Cửa mở, Dương Phán Nhi bĩu môi, giống như một đại cô nương vậy đứng trước cửa, Sở Linh đứng ngay sau lưng cô bé, nhịn cười làm khuôn mặt ửng hồng, thấy Dương Lăng đứng ngay cửa, nàng ta vội vén áo thi lễ, dịu dàng nói:
- Tỳ nữ gặp qua lão gia.
Dương Lăng hơi lo lắng phẩy tay chào, hắn ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Dương Phán Nhi, thay bừng một bộ mặt khả ái và thân thiện nhất, chột dạ nói:
- Sao Phán Nhi dậy sớm thế, để phụ thân bế chút có được không.
Dương Phán Nhi nhỏ tuổi, dung mạo chưa mở, chưa ra dáng một mỹ nhân, tuy nhiên vẻ mặt khá thanh tú, đáng yêu và thuần khiết. Ánh nắng chiếu rọi lên người cô bé, chiếu thẳng vào làn da non nớt và trong sáng ấy.
Cô bé chải hai bím tóc nhỏ dựng đứng, dùng chuỗi ngọc màu đỏ buộc lên, trên người mặc áo gấm màu phấn hồng, chân mang đôi hài đầu hổ viền nhung, trong tay cầm một cái trống nhỏ, xem ra vừa rồi là dùng vật này để gõ cửa đây.
Cô bé hiếu kỳ nhìn Dương Lăng, dường như có chút buồn bực, không hiểu tại sao hắn lại xuất hiện trong phòng của mẫu thân. Dương Lăng làm ra bộ mặt đáng yêu nhất có thể, Dương Phán Nhi ấy thế mà vẫn vùng vằng khỏi tay hắn, hình như không nể mặt chút nào. Mã Liên Nhi xõa tóc, chỉ mặc thường phục rộng rãi thoải mái, cười tủm tỉm vọt ra từ sau bức bình phong.
Đây là khuê các nội uyển, cho dù là gia đinh hộ viện cũng không được phép vào, người gõ cửa ngoại trừ Dương Đại tiểu thư, đương nhiên là phụ nữ trong nội viện, cho nên việc ăn mặc cũng không cần phải để tâm lắm. Mã Liên Nhi cúi thấp hông, cười cười kéo con gái qua, ôm cô bé vào lòng.
Vừa đứng thẳng người lại, Liên Nhi không khỏi “ ôi da” một tiếng, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, Dương Lăng trông thấy vậy thì tim đập thình thịch.
- Thắt lưng đau quá, gã oan gia này, cũng không biết thương tiếc người ta một chút nào.
Mã Liên Nhi tức giận mà nghĩ, trách móc lườm hắn một cái. Nói với Sở Linh rằng:
- Ngươi mau đi trước đi, ùm, phải rồi, gọi người mang bữa sáng đến phòng, bọn ta muốn dùng bữa ở đây.
- Vâng, tiểu thư.
Sở Linh vội vàng vâng lời rời đi.
- Phán Nhi, Sao con dậy sớm thế, con ngủ có ngon không? Con không nghịch ngợm ở chỗ dì đó chứ?
Liên Nhi hôn lên gương mặt nhỏ bé của con gái, vừa hỏi, vừa ngồi xuống bàn, đặt cô bé ngồi lên đùi mình.
Dương Lăng cũng bu lại ngồi cạnh nàng, nụ cười khả ái thân thương trên mặt vẫn còn vẹn nguyên.
- Phán Nhi ngoan, ngủ rất ngon
Dương Phán Nhi trả lời như trẻ đang bú mẹ, chu cái miệng nhỏ ra hôn lên má của Liên Nhi, Dương Lăng trông thấy mà ghen tị. Vội vàng nói:
- Phán Nhi ngoan, hôn phụ thân một cái có được không nào.
Dương Phán Nhi nhìn hắn một cái, kiêu ngạo mà giương cằm lên, nói với mẫu thân:
- Phán Nhi muốn bắt bướm.
- Phán Nhi, đấy là phụ thân con mà. Sao không gọi phụ thân đi? Thật không ngoan, đòi đi bắt bướm, đợi ăn sáng đã…
- Dùng bữa sáng rồi phụ thân đi bắt bướm cùng con!
Dương Lăng lập tức xung phong nhận việc, ngực đập thình thịch.
- Không cần đâu! Mẫu thân sẽ đi cùng, dì sẽ đi cùng.
