hay.

Liễu Bưu gật đầu đáp:

- Vâng! Ti chức cũng đã nghĩ tới điều này, nên mặc dù Mẫn đại nhân ba lần xin đánh, nhưng ti chức đều nói với ông ta rằng diêm binh và vệ binh chỉ phụ trách việc bao vây để dọa dẫm và gây uy hiếp với quan binh ở vệ sở Long Sơn. Còn về thân binh của Tất Xuân… đã có ba trăm nha sai của chúng ta, việc đó còn chẳng phải là dễ như chẻ tre sao?

Dương Lăng nhớ lại cái khí thế không gì sánh nổi khi tám mươi tay đao kia càn quét trên bờ biển, không khỏi gật gật đầu, ngay sau đó lại nghiêm nghị hỏi:

- Đúng rồi! Trong vệ quân có tên nặng không? Đã giao cho diêm binh sử dụng chưa?

Thể lực của vệ quân thông thường đều rất yếu, hoàn toàn không thể kéo căng được cung cứng nên tên nặng thì chẳng bắn nổi ra xa, do đó bọn họ mới dùng đến cái loại tên nhẹ tênh để dối gạt cấp trên khi diễn tập.

Diêm binh không giỏi bắn tên, nhưng cả ngày phải xông pha nam bắc ứng phó với đám giặc cướp trên sông trên núi, do đó sức chiến đấu khá mạnh. Giao cung tên cho bọn họ thì cũng chẳng cần họ phải bắn chuẩn gì cả, cứ bắn tràn ra một lượt. Để đối phó với đám thủ hạ liều mạng của Viên Hùng thì nhất định loạt tên bắn bừa này cũng sẽ có hiệu quả đặc biệt.

Cũng khó trách Dương Lăng cẩn thận như vậy. Vốn y tưởng rằng bắt Tất Xuân sẽ khá khó khăn, còn Viên Hùng chẳng qua chỉ là đề đốc thái giám quản lý việc thuế quan ở Giang Nam, đến lúc đó cứ trực tiếp đến tận cửa bắt người là được. Chẳng ngờ tin tình báo do Liễu Bưu thăm dò được lại khiến y cả kinh.

Thủ hạ của Viên Hùng có tất cả là bao nhiêu người? Đến tận năm nghìn! Ngoài đám tay chân được phái đi khắp các nơi, lũ ngồi không kiếm miếng cơm trong nha môn thuế giám cũng còn lại tới hai nghìn, hơn nữa phần lớn đám này đều là dân lưu manh vô lại hoặc là tội phạm đang lẩn trốn, trong lòng căn bản chẳng có triều đình, cũng chẳng có vương pháp. Do vậy việc bắt giữ Viên Hùng đâm ra còn khó hơn cả bắt Tất Xuân.

Cho nên Dương Lăng mới muốn lặng lẽ giải quyết Tất Xuân, sau đó thì toàn lực đối phó với Viên Hùng.

Nhớ lúc xưa vị tổng giám thuế quan này rời kinh chỉ mang theo mười gã tùy tùng. Hắn muốn nắm quyền thu thuế nhưng lại không thể sử dụng người của quan phủ, vì thế chỉ đành chiêu binh mãi mã, thu nạp một đám côn đồ vong mạng vào dưới trướng.

Mười người mà hắn đem tới mỗi người chiêu nạp chừng hơn trăm tên thủ hạ, mỗi tên thủ hạ lại có ít nhất năm gã tùy tùng. Cứ tựa như là quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, tất cả đám lưu manh vô lại, cướp của giết người ở vùng Tô Châu đều được bọn hắn thu nạp. Dù sao bọn chúng cũng là khâm sai, “miệng hô luật pháp, tay nắm kỷ cương”, nên quan lại địa phương cũng chẳng làm gì được.

Liễu Bưu gật đầu đáp:

- Tên quân dụng thì có, chỉ là trong vệ quân ngoài thân binh của Chủng thiên tổng ra chẳng còn mấy ai có thể sử dụng được; thuộc hạ đã kêu y đem cung tên phát hết cho người của Mẫn đại nhân rồi, đại nhân bất tất phải lo lắng nữa! Theo ti chức thấy, Viên Hùng vị tất đã dám phản kháng, người của hắn đều do hắn dùng tiền thu nạp lại, ai lại chịu thật lòng bán mạng cho hắn chứ? Chỉ cần một loạt tên bắn ào tới, hiểu được sự lợi hại của chúng ta thì bọn chúng sẽ tan vỡ ngay thôi.

