Ngược Về Thời Minh

Chương 281.4

Lưu Cẩn đột nhiên quỳ rạp xuống đất: - Như vậy là mối họa cả trăm năm một triều đại đã quét sạch, thật sự là đại hỷ sự của triều đình ta, hoàng thượng chính là đại công lao. Lão nô chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng. Theo lão nô, Hoàng thượng nên đến miếu lễ, thông báo tin vui trọng đại này đến các vị tiên đế trên trời có linh thiêng, thêm việc hạ chỉ xử lăng trì thủ lĩnh hải tặc để thể hiện uy danh của Đại Minh ta...

Chính Đức vui mừng cười không nhặt được mồm, luôn miệng nói: - Nói có lý, nói có lý. Tin vui lớn như vậy đúng là nên báo cáo với các vị tiên đế, ha hả, việc này giao cho ngươi đi làm, đến Hàn Lâm Viện chọn một văn tài tốt, viết một quyển tế văn, báo với Khâm Thiên Giám lựa chọn một ngày tốt, trẫm phải dâng hương cáo thiên!

Lưu Cẩn vui mừng dập đầu nói: - Lão nô tuân chỉ. Đúng lúc này một tiểu thái giám vội vàng đi vào, thi lễ với Chính Đức nói: - Hoàng thượng, Quốc vương Malacca Tô Đoan Mụ Mạt cầu kiến.

Chính Đức nhíu mi nói: - Lão già béo đó sao lại đến đây? Một ngày tới tám lần, không biết phiền!

Trường Vĩnh cùng cười nói: - Hoàng thượng, Tô Đoan Mụ Mạt đã đánh mất cả giang sơn, cũng khó trách ông ta sốt ruột. Dương đại nhân là người điềm tĩnh, cho đến lúc cơ bản bình định các tỉnh đông nam mới báo tin thắng trận cho Hoàng thượng. Nhưng tin tức quan quân sáu tỉnh đông nam đại thắng giặc Oa, trên biển thuyền kiến cố pháo lợi hại trước đó đã truyền về kinh rồi, quốc vương Malacca nghe xong, đương nhiên động tâm, ông ta muốn phục quốc còn phải nhờ vả Hoàng thượng người chứ.

Chính Đức thần sắc không mấy hứng thú, cười nói: - Ông ta là thuộc thần của trẫm, vì vài tên hải tặc tóc đỏ từ nơi xa xôi tìm đến làm cho sợ hãi, trẫm đương nhiên muốn làm chỗ dựa cho ông ta, chỉ có điều ông ta cũng quá nóng nảy, nói nhiều như vậy trẫm có thể không phiền sao? Ha hả, thôi, gọi ông ta vào đi.

Tiểu thái giám khom người đi ra ngoài truyền chỉ, chỉ chốc lát sau liền thấy một lão già béo trắng mặc trang phục di tộc, trên đầu vải bố còn cắm một hình con chim trĩ xinh đẹp lạch bạch chạy vào trong phòng.

Bóng áo choàng của ông vừa bước vào cửa, đầu vẫn còn cúi gằm xuống mặt đất, mí mắt còn chưa giương lên đã lập tức chạy tới góc bàn, uỳnh một tiếng tư thế vô cùng chuẩn xác quỳ rạp xuống trước thư án, hành đại lễ dập đầu năm lần nói: - Thần Tô Đoan Mụ Mạt tham kiến Thượng minh thiên quốc Chính Đức đại hoàng đế bệ hạ, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Chính Đức ngô ngô hai tiếng, khoát tay nói: - Đứng lên đi đứng lên đi, không cần mỗi lần đến đều dùng đại lễ như vậy, hôm nay tới tìm trẫm có chuyện gì? Tứ Di Quán sắp xếp nơi nghỉ ngơi với chuyện ăn uống của ngươi không thích hợp hả?

Tô Đoan Mụ Mạt vội vàng dập đầu nói: - Không không không, vô cùng hài lòng, tiểu thân vô cùng cảm tạ hoàng thượng hậu đãi. Tiểu thần nghe nói Đại Minh ở đông năm đại thắng, giặc Oa và tứ đại hải tặc nhiều năm chiếm cứ đông hải đã hoàn toàn dẹp yên, nên tiểu thân tới đây chúc mừng hoàng thượng.

- Ha hả Chính Đức cười nhìn Lưu Cẩn liếc mắt ra hiệu một cái, Lưu Cẩn bước lên phía trước đỡ quốc vương Malacca đứng dậy, cười hì hì nói: - Quốc vương điện hạ mời đứng lên, hoàng thượng cũng mới vừa nhận được tin, tin tức của người cũng thật nhanh nhẹn.

Tô Đoan Mụ Mạt cung kính đứng một bên, hơi hơi khom người nói: - Hoàng thượng, tiểu thần nghe nói tổng đốc Dương Lăng ở Giang Nam đôn đốc tác chiến, thiên quân Đại Minh uy dũng vô địch, bình định đám cường đạo sáu tỉnh đông nam, thế như chẻ tre, tiểu thần trong lòng vui mừng khôn xiết.

Tưởng nghĩ đám ngoại tộc tóc đỏ Tây Dương ỷ sức mạnh cưỡng chiếm Malacca, hiện giờ thiên quân Đại Minh uy dũng vô địch, chỉ cần hoàng thượng khai ân, phái một đội nhân mã, thu phục Malacca còn không phải dễ như trở bàn tay sao? Tiểu thần một lần nữa khẩn cầu ngô hoàng xuất binh, giúp đỡ tiểu thần phục quốc, hoàng thượng, tiểu thần cầu xin người!

