Mấy người đám Nghiêm Hổ Đệ đều là đồng bọn của Chu Hồng, tiếng là quan nhưng kỳ thực là giặc, những chuyện mà bọn chúng đã làm mất hết cả nhân tính lương tâm. Nếu để cho Khâm sai đại nhân đến Phúc Châu thì tộc ác của chúng khó mà che giấu được, tới lúc đó bị chém đầu hết lượt. Chính vì thế khi nhìn thấy Kinh Ly ra tay, thì lũ người còn lại đồng loạt rút đao lao đến.
Nhát đao của Kinh Ly không lấy được mạng của Hà Bính Văn, bèn lại rút đao đâm chém thêm nhát nữa. Hà Bính Văn đã vội vã lùi về phía sau, gã là lão tương trên sa trường, bao năm vào sinh ra tử, đẫm máu chiến đấu, sát phạt nhanh gọn, ranh giới sinh tử nào đâu có nhiều điều suy tính đến như vậy. Ngay lập tức Hà Bính Văn thét lớn: - Chiến trận hiểm nguy, mưu sát chủ tướng, tất cả bắn tên cho ta!
Đám cung thủ đã quen nghe lệnh của Hà Bính Văn, quân lệnh trước giờ chưa từng dám vi phạm. Lúc này bọn họ biết rõ rằng đám người kia là cao quan của triều đình, không phải là đối tượng mà bọn họ có thể đối phó được, nhưng lệnh của Hà Bính Văn đã đưa ra, bọn họ đều tự động phản xạ quay hông, lấy trọng tâm, thả dây, tất cả chỉ diễn ra trong một giây đồng hồ. Trong lòng còn đang đắn đó không nên động thủ thì tay đã tự động bắn tên đi.
Dây cung tên khẽ rung lên một cái, những mũi tên nhọn như nanh sói có thể xuyên thủng tất cả các vật thể trong vòng hơn hai mươi dặm, phát ra những âm thanh sắc lạnh, "vù vù..." Dây cung rung kêu lên, cảnh tượng lúc này tựa như mưa lớn rơi mạnh đánh tàn lá lớn. Phập phập phâp, những âm thanh mũi tên găm lên da thịt con người, Kinh Ly bị trúng bốn tên vào ngực, tên xuyên người, mũi tên nhọn lộ ra sau lưng, sức mạnh đến độ khiến cho gã bay tung người rồi ngã sầm xuống đất.
Đám người bọn Nghiêm Hổ Đệ cầm theo đao đến, giương nanh trỏ vuốt lao tới chỗ Hà Bính Văn đều đã bị bắn trúng vô số trên. Nghiêm Hổ Đệ trừng đôi mắt nhìn Hà Bính Văn một cách kinh ngạc tột độ, một hồi lâu rồi mới nằm im bất động.
Tới lúc này thì trong lòng Hà Bính Văn đã chắc đến chín phần rằng trong chuyện này nhất định có điều gì đó không bình thường. Gã ôm lấy bờ vai đang chảy máu, ngoảnh đầu nhìn xuống dưới núi, đoàn quân ở giữa đang tiến gần đến, đó quả đúng là đoàn tùy tùng của Khâm sai đại thần. Một cơn gió nhẹ thổi qua, ngọn cờ màu xanh lục bên cạnh Thiên Tử Huyền Hoàng Đoàn Long Kỳ được thổi tung, bên trên in đậm một chữ "Dương".
Trong lòng Hà Bính Văn khẽ kinh ngạc: - Trời ơi, lẽ nào đoàn quân dưới kia lại là... lại là đội quan cùa Dương đại nhân?
Dù sao thì Hà Bính Văn cũng là lão tướng trên sa trường nên gặp sự không cuống. Gã trầm giọng nói: - Pháo lớn, Cung nỏ, Lôi thạch đều chuẩn bị sẵn sàng, nghe theo lệnh của ta để tiến hành. Ôn Bách Hộ, phóng tiễn lệnh xuống dưới núi lệnh cho đội quân ở phía dưới chân núi ngừng di chuyển, đứng đợi nguyên vị trí!
Khâm sai đại thần, Tổng đốc diệt Oa sáu tỉnh, Uy Võ Hầu, Trụ quốc Long Hổ Thượng tướng quân Dương Lăng đã đến Phúc Châu này được ba ngày. Đến Phúc Châu, Dương Lăng ở tại Nha môn Bộ Chính Sử, tiếp quả toàn bộ quân vụ, chính vụ của Phúc Kiến. Nhưng ba ngày gần đây lại không tiếp kiến bất cứ một quan viên quân đội hoặc quan chính vụ của Phúc Kiến. Điều này khiến cho đám quan lại đó cảm thấy vô cùng lo sợ, bản thân bọn chúng không dám ra khỏi nhà, chỉ sai khiến đám gia đinh ra phố nghe ngóng tình hình từ mọi nơi, mọi ngóc ngách.
