Y xé một mảnh giấy. Đới Nghĩa, Miêu Qùy mắt sáng lên giống như hai tên mặt quỷ đang đứng trước Diêm vương, vèo một phát nhào tới, một nghiên mực, một cây bút, đôi mắt mong ngóng vị này hạ một câu dưới bút son, ghi chép cái tên của lão quỷ kia vào sổ sinh tử.
Chính Đức cầm bút giơ cao, xoẹt xoẹt viết ba chữ to, suy nghĩ một chút rồi cắn răng lại viết ba chữ nữa. Sau đó vứt bút, phất mạnh tờ giấy về hướng Trương Vĩnh. Tờ giấy trắng bay lên, Trương Vĩnh nhanh mắt xông về phía vừa quỳ vừa bắt vào trong tay.
Nét mực còn in rõ trên tờ giấy trắng, sáu chữ to lớn dày đặc:
- Vô phục tấu, lăng trì chi!
Trương Vĩnh vừa nhìn thấy trong lòng liền mừng rỡ, trong chiếu chỉ của hoàng thượng, vậy là không cần thẩm tra nữa, lão già Lưu Cẩn chết là chắc rồi.
Ý chỉ của hoàng đế, nhất định phải thông qua Trung thư tỉnh mới có hiệu quả. Một thế hệ nữ hoàng Võ Tắc Thiên ngạo nghễ thiên hạ, cũng phải cải Trung Thư Tỉnh thành Phượng Các. Môn Hạ Tỉnh thành Loan Đài, ý chỉ không ra từ Phượng Các Loan Đài thì không được tính là mệnh lệnh. Đến Đại Minh, bỏ Trung Thư tỉnh mà xây Nội Các, ý chỉ phải truyền đạt mệnh lệnh qua Nội Các.
Nhưng luật pháp vẫn là luật pháp, sự thật vẫn là sự thật. Chỉ thị viết tay, mật chiếu của hoàng đế đều tồn tại trong bất cứ triều đại nào. Chính Đức lén lút đi Đại Đồng, ý chỉ giữ lại chính là thành trung chỉ. Dương Lăng ở Bá Châu nhận được trung chỉ. Giờ phút này ý chỉ vẫn là như thế, nếu không có người phản đối, nó có thể chấp hành, còn có người phản đối nó vẫn được chấp hành.
Vấn đề là, hạ chỉ giết Lưu Cẩn, ai sẽ phản đối?
Dương Lăng đã nhìn trộm sáu chữ kia, đối thủ đấu lâu như vậy, oan gia lúc nào cũng muốn đưa mình vào tử địa cuối cùng đã tới lúc bị chém. Trong lòng hắn có một cảm giác không thể nói rõ, thoải mái nhưng tuyệt đối không hề vui sướng.
Trương Vĩnh cầm chỉ lui một lúc lâu, Dương Lăng mới tiến lên thi lễ, nhẹ nhàng nói:
- Hoàng thượng, thần…. muốn đi hỏi thăm Lưu Cẩn một chút, xin hoàng thượng ân chuẩn!
Chính Đức xoay người dừng lại nhìn Dương Lăng, ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
Đới Nghĩa và Miêu Qùy toát mồ hôi lạnh:
- Một nghịch tặc ý đồ tạo phản hành thích vua, ai cũng sợ trốn còn không kịp. Uy quốc công sao lại muốn đi gặp y? Đây không phải là hồ đồ sao?
Dương Lăng thản nhiên nhìn ánh mắt của hoàng đế Chính Đức. Chính Đức từ từ cười một cái đắc ý rồi đứng dậy nói:
- Được, mang chút rượu thịt và thức ăn ra đây, trẫm làm tiệc tiễn biệt ông ta.
Dương Lăng khom người nói:
- Cung tiễn hoàng thượng.
Vừa nâng người lên, Đới Nghĩa và Miêu Qùy đã đã nhắm mắt theo đuôi rời đi cùng hoàng đế Chính Đức.
