Dương Lăng vừa phân tích tình hình vừa suy ngẫm đối sách hiện đang thực thi có còn lỗ hổng nào hay không, có thể nào sẽ khiến Ninh Vương trở nên cảnh giác và khẩn trương hơn hay không, qua một lúc lâu mới phát hiện nước đã có chút nguội lạnh, hắn vội giương cổ hô một câu:
- Người đâu…
Hai tỳ nữ xinh đẹp nhấc ống quần, tay áo lên để lộ làn da trắng trẻo với bắp chân nhỏ nhắn lên tiếng trả lời ngoài cửa, mỉm cười khom người nói:
- Lão gia, người cần chà rửa hay sao ạ?
Dương Lăng giật mình, tự ý thức rúc lại vào trong nước. Thời gian gần đây ở trong quân đội, đều là do Lưu Đại Bổng Chùy thay nước chà rửa cho hắn, vừa rồi nghĩ đến nhập thần, quên mất là mình hiện ở nhà. Để hai vị tiểu cô nương xinh đẹp thế này chà rửa thân thể cho mình ư? Hắn thật không gánh nỗi cái tội này đâu, Dương Lăng ấp úng nói:
- Ùm, đi lấy áo choàng cho ta, ta tắm xong rồi.
Hai vị tỳ nữ xinh đẹp đáp lời, thất vọng lui xuống. Bọn họ dung mạo tuy xinh đẹp, nhưng từ bé đã bị bán làm tỳ nữ, Dương Lăng công danh tối cao, lại trẻ tuổi anh tuấn, chủ tử như vậy có xách đèn lồng đi tìm cũng không có người thứ hai.
Hôm nay hầu tắm, cả hai tiểu nha đầu vốn dĩ vui sướng vô cùng, một khi được lão gia sủng hạnh, từ một tỳ nữ mà tiến lên làm tỳ thiếp, đối với vận mệnh bọn họ mà nói đúng là một bước thăng thiên. Nếu tắm rủa cho hắn, tay chân nhanh nhạy, cũng không khó để khiến hắn động tình, hai người chưa được gọi nên không dám vào cửa, khó khăn lắm mới nghe người triệu vào nhưng lại thất vọng ê chề, không khỏi buồn bã lui xuống mà chờ cơ hội khác.
Thiếp thì có ba bảy loại đấy, trắc phòng, thị thiếp, thông phòng nha đầu. Tỳ cũng có khá nhiều cấp bậc, ai mà không muốn bám trèo lên trên cao chứ? Dương Lăng hồn nhiên không để ý, hắn còn không biết bản thân đang hao tâm suy tính chuyện Ninh Vương, ngoài cửa có hai tiểu cô nương cũng chuẩn bị thi triển công phu dụ dỗ hắn đâu.
Dương Lăng mặc một chiếc áo chòng mỏng màu trắng, thản nhiên quay trở về phòng. Đến thời đại này đã lâu, hắn hiện giờ cũng quen với những ngày tháng không mặc quần lót, một chiếc áo choàng lắc lắc đung đưa, khố đáy thoáng gió, bát phương thông khí mà. Cũng khá là tự do tự tại.
Trên giường đang có hai nàng mỹ nhân nằm đó, lớn thì không đến mười chín tuổi, nhỏ thì không đến hai tuổi, Liên Nhi và Phán Nhi đều mặc áo lụa màu trắng, quần vải màu trắng, vai kề vai nằm lỳ trên giường, một người thì cầm quyển sách, còn tiểu nha đầu thì đang đung đưa bàn chân nhỏ nhắn lật xem từng trang sách.
Cái chân trắng trắng nõn nà của Phán Nhi trông vô cùng đáng yêu, thấy Dương Lăng vào. Cô bé cười hì hì ngẩng đầu lên, tiếng kêu giòn tan:
- Phụ thân.
- Ừ.
Dương Lăng vui vẻ đáp lại, đi đến ngồi bên cạnh giường, hai ngày này hắn bớt thời gian để chơi cùng cô bé. Nhất là trước kia Liên Nhi do sở dơ nên cấm tuyệt không cho cô bé chơi bùn, Dương Lăng thì lại chơi bùn với cô bé rất vui, cô nàng giờ rất thân thiết với hắn.
Sờ sờ đầu Phán Nhi, Dương Lăng hạ giọng nói:
- Bảo bối xem gì đấy?
- Phán Nhi xem đại yêu quái. Nè, sừng trâu đấy, đại yêu quái.
Phán Nhi trả lời, Dương Lăng cúi người nhìn một cái, không ngờ đấy là một quyển tập tranh vẽ về thần tiên mà quái, là nét vẽ thủ công, còn tô màu nữa, những vật xa xỉ thế này để cho trẻ nhỏ xem không phải gia đình nào cũng có thể mua được.
