Ngược Về Thời Minh

Chương 329.1

Gió ngừng, tuyết lại càng rơi lớn hơn, dày đặc che mắt người. Đây là trận tuyết lớn đầu mùa từ khi vào đông, khi trận tuyết lớn rơi xuống thời tiết cũng không lạnh lắm, ngược lại trở nên khá ấm áp, Dương Lăng thích thú hít luồng không khí trong lành, tháo lỏng dây lưng da bạch hồ đắc tiền, bội kiếm bên hông được thả lỏng, phần đuôi kiếm gõ lên yên ngựa leng keng.

Tuyết vừa rơi, người đi đường trên đường ít hẳn đi, một số bách tính khép tay áo lại, rút cổ lại đi lại vội vàng trên đường, những người bán hàng rong mở bung dù, vẫn đang rao hàng ở đầu phố, sắp sang năm mới rồi, có thể tranh thủ kiếm thêm vài văn tiền, cho vợ mua khúc vải mới, cho con cái mua một ít kẹo, thịt khô ăn, đây cũng là nguyện vọng và sự thỏa mãn lớn nhất của những tiểu dân thị thành này.

Tuyết lớn như vậy e rằng Chư Vương Quán hôm nay sẽ không tuyển chọn Phò mã đâu? Dương Lăng bỗng nhiên không muốn đi nữa, thời tiết như vậy rất thích hợp ngồi bên cửa sổ với ba năm tri kỷ, nấu rượu trên lò đất, nếu có thêm vài miếng thịt dê vàng bóng béo ngậy, đó mới thật thoải mái.

Tới ngã tư đường, Dương Lăng lập tức kéo cương, do dự nên đi tìm Dương Thận, đi Báo Viên hay là đi phủ Thành Quốc Công uống rượu giết thời gian với vài vị vương hầu hữu hảo đây. Đúng lúc này, đang đang hai tiếng, đột nhiên hai món đồ vậy không biết từ đâu phóng đến, xoay tít mù trên không.

Đến khi hết lực phóng đi, hai món đồ trên không dần dần mất lực, song song rơi xuống đất. Bởi vì tuyết đầu mùa xốp, những món đồ này chưa bị vỡ tan ra, Dương Lăng ngẩng mắt nhìn lại, lại là hai chén rượu thông thường.

Dương Lăng trên danh nghĩa đã từ bỏ công chức, trở thành Quốc Công, tuy nói kiêm chức Uy Võ Tướng quân, quản thúc mấy vạn thiết kỵ Ngoại Tứ gia quân, nhưng để tránh hiềm nghi, hắn xuất hành cũng không mang theo quân binh bảo vệ, chỉ mang theo gia tướng của mình theo.

Những người này đều là dũng sĩ Ngô Kiệt tỉ mỉ chọn lựa ra, chẳng những huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa phần lớn có một thân võ nghệ, trong đó có số là cao thủ xuất thân võ lâm thế gia chiêu mộ tới.

Vừa nghe cảnh báo, những người này lập tức bảo vệ Dương Lăng khắp nơi, đề phòng cảnh giác với các phương hướng bên ngoài, đề phòng có người lén bắn tên. Hai thị vệ thân thủ cao nhất Hoa Biên và Hồng Tinh, theo thứ tự là cao thủ Bắc Phái Đàm Cước và Ưng Trảo Môn đầu nhập vào. Một chân của Hoa Biên có thể quét gãy cọc gỗ, Ưng Trảo công của Hồng Tinh bẻ gãy gân cốt, cũng vô cùng cao. Ngoại gia công phu của hai người này đều luyện đến mức đỉnh cao, căn bản sẽ không xem loại công phu dùng lực khéo léo này vào mắt, tai mắt của bọn họ linh hoạt, tìm được phương hướng ném chén rượu, lập tức phi thân xuống ngựa, song song lao thẳng tới tửu điếm nhỏ đối diện trước mặt.

Một tay Dương Lăng đặt bên hông, lặng lẽ nắm lấy cán hỏa thương, nheo mắt lại nhìn vào tửu điếm nhỏ. Mặt tiền của quán rất nhỏ, thêm vào tuyết lớn, mặc dù mở cửa lớn, nhưng ở cửa cũng chỉ có một vị tửu khách thản nhiên ngồi một mình ở đó tự rót tự uống.

Quần áo đen tuyền, nước da như tuyết, mái tóc trên đỉnh đầu thả sau vai, trên trán buộc một dải lụa trắng, đây là cách ăn mặc của một người giang hồ. Vòng eo mảnh khảnh, đường cong ở hai bầu ngực sữa kinh người, khi ngồi nghiêng hiện ra nửa khuôn mặt xinh đẹp, tỏ rõ nàng là một nữ nhân rất xinh đẹp.

