Ngược Về Thời Minh

Chương 390.3

Tống Tiểu Ái ửng đỏ mặt, xấu hổ dùng giày nhọn đá khóa cửa nói:

- Người ta..... Người ta thật không có việc gì, chỉ là muốn xem ngài có nhà hay không. Ồ, là Tiểu Ngũ có việc quan trọng tìm ngài, nhưng hắn lại ngượng không nói.

- Tiểu Ngũ?

Dương Lăng không hiểu ra sao cả, nói:

- Vậy thì có sao, việc công việc tư, toàn bộ đều có thể. Đi, đi gọi hắn tới cho ta.

- Tốt quá.

Tống Tiểu Ái vui vẻ ra mặt, kích động xoay người đi.

Dương Lăng nhấp ngụm trà, đang nhắm mắt hưởng thụ mùi hương thơm của trà, Ngũ Hán Siêu vội vàng đi tới, ôm quyền thi lễ nói:

- Quốc công, ngài tìm ta?

Dương Lăng mở mắt ra, nhổ lá trà trong miệng ra, đặt chén trà xuống, nói:

- Ừ. Ngồi đi, ấy, ngươi muốn tìm ta có việc à?

Ngũ Hán Siêu ngạc nhiên nói:

- Không phải Quốc công tìm ta có việc sao?

Dương Lăng khoát tay, nói:

- Không phải ta có việc, là ta nghe tiểu Ái nói ngươi có việc, cho nên mới gọi ngươi tới hỏi một chút ngươi có chuyện gì.

- A! A.... A..., không có việc gì.

Ngũ Hán Siêu khẩn trương.

Dương Lăng yên lặng nhìn gã rất lâu, thấy Ngũ Hán Siêu bất an. Dương Lăng lắc đầu nói:

- Không muốn nói thì thôi, ngươi đi xuống trước đi.

Ngũ Hán Siêu thở phào, vội vàng chắp tay nói:

- Vâng!

Gã quay người lại, hai bước xa nhảy tới cửa. Dương Lăng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội gọi:

- Từ đã. Ha hả, Hán Siêu à, ta có một tin tức tốt nói với ngươi.

Ngũ Hán Siêu vội vàng dừng lại, trở lại nói:

- Chuyện tốt? Chuyện gì?

Dương Lăng lại cầm chén trà lên uống, nói:

- Lệnh tôn đại nhân văn võ toàn tài, khôn khéo có khả năng, ta tiến cử ông ấy đến Nam Trực Lệ Khánh An phủ đảm nhiệm tri phủ, Hoàng thượng đã phê chuẩn rồi. Quân dịch đã khoái báo qua Tứ Xuyên, qua ít ngày nữa ông ấy đi Nam Trực Lệ trình diện. Đợi sau khi kỵ binh chỉnh hợp xong, ta cung muốn xem phòng ngự Nam Trực Lệ, cha con các ngươi sẽ được gặp nhau.

Ngũ Hán Siêu vừa nghe sắc mặt đã biến đổi. Trong nhà gã nghiêm phụ từ mẫu điển hình, sợ nhất là cha. Giờ vừa nghe ông ấy sắp tới Nam Trực Lệ, Tiểu Ngũ không khỏi

Dương Lăng nói xong dời ánh mắt nhìn chằm chằm bản đồ trên tường, chợt thấy người trước mắt nhoáng lên một cái, bèn nhìn lên, thấy Ngũ Hán Siêu đã thình thình quỳ gối trước mặt, vẻ mặt đưa đám nói:

- Quốc công, niệm tình Hán Siêu nhiều năm theo ngài, ngài nhất định phải giúp tôi vượt qua việc này…

**********

“Con cá thoát khỏi cần câu, vẫy vây vẫy đuôi chạy đi. Tú tài này hiện tại hăng hái, nghiễm nhiên tự cho mình là bá chủ một phương rồi.”

Mộc Vân thản nhiên thoáng nhìn Triệu Phong Tử không chút nào khiêm nhường tự cho mình là thủ tọa, trong lòng thầm nghĩ.

