Tiệc rượu bày trong đại sảnh, đám công chúa tự mình bày tiệc rượu ở trong một gian phòng khác, hai bên tự vui tự cười, uống rượu chúc mừng.
Trời dần tối, Chính Đức thay thường phục, đi ra uống rượu chúc mừng với người bên ngoài. Đúng theo lời dặn dò của Dương Lăng, vì sự khoẻ mạnh sau này của Thái Tử, Chính Đức không dám uống nhiều. Hơn nữa uống đều là rượu gạo nồng độ thấp, mặc dù thế, sau khi rửa sạch mặt, vẫn lộ ra một màu hồng nhạt.
Hôm nay là ngày vui của Hoàng thượng, ai dám cuốn lấy người uống rượu, cũng làm gì có người nào dám đi náo động phòng, Dương Lang liền dẫn đầu đứng lên chắp tay nói:
- Hoàng thượng, hôm nay là ngày ngài đón dâu, cũng không thể để tân nương tử chờ lâu, rượu này cũng đã uống tận hứng, Hoàng thượng chỉ có thể một ngày không vào triều, quốc sự quá nhiều, vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm thì hơn.
Đám người Đới Nghĩa, Miêu Quỳ đều khuyên bảo, trái tim của Chính Đức sớm cũng đã bay về chỗ phòng ngủ, đứng dậy, cười dài nói:
- Vậy...Vậy trẫm về phòng nghỉ tạm, các ngươi cứ tiếp tục uống rượu. Đỗ Phủ, tối nay chuẩn bị phòng ở Báo phòng, các khanh say rồi ở thể tá túc ở chỗ này, ha hả....
Hoàng thượng hạ chỉ, mọi người liền chắp tay hô vâng, nhất tề nhìn theo bóng lưng Chính Đức rời đi, lúc này Dương Lăng liền tiến đến bên người Miêu Quỳ. Bắt đầu nói bóng nói gió hỏi thăm chuyện Thái Hành tiêu diệt phỉ.
Trong một gian phòng khác, ba vị công chúa ngồi vây quanh, sắc mặt có chút căng thẳng, công chúa Vĩnh Phúc mặt trắng bệch, Tương Nhi công chúa xanh cả mặt, Vĩnh Thuần công chúa mặt đỏ bừng...vô cùng hưng phấn.
- Không phải là lúc ta tắm thì dẫn hắn tới gặp để khiển trách hắn thất lễ sao, vậy....vậy có chút miễn cưỡng, sao lại dùng thuốc? Không nên không nên. Cũng quá hèn hạ đi, nếu hắn biết được tất cả, nhất định sẽ oán hận ta, hơn nữa sao ta....có thể làm được?
Công chúa Vĩnh Phúc lắc đầu liên tục.
- Không cần tỷ làm gì.
Công chúa Vĩnh Thuần không khách khí nói:
- Tỷ chỉ cần ngoan ngoãn quay về phòng chờ một lát, đợi Tương Nhi hạ thuốc, ta liền nói tỷ có việc truyền gọi, để hắn đến gặp tỷ. Yên tâm, muội muội đương nhiên sẽ không để cho tỷ qua loa đại khái cho người ta. Chỉ cần hắn thất lễ một chút, muội liền gọi nội thị khống chế hắn. Sau đó gọi hoàng huynh đến, không thế này thì làm kiểu gì? Tỷ là ôn thuỷ, hắn là đầu gỗ, không có sự trợ giúp của thuốc sao có thể hoàn thành? Vì hạnh phúc cả đời, tỷ cũng đừng băn khoăn nhiều như vậy.
- Hắn... Hắn uống xong thuốc, lại không thể....không thể....Thực sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?
Tương Nhi công chúa chau mày nơm nớp lo sợ hỏi.
Vĩnh Thuần công chúa liếc nàng một cái nói:
- Chỉ là thuốc dược tình bình thường thôi, không có vấn đề gì lớn? Đến lúc đó hắn bị doạ, một thâm đẫm mồ hôi, còn dám nghĩ đến việc mây mưa ư? Hứ, như vậy thì thật sự cần sắc không cần mạng nữa rồi. Không có việc gì không có việc gì đâu, đã hạ thuốc chưa? Đi đi đi, hôm nay hoàng huynh không phải là theo nghi thức của dân chúng sao, chúng ta là người thân duy nhất, phải thay huynh ấy tiếp đón khách mời, xem người nào dám không uống.
Vĩnh Thuần công chúa không nói gì, kéo hai tỷ muội ra bên ngoài.
Đám người Dương Lăng thấy ba vị Công chúa giá lâm, vội vàng đứng lên đón chào, chúc mừng, đáp lễ hàn huyên một lúc. Mấy vị Công chúa lần lượt mời rượu, Vĩnh Phúc thẹn thùng nhìn Dương Lăng, căn bản không dám nhìn thẳng hắn, Vĩnh Thuần sợ tỷ tỷ lo lắng lộ ra điều gì, liền đi bên cạnh nàng. Tương Nhi công chúa tay run run bưng chén rượu lên, trước mắt bao người nàng cũng không biết thay cái chén của Dương Lăng như thế nào.
