Ngược Về Thời Minh

Chương 413.2

Vĩnh Thuần và Tương Nhi cũng nắm tay nhau về phòng. Vĩnh Thuần chắp tay sau lưng, cau mày, bộ dáng âm hiểm lại đa mưu túc trí, chậm rãi đi qua đi lại trong phòng:

- Lần sau, phải đối phó với hắn thế nào đây? Ừ...Tắm rửa? Tắm không được, nội uyển trong Hoàng cung, người ngoài không cho phép tiến vào, huống chi tắm rửa có cung điện riêng, hắn không nghi ngờ mới là lạ.

Tương Nhi ngồi trên giường, đôi mắt càng ngày càng dịu dàng quyến rũ, càng ngày càng ướt át, mông lung giống như ánh trăng ẩn trong màn sương, giống như sương đọng trên cỏ.

Hô hấp của Tương Nhi ngày càng dồn dập, nàng cắn răng cố nén loại cảm giác kì lạ này, thần trí dần hoảng hốt vẫn còn đang vướng mắc một vấn đề:

- Mình bị sao vậy? Mình chỉ uống một ngụm nhỏ, không có uống nhiều nha. Hai bao, nhất định là vì bỏ hai bao, Vĩnh Thuần này...Nha đầu chết tiệt...

Vĩnh Thuần công chúa một lòng muốn hoàn thành nghiệp lớn của một bà mai tình nguyện cho rằng tiếng rên rỉ của nàng thành tiếng đồng ý ý kiến của mình, nàng híp mắt gật đầu, xoa xoa cằm, âm hiểm nói:

- Ngươi cũng đồng ý ý kiến của ta? Ừ...Bằng không, ta sẽ thiết kế bẫy hắn ngươi thấy thế nào? Mời hoàng tỷ về cung hoặc là trong hoàng am, ta để cao thủ đại nội treo Dương Lăng lên, cởi sạch mang vào phòng tỷ tỷ, hắn dám nói Vĩnh Thuần công chúa ta hạ độc thủ sao? Ha ha ha....

- Ầy? Tương Nhi, ngươi sao vậy?

Nàng nghiêng đầu, chợt phát hiện Tương Nhi ngồi bên giường, cắn môi dưới, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, chân xoắn lại với nhau theo một tư thế cổ quái, thân mình hơi lảo đảo muốn ngã.

Vĩnh Thuần vội vàng xông qua đỡ lấy nàng, sau đó sờ sờ mặt của nàng, cả kinh nói:

- Sao lại nóng như vậy? Ngươi bị phong hàn à? Ta đi tìm thái y...Ấy, ấy, ngươi.... ngươi làm gì? Ngươi... ngươi sờ ta làm gì? Nơi đó không được, buồn buồn nha, ha hả... ngươi đừng rộn, đừng làm rộn.

- Hình như...không phải đùa giỡn như bình thường?

Vĩnh Thuần tiểu công chúa bị đẩy ngã xuống giường, cái miệng nhỏ nhắn há to, hai mắt trừng lớn, hoảng sợ nhìn gương mặt đỏ ửng của Tương Nhi dùng sức áp lên người mình, khó chịu cọ xát, thở gấp, rên rỉ, giống như con mèo nhỏ phát xuân:

-Vĩnh Thuần, người ta...nóng quá, ngứa...quá, thật khó chịu, mau cứu ta, tìm thái y....

Nàng bỗng nhiên tỉnh lại, nghiêng đầu tránh khỏi Tương Nhi, làn môi nóng bỏng kia dừng trên cổ nàng. Vĩnh Thuần sợ tới mức tứ chi bổ nhào về phía trước ngơ ngẩn, tiếng hét xé cổ họng vang lên:

- Cứu mạng, phi lễ, phi lễ, tỷ tỷ mau tới, thái y, thị nữ, Cẩm Y vệ, tiểu Đinh Tử, tiểu Đậu tử, hoàng huynh mau tới cứu mạng.....

Tiếng kêu thê thảm giống như cắt tiết gà trong đêm yên tĩnh truyền đi rất xa....