Mã Liên Nhi nhịn cười nói với Dương Lăng:
- Chàng đừng vội, Phán Nhi lớn thế này nhưng chưa từng gặp mặt phụ thân nó, hôm qua mới được gặp chàng, hôm nay không thể ép nó thân thiết với chàng được? Từ từ rồi sẽ ổn cả thôi.
Dương Lăng nhẹ nhàng thở dài một hơi, gật đầu nói:
- Ừ, ta biết rồi, cũng là ta có lỗi với hai mẹ con nàng. Đứa con Phán Nhi này, vẫn là do một tay nàng chăm nôm, người làm phụ thân như ta, căn bản chưa tròn trách nhiệm qua.
Dùng xong bữa điểm tâm sáng, cả nhà liền đến hậu hoa viên. Hoa viên của Mã gia không lớn, tinh tế đẹp đẽ, tuy nhiên do bố trí hợp lý, cầu nhỏ nước chảy, đình đài lầu cát đan xen trong đó. Nhất là lấy trúc xanh che lấp tường trắng. Đình viện vốn không lớn nhưng lúc nhìn lại thấy đường đi quanh co ngắt nghéo sâu thẳm, rất tao nhã chẳng tầm thường chút nào.
Dưới hồng đình có một vườn hoa, đủ loại hoa cỏ đang tranh nhau đua nở, Mã Liên Nhi và Sở Linh, còn có vài tỳ nữ xinh đẹp đang bắt bướm cùng với tiểu nha đầu, chọc cho cô bé cứ khúc khích cười suốt. Dương Lăng khoanh tay đứng một bên, nhìn Liên Nhi và con gái vui vẻ, cái cảm giác đầm ấm của gia đình tràn ngập trong lòng.
Bỗng nhiên, một con bướm màu nhanh nhẹn đậu vào một đóa hoa trà to bên cạnh hắn, Dương Lăng khẽ tiến gần hai bước, bất ngờ đưa tay ra bắt, con bướm đó nằm gọn trong tay hắn, hắn vui vẻ mừng rỡ ngoắc tay nói:
- Phán Nhi! Phán Nhi!
Phán Nhi quay đầu lại, hai mắt tròn xoe nhìn hắn. Dương Lăng vui vẻ cười, hơi nới lỏng bàn tay đang bắt bướm, Phán Nhi hai mắt sáng lên, phấn khích chạy đến, Dương Lăng sợ cô bé té ngã, vội vàng xông lên trước một bước, gương mặt bé nhỏ của Phán Nhi đỏ ửng, kích động nhìn vào con bướm trong tay hắn, Dương Lăng cười nói:
- Con gọi phụ thân đi, phụ thân cho con.
Phán Nhi cau mày, nhìn chú bướm lộng lẫy chớp chớp cánh trong tay Dương Lăng, lại nhìn Dương Lăng, cẩn trọng ngẫm nghĩ, cuối cùng cho rằng cuộc mua bán này cũng có lời, thế là nũng na nũng nịu gọi tiếng:
- Phụ thân.
Dương Lăng mừng rỡ, vội vàng đưa tay như hiến bảo bối vậy hiến chú bướm xinh đẹp cho cô bé, cười toe toét nói:
- Phán Nhi ngoan, đây này, mau bắt lấy, đừng để nó bay mất nhé.
Phán Nhi vui vẻ ra mặt nhận lấy con bướm, tức khắc ném hắn qua một bên, xoay người chạy đến hiến bảo bối cho mẫu thân xem:
- Mẫu thân, bướm, đẹp, con bướm.
- Ồ, đúng là con bướm xinh đẹp quá, ai bắt cho con đấy?
Mã Liên Nhi cười cười nhìn Dương Lăng một cái, cố ý hỏi tới.
- Dạ….phụ thân.
- Ai…..ha ha ha
Dương Lăng cứ sợ tiếng gọi phụ thân bị vứt dưới đất, vội vàng đáp lại một tiếng, nhưng ngay sau đó lại cứ như nhặt được món hời lớn mà phá lên cười.
Phán Nhi cẩn thận bắt lấy hai cánh của con bướm, đang chăm chú nhìn ngắm, đột nhiên không cẩn thận bị nó vùng thoát khỏi tay, lúc này, cô bé lại nhớ đến người có bản lĩnh bắt bướm đẹp như Dương Lăng, thế là chẳng cần gọi, liền vội vàng chạy đến, nắm lấy tay hắn, giòn giã nói:
- Phụ thân, bắt bướm đi.