Tô Đoan Mụ Mạt nói đến đây mà không khỏi lệ rơi đầy mặt, lại quỳ trên mặt đất dập đầu lia lịa

Chính Đức nhẹ nhàng vuốt ve bản tấu chương thật dày của Dương Lăng, trong tấu chương có nhắc tới chiến sự sáu tỉnh Giang Nam, chỉ có điều viết quá giản lược, không khoe khoang gì đến chiến công của chính hắn nhưng lại tỉ mỉ miêu tả tầm quan trọng của eo biển Malacca, nhiều lần đề cập tới ý nghĩa của nơi này đối với Đại Minh.

Chính Đức ý định ở trong lòng kỳ thực cũng không quá để ý đám hải tặc chiếm cứ Malacca, y để ý chính là chuyện Thục vương tạo phản. Từ ngày y đăng cơ tới nay, sửa chữa hoàng lăng, tu bổ trường thành, bắc đánh Thát tử, nam đánh giặc Oa, xây dựng lại thủy quân, ngân khố quốc gia đã gần như trống rỗng.

Mà thiên phủ chẳng những là một nơi giàu có, hơn nữa còn gần như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì. Thục vương có thanh danh tốt nhất trong đám phiên vương, tài lực cũng hưng thịnh nhất, nếu ông ta thực sự có ý mưu phản, đây mới chính là cái gai nhức nhối nhất trong lòng Chính Đức.

Cho nên y muốn sau khi giải quyết xong việc bình Oa, lập tức lệnh Dương Lăng đi Thục, điều tra chuyện Thục vương tạo phản. Mà nay theo tin tức từ Tứ Xuyên truyền về, Thục vương luôn luôn ở trong Thanh Dương cung dưỡng bệnh tu thân, hoàn toàn không có động tĩnh gì, mà sự việc ở Malacca lại là chuyện sớm muộn gì cũng đều phải giải quyết.

Hắn mở lại tấu chương, nhìn đoạn cuối một lần: " Hoàng thượng, phía Bắc lên Liêu Đông, không phải chỉ có một đường Sơn Hải Quan, thông về hướng Tây không phải chỉ có một cách đi Cáp Mật Vệ. Nhưng các nước chư hầu của Đại Minh dục vọng....,thương thuyền của Đại Minh nếu muốn đi thông tứ hải tất phải qua Malacca, cố thủ Malacca là chuyện không được phép thất bại.

Đám di nhân dã tâm hừng hực, mưu đồ muốn chiếm Malacca, nếu cứ để mặc di nhân cường bạo chiếm cứ Malacca thì dã tâm của bọn chúng tất sẽ bành trướng, các nước Nam Dương sẽ gặp nguy hiểm. Di nhân sau khi chiếm được các đảo Nam Dương còn nuôi mộng lớn thế nào?

Trên biển hiện giờ, phía đông chính là mênh mông ngàn dặm không thấy bờ, thuyền của Đại Minh ta không thể qua được, giao thông vạn nước tất phải chọn tuyến đường Nam Dương mà Malacca chính là điểm yết hầu. Nắm được nơi yết hầu, tăng thêm chút lực tất phải chịu khống chế. Nhanh chóng chiếm lấy Malacca, cũng có hiệu quả đối với việc cắt đứt dã tâm

- Ừ... khẩn cầu của khanh, trẫm cũng suy nghĩ rất nhiều, chẳng qua chiến sự đông nam khẩn cấp, nên chưa thể làm gì. Hiện giờ ái khanh muốn mượn binh của trẫm, cũng không phải không được. Nhưng, Tô khanh à, Tây di đến từ biển cũng có thể về biển, trẫm phái quân đội đến, di nhân nếu như sợ hãi chạy trốn, đại quân của trẫm vừa rút về đã lại phải quay trở lại thì phải làm sao? Quân của trẫm cũng không thể lúc nào cũng trở lại được, đi qua đi lại rất mệt mỏi nha.

- Việc này.... Tô Đoan Mụ Mạt đã hiểu ý của Chính Đức, nhưng ngẫm lại lời nói của Chính Đức cũng có lý, sau lưng quốc vương là ông ta chính là một đống các bộ lạc rời rạc cùng nhau nắm quyền chủ quốc, cũng không có quân đội hùng mạnh để phòng thủ, Đại Minh nếu như muốn chiếm thì đã sớm chiếm rồi, bây giờ nếu đóng quân lại cũng không phải muốn đoạt vương vị của ông ta đi.

Về phần chia sẻ lợi ích thương vận, trong lòng Tô Đoan Mụ Mạt hiểu rõ, đường biển của Đại Minh một khi thông thương, thương thuyền sẽ như những đàn cá đi qua eo biển Malaacca, ngày đêm không ngừng.

Vàng thau lẫn lộn, phong tục bất đồng, các quốc gia các bộ tộc buôn bán trên biển thì dân phong hung hãn, không có một đội quân và quân đội trên biển nào đủ sức mạnh để đàn áp quản lý tất sẽ loạn đến không thể chữa, bất kể đại thương nhân trên biển có thế lực nào nếu muốn làm loạn, quốc vương là ông ta cũng đành phải tiếp tục trốn chạy, hợp tác với Đại Minh là lựa chọn tốt nhất.

Cho nên Tô Đoan Mụ Mạt lập tức quỳ xuống đất nhận lời nói:

- Nạn trộm cướp nam hải luôn luôn khó quét sạch, tiểu thần mong hoàng thượng có thể vĩnh viễn đóng thiên quân tại Malacca, đuổi đám hải tặc, cùng nhau hải vận, mời bệ hạ ân chuẩn!
Bình Luận (0)
Comment