Ngược Về Thời Minh

Chương 417.5

Thôi Oanh Nhi lặng thinh không nói được câu nào. Dương lăng véo lấy cánh mũi cao ráo của nàng, cười hi hi nói:

- Nhận thấy mình ngốc nghếch rồi phải không? Chốn quan trường không được tự tung tự tác như trong rừng, tùy ý có thể động tay động chân đối phó được đâu. Chốn quan trường đâu đâu cũng là thế bị động, không thể vì chuyện nhỏ mà làm hỏng việc lớn, phải động não tính mưu mới được.

Thôi Oanh Nhi là một người phụ nữ trưởng thành mà lại bị Dương lăng véo mũi trêu đùa như trẻ con thì ngượng ngùng chẳng biết nên làm thế nào. Nhưng phụ nữ sinh ra vốn dĩ luôn muốn được cho người đàn ông của mình yêu thương chiều chuộng, coi họ như một đứa trẻ con để chăm sóc cưng nựng. Vì vậy nên hành động đó của Dương Lương khiến cho nàng cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Bình sinh đây là lần đầu tiên Hồng Nương Tử được cảm nhận thấy sự ngọt ngào của một người phụ nữ được người đàn ông của mình yêu thương. Vì thế nên lúc này nàng có chút thất thần bối rối, mãi cho đến khi Dương Lăng nhìn thấy điệu bộ dễ thương đó của Thôi Oanh Nhi, không kìm được lòng bèn hôn nhẹ nàng một cái, nàng mới bất ngờ tỉnh lại.

Thôi Oanh Nhi bất giác ôm lấy Dương Lăng, chẳng biết vì lý do gì mà khi ở bên cạnh Dương Lăng nàng luôn cảm thấy thật an tâm và dễ chịu. Dường như hai người bọn họ đã thân thiết từ rất lâu rất lâu trước đó vậy, nên đương nhiên nàng cũng cứ mặc sức hưởng thụ sự ngọt ngào đó mà không cảm thấy có bẽn lẽn xấu hổ.

Hai người bọn họ quấn quýt một hồi, mãi cho tới khi Thôi Oanh Nhi có phần hơi khó thở, nàng mới buông Dương Lăng ra, vuốt vuốt lại mớ tóc rối, nhỏ nhẹ nói:

- Vậy... Chàng tính nên làm thế nào?

Ánh mắt Dương Lăng lóe lên một tia sáng, hắn trầm giọng đáp lại:

- Lý Phúc Đạt ẩn mình trong đoàn quân, có thể thấy y đang ấp ủ một âm mưu lớn, để tiếp tục kế hoạch của mình trước mắt y sẽ không gây rối loạn. Ban nãy ta đã có một vài dự tính, để sau ta tính toán kỹ hơn nữa nên làm thế nào để câu được con cá lớn này, khiến cho y phải tự mình mang bằng chứng đến cho ta. Quan trọng hơn nữa là phải nhổ cỏ tận gốc.

Ta phải suy tính cho thật chu đáo không có một chút sai sót nào, có thể sẽ phải cần đến sự trợ giúp của nàng. Cũng may là chuyến xe lương thực lần này cũng đủ để cho nàng cầm cự được một thời gian. Đợi ta có được thông tin chính xác rồi sẽ thông báo cho nàng, hai vợ chồng chúng ta đồng tâm hiệp lực, trừ bỏ tên gian ác đó.

Hồng Nương Tử vẻ mặt đỏ bừng ngượng ngùng, sẵng giọng nói:

- Biến đi, ai là vợ của chàng cơ chứ?

Nàng làm bộ nói vậy nhưng trong lòng thì lại thấy hạnh phúc lắm, chạy tới ôm chầm lấy Dương Lăng, dịu dàng nói:

- Cho tới bây giờ, thiếp vẫn như còn đang ở trong mơ vậy. Niềm hạnh phúc như vậy thiếp đã mơ về nó biết bao lâu rồi nhưng chưa từng dám mong chờ nó sẽ trở thành hiện thực. Dương... Dương Lăng, thiếp vô cùng yêu chàng.

