Nguyễn đại nhân nói: - Bính Văn à, chúng ta bại trận ở Phúc Kiến, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ e Tổng đốc đại nhân sẽ trách cứ ta không có năng lực cầm quân. Nhưng ngươi cũng biết đó, Thủy sư của chúng ta quá hèn kém, không thể kỳ vọng vào bọn chúng.
Nay lại có một bọn giặc Oa hoành hành cướp bóc vùng Kim Hoa, quân số khá đông, tầm ba nghìn người. Bọn chúng mặc quần áo quan binh cướp bóc được ở trong kho của Kim Hoa Phủ, đường đường dương oai tiến xuống phía Nam.
Vì trong đám quân của bọn chúng có người nói được tiếng hán và quân chế giả Oa nên khó mà có thể phân biệt được ra, thật không ngờ lại có thể qua mặt được những châu huyện ven biển và quan binh của Vệ Sở. Bọn chúng đi vào Tiên Hà cổ đạo là vì không có thông quan văn điệp nên phải tìm cách vượt ải, bọn chúng giết chết quan binh phòng thủ ải, có một tên binh sĩ của phe ta vờ chết nên mới lừa được bọn chúng, rồi nhanh chóng chạy đến đây đưa tin cho ta được biết.
Bính Văn à, đây là một cơ hội rất tốt, giặc Oa không biết được hành tung của chúng ta, nếu như nhân cơ hội này mà đánh đuổi được bọn chúng thì chúng ta cũng có thể ăn nói được với Tổng đốc đại nhân, bổn quan suy đi tính lại thì thấy chỉ có cử ngươi đi là thích hợp và an tâm nhất. Sau khi đánh trận thành công, bổn quan sẽ tiến cử ngươi làm Tham tướng Tuyền Châu kiêm chức Tướng quân du kích, ngươi thấy có được không?
Nguyễn đại nhân vừa dứt lời, Uông Tri phủ chắp tay tươi cười nói: - Cung hỉ Hà tướng quân, Nguyễn đại nhân đổ dồn tâm huyết vào trận chiến này, đặc biệt cử tám đài "Phích lịch lôi hỏa pháo" trợ giúp cho ngài công chiến. Ha ha ha ha, tướng quân vì Phúc Kỉnh mà lập công đầu, tiền đồ đâu chỉ là một Tham Tướng? Cùng với Nguyễn đại nhân, trước sau gì thì ngài cũng sẽ cùng chủ nhân là Đại sứ một cùng biên cương.
Đúng rồi, tiểu muội của ta luôn ngưỡng mộ uy danh của Hà Tướng quân, thường nói Phúc Châu thành có bốn vạn quan binh, nhưng chỉ có duy nhất Hà Du kích ngài mới là một đại tướng quân đầu đội trời chân đạp đất! Nghe nói Hà Tướng quân đến nay vẫn còn độc thân, chưa có người bầu bạn, đợi ngài khải hoàn trở về, bổn quan sẽ mời Nguyễn đại nhân làm mai để cho hai nhà chúng ta được kết lương duyên làm người một nhà, mong là tướng quân đừng có chê bỏ.
Tiểu thư Y Nhân của Uông gia? Hà Bính Văn nghĩ tới nàng ta thì đột nhiên toàn thân lạnh toát, trên người đột nhiên mát mẻ hơn nhiều.
Uông Y Nhân là em gái của Uông Tri phủ, năm nay hai mươi mốt tuổi, nghe nói dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. Nàng ta đã từng kết hôn nhưng tiếc thay người chồng yểu mệnh qua đời sớm, nay vẫn đang ở nhà mẹ đẻ. Theo lý mà nói thì với tuổi tác của Hà Bính Văn và địa vị của Uông Tri phủ, có thể kết lương duyên với một tiểu thư quý tộc xinh đẹp như vậy thì cũng coi như môn đăng hậu đối.
Vấn đề ở chỗ là phong trào Nam giới đồng tính ở cùng Mân địa này đang cực thịnh, hệ quả là những hội "Thủ Mạt Giao" của đám phụ nữ cũng ngày càng nhiều hơn. Nghe nói vị Y Nhân cô nương này có qua lại thân thiết với đám tiểu thư, phu nhân gia đình quyền quý, bọn họ cũng kết "Thủ Mạt Giao", theo tuổi tác mà xếp thứ tự thì Y Nhân tiểu thư xếp thứ chín nên được gọi là Cửu muội.
Hà Bính Văn từ phương Bắc đến, lối sống phương Bắc tương đối đơn giản chất phác, gã không thể chấp nhận được một người phụ nữ đồng tính làm phu nhân của mình. Vì tác phong của bị Y Nhân cô nương này nên Hà Bính Văn chỉ đành đa tạ từ chối khéo Uông Tri phủ.
Chỉ là... Hà Bính Văn nghĩ tới ánh nhìn khó chịu của Uông Tri phủ khi gã từ chối thẳng thừng mà cảm thấy trong lòng có phần nghi hoặc. Lý do từ chối gã cũng đã nói hết sức khéo léo để tránh mất lòng rồi, vậy tại sao sắc mặt của y vẫn khó coi đến như vậy? Dường như Nguyễn đại nhân cũng có vẻ không được hài lòng...