Mã Liên Nhi ngẩng đầu lên, dịu dàng liếc nhìn phu quân một cái, thấy hắn nghiêng người ngồi xuống, tóc thì ướt sườn sượt, vén tóc lên theo kiểu tóc lười, người thì vạm vỡ như cây, mặt thì như thoa phấn, thật là anh tuấn phi phàm. Trên tóc hắn có cấm một cây gỗ đàn hương. Trên người thì phát ra mùi hương táo đậu nhàn nhạt.
Vào thời Minh thì những vật phẩm dùng để hóa trang và tắm gội cũng đã tương đối nhiều, những thứ như sữa rửa mặt, mặt nạ cần có đều có đủ cả. Về mặt này thì đại khái Đường Nhất Tiên là chuyên gia rồi. Hương Táo Đậu là sản phẩm được chế tạo từ nhiều nguyên liệu bột như hương Linh Lăng, Cam Tùng, Bạch Chỉ, Qua Lâu Nhân, Đông Qua Nhân, Oản Đậu, Đại Đậu vân vân, không những mềm da thoải mái thân thế, sau khi tấm còn lưu lại mùi hương thoang thoảng dễ chịu.
Liên Nhi hé miệng cười, nhẹ nhàng rút chân ra khỏi người con gái, nghịch ngợm cho hắn một đá. Dương Lăng khom người nhìn con gái đọc sách, thoặt nhiên đưa tay một cái, tức thì bắt ngay bàn chân nhỏ bé của Liên Nhi. Liên Nhi giãy giãy nhưng chẳng thoát được, liền mặc cho hắn nắm, chỉ là do sợ nhột, năm ngón chân đỏ hồng non nớt kia dường như e thẹn mà cuống cả lên.
Dương Lăng vừa chí cha chí chóe thảo luận về đại yêu quái với con gái, mặt khác cũng làm ra vẻ nửa cười nửa không liếc nhìn Liên Nhi, sau đó bất thình lình nâng chân ngọc của nàng ta lên, hôn vào lòng bàn chân nàng. Liên Nhi kêu lên “Ấy” một tiếng, đồng thời cũng theo phản xạ tự nhiên rút chân về, nhưng khổ nỗi vẫn bị Dương Lăng nắm chặt lấy.
Phán Nhi cảm thấy lạ lùng quay đầu lại nhìn mẫu thân, Liên Nhi vội nhịn cười nhìn qua, tỏ vẻ kinh ngạc nói:
- Ấy, đại yêu quái đáng sợ thế cơ à, Phán Nhi có sợ không nè?
Dương Phán Nhi ậm ừ gật đầu nói:
- Đại yêu quái hù dọa người, Phán Nhi chẳng sợ, sẽ đánh đại yêu quái.
Liên Nhi nhân cơ hội làm mặt xấu, cau cau cái mũi với Dương Lăng.
Phen vùng vẫy vừa rồi khiến cho chiếc quần lụa lỏng lẻo bị rút lên một khúc, để lộ bàn chân trắng trẻo tuyệt trần, làn da ngọc ngà sau khi tắm trông thật mềm mại và mịn màng, cho người ta cảm giác nó đẹp và rực rỡ vô cùng. Dưới cái nhìn chăm chú của Dương Lăng, ánh mắt của Liên Nhi trở nên thật long lanh, nhưng chân nàng cứ phải duỗi thẳng nên bắt đầu có cảm giác mỏi, liền làm ra nét mặt xin Dương Lăng tha cho, lại rút chân lại.
Dương Lăng cười ha hả, buông chân ngọc của nàng ta ra, cũng bắt trước con gái nằm trên giường, Mã Liên Nhi chợt giật mình, chỉ cảm giác có một bàn tay to lớn vụt qua khỏi người con gái, tiến thẳng đến âu yếm bờ mông của nàng. Eo thon nhỏ xinh đẹp, duyên dáng và mềm dẻo, đường cong mảnh khảnh chảy dọc đến thắt lưng, đi tiếp xuống là cặp mông tròn trắng trẻo, cặp đùi thon thả mịn màng, mềm mại trơn láng, khiến người ta yêu thích chẳng muốn rời tay.
Hơi thở của Dương Lăng có chút nóng lên rồi, hắn kìm hơi nói với Phán Nhi:
- Bảo bối con à, con phải đi ngủ rồi, đêm nay con ngủ với dì Sở Linh có được không?
- Không chịu
Phán Nhi vòng tay ôm lấy cổ Mã Liên Nhi, chu cái miệng nhỏ ra nói:
- Phán Nhi muốn ngủ với mẫu thân.
- Ách …phụ thân sẽ ngáy ngủ đấy, sẽ làm tiểu bảo bối mất ngủ cho xem.
- Thế thì..
Đôi mắt Phán Nhi chớp chớp, nói:
- Phán Nhi ngủ với mẫu thân, phụ thân ngủ với dì đi.
Dương Lăng sờ sờ đầu của cô bé “đau đớn” nói:
- Thật là đứa trẻ ngoan, không uổng công phụ thân thương yêu con.