Đang ngồi có Triệu Phong Tử, Hồng Nương Tử, Lưu Huệ, còn có Lý Thế Hào gã dùng tên giả Mộc Vân. Bốn người này phân biệt đại biểu cho bốn lực lượng chủ yếu của tổ chức nghĩa quân, luận kinh nghiệm lý lịch, luận địa vị, tự nhiên lấy Triệu Toại cầm đầu.

Chuyện thứ nhất rất dễ giải quyết, Triệu Phong Tử trên thực tế đã là thủ lĩnh chi nghĩa quân này, trong đó nhân mã của Hồng Nương Tử mặc dù chiếm một phần ba, nhưng nàng căn bản không có ý định tranh giành quyền vị. Mà trong ba phương khác, cũng rõ ràng ủng hộ Triệu Phong Tử. Lưu Lục, Dương Hổ cho dù trong lòng có không đồng ý, nhưng cũng phải thừa nhận địa vị của Triệu Toại, không bằng hào phóng một chút, thừa nhận địa vị của gã.

Điểm này, trước khi phái người đến thương thảo kế hoạch hành động, bọn họ đã bày mưu đặt kế phái thân tín tới, thừa nhận địa vị của Triệu Toại rồi. Hiện tại bọn họ thảo luận, chính là đại quân thoát về hướng nam sau đó liên tục thất bại, phải làm thế nào để thoát khỏi khốn cảnh.

Triệu Phong Tử thản nhiên nói:

- Lưu huynh, Mộc huynh, hai vị đại biểu cho Lưu đại thủ lĩnh, Dương đại thủ lĩnh, ta hy vọng nhị vị thảo luận với chúng ta, mau chóng đưa ra một sách lược dụng binh. Hiện tại Dương Lăng trấn thủ Lạc Dương. Không ngừng điều binh khiển tướng, ý muốn vây kín ta. Chần chừ lâu ngày, tiên cơ tất mất.

Mộc Vân ngồi ở ghế không nói gì, chỉ khẽ vỗ về suy nghĩ trong lòng, chậm rãi điều hòa hô hấp. Gã không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều hiện tại khó có thể sử dụng đại lực, có thể hành công vận khí. Nếu không lúc nào cũng đều có cảm giác hành công xóa khí, tẩu hỏa nhập ma. Điều này khiến cho Mộc Vân rất là sợ hãi. Trong ba huynh đệ, luận ngoại công Đại Nghĩa là đứng đầu, luận tạp học Đại Nhân đứng đầu. Nói đến công phu dưỡng khí gã đứng đầu. Nhưng hiện tại nội công xảy ra sự cố, tựa như kinh mạch bị tắc, vốn không thể tìm ra nguyên nhân cụ thể.

Lưu Huệ tính tình nóng nảy, đoạt hỏi trước:

- Vậy Triệu Nguyên soái có kế sách gì?

Triệu Phong Tử gật gật đầu, nói:

- Chúng ta vừa mới khởi sự, đã cướp rất nhiều chiến mã, cơ động hơn quan binh triều đình nhiều. Nhưng chiến đấu với thất bại. Bởi vì chúng ta chỉ có thể liên tục chạy, mà không thể nghỉ ngơi lấy lại sức, chưa có căn cơ tốt. Theo ý ta, là hai lộ binh mã, ta theo đường bộ, hai vị đại thủ lĩnh Lưu, Dương theo thủy lộ, cùng tấn công thành Nam Kinh.

Lời này vừa nói ra, Mộc Vân, Lưu Huệ nhất tề cả kinh, hai mắt Hồng Nương Tử lại sáng ngời, chỉ thấy Triệu Phong Tử điềm tĩnh tự nhiên nói:

- Chiếm lĩnh Nam Kinh, sau đó lấy Nam Kinh làm kinh thành, lập một con cháu lão Chu gia làm con rối, đối ngoại công khai Chính Đức ham chơi, không vụ quốc sự, để mặc gian nịnh làm bại hoại triều cương.