Nàng quay mặt qua, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần động lòng người, cách một bức màn tuyết lờ mờ, phản chiếu rõ ràng trong đôi mắt Dương Lăng. Thân hình Dương Lăng chấn động, lập tức quát: - Dừng tay!

Hoa Biên và Hồng Tinh đã tiến đến cửa, hai người một giỏi về tấn công ba nơi hiểm yếu phía dưới, một giỏi về tấn công ba nơi hiểm yếu phía trên, nhìn thấy trong điếm chỉ là một nữ tử trẻ tuổi, hai người đang định đồng thời ra tay, vừa mới bắt giữ nàng, chợt nghe thấy câu nói của Quốc Công, hai người không khỏi ngẩn ra.

Ánh mắt Dương Lăng đăm đăm nhìn trong điếm, nữ tử áo đen không nhìn hắn nữa, nàng nhẹ nhàng quay đầu đi, chỉ lấy thêm một chén rượu từ trong mâm ra, đặt ở đối diện.

Đối diện không ai, nàng kia lại nhấc bình lên, rót đầy rượu, không coi ai ra gì.

Trong lòng thấy hiểu, Dương Lăng lập tức xoay người xuống ngựa, từng bước tiến về phía tửu điểm. Hoa Biên và Hồng Tinh vội vàng đi lên trước nói: - Quốc Công gia.

Dương Lăng thản nhiên cười nói: - Đây là tamột người bạn cũ. Các ngươi lui ra.

Dương Lăng đi nhanh vào điếm, đi đến đối diện nữ tử áo đen chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt nhìn vào nữ tử nói: - Chủ quán, mời ra ngoài một lát.

Theo thanh âm, "Cạch" một tiếng, một thỏi bạc lớn bị ném lên quầy, thủ pháp mặc dù không bằng nàng kia, nhưng bất kể là lực cổ tay hay là kỹ xảo, rõ ràng cũng là người luyện qua công phu, dung nhan lạnh nhạt như băng tuyết của nữ tử không khỏi khẽ động.

Chủ quán vừa thấy chừng mười lượng bạc, lập tức nhét vào trong tay, không nói nhiều lời liền lui ra ngoài.

Lông mi của nữ tử đối diện buông xuống, lông mi tinh tế xinh đẹp che đi ánh mắt của nàng, đôi môi anh đào mím lại thành một đường.

- Chỉ mong hôm nay từ biệt, từ nay về sau không hẹn gặp lại. Đây là lời ngày đó nàng đã nói, vì sao nàng lại chủ động tìm ta? Dò xét cẩn thận, phong sương dường như chưa để lại dấu vết trên dung nhan nàng, dung nhan vẫn xinh đẹp như bức tranh, chỉ có điều, trong đôi mắt kia, tràn ngập bàng hoàng bất lực và yếu đuối, khi bốn mắt nhìn nhau, chợt nổi lên một chút say mê hấp dẫn, ý vị như thế nào...

- Ta hứa với ngươi, sẽ thuyết phục cha ta, không để cho cha bị Dương Hổ mê hoặc Thôi Oanh Nhi lộ ra vẻ mặt như khóc như cười: - Bây giờ, cha ta sẽ không bao giờ cùng Dương Hổ tạo phản nữa đâu.

Gánh nặng trong lòng Dương Lăng được cởi bỏ, vui vẻ nói: - Lão gia tử thay đổi chủ ý?

Thôi Oanh Nhi yếu ớt nói: - Ông ấy đã chết...

Trong lòng Dương Lăng chấn động, nhất thời lúng ta lúng túng không nói nên lời. Hắn biết quan binh diệt phỉ đã nhổ hết tất cả sơn trại ở Bá Châu, cũng biết Thôi lão gia tử trúng loạn tiễn, chỉ là không nghĩ tới tính mạng của người luyện võ, cũng yếu ớt như vậy.

Khó trách nàng dịu dàng êm dịu, dáng vẻ khổ sở đáng thương, hoá ra nàng..., phụ thân lại bị quan binh giết chết, sơn trại Bá Châu đều bị san thành bình địa. Tất cả cũng là do sự mù quáng hùa theo của trượng phu đê tiện của nàng và nàng, vì chuyện này mà nàng đã chịu không biết bao nhiêu sự tra tấn trong lòng.

Dương Lăng ngưng mắt nhìn nàng, mặt tái nhợt lộ ra cô đơn, sau khi đánh giá, nàng gầy hơn trước, cằm nhọn hơn, cổ tay mềm yếu đặt trên bàn phảng phất như sắp gẫy. Đây là Hồng nương tử lúc trước hào khí ngất trời sao?

Nhà không có, phụ thân chết rồi, trượng phu giống như người xa lạ, bản thân lại đối với nàng...