Dương Lăng cảm động ôm lấy nàng, đứng ngây người một lúc rồi mới từ tốn đáp lại:

- Thật đáng tiếc, nhánh quân Bạch Y Quân không có sự quản lý chỉ đạo của nàng thì thực không biết có đủ khả năng trở thành một đạo dã mã cường mạnh hay không nữa. Nhưng nếu để cho nàng chỉ huy bọn họ, chẳng mấy chốc nàng lại phải đi đến đại thảo nguyên. Chớp mắt một cái thôi là đến mùa đông lạnh lẽo rồi, cuộc sống ở đó khó khăn thì chẳng cần nhắc đến làm gì, ai cũng biết điều đó, chủ yếu là chiến sự liên miên, trận lớn trận nhỏ không dứt. Ta quả thực không yên lòng về nàng. Nhưng triều đình miễn tội cho Bạch Y Quân là có điều kiện nàng và các huynh đệ buộc phải làm việc cho triều đình, lập được đại công. Vì thế nên ta cũng chẳng còn cách nào để bỏ công vì tư được nữa.

Hồng Nương Tử đứng thẳng người, ánh mắt sáng long lanh, dịu dàng đáp lại:

- Thiếp bằng lòng đi, chém giếp xông pha chiến trường thì có gì cơ chứ? Cuộc sống hiện tại của thiếp cũng chẳng phải là như vậy đó hay sao? Trước đây thiếp vì muốn báo thù nên mới xông pha chém giết, làm liên lụy đến biết bao nhiêu những người dân vô tội. Nay thiếp vì tình yêu mà đóng góp một phần công lao, có thể vì Đại Minh, giúp cho bách tín có thể bớt được đi những tổn hại, coi như đó là một cách để thiếp chuộc lại tội lỗi của mình trước đây. Thiếp cam tâm tình nguyện.

Dương Lăng gật gật đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi nghiêm nghị nói:

- Trước tiên ta nói qua với nàng về tình hình ở đó. Hiện tại bên ngoài biên cương có bốn thế lực bộ tộc đang đấu đá để hòng chiếm cho được ngôi vị bá chủ thảo nguyên, bao gồm: Ngõa Lạt, Hỏa Si, Bá Nhan, Hoa Đương. Tình hình nội loạn còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tình hình của Đại Minh. Trong đó Ngõa Lạt và Hỏa Si hiện tại đang giữ mối quan hệ liên minh với nhau. Hoa Đương bị trúng một mũi tên chí mạng nham hiểm của Bá Nhan nên đã bỏ mạng nơi chiến trường, Đóa Nhan Tam Vệ được truyền lại cho người con gái của y là Ngân Kỳ Công chúa tiếp tục thống lĩnh, nay đã được triều đình chính thức phong là Thuận Minh Nữ Vương.

Người thiếu nữ đó tuy thông minh nhanh nhẹn, nhưng chưa từng được dạy dỗ để trở thành người kế tục sự nghiệp của cha nàng, cho nên Ngân Kỳ Công chúa không có đủ năng lực để khống chế toàn quân. Nàng muốn tự bản thân mình có một nhánh quân thì phải cần có thời gian để tập luyện, nhưng hiện tại tình hình ở trên đại thảo nguyên vô cùng nghiêm trọng. Các bang phái âm mưu kéo cánh, làm hại nhau, có không ít những kẻ khích bác đám ngươi có dã tâm lớn trong Đóa Nhan Tam Vệ nổi dậy làm phản cướp quyền. Chính vì vậy thế sự nơi đó đang đương đầu với nguy hiểm suy sụp hoàn toàn.