Tân chính vừa mới được hắn cho thi hành, còn chưa xâm nhập vào dân chúng, vẫn còn có nhiều người âm thầm phản đối, có lợi cho chúng ta sống yên ở Giang Nam. Ngoài ra, còn có thể phái người rải tin tức, Chính Đức không phải là Hoằng Trị thân sinh lúc trước đã đồn đại xôn xao dư luận sao? Ba người thành hổ, chúng ta lại lan truyền ra, làm suy yếu lực lượng phản kháng chúng ta ở Giang Nam.

Gã hít vào một hơi, mắt hổ giương lên, cao giọng:

- Các vị, kế hoạch của ta đã suy nghĩ rất tỉ mỉ, vì sao chúng ta ở phương bắc dễ dàng tụ binh như vậy? Bởi vì phương bắc nghèo, cho dù là kinh sư, là nơi tụ tập thiên hạ phú quý quan lại, nhưng cũng dựa vào thủy vậy, dựa vào Giang Nam cung ứng, cho nên dân chúng hoàn toàn không có con đường sống, chỉ có lựa chọn theo tặc làm tặc.

Đây là chỗ thành công của chúng ta, cũng là điểm thất bại của chúng ta. Tụ binh dù dễ, sau khi tụ binh thì sao? Có bao nhiêu lương thảo đủ cung ứng cho chúng ta? Chu Nguyên Chương chính là trước chiếm Nam Kinh, sau đó diệt Trần Hữu Lượng Hồ Quảng, Giang Tây; diệt Trương Sĩ Thành, Minh Ngọc Trân của vùng Chiết Giang, Nam Trực Lệ, tận đoạt Giang Nam. Sau khi không lo tiền lương, lúc này mới xuất binh bắc phạt đại đô, một đòn mà định ra thiên hạ. Ta cho rằng lấy Nam Kinh chính là thượng sách, tiếp tục lẻn đi xuống, chỉ có thể càng ngày càng yếu.

Lưu Huệ nhíu mày:

- Chiếm Nam Kinh, đoạt Nam Trực Lệ, sau đó lấy Hồ Quảng, Giang Tây, Chiết Giang? Nói dễ dàng, nhưng làm thì khó. Chỉ riêng củng cố Nam Trực Lệ, sẽ không biết phải đánh bao nhiêu trận ác liệt rồi.

Triệu Toại cười khổ nói:

- Lấy thiên hạ sao lại dễ dàng như vậy, đánh hơn vài chục năm cũng thuộc bình thường.

Lưu Huệ khoát tay chặn lại nói:

- Muốn ta nói cũng không khó, Triệu Nguyên soái không ngại ở lại Hà Nam, cuốn lấy Dương Lăng, chúng ta ở Giang Tây, người mệt mỏi ngựa hết hơi, chỗ kia căn bản không thích hợp kỵ binh lưu chiến, nhưng tới phương bắc rồi, chúng ta liền như lang như hổ, không người có thể địch, chờ chúng ta qua sông bắc thượng, hội hợp cùng các ngươi, lợi dụng sở trường khoái mã chúng ta tập kích bất ngờ đánh hắn trở tay không kịp, thẳng đến thành Bắc Kinh, nếu không thành cũng có thể ở lại phương bắc, ở chỗ này mới là như cá gặp nước.

Triệu Toại hơi oán giận nói:

- Hiện giờ phương bắc chấp hành tân chính đắc lực nhất, chúng ta đã mất dân tâm, đi hướng bắc, một khi chưa đứng vững gót chân, Dương Lăng truy ở phía sau, chúng ta có thể lui về phía nam được sao? Nếu đại quân Thiểm Tây lại ra Đồng Quan, chúng ta sẽ bị tuyệt đường lui rồi.