Đường Nhất Tiên vểnh mông lên nằm lỳ trên giường, ngẩng đầu lên vểnh tai nghe một chút, sau đó bị doạ đổ đầy mồ hôi lạnh. Thở hồng hộc nói:

- Hình như...có người kêu hoàng huynh.

- Thật sao?

Chính Đức cũng vểnh mông lên nằm lỳ trên giường, cách nàng nửa thước, trán kề trán. Y ngẩng đầu nghe một chút:

- Không có tiếng gì nha, có thể là do nha đầu Vĩnh Thuần kia uống nhiều quá nên lại say khướt, đừng để ý đến nó. Nha đầu ngốc, chúng ta tiếp tục.

- Được.

Đường Nhất Tiên xoa mồ hôi, chổng mông lên ghé vào trong chăn, lật đệm giường lên tiếp tục tìm. Tiền đồng, ngân nguyên bảo, kim đậu tử, bảo thạch, trân châu, thạch lưu, hạt dẻ, táo đỏ....Giữa hai người đã chất một đống lớn.

- Hô...Mệt chết người rồi, như thế này đến khi nào mới được ngủ nha.

Chính Đức Hoàng đế buồn bực nói:

- Nhất định là nha đầu Vĩnh Thuần kia, quả tát trướng nhiều như vậy, chỗ nào cũng có giấu.

- Ôi.

Đường Nhất Tiên lười biếng thở dài:

- Nếu không chúng ta giũ thử xem, như vậy không phải sẽ sạch sẽ rồi sao?

- Không nên không nên.

Chính Đức Hoàng đế căng thẳng nói:

- Đám ngọc châu đó đại biểu cho phú quý cát tường, mãi bình an, cả đời yên bình. Đám dưa và trái cây đó đại biểu sớm sinh quý tử, con cháu đầy đàn, nhất định phải tìm ra từng cái một, cẩn thận thu lại từng cái, không được phung phí.

Đường Nhất Tiên ngồi trên chân, đấm eo nói:

- Không phải là tìm nhiều như vậy rồi sao? Vẫn chưa đủ phú quý cát tường, con cháu đầy đàn rồi sao? Chàng có muốn thêm nữa, thiếp cũng không sinh nổi.

- Ha hả, như vậy không được, mỗi năm sinh một đứa. Nàng phải sinh cho ta một trăm năm, sinh thật nhiều thật tiểu hoàng tử, tiểu công chúa, như vậy mới được.

Đường Nhất Tiên trợn trắng mắt, sẵng giọng:

- Vậy người ta cũng không làm được việc khác nữa rồi, chàng cho ta là heo nái sao?

- Trên đời nếu có heo mẹ nào đáng yêu như nàng, ta đây tình nguyện là chồng của con heo mẹ đó.

Chính Đức Hoàng đế thâm tình nói.

Đường Nhất Tiên hừ một tiếng, dùng giọng nói ngọt ngào nói:

- Chàng vốn chính là một con heo, một con heo ngu ngốc, heo đực.

Thần thái kiều mị kia làm Chính Đức không nhịn được ôm nàng vào lòng, hai người ngã xuống giường.

- Ai ô, đau quá.

Đường Nhất Tiên khó chịu nói.

Chính Đức Hoàng đế vẻ mặt lo lắng đứng lên, nói:

- Tiếp tục, tiếp tục, tìm tiếp, tìm tiếp....

- Công chúa.

Vài thị nữ nghe thấy tiếng kêu vọt vào trong khuê phòng giật mình che miệng lại, tận mắt nhìn thấy một chuyện “đáng xấu hổ” nhất lại bi thảm nhất trong cung, chuyện này doạ bọn họ sợ ngây người.

- Mau kéo Tương Nhi công chúa ra, gọi thái y, nhanh lên, ai không quản được cái miệng của mình, dám lộ ra chuyện gì, dùng gậy đánh tới chết.

Công chúa Vĩnh Phúc đúng lúc đuổi tới lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, lập tức lấy ra uy phong của một trưởng Công chúa lớn tiếng chỉ bảo.