Trước tình hình đó nếu như Đóa Nhan Tam Vệ sụp đổ, thì dù có rơi vào tay của ai trong số ba bang phái còn lại thì Vệ Sở biên cương của Đại Minh ta đều phải đối mặt trực tiếp với sự khiêu chiến công kích của người Mông Cổ. Mặt khác Tam Đại Vệ Sở ở bên ngoài biên cương, Nô Nhi Can Đô Ti, Thẩm Dương Vệ và Liêu Đông Vệ, bọn chúng sở dĩ không có mối liên lạc gì với nhau là vì còn có bức bình phong Đóa Nhan Tam Vệ đó, nên với tình hình như hiện nay thì sự việc đang ngày càng lúc bất lợi và nguy hiểm cho Đại Minh của chúng ta.

- Vậy tại sao Đại Minh lại không chủ động phát binh cứu lấy Đóa Nhan Tam Vệ? Dù sao thì hiện giờ chẳng phải hai bên cũng đang có mối quan hệ liên minh đó hay sao?

Hồng Nương Tử biết là Dương Lăng đang nói chính sự, nên bèn nhanh chóng rời khỏi vòng tay của hắn và lặng lẽ nghe Dương Lăng nói và đưa ra ý kiến của mình.

- Không thể làm như vậy được! Có mấy nguyên nhân như sau. Thứ nhất là lý do của bản thân chúng ta: Ngân khố của Đại Minh đã cạn kiệt rồi, mấy năm gần đây kể từ khi tiên đế qua đời, tân để đăng ngôi, Thái hậu qua đời, rồi tiếp đến đánh Thát Tử, dẹp loạn giặc Oa, đánh Phật Lang Cơ, đánh Đô Chưởng Man rồi sau cùng là dẹp loạn... Bạch Y Quân, tất cả những sự việc đó đều đã tiêu hao một số tiền khổng lồ. Tuy rằng đã giải quyết được rất nhiều vấn đề, thậm chí có thể nói đã có ảnh hưởng không nhỏ đến tương lại của Đại Minh hàng trăm năm về sau. Nhưng trong một thời gian ngắn tất sẽ khiến cho quốc khố của Đại Minh trống rỗng, vậy nên cần phải có thời gian để điều chỉnh lại.

Ngoài ra, xây dựng Thủy sư, khai mở Hải cấm, cải cách thay đổi hành chính, an ủi lòng dân, sử trị, cải cách sử trị, quân chế, đất đai, phát triển giao thương v.v... Những công việc và kế hoạch đó cần phải có một thời gian dài để thực hiện, muốn có được lợi ích lớn thì trước tiên phải có sự đầu tư tương đối lớn từ ban đầu, vì vậy nên số tiền tiết kiệm trong Hoàng gia vốn đã được tiêu sạch rồi. Nếu như xuất binh đến biên cương nữa thì triều đình Đại Minh sẽ không còn chống đỡ được khoản chi tiêu cho lương thực.

Nhưng Đóa Nhan Tam Vệ lại đang mòn mỏi mong chờ triều đình xuất binh cứu viện. Vậy nên Đại Minh xuất binh thì ngay cả khi Bá Nhan, Hỏa Si đều tạm thời không muốn đối đầu với quân ta đi chăng nữa thì Đại Minh cũng sẽ bị Đóa Nhan Tam Vệ tìm cách lôi kéo vào chiến sự liên miên mà không dứt được ra. Nếu như sự việc bung bét ra thì Đại Minh bị tổn hại nguyên khí nghiêm trọng; nếu như giành được thắng lợi thì chỉ e tới lúc đó đám oan gia Bá Nhan và Hỏa Si chưa biết chừng lại liên kết với nhau để đối phó với chúng ta. Vì thế nên bất luận thế nào Đại Minh đều không được tham gia vào trận chiến này.

- Ừm... Nàng hiểu ra chưa?

Dương Lăng nhận thấy Hồng Nương Tử không ngừng chớp mắt, nhìn chằm chằm vào miệng của mình, bất giác cảm thấy có chút đau đầu. Vị cô nương này không biết chữ, không biết nàng có thể hiểu được những điều mà ta vừa nói hay không.
Bình Luận (0)
Comment