- Không nghĩ nhiều được đến như vậy, chỉ cần đánh thắng trận này! Chỉ cần đánh thắng trận này thôi. Thay Nguyễn đại nhân lập đại công, tin rằng ngài ấy cũng sẽ không làm khó ta. Hà Bính Văn nghĩ tớ đó, thổi bay chiếc lá bám trên tay mình, từ từ đứng dậy, nhìn xa về phía thung lũng.
Từ phía đằng xa, một đội quân đang từ đi ra từ sâu trong thung lũng, tuy đường không được rộng nhưng lại hết sức bằng phẳng. Trên mặt đường bằng phẳng đó có rất nhiều cỏ hoang mọc tràn. Đoàn hành quân đi qua đến khi ngoái lại thì không còn thấy bất cứ một thứ gì.
Hà Bính Văn cảm thấy tỉnh táo hơn trước rất nhiều, hạ giọng nói: - Lấy lại tinh thần nhé, giặc Oa đến rồi!
Quan binh bốn phía ngay lập tức chỉnh đốn lại tinh thần, đám Thủy sư ngồi hóng mát ở dưới gốc cây trên bãi cỏ cũng nhanh chóng mặc lại áo giáp, vội vàng cầm đao chạy tới, núp dưới đám cây đang đung đưa trong gió nhẹ mà nhìn xa về phía thung lũng.
Đoàn ngựa, đoàn quân đang tiến về phía trước, tiếng bánh xe kẽo kẹt, tiếng ngựa kêu rít gào. Chỉ là vì hai bên thung lũng cây cỏ mọc lên um tùm, đại quân không thể để lộ ra tung tích của mình nên cờ đều đã cuộn gọn lại.
Hà Bính Văn cười nhạt nói: - Đám giặc Oa này quả nhiên là biết làm bộ làm dạng. Bề ngoài ngụy trang giống hệt quân Hán, quan binh mở đường đao thương lóe sáng, hành quân nghiêm chỉnh. Nếu như không được biết trước sự tình thì quả thật là cho dù có đối mặt cũng chỉ e là ngay đến cả bản thân mình cũng bị bọn chúng qua mặt.
Thủy sư thiên hộ, Nghiêm Hổ Đệ sốt ruột nói: - Nhanh, đốt pháo, lôi thạch, lôi thạch, cung tên vào vị trí chuẩn bị!
Soạt soạt soạt, âm thanh đó vang lên một trận, tiếng giương cung tên khiến cho ta phải cảm thấy rùng mình, từng mũi tên nhọn hoắt như răng sói được lên dây. Những mũi tên rắn rỏi như vậy thì cho dù đối phương có mặc áo giáp bảo vệ thì vẫn có thể xuyên thủng qua được. Tựa như lưỡi dao cắt cỏ ngay tức thì hạ gục cả người lẫn ngựa ngã xuống dưới đất.
- Tất cả dừng lại cho ta! Hà Bính Văn hạ thấp nghiêm nghị nói: - Khốn kiếp, bọn chúng vẫn còn đang ở phía xa, lúc này mà đốt pháo phóng tên thì đoàn quân phía sau của giặc Oa sẽ lẩn trốn được vào rừng, có muốn bắt cũng khó mà bắt được. Đợi giặc Oa ra khỏi cửa thung lũng, nghe theo hiệu lệnh của ta hành động. Kẻ nào trái lệnh, chém đầu!
Kỷ luật của quân đội Hà Bính Văn rất nghiêm khắc, quan binh nghe lệnh thì ngay lập tức buông cung xuống, lần lượt cúi xuống đợi lệnh. Nghiêm Hổ Đệ đỏ bừng mắt tức giận nói: - Hà đại nhân, Nguyễn đại nhân trao cho ngài trọng trách lớn lao, sao ngài lại có thể nhìn thấy giặc mà lui đầu sợ hãi như vậy? Nếu như đợi cho bọn chúng ra khỏi thung lũng rồi mới đột kích thì có kẻ xông lên thì tính sao?
Hà Bính Văn đảo mắt một cái thầm nghĩ: - Một lũ chỉ huy ngu ngốc, năm xưa tại Kê Minh Dịch, Lưu Công công và Diệp Ngự sử cũng nói những lời này, nhưng thân là chủ tướng nếu có chuyện gì xảy ra thì ta đây mới là người gặp họa. Lũ ngu dốt các ngươi, ta chẳng buồn đếm xỉa đến nữa, đợi tới khi đánh thắng trận có được chiến công thì lũ chúng bay mới không tính toán gì nữa.
Nghĩ đoạn Hà Bính Văn sầm mặt hắng giọng một tiếng, lạnh lùng quay mặt đi, thấp giọng nói: - Không cho phép ai được phát ra tiếng động, yên lặng chờ đợi giặc Oa tiếp cận. Đại pháo không được vội vàng đốt cháy, trước tiến đốt bát pháo, ta cần phải khiến cho bọn chúng rối như tơ vò.