Nàng do dự định đi về chỗ Dương Lăng, Mâu Bân hôm nay muộn mới đến, gã phụ trách phòng vệ cho Báo phòng cũng đến chúc mừng Hoàng thượng thành thân vội vã đi từ bên ngoài vào, Mâu Bân thi lễ vấn an đám công chúa, sau đó ghé sát vào tai Dương Lăng nói nhỏ. Dương Lăng nghe xong cả kinh, trợn mắt, vội vàng hỏi:
- Thật sao?
Mâu Bân gật gật đầu, Dương Lăng đứng ngồi không yên, vội vàng cáo tội với đám công chúa, xoay người định đi.
Vĩnh Thuần công chúa vừa nhìn đã vui mừng, lập tức một bước nhảy qua, cầm chén rượu của hắn, đi tới bên cạnh Tương Nhi nháy mắt với nàng, thừa dịp lúc đưa chén rượu qua che khuất ánh mắt của người khác, sau đó mày nhướng lên, miệng nhỏ nhắn chu ra, làm một kí hiệu đổi chén, Tương Nhi hiểu được, vội vàng gật đầu.
Lúc này bất chấp tất cả, Tương Nhi công chúa vội vàng bưng hai cái chén tới cửa, nũng nịu kêu:
- Quốc công dừng bước, Tương Nhi thay mặt cho hoàng huynh mời quốc công một ly.
Dương Lăng vội vàng đứng lại đáp lễ nói:
- Điện hạ, ta vừa nghe nói có quân tình khẩn cấp vừa gửi đến, gấp gáp đến xem tình hình cụ thể....
Chu tương Nhi miễn cưỡng gượng cười nói:
- Ta cùng hoàng tỷ lập tức phải quay về hậu hiện, quân tình có gấp hơn nữa, chắc cũng không đến mức không uống được một chén rượu. Quốc công có ân với hoàng huynh của ta, lại là trọng thần trong triều, giúp đỡ Hoàng thượng rất nhiều, về công về tư, chén rượu này Tương Nhi đều phải kính ngài.
Dương Lăng bất đắc dĩ, đành phải chắp tay nói:
- Đa tạ ý tốt của Công chúa, vậy thần uống một ly liền lui xuống.
Hắn tự tay nhận lấy cái chén, thấy Tương Nhi đưa chén rượu tới lại rút tay về nói:
- Công chúa sai rồi, chén rượu kia mới là của thần.
Chu Tương Nhi luống cuống:
- Vậy sao? Ta...ta vừa rồi nhấc lên, cũng sẽ sai sao?
Dương Lăng không nghi ngờ gì, lại cười nói:
- Nhất định sai rồi, vừa rồi thần không cẩn thận làm rớt đồ ăn vào, trên mặt chén có một vài giọt dầu, công chúa nhìn xem.
Đèn hành lang treo trên cao, chiếu sáng như ban ngày, trên mặt chén có một mảng mỡ rõ ràng, Chu Tương Nhi choáng váng. Dương Lăng cười hì hì tiếp nhận chén rượu, cầm chén một hơi cạn sạch, đưa chén cho Công chúa cười nói:
- Đa tạ ý tốt của công chúa, công chúa vì sao vẫn chưa uống?
- À? Uống, uống, ta uống.
Chu Tương Nhi làm chuyện thiệt thòi như vậy, cẳng chân run run, nàng sợ Dương Lăng phát hiện ra, vội vàng uống một hớp nhỏ, sau đó mím môi cười dịu dàng với Dương Lăng.
Dương Lăng khó có cơ hội nhìn thấy nàng dịu dàng như vậy, tuy rằng nhìn càng thêm động lòng người, nhưng có chút kì lạ, hắn kinh nghi nhìn Tương Nhi một cái, lúc này mới chắp tay cáo từ, cùng Mâu Vân vội vàng chạy đến tiền viện.
Vĩnh Thuần kích động chạy tới, thấp giọng hỏi:
- Thế nào? Thành công không?
Tương Nhi vội vàng lấy khăn tay ra, nhổ ngụm rượu trong miệng ra, nhưng lại nuốt nước bọt liên túc, rượu kia đã nuốt xuống một chút. Nàng vẻ mặt đau khổ nói:
- Ta...Ta không thành công, thiếu chút nữa đã uống vào rồi.
Vĩnh Thuần vô cùng uể oải, tuy nhiên sau khi suy nghĩ một chút, nàng lại tỉnh lại:
- Bỏ đi, một lần không thành, còn có lần sau, kế này không thành còn có kế khác. Tên họ Dương đó sớm muộn gì cũng không thoát được khỏi lòng bàn tay ta, Hưm hưm.....
Vĩnh Thuần nắm chặt nắm tay, năm ngón tay nắm chặt, nhe răng cười ha hả độc ác.
Chu Tương Nhi rùng mình một cái, vội vàng xin tha nói:
- Tuỳ ngươi, nhưng ngươi....lần sau đừng tới tìm ta, ngàn vạn lần đừng tới tìm ta.
Không biết như thế nào, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong bụng hơi nóng lên, ấm áp dễ chịu, trên mặt lại mơ hồ nổi lên một mạt đỏ trên má....