Tương Nhi thật ra cũng không làm gì, nàng vẫn là một xử nữ trinh khiết, đối với chuyện nam nữ vẫn rất ngây thơ chưa hiểu gì, chẳng qua chỉ là cảm thấy hôn môi, chà xát da thịt này sẽ khiến cảm giác khô nóng giảm bớt, lúc này mới không kìm lòng được ôm lấy Vĩnh Thuần.

Số thuốc này là thuốc bổ trợ thêm cho đám công chúa khát khao lâu ngày cùng phò mã làm chuyện nam nữ, cũng không có tác dụng mê hoặc, cho nên mặc dù dục vọng nồng cháy, ý thức vẫn rất rõ ràng, chỉ có điều không thể khống chế mà thôi.

Tương Nhi công chúa được các cung nữ kéo ra, Vĩnh Thuần càu nhàu đứng lên, chùi chùi nước miếng trên mặt, giơ nắm tay lên nhằm về hướng vẻ mặt uể oải của Vĩnh Phúc, thẹn quá hoá giận lớn tiếng nói:

- Muội sẽ không khuất phục đâu, lần sau, muội nhất định sẽ thành công, nhất định, nhất định.

- Bạch Y dư nghiệt bị bắt rồi hả? Ha ha ha, được được, chuyện đại hỷ, sáng sớm ngày mai sẽ bẩm báo với Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ rất vui. Hoàng thượng vừa mới thành thân, đây coi như là quà mừng lớn nhất....song hỷ lâm môn, song hỷ lâm môn.

Miêu Quỳ mặt vui như hoa nở nói.

Đới Nghĩa kéo kéo tay áo của gã, hất hất cằm về phía vẻ mặt âm trầm của Dương Lăng, nhỏ giọng nói:

- Nhìn xem cái tính tình chết tiệt của ngươi, lập được đại công thì lập được đại công, quốc công gia vẫn còn đang lo lắng cho thế cục ở ngoài quan ngoại. Ngươi lại không giúp đỡ suy nghĩ một chút đi.

- À?

Miêu Quỳ vừa nhìn Dương Lăng, lúc này mới phát hiện ra mình có chút đắc ý vênh váo, vội thu lại vẻ mặt tươi cười, cẩn thận tính toán nói:

- Ai, ngân khố quốc gia vốn đã cạn kiệt, số vàng bạc lục soát được từ chỗ Lưu Cẩn đều dùng vào việc tiêu diệt thổ phỉ, thưởng quân, xây dựng thôn trang cho lưu dân, cho lương thực để trồng trọt, cho trung nông mua trâu mua công cụ cày cấy, mua vũ khí quân giới và lương thực, cũng đã tiêu khá nhiều.

Bây giờ triều đình thực hiện tiết kiệm, nhưng lại chỉ tích được chút bạc, nhưng mà số bạc đó nếu như mang ra để đánh giặc, cũng chỉ chống đỡ được gần hai tháng. Đây vẫn là ở trong Đại Minh, điều động binh lực, nếu như ra quan ngoại đánh giặc, chi phí không chỉ gấp mười lần.

Người Mông Cổ dùng chiến tranh để nuôi chiến tranh, binh lính Thiên triều chúng ta không thể học bọn họ đi cướp bóc, hơn nữa sắp đến mùa đông rồi, mùa đông thì càng khó nói hơn, muốn xuất binh....khó nha.

Trương Vĩnh thở dài một cái, y cũng thông hiểu nhất chính là quân sự, cũng đồng cảm với lời nói của Miêu Quỳ, y khép mắt lại, buông tay nói:

- Nhưng chuyện này cứ để thế sao? Thế cục ngoài quan ngoại bây giờ căn bản không phải những người đặc phái viên như chúng ta nói vài lời hay có thể thay đổi.

Nếu Thái Ninh vệ thật sự có lòng khác, Đóa Nhan Tam Vệ không nhận được sự ủng hộ thực sự, lại bị trong ngoài giáp công, nhất định xong đời. Nhưng xuất binh? Đánh không được một hai tháng thì đã đến mùa đông giá rét rồi, lương bổng quân giới không theo kịp. Quân phái đi vì trời đông giá rét nếu không đói chết cũng chính là tạo phản bất ngờ, dù thế nào cũng không thực hiện được.
Bình Luận (0)
Comment