Dương Lăng trầm ngâm:

- Mong là như vậy! Sáng sớm ngày mai giải quyết Tất Xuân xong sẽ lập tức đưa quân đi bao vây nha môn thuế giám.

Dứt lời y lại quay đầu qua hỏi Hoàng chưởng ban:

- Chuyện ở Tô Châu tra xét thế nào rồi?

Hoàng chưởng ban vội đáp:

- Đại nhân! Ti chức đã điều tra kỹ càng về Lý Quý. Những cô nhi đó sau khi rời khỏi thành Hàng Châu thì chẳng rõ tung tích, chưa từng xuất hiện tại Tô Châu, tựa như là đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, không còn ai biết bọn chúng đang ở đâu.

Hắn liếc nhìn ánh mắt của Dương Lăng, lại kể tiếp:

- Ti chức phụng mệnh điều tra lai lịch của gã Lý Quý kia, nhưng lại chẳng ai có thể nói ra rõ ràng. Ti chức hết cách chỉ đành phải công khai lộ diện, mượn cớ rằng có nha sai do Nội Xưởng chiêu mộ tại địa phương đã mang bạc bỏ trốn, sau đó đến chỗ quan phủ tra rõ tình hình hộ tịch, ngầm đọc tài liệu về Lý Quý… Lý Quý có nhà có đất, còn có một hãng thuyền buôn dùng để vận chuyển lúa gạo mua thấp bán cao, có lúc còn thay triều đình vận chuyển gạch vàng để tu sửa hoàng cung và đế lăng, lợi nhuận thu được khá lớn. Mà chủ nhân thật sự của tất cả những thứ ấy đều không phải là Lý Quý, mà là đại phú thương Đỗ Thanh Giang ở Kim Lăng.

Dương Lăng ngớ người:

- Thì ra là phú hào Kim Lăng muốn phát triển sản nghiệp tại Tô Châu sao? Vậy hắn hà tất phải giấu đầu hở đuôi, phái một con rối ra ứng phó với người đời như thế?

Hoàng chưởng ban thưa tiếp:

- Chuyện này có rất nhiều điều kỳ lạ. Khi đó ti chức đã lập tức phái người đến Kim Lăng điều tra, vừa hay người của chúng ta từ kinh sư tới đã đứng vững được ở Kim Lăng, nắm rõ tình hình của người này.

Việc làm ăn của Đỗ Thanh Giang cực lớn, nào là tiệm tơ lụa, tiềm cầm đồ, tiệm vàng bạc, tiệm lương thực, còn có mấy hãng xe ngựa và đội thuyền buôn lớn. Thậm chí ngay đến việc vận chuyển lương thực cho triều đình, vận chuyển các loại vật phẩm cấm kị để xây dựng hoàng cung và đế lăng như gạch vàng…, tất cả cũng đều thường tìm đến nhờ hắn vận chuyển.

Người của chúng ta đã từng thử liên lạc để bắt tay làm ăn với bọn họ. Có điều thế lực của Đỗ gia khá lớn, khi vận chuyển bọn họ hoàn toàn không phải lo lắng bị quan binh làm khó dễ nên họ cũng chẳng cần người của chúng ta ra mặt; do đó bọn họ bèn lên tiếng cự tuyệt thẳng thừng.

Nghe nói đại nhân muốn tra hỏi về căn cơ của Đỗ gia, người ở Kim Lăng bèn lập tức điều tra kỹ càng về Đỗ gia. Vị Đỗ Thanh Hà này vốn nghèo rớt mùng tơi, thời thiếu niên từng làm thuê tại một tiệm vịt muối, sau đó cưới người con gái tàn tật của chủ tiệm nên cuộc sống mới đở hơn một chút, có điều tại Kim Lăng vẫn chưa thể được coi là một nhân vật thực sự.

Về sau Đỗ Thanh Hà đột nhiên trở nên giàu có, mua nhà mua đất phát triển cực nhanh. Mọi người đồn rằng Đỗ Thanh Hà đã đào được bảo tàng mà năm xưa Thẩm Vạn Tam chôn giấu nên mới phát tài.