Mã Liên Nhi hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái, thay bộ mặt dịu dàng nói với Phán Nhi:
- Phán Nhi ngoan, con đi ngủ với dì nhé, ngày mai phụ thân sẽ đi bắt ếch và cào cào với con, bắt cả dế con nữa, mỗi người chỉ huy một con, xem ai lợi hại hơn, thế có phải rất vui không nè.
- Thất á?
Đôi mắt Phán Nhi sáng lên, muốn thỏa hiệp rồi.
- Đúng đúng đúng. Đương nhiên là thật rồi, phụ thân sẽ bắt một con dế thật lợi hại, là dế mèn đại tướng quân, ngay cả yêu quái cũng đấu không lại.
Dương Lăng thấy có đường rồi, liền vội vàng tiếp tục dụ dỗ, đồng thời ra sức ngắt mông Liên Nhi một cái tỏ ý khen ngợi.
Liên Nhi cười như một tiểu hồ ly, mắt nàng khẽ nhìn xuống. Nhân Phán Nhi không chú ý, nhanh chóng liếc Dương Lăng một cái. Dương Lăng vừa tiếp tục dụ con gái, vừa nhẹ nhàng xoa mông nõn nà mềm mịn của Liên Nhi, tay của hắn đã tuồng vào trong quần nhỏ, bắt tay vào làm chỗ nhẵn bóng non nớt vô cùng. Trơn tru như tơ lụa, tay của Dương Lăng dần dần di chuyển xuống dưới, lưu luyến ở lại khe mông quyến rũ kia.
Mã Liên Nhi cắn môi, vươn tay ra. Đôi mắt quyến rũ như tơ nhẹ nhàng đánh hắn một đấm, bắt đầu dọa con gái:
- Đi ngủ với dì đi con, ngày mai phụ thân sẽ bắt dế cho con chơi, nếu con ngủ với mẫu thân, thế thì ngày mai tiếp tục liên khúc, đoạn thứ hai của “tướng quân lệnh” không luyện thành thục, thì sẽ không cho ăn cơm đấy nhé.
- Dạ!
Phán Nhi tức thì nghe lời, ngoan ngoãn ra sức gật đầu nói:
- Phán Nhi sẽ đi ngủ với dì, ngủ với dì mà.
Dương Lăng vội vàng rút tay về, để Phán nhi ngồi dậy, sau đó một tay ôm lấy cô bé, hôn lên má và cười nói:
- Phán Nhi ngoan quá, ngày mai phụ thân bắt con dế to nhất cho con, có được không
- Dạ vâng, phụ thân tốt quá.
Cứ y như báo thù mẫu thân vậy, Phán Nhi ôm chặt lấy người phụ thân còn thương cô bé hơn cả mẫu thân, nồng nhiệt hôn một cái thật to. Dương Lăng cười ha hả, tiến đến kéo cửa phòng ra gọi người:
- Người đâu, người đâu.
Tỳ nữ nội thị của trắc phòng tức thì chạy đến, Dương Lăng giao Phán Nhi cho tỳ nữ, cười nói:
- Đưa tiểu thư đến chỗ cô nương Sở Linh đi.
Hắn lại nói với Phán Nhi:
- Phán Nhi ngoan, đi ngủ sớm, nếu ngủ muộn không có tinh thần, ngày mai đấu dế sẽ đấu không lại đấy.
- Dạ dạ.
Phán Nhi hào hứng gật đầu.
Vừa trông thấy cô bé bị bồng đi, Dương Lăng tức thì nâng cao đùi, bước như khinh công, cứ như đại mã hầu nhi vậy bắn vào trong phòng, đóng cửa lại một cái gian xảo, thở phào nhẹ nhõm nói:
- Mẫu thân ta ơi, cuối cùng cũng lừa được tiểu linh tinh đi rồi.
Liên Nhi đã ngồi dậy, một chân duỗi một chân cuốn, cười khanh khách tháo tóc ra, thanh nhã điềm tĩnh mà quyến rũ tuyệt vời đến tận xương tủy, cứ như đóa hoa sen xinh đẹp trong hồ nước, nàng liếc nhìn Dương Lăng một cái, gắt giọng nói:
- Xem chàng kìa, lừa con gái thế đấy, còn bắt muội phải làm người xấu. Hứ, giảo hoạt hết sức à.
Dương Lăng cười hì hì, bước qua ngồi trên đầu giường, nói:
- Không dụ nhóc con kia đi, há chẳng phải làm hỏng chuyện tốt của phụ thân nó sao. Ha hả, nàng đang xem sách gì đấy?
Bộp một tiếng, Mã Liên Nhi đánh vào bàn tay lại không đàng hoàng của Dương Lăng đang cố vuốt ve đùi nàng, một đôi bàn chân nõn nà lại được để lộ dưới ánh nến:
- Muội làm gì có thời gian xem sách cơ chứ, chẳng phải cũng vì phu quân của muội sao, đang vắt hết trí lực để suy nghĩ đây.