Ôi, trong lòng Dương Lăng mới đẹp làm sao, cũng xem như có chỗ cho hắn trổ tài rồi, Dương Lăng xăng tay áo lên, uy phong lẫm lẫm nói:
- Bảo bối yên tâm, phụ thân bắt cho con, con muốn hổ báo, phụ thân cũng bắt nốt về cho con.
Thế là hắn bắt thêm vài con bướm về con Phán Nhi, xem như đã mua chuộc trót lọt được cô bé này, cô bé chẳng còn lạ lẫm với Dương Lăng nữa, hai từ phụ thân cũng không còn khó gọi, Dương Lăng thật không ngờ việc mua chuộc bé con lại thuận lợi như vậy, đôi mắt cứ hớn ha hớn hở vui vẻ vô cùng.
Cả gia đình đang chơi đùa trong hậu viện, bỗng nhiên một tỳ nữ áo xanh vội vàng chạy vào, Sở Linh tinh mắt thấy thế liền ra đón, nàng tỳ nữ kia nhỏ giọng nói vài câu với nàng ta, Sở Linh liền xoay người trở về.
Lúc này Dương Lăng đang ngồi ở hồng đình, Phán Nhi chạy đến toát cả mồ hôi, gương mặt đỏ như táo, Liên Nhi liền dẫn cô bé vào trong hồng đình nghỉ ngơi. Những chú bướm bắt được bị tỳ nữ dùng cũi lụa mỏng nhốt lại đặt lên bàn thạch, chúng ta phập phồng vỗ cánh bên trong lồng cũi. Trên bàn thạch còn bày biện tách trà và điểm tâm. Dương Lăng đang ngồi tán gẫu với Mã Liên Nhi trên ghế, Phán Nhi bèn ngoan ngoãn rúc đầu vào đầu gối của hắn.
Dương Lăng vừa nói chuyện vừa cắn hạt dưa, sau đó đem hạt dưa đặt lên trên đầu gối, hắn vừa đặt xuống, bàn tay nhỏ bé của Dương Phán Nhi đã bay nhanh bắt lấy, nhanh chóng cho thẳng vào miệng, tiếp đến lại mắt tròn xoe chờ phụ thân không cẩn thận rớt tiếp hạt dưa thứ hai xuống.
Sở Linh tiến đến bên cạnh Dương Lăng, thấp giọng nói:
- Lão gia, Sứ giả Chỉ Huy Sứ Ngũ Thành Binh Mã Ti là Giả Cổ cầu kiến.
Dương Lăng sửng sốt, nói:
- Gã tìm đến đây rồi cơ à?
Tiếp đến lại tự giễu tự cười, nói:
- Đến rồi thì là đến rồi, lão gia ta hiện giờ có tước không quyền, còn sợ gì người ta buộc tội nữa cớ chứ.
Vừa nhắc đến chuyện này, Mã Liên Nhi liền nhếch môi, hứ một tiếng nói:
- Theo thiếp...là do Quốc công chàng bệ vệ ngất trời, giờ chẳng sợ ai buộc tội nữa mới đúng.
Dương Lăng cười ha hả, một câu mang hai ý nghĩa mà nói:
- Sao thế? Cơn giận trong bụng còn chưa tiêu tan ư?
- Thiếp đương nhiên…
Bỗng nhiên nhìn thấy nụ cười bỡn cợt của Dương Lăng, Mã Liên Nhi như bừng tỉnh ngộ, gương mặt xinh xắn bỗng chốc đỏ như vải hồng, nàng giẫn dỗi trừng mắt nhìn Dương Lăng một cái. Nhưng trước mặt Sở Linh lại không tiện nói gì, nàng ta đành phải ngại ngùng cúi đầu quay đi.
Dương Lăng cười nói với Sở Linh:
- Sáng hôm nay ta muốn nghỉ ngơi một chút, sau giờ ngọ sẽ đến thăm nha môn Chỉ Huy Sứ, cứ đáp lại bằng bái thiếp quan lục bộ là được, những người khác tạm thời không cần gặp, đợi Hứa Thái mang tình hình chiến trận, chiến báo, tình hình công quá chỉnh lại rõ ràng rồi tính tiếp.
- Lão gia, Giả đại nhân nói có công vụ gấp…
Dương Lăng nhíu mày nói:
- Chỉ Huy Sứ Ngũ Thành Binh Mã Ti phụ trách trị an trong Kinh Đô, bổn Quốc công là Nam Trực tiêu diệt thổ phỉ địa phương. Công vụ của gã thì có liên can gì đến ta, hơn nữa trên gã còn có binh bộ quản, có chuyện gì bảo gã đi tìm binh bộ, đừng có chuyện gì cũng lôi ta vào.