Ngược Về Thời Minh

Chương 280.1

: Đêm nay kéo lưới

Hồng Biên Châu Hà Tây, đây là một vùng đất cát mênh mông, vì thổ nhưỡng không phù hợp để trồng hoa màu, hơn nữa mỗi lần gặp mưa, nước sông sẽ ngập lên mặt đất, cho nên mới đồng không mông quạnh, vừa hay dùng để an bài cho bộ hạ của Tuyết Miêu.

Hồng Biên Châu không phải là cả một mảnh đất hoàn chỉnh, mà là do mấy bãi đất, lớn có nhỏ có, hợp lại mà thành, ở giữa bị ngăn cách bởi dòng nước róc rách. Quân của Tuyết Miêu chiếm cứ một chỗ lớn nhất hoàn chỉnh nhất, mặt khác đảo chủ các đảo thuộc về Tuyết Miêu thì chia ra suất lĩnh nhân mã của mình xây dựng doanh trại tạm thời.

Lưu Tri phủ đã sớm thông tri cho địa phương để xây dựng rất nhiều lều bạt ở đây, cho dù là không đủ, thì đám hải tặc cũng có thể tự mình đi đến khu rừng bãi sông ở đằng xa để chặt cây, dựng tạm chỗ ở.

Hơn trăm con heo, sơn dương và bốn xe lớn chở mỹ tửu đã được đưa đến. Thủ lĩnh các hải đảo chiếu theo nhân khẩu của mình nhiều hay ít mà phân chia, ai về chỗ nấy, giết heo mổ dê bên dòng sông, đốt một đống lửa, trên kê nồi to, chuẩn bị đánh chén một bữa no nê.

Nhị đương gia của Tuyết Miêu là người Lưu Cầu, tên là Nhị Đản. Y có thân hình cường tráng, thường thích để trần thân trên có làn da ngăm đen, trên cổ đeo một cái vòng cổ lớn xâu bằng răng cá mập, vẻ mặt vô cùng hung hăng. Người này thiện dùng một cây xoa, trong vòng trăm bước, sức cũng như người, từ trước đến nay vẫn chưa từng thất thủ, là chiến tướng đệ nhất dưới tay Tuyết Miêu.

Y dẫn mấy tên thân tín vội vã tuần tra các bộ hải tặc trú đóng trên bờ cát, ánh mắt nhìn bốn phía, nói:

- Người của quan phủ đã rời khỏi chưa?

Một tên bộ hạ cung kính nói:

- Rồi thưa Nhị đương gia. Những tên quan phủ đó khinh thường chúng ta, con mẹ nó hư tình giả ý hoan nghênh một phen, vứt lại mấy thứ thì đã đi rồi.

Nhị Đản cười ha ha, nói:

- Đi rồi thì càng hay, ở lại khiến ông nội ta đây không yên tâm. Hiện tại Miêu gia và mấy vị đại thủ lĩnh đang ăn tiệc ở trong thành, đều giữ vững tinh thần. Thứ quan phủ đưa đến là heo sống dê sống, không cần quan tâm, số rượu đó, không cho các huynh đệ đụng tới, hiện tại cẩn thận một chút vẫn hay hơn.

Một tên đầu mục nhịn không nổi, nói:

- Nhị đương gia, không đến mức ấy chứ. Miêu gia đang tiếp thánh chỉ, là thánh chỉ của Hoàng Thượng đó. Đó là gì? Là những lời vàng ngọc. Hoàng Thượng, trên cả trời đất này, phóng tầm mắt ra tứ hải, thì chỉ có một Hoàng Thượng, nói ra một lời có thể không tính toán hay sao?

- Thối lắm! Bảo ngươi cẩn thận một chút thì ngươi cẩn thận một chút, đâu cần phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy. Cẩn thận thì lái thuyền được vạn năm. Thánh chỉ đã hạ, Miêu gia khoác lên tấm áo có hình con báo rồi, đã xem như là quan lớn của triều đình, nhưng dù sao chúng ta vừa mới đến đây một ngày, không yên ổn đâu. Dương Chém Đầu trông như con cừu, nhưng thủ đoạn lại ngoan độc. Đợi chúng ta lĩnh quân phục, quân hưởng, phân phối nơi đóng quân, đó mới xem như quân đội triều đình chính thức.

- Vâng vâng vâng.