Trong lòng Dương Lăng nóng lên, bỗng nhiên thốt ra: - Nàng...còn nơi nào đi không? Ở lại đi, ta chăm sóc cho nàng, được chứ?

Hai mắt Thôi Oanh Nhi đột nhiên mở to, đáy mắt có lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Dương Lăng chậm rãi nói: - Ta đi Tứ Xuyên, cửu tử nhất sinh, trải qua chuyện này, cách nghĩ của ta đối với những chuyện trước đây cũng khác đi. Trách nhiệm, không thể trốn tránh, hạnh phúc, không thể chờ đợi, Thôi Oanh Nhi không nên chịu đựng nhiều đau khổ như vậy, dứt bỏ hết mọi cái nhìn của thế tục, ở lại đây, để huynh chăm sóc muội cả đời, được không?

Thôi Oanh Nhi bình tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt có cảm động, cũng có vui mừng, sau khi lặng yên nhìn chăm chú thật lâu, nàng mới dời ánh mắt, nhẹ nhàng nói: - Ta đã gả cho người khác, còn là một nữ tặc, bách tính tầm thường còn không cần ta, huynh đường đường là Uy Quốc Công, mà không chê ta?

Trong lòng Dương Lăng thả lỏng, khẽ cười nói: - Thôi Oanh Nhi nữ tử thiên hạ hiếm thấy, ta chỉ sợ nàng chê ta.

Thôi Oanh Nhi cúi đầu, hàm răng trắng nhỏ cắn đôi môi mỏng, sau một lúc lâu mới cúi đầu nói: - Người chỉ huy quan binh quét sạch người của lão trại là Chỉ huy Bá Châu Chu Đức An.

Đầu mày Dương Lăng nhíu lại, kỳ quái nói: - Có ý gì?

Thôi Oanh Nhi ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn nói: - Ta ba lượt lẻn vào quân doanh ám sát, đều đã thất bại. Võ nghệ của Chu Đức An từ Thiếu Lâm ra, võ nghệ bản thân không tầm thường, sau khi bị tập kích lần đầu liền tăng cường phòng vệ, ta vẫn chưa tìm được cơ hội hạ thủ lần nữa. Bây giờ, hắn ta phụng mệnh điều đi Kim Lăng làm quan, phải về Binh bộ báo danh, ta theo đuôi hắn ta tới đây.

Dương Lăng nhảy dựng trong lòng, chần chờ nói: - Ý củanàng là?

- Xin ngài, giúp ta, giết hắn!

Dương Lăng lập tức im lặng.

Thôi Oanh Nhi nghiêng mặt đi, nhẹ nhàng nói: - Ta biết yêu cầu như vậy đã làm khó ngài. Nhưng Chu Đức An đáng chết! Ta nói vói cha gã phản bội huynh đệ, che giấu chuyện giết Ngũ thúc. Cha rất tức giận, Dương Hổ cầu xin rất lâu, cha ta vẫn rút hết tất cả viện trợ với gã, còn mắng chửi gã khó thành đại sự, muốn gã về sau an phận thủ thường, người của lão trại đã bỏ hết tất cả tạo phản rồi.

- Nhưng.... Chu Đức An! Hắn ta vì chiến công, ngang nhiên dụng binh tàn sát liên tục mười bốn sơn trại, người già phụ nữ và trẻ em đều không buông tha. Sau đó tấn công lão trại, giả vờ chiêu an, ta cực khổ khuyên phụ thân đầu hàng. Phụ thân đáp ứng đàm phán với Chu Đức An. Ai ngờ Chu Đức An lại âm thầm điều binh, thừa dịp sơn trại buông lỏng đề phòng, ban đêm đánh lén sơn trại, cha ta ông ấy....

Mi mắt chậm rãi khép lại, hai giọt nước mắt trong suốt chảy xuống hai gò má tuyết trắng như ngọc: - Các lão huynh đệ của cha ta, còn có những người may mắn sống sót của lão trại, đều có ý báo thù, nhất định phải giết Chu Đức An mới bằng lòng bỏ qua. Chu Đức An rất ít khi rời khỏi quân doanh, muốn giết hắn, người của lão trại chỉ có thể kiên trì tấn công. Nếu vậy không biết phải chết bao nhiêu người. Ta hại chết phụ thân, không muốn lại có thêm một người chết như vậy. Ta bây giờ là cái gì? Cái gì cũng không! Một nữ nhân không trong sạch, xui xẻo...

Hai mắt nàng đẫm lệ mơ màng nhìn Dương Lăng nói: - Ta biết ngài là chính nhân quân tử, là vị quan tốt trong triều đình khó có được. Chỉ cần ngài chịu giúp ta báo thù, thực hiện tâm nguyện của ta, ta nguyện ý làm nô làm tỳ!
Bình Luận (0)
Comment