Thái Thuận là một huyện nhỏ, nằm ở phía tiếp giáp giữa Triết Giang và Phúc Kiến, nơi đây thường xuyên có quan binh ghé chân nghỉ ngơi, nhưng chưa từng gặp một nhân vật lớn đến như vậy. Vương Hòa chỉ là một nhân vật nhỏ bé trước mặt Dương Lăng, nên gã không dám truyền tin Khâm sai đại nhân đang ở đây. Chính vì thế nên bách tính vẫn cứ đi lại như thường trên đường phố, chẳng có bất cứ người nào tỏ ra kinh ngạc hay xúm vào ngắm nhìn.
Dương Lăng thấy thế thì lấy làm vui lắm. Khi đi ngang qua Thanh Điền, Huyện lệnh ở đó đón tiếp long trọng quá, điều động toàn bộ người trong Nha môn, rồi lại cho toàn bộ cường đinh của các làng trong vòng mười dặm ra xếp thành hàng dài ba mét để mà đón tiếp, những con đường chủ đạo trong Huyện thành đều bị chặn đường, chỉ còn thiếu mỗi nước lót nệm trên đường đất mà thôi.
Kỳ thực thì Khâm sai thị sát là đại diện cho Thiên Tử đi vi hành, nhưng lễ nghĩa tiếp đón cũng có sự phân biệt. Huyện lệnh Thanh Điền quả là đã có chút làm quá, khiến cho Dương Lăng tức giận vô cùng, tức thời mắng cho y một trận. Còn vị Huyện lệnh này thì có vẻ hiểu thương lòng dân, không có chút xu nịnh nào thì lại khiến cho Dương Lăng có chút thiện cảm.
Dương Lăng nào đâu có biết rằng vị Vương Huyện lệnh này vì muốn để lại ấn tượng tốt của Khâm sai đại nhân mà từ sớm đã phái người đi khắp các huyện thăm dò xem tính khí vị Khâm sai đại nhân này ra sao để còn tiện bề sắp xếp. Những gì vừa diễn ra cũng đã được y đã dày công sắp xếp mà thôi.
Xe giá vừa mới tới đường lớn, đoàn quân phía trước mới đi vào đến bên trong Huyện Nha thì chính vào lúc này Dương Lăng nhìn thấy có một người phụ nữ ăn mặc rách rưới dắt theo một đứa bé chạy trong một con hẻm nhỏ. Nhưng cuối cùng thì cũng không chạy thoát được đám đàn ông đang đuổi theo đằng sau, một tên chạy nhanh nhất đã đuổi kịp đạp người phụ nữ đó ngã xuống đất, tiếp theo đó mấy tên đằng sau ra sức đánh đập, người đó nằm trên đất ôm lấy đầu, đứa trẻ bên cạnh khóc thét lên thì bị một tên tát cho một cái ngã xuống đất.
Vốn dĩ Dương Lăng đang khó chịu trong lòng, lại nhìn thấy cái cảnh tượng này thì chau mày thật chặt, ngay lập tức nắm lấy dâu cương. Cận binh thị vệ của ông ta hiểu ý của chủ nhân, nhanh chóng sai bốn tên lính đi qua, một lúc sau bèn mang những người đó tới trước mặt.
Ban nãy đứng xa không nghe rõ đứa trẻ đó khóc lóc những gì, lúc này tới gần hơn một chút thì mới nghe được, nhưng Dương Lăng nhận ra không phải là tiếng địa phương ở đây, mà là tiếng Oa, ông ta không khỏi ngạc nhiên, cất tiếng hỏi: - Các ngươi là ai, sao loại đánh bọn chúng?
Những người cường đinh đó nhìn thấy ngồi trên lưng ngựa là một tướng quân, xung quanh còn có rất nhiều binh lính, thì sợ đến nỗi biến sắc. Một người trong số đó rụt rè nói: - Tướng quân đại nhân, người phụ nữ này... Người phụ nữ giả thành kẻ câm đến xin ăn, chúng tôi thấy đáng thương bèn cho cô ta chút thức ăn.
Sau đó nghe thấy cô ta nói chuyện với đứa trẻ, mẹ nó chứ... Ồ... ra là người Oa. Lũ ác ôn này làm hại biết bao nhiêu bách tính nên chúng tôi...
Nói đoạn sắc mặt gã đỏ phừng phừng, Dương Lăng nhìn người phụ nữ đó và đứa trẻ, sắc mặt tái nhợt, gầy gồ yếu ớt, dáng vẻ thanh tú, chỉ là gương mặt bám đầy bùn đất, lại bị đánh một trận nên bị sưng nhiều chỗ, đứng bên đó nhìn ông ta bằng đôi mắt sợ hãi.
Trong quân đội của Dương Lăng có quan viên thông ngôn, ông ta gọi một người tới nói chuyện với người phụ nữ đó. Tuy người đó có chút sợ hãi nhưng nghe thấy có người nói được tiếng của mẹ đẻ của mình thì cũng mạnh dạn hơn một chút, vậy nên bèn cẩn thận kể lại tình hình của mình.