Tên nọ vâng dạ lui ra, một tên hải tặc khác vẻ mặt cợt nhả nói:

- Nhị đương gia, ngài nói Miêu gia của chúng ta khoác lên bộ quan bào võ tướng của triều đình, trước ngực thêu một con báo, nhìn thôi là thấy uy phong. Ầy, nếu như thăng nữa, thì là áo bào gì, có phải là thêu rồng hay không?

Mã Không Văn trừng mắt nhìn gã, quát:

- Câm mồm, bây giờ là người của triều đình rồi, nói chuyện cẩn thận một chút. Câu nói này có thể lấy đầu ngươi đấy! Cái gì mà long bào đó là để Hoàng Thượng mặc. Miêu gia giờ là võ quan tam phẩm, thăng thêm một cấp sẽ mặc bổ phục sư tử. Nếu có thể làm võ quan nhất phẩm, ha ha, vậy thì sẽ mặc áo kỳ lân, nào có đạo lý mặt long bào cơ chứ?

Gã nọ trợn mắt há hốc mồm một hồi lâu, cảm thấy kỳ lạ, nói:

- Không đúng rồi, hôm nay ta nhìn thấy Dương Chém Đầu mặc chính là long bào đó.

Mã Không Văn tức giận nói:

- Đó gọi là mãng bào, bên trên có theo tứ trảo kim long, so với ngũ trảo kim long của Hoàng Thượng ít hơn một trảo. Đó cũng không phải là trang phục phẩm quan chính thức của triều đình, chỉ có đại thần được Hoàng Thượng tin tưởng nhất, mới có thể được nhận vinh hạnh đặc biệt này. Miêu gia chúng ta bây giờ tay nắm trọng binh, là quan lớn trấn thủ một phương, cố gắng nhẫn nhịn mười năm hai mươi năm nữa, có lẽ đợi đến lúc cáo lão hồi hương có thể thêu được con sư tử lên ngực, mãng bào không thể trông mong được đâu.

Nhị Đản nghe xong cười âm hiểm. Trước khi nhận sự chiêu an của triều đình, Tuyết Miêu đã thảo luận riêng với y. Một khi đã trở thành thủy sư của triều đình, có chiến hạm và hỏa pháo kiểu mới, thì lệnh cho y mang theo Tiện Miêu Nhi đi ra hải ngoại mở mang một mảnh giang sơn. Đến lúc đó tiến có thể công lui có thể thủ. Cáo lão hồi hương? Giang sơn do mình cực khổ lắm mới đánh được dựa vào cái gì mà không không đưa cho triều đình? Đến lúc đó, mãng bào ư? Hừ, làm cái long bào mặc thử thì có gì mà khó?

Tuy nhiên chuyện này thật sự quá mức quan trọng, trừ y và Tuyết Miêu ra không có người thứ ba biết. Đây cũng là nguyên nhân Tuyết Miêu dẫn theo ba đứa con trai và bảy đại thủ lĩnh đi gặp Dương Lăng, duy chỉ để lại y ở bên ngoài. Tuyết Miêu căn bản không muốn để người trung thành và tận tâm, quyền lực chỉ đứng sau y cũng đem đi làm quan trong triều. Có thế mới tiện cho việc hành sự của y trong tương lai.

Nhị Đản chắp tay sau lưng đi đến bên cạnh dòng sông, chỉ thấy mấy tên hải tặc cả người ướt sũng, đang vây lấy một con heo ở trên sông. Hóa ra là có một con heo chạy thoát ra. Mấy tên hải tặc này giết người quen tay, nhưng chưa bao giờ giết heo, chỉ thấy trên lưng con heo cắm một cây đao, máu me đầm đìa, rên hừ hừ giữa dòng nước.

Mấy gã này vất vả lắm mới mang được con heo lên bờ, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo vải đi nhanh sang, nhặt một cây đao nhọn dài thước rưỡi từ dưới đất, vung tay một cái, một đao đâm vào ngực con heo, sau đó đám người lùi về sau để tránh máu heo bắn tung tóe lên người.

Con heo kia trúng một đao chí mạng, rên hừ hừ chạy được mấy bước, đầu đập xuống đất co giật. Đám hải tặc thấy ngươi nọ thân thủ gọn gàng, không kìm lòng nổi liền hô lên. Nhị Đản nheo mắt nhìn, đánh giá người nọ một lần từ trên xuống dưới, nhìn thấy mặt mũi lạ hoắc, liền đi đến hỏi với vẻ hoài nghi:

- Ngươi là ai?