Gió xuân nhè nhẹ hồ gợn sóng, hai con chim uyên ương bơi lượn. Cây tử đằng bò xanh mơn mởn, khung cảnh tươi đẹp làm sao. Dương Lăng thở dài một tiếng, rồi từ từ đi ra, cung Thái Tử lại rơi vào tĩnh lặng.
Một cái bàn nhỏ, bày đầy rượu và đồ nhắm. Lưu Cẩn và Dương Lăng ngồi đối diện nhau.
Hai người bình tĩnh, như một đôi bạn tốt đã nhiều năm không gặp lại, nhìn không hề thấy có một sự thù hằn nào.
- Bây giờ chúng ta thực sự đang nhớ lại cái ngày còn ở Chung Cổ Ty, cứ sáng sớm là có chuông, uống chén trà nóng, ăn chút điểm tâm cũng đủ, rồi cùng vui đùa với hoàng đế. Mỗi ngày đều không có chuyện gì lớn, không lo âu. Giáo phường ti năm ngày ba bận còn có chút hiếu kính, được ba năm mươi lạng bạc, cất vào trong hòm, nhìn thấy nó đầy bên trong, vui thật là vui!
Lưu Cẩn tóc đã điểm hoa râm, nhìn lên ánh sáng chiếu rọi cao cao ngoài cửa sổ. Trong tia nắng mặt trời có hạt bụi, còn có những con côn trùng lũ lượt bay tới.
Lưu Cẩn cười thảm hai tiếng nói:
- Nhìn thứ kia nhỏ bé mà vui vẻ. Còn ta, làm quan lớn, ai gặp cũng phải cúi người, oai phong làm sao! Vàng bạc chất thành đống trong nhà mà chẳng có cảm giác gì. Ta chỉ là một kẻ phế nhân, tiền nhiều như vậy để mà làm gì? Có lợi ích gì? Vì đống đồng nát sắt vụn đó mà đắc tội với người ta, bây giờ nghĩ lại thực sự là không đáng.
- Suy nghĩ của công công hôm nay có lẽ là thật nhưng nếu ngươi có thể rời khỏi nhà giam này, ngươi còn nghĩ cách quay về bên cạnh hoàng thượng, càng làm tổn hại đến thiên hạ! Suy nghĩ của con người ấy à… Ôi. Lúc trước rời khỏi Dương Gia Bình, ta muốn tích lũy ba năm trăm lượng bạc, mua một căn nhà bình thường, để ái thê trong nhà không phải lo cơm áo.
Sau đó làm quan lớn rồi, ta nghĩ không thể chỉ có quyền lực như vậy, không thể tầm thường ngồi ăn rồi chờ chết, không thể chỉ lo cho gia đình nhỏ bé của mình, mà phải được dân chúng kính nể. Suy nghĩ của con người chưa hình thành thì không thay đổi thì không.
Lưu Cẩn bị hắn vạch trần biểu hiện giả dối cầu xin tha thứ, y hung tợn trừng mắt nhìn hắn. Dương Lăng như không có chuyện gì, tự rót mà uống.
Trong mắt Lưu Cẩn hiện lên một tia giảo hoạt, y lập tức buồn bã nói:
- Ta tự gây nghiệt, lúc trước vẫn là ta đi Kê Minh dịch truyền chỉ, mời Dương địa nhân ngươi về kinh, ai mà biết ta lại tự mời sao chổi đến cho mình!
Y vỗ đùi, hận nói:
- Tố ta mưu phản? Trong nhà ta giấu binh khí, áo giáp có dùng gì đâu? Ngươi nắm trong tay Ngoại tứ gia quân, Kinh Doanh nắm trong tay Trương Vĩnh. Ngự Mã Giám là của Miêu Qùy, binh quyền vẫn là của ngươi. Trong nhà ta giấy mấy bộ áo giáp, đao, thương để làm gì? Trên dưới một trăm gia tướng, một đám ô hợp, ta có thể giết hoàng thượng sao? Ta không tin, ta không tin hoàng thượng sẽ tin.