- Bộ chính sử Nguyễn Đại Văn, Thủy sư Đề đốc Chu Hồng, Tuần án Ngự sử Địch Thanh Sơn, Tri phủ Phúc Châu Uông Phi Lăng tư thông với giặc Oa, mưu sát Khâm sai đại thần, nhất loạt tống giam vào đại ngục.
- Gia phủ của bốn tên quan nêu ở trên đều bị quan binh bao vây, nghe nói tất cả mọi người trong đó đều nội bất xuất ngoại bất nhập.
- Nghe nói hai ngày hôm nay Du kích Tướng quân, Hà Bính Văn, đang bận rộn lắm. Cả ngay ra vào Khâm sai hành dinh.
- Có thật không vậy? Nghe thấy tin tức này thì những người chỉ quen biết sơ qua với Hà Bính Văn thôi cũng đều chuẩn bị quà lớn, chen chúc nhau đến Hà phủ để thăm thám tình hình. Nhất thời khiến cho Hà phủ trở nên nhộn nhịp vô cùng. Hà Du kích tướng quân thấy vậy thì đành quyết định ở luôn trong Nha môn của Bộ chính sử. Vậy nên mọi việc ở phủ lại phải do trưởng lão trong nhà gánh vác, khiến cho lão nhân phải bận rộn một phen.
Cách ngày sau thì lại hay tin các quan viên chủ chốt đứng đầu phụ trách Quân chính, Dân chính, Dân tráng, Ngân tiền, Lương thực, Quân giới đều lần lượt được gọi đến Khâm sai hành dinh. Các quan liêu trực thuộc từng bộ phận đều vội vàng từ sớm đã chạy tới nhà của những người nói trên chờ đợi tin tức. Những đám quan lớn đó dường như đều ăn phải thuốc câm hay sao vậy. Từ lúc trở về từ Khân sai hành dinh thì ngay lập tức biến thành kẻ câm, bất luận trước kia có qua lại thân mật thế nào thì giờ đừng hòng hỏi được một câu nào.
Bọn họ chỉ nghe kể rằng, Tổng đốc đại nhận vừa mới vào thành thì đã lệnh cho người thông báo gấp, tất cả Thất Vệ binh mã tổng cộng là hơn bốn vạn người, vì trốn chiến tranh mà lui về Cổ Điền, Thuận Xương, Tam Minh, phải ngày đêm đi đường mà về Phúc Châu, đến sáng ngày thứ ba mà vẫn còn chưa đến thì sẽ xin Thiên Tử hạ lệnh chém đầu.
Từ nguồn tin đó bọn chúng mới tự đoán rằng đến ngày thứ tư thì Tổng đốc đại nhân chắc hẳn sẽ có hành động gì đó cụ thể. Vậy nên trong ngày thứ ba thì tất cả các quan lại đều tự động chuẩn bị học thuộc lòng tất cả các tài liệu có liên quan đến bộ phận mình quản lý: Quân chính, Dân chính, Thuế chính v.v..., đợi chờ Tổng đốc đại nhân hỏi tới.
Quả nhiên, tối ngày hôm đó tất cả quan viên nhận được lệnh, sáng sớm ngày hôm sau tất cả các quan viên lục phẩm trở lên của các bộ Quân, Dân, Pháp, Thuế v.v... các bộ khác nữa có mặt tại Nha môn Bộ chính sử.
Sáng sớm ngày thứ tư, Dương Lăng thức giấc từ sớm, vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi tới Nha môn. Từ nửa đêm canh ba đã có biết bao nhiêu văn võ bá quan đến chờ được yết kiến, dường như bọn chúng đã đứng chật cả cổng vào của Nha môn.
Đại đường tuyệt nhiên yên lặng, Dương Lăng ngồi phía trước bức vách họa Hồng Nhật Xuất Hải, Tiên Hạc Phi Tường, mãng bào phối ngọc bội, sắc mặt trầm lặng.
Dương Lăng dọc đường Nam tiến, trên đường đi càng ngẫm càng nhận thấy có gì đó không ổn. Kể từ khi đảm nhận chức trách Diệt Oa ở sáu tỉnh, ông ta chưa chỉ ngồi ở Tô Châu, chưa từng xuống những tỉnh khác đích thân chỉ huy. Nay quan viên Phúc Kiến phạm phải tội ác tày trời như vậy, chính là lúc mà bọn chúng đang có tật giật mình, liệu sau khi nghe được tin tức này thì có chó cùng đường cắn càn hay không, lại có vội vàng muốn xóa bỏ đi tất cả chứng cớ phạm tôi hay không?
Hơn nữa tin tức của Cẩm Y Vệ không đủ tính thuyết phục, nếu như không có những vật chứng khác thì đâu có thể dễ dàng định tội, một đại quan Quân chính đâu có phải muốn giết là giết được đâu? Cũng chính vì lo ngại đó nên Dương Lăng cùng với đám quan tướng Tiêu Hoành Giang và La Nhan cùng nghiên cứu và quyết định phái Hàn Vũ, Lưu Đại Bổng Chùy đóng giả là giặc Oa, đi lừa bọn chúng một phen.