Người phụ nữ này là gia quyến của một đạo quân Nãi Mỹ Chính Trí. Lần này vì giặc Oa không thể ở Đonh Doanh nữa nên mới đem theo gia quyến đi cùng. Trên hải đảo số lượng gia quyến còn đông gấp đôi số lượng quân Oa. Sau khi đạo quân của Nãi Mỹ Chính Trí bị tiêu diệt thì những người chân yếu tay mềm như bọn họ mới định đi tới nhờ vả những đạo quân Oa khác. Nhưng hiện chiến sự bất lợi, không đủ quân lương cho nên trừ phi những người nào có thể lên trận được thì mới giữ lại còn không thì đuổi đi hết. Giặc Oa trước giờ háo sắc vậy mà ngay đến cả những người phụ nữ có nhan sắc cũng bị đuổi đi thì có thể thấy rằng quân lương của bọn chúng đang thiếu thốn đến mức nào.
Từ những gì mà người phụ nữ này kể lại thì Dương Lăng mới biết rằng những gia quyến của đám cướp biển không thể sử dụng những chiếc bè và thuyền đơn sơ để quay trở lại Đông Doanh, vì không muốn đến nỗi bị chết đói nên chỉ đành thuận theo dòng chảy về hướng đại lục. Có một số người đã bị chết chìm dưới lòng đại dương, những người may mắn thoát chết thì bởi vì tướng mại không giống như người Hán, cộng thêm những nạn dân ven biển lại quá nhiều nên bèn trà trộn vào trong đám đông, giả câm giả điếc che giấu đi thân phận thật sự của mình. Tuy rằng nếu như bị phát hiện thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị người khác đánh cho thê thảm, nhưng chí ít thì cũng thành công vài đôi lần kiếm được chút cơm ăn.
Nay số lượng quân giặc Oa bị càn quét giống như đám Nãi Mỹ Chính Trí, Đông Hoa Lộc Chi Giới càng ngày càng nhiều thêm, chính vì thế nên số lượng gia quyến của đám cướp biển bị buộc phải lên bờ ăn xin cũng ngày càng nhiều hơn. Những thành huyện ven biển hầu hết đều có những gia quyến của giặc Oa lưu lạc kiếm ăn.
Đại Xưởng Vệ của Dương Lăng hiển nhiên là không hề để ý đến đám người đó. Nếu như không phải Dương Lăng vô tình nhìn thấy cảnh tượng ban nãy thì ông ta cũng chẳng thể nào biết được sự tình như vậy. Dương Lăng ngắm nhìn người phụ nữ yếu ớt và đứa con của nàng ta, chợt nghĩ tới những thuộc hạ đã chết trên chiến trường của mình, nghĩ tới dọc đường đi được nghe kể về những tội ác diệt loại chủng tộc mà giặc Oa đã gây ra, không miêu tả được đó là lòng thù hận hay là những cảm xúc khác.
Ông ta liếc mắt nhìn người phụ nữ với cánh tay thâm tím từng chỗ đang nắm lấy tay đứa bé con, rồi thở dài một cái nói: - Giặc Oa hung hãn, tộc ác tày trời, đương nhiên là không thể thoát khỏi tội chết. Nhưng nghe nàng ta thuật lại tình hình thì xem chừng phải có đên vài vạn người Oa đang lưu lạc trên những vùng đất ven biển này.
Dù gì thì người Hán chúng ta cũng không phải là Thát Tử, không phải là giặc Oa, không thể có những thủ đoạn diệt bỏ chủng tộc tàn khốc. Nhưng cũng không thể để cho những người chân yếu tay mềm như thế này tự do lưu lạc ở nơi đây được, lỡ không may bách tính của chúng ta sát hại người nào thì sẽ khiến cho danh tiếng của dân tộc chúng ta trở nên không tốt, trở thành dân tộc dã man.
Tiếng vó ngựa "cộc cộc" gõ nhẹ xuống đất, Dương Lăng trầm tư suy nghĩ một hồi lâu rồi lại nhìn hai mẹ con bọn họ. Dường như hai người đó cũng biết rằng Dương Lăng có quyền quyết định sinh tử của họ nên khi ánh nhìn của ông ta hướng về phía mình, người phụ nữ đó bèn đột nhiên kép coi trai quỳ gối xuống, dập đầu lạy.
Người phụ nữ đó không nói được tiếng Hán, nhưng ánh mắt nàng ta chan chứa sự khẩn cầu đáng thương cũng đủ khiến cho người nhìn hiểu được ý mà mình muốn biểu đạt. Dương Lăng lắc đầu nói:
- Thư ký quan, lấy danh nghĩa của Tổng Đốc Phủ ra lệnh cho Bộ Chính Sử Ti lục tỉnh rằng nhanh chóng thông báo cho Huyện phủ các châu cùng với Bảo Giáp Địa Chính các thôn bắt đầu từ ngày hôm nay nếu như phát hiện ra gia quyến của giặc Oa thì đều phải ngay lập tức áp giải đến phủ quan.
Quan phủ cần phải cho bọn họ đăng ký để trực tiếp quản lý, không được cho tự do lưu lạc. Những người này.... cho đăng ký Nọa Tịch, suốt kiếp không được học chữ. Phụ nữ, trẻ em được bán cho gia đình phú hộ làm kẻ hầu, tiền bán được xung vào quân khố; nam tử trưởng thành thì đều phái đi Tây Bắc chăn ngựa nuôi cừu.