Dương Lăng cười thản nhiên nói:
- Không tin? Đúng là không tin? Nhưng trong hoàng quyền sự thật không cần chất vấn nhiều như vậy. Hơn nữa lẽ nào Lưu công công không nhớ chuyện Tào Cát Tường tạo phản sao?
Lưu Cẩn vừa nghe đến đây, sắc mặt tái đi. Sao lại quên mất vị tiền bối này nhỉ. Tào Cát Tường đó là Đại thái giám trong năm Anh Tông, đệ nhất quyền hoạn sau Vương Chấn. Mãnh nhân này mưu kế soán vị cũng dẫn theo một đám gia tướng, chuẩn bị vào cung giết hoàng đế, sau đó cử hành đại lễ đăng cơ.
Có một vị tiền bối thiếu tâm nhãn như vậy ở đời trước làm gương, hoàng thượng có thể không tin sao?
Dương Lăng tiếp tục nói:
- Ngươi cũng biết binh quyền không ở trong tay ngươi, vì thế đã lôi kéo đô đốc Thần Anh và một đám tướng lĩnh thuộc thân tín xếp vào trong Ba Xưởng một Vệ. Vì thế đã coi thủ lĩnh Cẩm Y Vệ Dương Ngọc, Thạch Văn Nghĩa làm thân tín. Thạch Văn Nghĩa vì làm thân tín, đã nhận làm con nuôi. Ngươi ở quê tu sửa mồ mả cha mẹ, quy cách vượt cả Việt Vương hầu. Chuyện này, thủ hạ của hàn lâm Ngự Sử cũng đủ để giăng một tấm lưới không hề sơ hở. Lưu công công đừng có vọng tưởng nữa.
Lưu Cẩn nhìn thẳng vào hắn, một lúc lâu không nói được câu nào.
Dương Lăng nhắc bình rượu rót cho y một ly rồi chậm rãi nói:
- Công công, nói thật, ngươi đo đạc đất đai. Chức trách khảo sát. Thay đổi định kỳ kiểm tra khảo hạch bất cứ lúc nào. Cải cách muối, phàm những loại này với ta mà nói đều là đồng ý. Rất nhiều năm sau, cách của ngươi hôm nay chắc chắc sẽ vẫn có người dùng đến.
Nếu ngươi chỉ là vì cải cách chính sự thì dù đến chết cũng vẫn được coi là một người đàn ông, chưa biết chừng còn được ghi tên sử sách. Đáng tiếc ngươi lại làm chuyện này, cũng là vì tư lợi. Đo đạc đất đai, là vì lấy lòng hoàng hoàng đế, tự mình mưu lợi bất chính ở giữa. Rời chức khảo hạch chỉ là buộc tham quan biếu quà cho ngươi chứ căn bản không trừng phạt khiến bọn chúng càng ngày càng không coi ai ra gì.
Đổi thi ba năm một lần, sát hạch bất cứ lúc nào chỉ là loại bỏ các đối thủ của ngươi, đưa thân tín, gia nô của ngươi lên quan chức. Ngươi làm chuyện này một cách dễ dàng, tất cả cũng chỉ vì củng cố quyền lực cá nhân của ngươi để nươi nạp tiền vào phòng.
Ngươi cũng biết Lưu công công ngươi chưa từng tự tay giết chết một ai, nhưng người trong thiên hạ chết vô số vì ngươi? Ngươi cũng chưa từng tự tay hủy một nhà nào nhưng người trong thiên hạ vì ngươi mà tan cửa nát nhà, bao nhà bán con.
Ngươi, khi quân ngộ quốc, tai họa vô cùng, tội ác tày trời, thực không thể thứ.