Tuy nhiên, có một lần Đỗ Thanh Hà mở tiệc sinh nhật mời các bậc danh lưu ở đất Kim Lăng, nhưng Nam Kinh tả đô ngự sự Kim đại nhân đã trả lại thiệp mời và không đến dự. Đỗ Thanh Hà thẹn quá hóa giận, trong lúc uống rượu đã mở miệng mắng lớn, vô ý lỡ lời, tiết lộ rằng huynh đệ của hắn ở ti Lễ Giám ghê gớm như thế nào, chỉ là quan lớn một tỉnh mà cũng dám không nể mặt hắn, Kim lão thất phu hiếp người quá đáng, sau này nhất định phải khiến cho lão ta biết mặt. Từ đó ở Kim Lăng mới bắt đầu lưu truyền rằng hắn có một người anh em ruột, là công công nắm quyền trong ti Lễ Giám.

Ti chức đã điều tra về hộ tịch của Đỗ Thanh Giang, lại tìm được người vợ cũ tàn tật đã bị Đỗ Thanh Giang bỏ, được biết hắn ta còn có một người anh em, năm mười hai tuổi vì gia cảnh bần hàn nên người này đã tự thiến mình nhập cung. Vì việc này mà người đó cảm thấy xấu hổ với liệt tổ liệt tông, nên chỉ giữ tên mà không giữ họ, đổi thành họ Mạc, chính là Mạc Thanh Hà!

Dương Lăng nghe đến đây thì lập tức ngẩn người ra, hồi lâu sau mới hỏi với giọng khó tin:

- Mạc Thanh Hà? Thái giám nắm quyền ở ti Lễ Giám? Mạc Thanh Hà… Chính là Mạc Thanh Hà này… Thì ra là thế… Thì ra là thế…

Liễu Bưu biết rõ rằng lần này Dương Lăng tới Giang Nam chính là để giải quyết việc ba đại thái giám trấn thủ đất này, khiến các thuế giám trong thiên hạ nhìn thấy rõ thủ đoạn của Nội Xưởng, cũng là cho bọn họ một viên thuốc an thần.

Hôm nay vừa trở về gã liền nghe nói về việc Mạc Thanh Hà đã cho vận chuyển bạc thuế về kinh, hiển nhiên hắn đã ngả về phía Dương Lăng rồi. Nếu quá hà khắc với hắn, thuế giám các nơi sẽ cho rằng Xưởng đốc khắt khe quá đáng, nhất định sẽ có người nảy dị tâm, do đó Liễu Bưu vội khuyên:

- Đại nhân! Thực ra quan viên và thuế giám các nơi lợi dụng chức quyền để mưu lợi cho gia tộc cũng là lẽ thường tình. Có câu rằng “nước quá trong thì không có cá”, thêm vào đó hắn còn cố gắng che giấu, lại cũng không phải loại người ngông nghênh kiêu ngạo, không biết nặng nhẹ. Chỉ cần hắn thành tâm làm việc cho đại nhân, đại nhân bất tất phải suy nghĩ quá nhiều làm gì!

Dương Lăng chậm rãi ngồi trở lại ghế, cười cay đắng:

- Hắn chỉ muốn kiếm tiền thì ta có thể không tính toán, nhưng còn những người kia thì sao? Những đứa nhỏ kia đã đi đâu mất rồi? Chuyện này mà không tra rõ, ta khó mà yên lòng được…

Nói tới đây y đột ngột nhảy bật dậy, hỏi Hoàng chưởng ban:

- Đứa nhỏ mấy hôm trước đâu? Chính là đứa nhỏ được đưa từ vườn trà về Cao phủ vào mấy hôm trước ấy, bây giờ nó thế nào rồi?

Hoàng chưởng ban gian nan nuốt một ngụm nước bọt, ngập ngọng:

- Đại nhân! Hôm trước ti chức đã báo cáo rồi… Những đứa nhỏ mà Mạc công công thu nhận hiện giờ đều đã biến mất, đứa nhỏ kia cũng…

Dương Lăng vỗ bàn đánh bộp, cười lạnh:

- Thật là to gan! Nếu không phải ngày đó bản quan ra ngoài tình cờ gặp được đứa nhỏ kia, có lẽ sẽ chẳng nghi ngờ chút nào. Rốt cuộc hắn đã làm gì những đứa cô nhi không cha không mẹ, không có ai hỏi đến kia chứ?