Người nọ liền xoay đầu lại, là một tên tiểu hậu sinh mắt thanh mày tú. Y đặt cây đao trên một chiếc xe lương bên cạnh, ngại ngùng cưới nói:

- Tôi là người do chính lão gia phái tới đưa lương thực và gia súc, thấy mấy vị đại gia không biết giết heo, liền ra tay giúp đỡ.

Y cười hắc hắc hai tiếng, nói:

- Nhà tôi làm nghề giết heo, các thúc bá đại thẩm trong thôn ai nấy nhà muốn giết heo, đều tìm cha tôi hỗ trợ.

- Tiểu Siêu, vẫn chưa dỡ hết xe đó, về nhà trễ xem lão gia có mắng ngươi không!

Một cô gái áo xanh có cái eo nhỏ nhắn đứng vừa lau mồ hôi, vừa gọi y qua. Nhìn nàng mày liễu mắt hạnh, khóe miệng vểnh lên, là một nụ cười ngọt ngào. Đám hải tặc không khỏi sáng hai con mắt, có người đã la ó:

- Tiểu tử, đây là vợ ngươi phải không? Quản lý cho chặt vào.

Người khác lập tức nói:

- Nhìn cái eo nhỏ chân dài đó, chỗ cần chặt nhất định là đủ chặt.

Đám cướp nghe vậy cười ha hả một cách suồng sã.

Tiểu hậu sinh dường như nghe không hiểu những lời nói tục tĩu của bọn họ, ngây ngô cười nói:

- Ừm, đó là là vợ của tôi.

Nói đoạn y khẩn trương cất giọng nói:

- Sắp xong tới nơi rồi. Ta dỡ lương thực ngũ cốc xuống xe rồi ta quay về.

Mấy tên hải tặc nhìn thấy cô vợ trẻ xinh đẹp kia mà vui buồn lẫn lộn, đều cảm thấy ngứa ngáy. Nhưng bọn họ cũng biết xưa khác nay khác, bây giờ tuyệt đối không thể làm chuyện bắt người gian dâm được, liền cười hì hì đi lại gần.

Bọn họ vừa giúp tiểu hậu sinh dỡ hàng, vừa bỡn cợt cười đùa, chọc cho đôi má phúng phính của cô vợ trẻ kia đỏ như một trái táo chín. Vừa tháo dỡ lương thực xong, nàng xấu hổ, liền nhanh chóng kéo vạt áo trượng phu chạy đi.

Nhị Đản nhìn quanh bốn phía, thấy khắp nơi đều là bách tính có lừa ngựa đưa lương thực tới, phần lớn đều cao to da ngăm đen, thật thà chất phác, có người còn đi chân trần. Nhìn những người kia đi chân trần thoải mái trên đá sỏi, trên chân còn hiện rõ những vết chai dài sọc, quả thật không thể nào là quan binh đóng giả được, sự hoài nghi trong lòng Nhị Đản cũng giảm đi.

Y thấy mấy tên hải tặc bên cạnh vẫn đang bàn luận về ngực mông của người ta, nói đến mặt mày hớn hở, không khỏi nhíu mày quát to:

- Câm mồm hết. Đêm nay phải xốc dậy chút tinh thần.

Y nhìn thấy mấy vò rượu lâu năm ở dưới đất, liền nói:

- Tối không ai được uống rượu. Quan lão tứ, mang rượu xem thử.

Mấy tên hải tặc nghe xong liền đực mặt ra, nói:

- Nhị đương gia, đêm nay các huynh đệ đều muốn uống một hồi cho sảng khoái. Miêu gia và mọi người vẫn chẳng phải đang uống đến tối tăm mặt mày ở trong thành sao. Lão ngài khai ân, mấy vò rượu này, chia ra một người không đến một chén nửa chén, còn sợ say hay sao?

Nhị Đản do dự một hồi, quay đầu nói với Quan lão tứ:

- Trước tiên tìm mấy người mở vò ra uống hai chén. Nếu không có việc gì, mới cho mọi người uống. Nhưng mỗi người cũng không được uống nhiều.

Quan lão tứ vừa nghe liền mừng rỡ, liền vui vẻ trả lời một tiếng, chạy sang mở niêm phong ra, thì từ miệng vò rượu tỏa ra một mùi hương của rượu lâu năm, khiến cho đám hải tặc ở bên cạnh thèm nuốt nước bọt.
Bình Luận (0)
Comment