Mộc Vân chỉ cảm thấy hơi thở hỗn loạn, thở dốc một lúc, gã phiền não nhíu mày, sau đó nói:

- Một khi đã như vậy, vậy sao chúng ta không đi Thiểm Tây? Chiếm lĩnh Tây An, lấy Quan Trung là gốc rễ, phía bắclà Hoàng Hà hiểm yếu, mặt đông là quan ải trùng trùng, chỉ cần tận lấy Thiểm Tây, chúng ta có thể công có thể thủ.

Chỉ cần chiếm Tây An, mà ngay cả Ninh Hạ, Cam Túc đều chiếm, khi đó chúng ta binh hùng tướng mạnh, muốn công thì bắc qua Hoàng Hà, hoặc đi Đại Đồng Dương Hòa xu thế Cư Dung Quan, hoặc đi Thái Hành Sơn đến Bảo Định, lui thì lấy thuỷ bộ nơi hiểm yếu bế quan, lấy Quan Trung màu mỡ tự cấp. Như thế nào?

Gã cười cười nói:

- Biện pháp này, bây giờ đều hơi xa chút. Trước tiên chúng ta đánh hạ trọng thành pháo đài này đã rồi nói sau. Khụ khụ, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, muốn thành đại sự, cần phải thực hiện những điều trước mắt đã. Đi một bước này tiến thêm bước nữa, Triệu Nguyên soái nghĩ thế nào?

- Sống yên Quan Trung...

Triệu Toại do dự một chút, cảm thấy gã nói cũng có lý, dù sao sự việc không thể do mình quyết định toàn bộ, cần phải khiêm nhường đấy. Lý do Mộc Vân vừa nói, cũng rất có khả thi.

Ý niệm gã vừa động, Hồng Nương Tử nãy giờ không nói gì, chỉ nhìn bọn họ biện luận lúc này chợt nói:

- Ta có ý…

Mọi người lúc này mới sực tỉnh bên mình còn có một vị độc lĩnh một đội nhân mã, chính là Thôi Phó nguyên soái, ánh mắt không khỏi đồng loạt nhìn về phía nàng. Hồng Nương Tử lãnh binh đánh giặc dũng mãnh như hổ, ý kiến mưu lược cũng rất sắc bén. Vừa thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, Hồng Nương Tử thoáng chần chừ, sau đó nói:

- Ý của ta là, lấy Nam Kinh!

Lưu Huệ nhướng mày, cao giọng:

- Lý do?

- Lý do...Triệu Nguyên soái đã nói mà!

-…

Mộc Vân do dự một chút:

- Gây loạn Nam Kinh vừa lúc ngăn trở Ninh Vương Bắc thượng, vốn định dẫn bọn họ đi Thiểm Tây, dụ dỗ quan binh qua, đi Nam Kinh…

Hồng Nương Tử ho một tiếng, cố lấy dũng khí nói tiếp:

- Mộc huynh mới vừa nói đấy, Nam Kinh cũng có thể làm được, Trường Giang hiểm yếu gần ngay trước mắt, có thể ngăn quân phương bắc, Giang Nam giàu có, có thể đủ quân lương. Tú tài vừa nói đấy, Chu Nguyên Chương chính là trước lấy Nam Kinh làm Hoàng đế, ông ta làm được, chúng ta có gì mà không thể?

Lưu Huệ suy nghĩ một chút, vỗ đùi nói:

- Các ngươi đều không đồng ý trực tiếp lấy kinh sư? Tốt lắm, ta đây đồng ý đi Nam Kinh, đi Nam Kinh dù gì cuộc sống cũng khá hơn là đi hoàng thổ cao pha. Tiểu Mộc, ngươi thì sao?

Mộc Vân khó xử nói:

- Nam Kinh cực kỳ hiểm yếu, lại là thủ đô thứ hai có trọng binh tướng tài. Lần trước chúng ta không công được, hao binh tổn tướng, còn lại đi đánh Nam Kinh lần nữa ư?

Triệu Toại khẽ mỉm cười, nói:

- Nếu chư vị đồng ý giành Nam Kinh, vậy thì, ta đây có một kế!
Bình Luận (0)
Comment