Liễu Bưu và Hoàng chưởng ban cùng đưa mắt nhìn nhau, nhưng chẳng ai có thể trả lời.

Cho dù Dương Lăng là kẻ ngốc thì cũng biết rằng chuyện này nhất định là có quan hệ với Mạc Thanh Hà, y chỉ tay về phía Hoàng chưởng ban hạ lệnh:

- Hơn ba mươi mạng người! Tung tích của hơn ba mươi đứa nhỏ chưa thể làm rõ, bản quan làm sao mà yên lòng bỏ qua cho Mạc Thanh Hà được đây? Ngươi hãy tìm người đóng giả họ hàng xa của đứa nhỏ đó, làm khổ chủ tố cáo Lý Quý, lấy đó làm nguyên cớ để tra xét hắn.

Liễu Bưu do dự một hồi, cung tay thưa:

- Đại nhân đã quyết ý muốn tra xét, vậy xin hãy nghe lấy một lời của ti chức chứ cứ thế này mà tra xét nhất định sẽ chẳng tra ra được gì đâu. Nếu Lý Quý cứ một mực khẳng định rằng đã đem bán đứa nhỏ ấy cho người khác, sau đó lại khai bừa ra mấy vùng đất hoang vu. Chúng ta muốn tìm chứng cứ thì phải cần tới mấy tháng, mà nếu đến lúc đó người chúng ta tìm được kia lại dùng lại kế cũ thì chẳng biết phải tra xét đến năm nào tháng nào đây…

Vừa nghe, Dương Lăng lập tức nhớ đến kế kéo dài thời gian mà khi xưa mình đã bày cho Mẫn huyện lệnh để đối phó với bọn chủ tiệm nhạc khí Vương Đại, Vương Nhị. Tuy rằng khá thô thiển, nhưng trong thời đại giao thông bất tiện này lại rất hữu hiệu. Y không khỏi chau mày hỏi:

- Vậy ngươi có kế hay gì không?

Liễu Bưu hơi nhếch miệng, cười lạnh:

- Gạch vàng của triều đình đều được sản xuất tại thôn Ngự Dao, trấn Nguyên Hòa ở ngoài thành Tô Châu, hãng thuyền của Đỗ gia chẳng phải chuyên môn thay triều đình vận chuyển thứ nguyên liệu cấm kị này sao? Vụ làm ăn này sao có thể thiếu phần của Lý Quý chứ? Chúng ta hãy phái người đến thôn Ngự Dao kiếm lấy một viên gạch mẫu về đây, sau đó trực tiếp đến lục soát Lý phủ, nói rằng có người tố cáo hắn cất giấu vật cấm. Nếu mà tìm được đứa nhỏ thì thôi, còn nếu không tìm được thì hãy vứt viên gạch kia vào trong nhà hắn, vu cho hắn tội khi quân. Trọng tội đó là phải chém đầu, đến khi ấy hắn lại chẳng ngoan ngoãn mà khai toàn bộ chân tướng sao?

Dương Lăng nghe vậy thì hơi do dự. Y chắp tay sau lưng chậm rãi đi lại trong phòng một lát, nhưng nhớ đến đứa nhỏ gầy khô như que củi nhưng lại thông minh đáng yêu mình đã gặp kia, cuối cùng y nghiến răng gật đầu quyết định:

- Hoàng chưởng ban hãy cứ làm như vậy đi! Không hành động thì thôi, hành động thì phải nhanh, phải độc! Mạc Thanh Hà là địa đầu xà ở đây, Viên Hùng có thể có đến năm ngàn nanh vuốt sao Mạc Thanh Hà lại chịu kém được? Không thể để hắn kịp phản ứng!

Kế đó y ngoảnh đầu qua bảo Liễu Bưu:

- Đêm nay sẽ xuất binh bắt giữ Tất Xuân, Viên Hùng. Khi trở về cần lấy cớ đề phòng nanh vuốt của hai kẻ này nổi loạn, tăng cường phòng vệ khu nhà ngang phía tây, không phải người của Nội xưởng quyết không cho phép tiến vào, đặc biệt phải phòng bị…

Y liếc nhìn qua phía Liễu Bưu, gã hiểu ý gật gật đầu, ôm quyền bẩm:

- Ti chức xin vâng lệnh!

***

***​
Bình Luận (0)
Comment