Tiễn của Dân đoàn có hạn. Khi Hồng nương tử thoát khỏi trùng vây đã lấy mất một nửa của ông ta, đến nỗi số tên mà mỗi giáo đồ Di Lặc mang theo đã không còn đủ nửa ống. Khi tiến công dịch trạm Tỉnh Kính, xông thẳng lên đoạt quan cướp ải đều lấy cung tiễn làm đầu, bắn tên áp chế đối phương. Số tên còn sót lại của bọn họ hiện nay đã ít ỏi không còn được bao nhiêu, ngoài trừ vật lộn đánh bừa đã không còn cách nào khác nữa.
-XìVù
Hỏa súng và cung nỏ cùng bắn, mưa tên dày đặc như châu chấu ập vào mặt, bắn cho những thân thể tươi sống thành con nhím. Giang Nam Nhạn múa kiếm xoay vòng, bay vút lên trời, giống như một con chim ưng lao về phía phương trận của quân Minh, khinh công của y quả nhiên xuất sắc, không ngờ lại cản lại được trận mưa tên đầu tiên.
Y thét gào múa may trường kiếm, chỉ nghe tiếng loạn thương "soạt soạt soạt" một trận, Giang Đại pháp sư võ nghệ cao cường, khinh công vô song bị bắn thành cái sàng, kèm theo đó bị bắn vào mấy trăm viên đạn chì, đến nỗi thân thể đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề giống như một con con diều đứt đây phần phật vù vù rơi xuống.
-Rầm! Rầm! Rầm! XìVútSoạt soạt soạt
Lý Phúc Đạt càng thêm bi phẫn, bi phẫn không sao hiểu được: -Dương Lăng quá hèn hạ! Thiệt thòi cho hắn uổng công xưng danh tướng một thời, không ngờ căn bản không cho người ta cơ hội quyết đấu công bằng. Từng trận từng trận vuông của hắn vừa chậm rãi tiến lên áp sát, vừa không ngừng bắn cung tên súng lửa. Bọn họ không có đường lui, không có ngựa đột phá trận tiễn của đối phương, chỉ có thể hoài công xông lên phía trước không ngừng bỏ mạng, dùng máu tươi và sinh mạng kéo gần cự ly của đôi bên.
Rốt cuộc, sau khi trả giá vô ích tính mạng của hơn bốn ngàn giáo đồ, hai quân mới hỗn chiến với nhau, ngõ hẹp gặp nhau người dũng cảm thắng, thiên quân vạn mã đồng loạt liều mạng chiến đấu, một bước một vũng máu, người kinh hãi nhất cũng sẽ không lùi một bước, bởi vì bọn họ căn bản không còn đường đi, khắp nơi nơi đều là binh khí khi vung chém thì bắn ra từng dòng máu tươi, người dũng mãnh còn có thể tìm được một cơ hội sống sót trong chém giết, kẻ nhát gan tránh né chỉ có thể chết dưới đao của người khác.
Khắp nơi đều là máu và lửa, khói đặc, hò hét, kêu thét, và gào rú, hình tượng nhã nhặn yếu hèn của Lý Phúc Đạt giống như không thấy nữa, thanh bảo đao trong tay dường như bổ xuống cuốn đi lưỡi đao, lại một đao chém đôi tấm khiên da của một đao khiên binh, một cái đầu bay lên không trung. Ông ta còn chưa kịp hồi đao đâm chết một binh sĩ đã mất đi tấm chắn, thì ba thanh trường thương đã đâm nhanh như chớp lóe.
Vội lùi lại, ngăn cản, dưới sườn vẫn bị trúng một thương, máu tuôn như rót, Lý Phúc Đạt lảo đảo lùi lại phía sau, hắn che lấy sườn phải đang chảy máu nhìn ra xa xa. Phía sau chiến trường chém giết hỗn loạn vẫn là từng đội từng đội trận vuông chỉnh tề, bọn họ giơ đuốc đứng nghiêm túc ở đó, không hề động đậy, dưới ánh lửa có thể nhìn rõ từng cây từng cây súng lửa và cung nỏ đã bày trận sẵn sàng đón địch.
Ông ta không tìm thấy đối thủ mong muốn nhất, ông ta cho rằng Dương Lăng không xứng giao thủ với ông ta, nhưng bây giờ muốn tìm Dương Lăng cũng không thể được, đường đường là Uy Quốc Công sao lại đích thân mạo hiểm chứ. Ông ta muốn nhìn thấy Dương Lăng, thì không biết phải giết bao nhiêu trận vuông do trọng binh bày bố mới có thể làm được, chỉ thấy đèn hiệu chớp lóe, lại một trận vuông trường thương, đao khiên gia nhập trận chiến, mà lính cung nỏ và súng lửa vẫn đứng nguyên phía ngoài vòng vây, cảnh giới nghiêm mật.
Lý Phúc Đạt không khỏi kinh sợ, trận thế này của Dương Lăng căn bản là không muốn có một giáo đồ Di Lặc nào trở thành cá lọt lưới mà.
Tối nay định chắc là đêm nhắm mắt của ông ta
Hồng nương tử ôm chặt lấy đứa bé, nước mắt tuôn trên vạt áo nó, Dương Khí Cừu còn chưa hiểu chuyện rất hiếm khi nhìn thấy được mẫu thân, hưng phấn ôm lấy cổ của nàng mỉm cười.
Hồng nương tử hít mũi một cái, giao Dương Khí Cừu về tay tam thẩm, nhỏ giọng nói: -Tam thẩm, đứa nhỏ này quen đi theo thẩm, hơn nữa chân của tam thúc không tốt, hai người mang nó về Dương phủ trước đi, như vậy trong lòng con cũng yên tâm một chút.
Sắc mặt tam thúc tam thẩm ngưng trọng gật đầu, Phong Lôi ngồi trên ngựa, cách mấy trượng nhìn Hồng nương tử bỗng nhiên bất đắc dĩ bật cười, ngửa mặt lên trời thở phào một hơi thật dài: toàn là vọng tưởng một bên tình nguyện, con của hai người người ta đã lớn đến vậy rồi, bây giờ ngẫm lại một mối tình si của mình, thật sự là đáng thương cũng rất đáng buồn cười.
Nhưng không ai chú ý đến người đang đau lòng ở đây. Dương Lăng nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai Hồng nương tử, dịu dàng lau nước mắt cho nàng, nhỏ giọng nói:
-Nàng là linh hồn của Bạch Y Quân, nàng bỏ đi thì không ai có thể chỉ huy đội quân này được. Ta có thể nghĩ cách để nàng mai danh ẩn tích gả vào Dương gia, nhưng ta muốn nàng đường đường chính chính bước vào cửa Dương gia, người được gả vào là Hồng nương tử, tên là Thôi Oanh Nhi, mà không có bất cứ sự che đậy và thay đổi nào.
-Huống chi, muốn để đội ngũ của Bạch Y Quân trở nên đường đường chính chính, muốn để những nam tử chính trực này không tiếp tục trở thành tội phạm bị triều đình truy nã, thậm chí con cháu đời đời đều làm tặc thì chỉ có lập được một đại công, rửa sạch tội nghiệt mà bọn họ từng phạm phải.
-Muội hiểu. Hồng nương tử mặc một thân nam trang, nghiễm nhiên là một công tử trẻ tuổi tiêu sái tuấn tú:
-Cả ngày đánh đánh giết giết, ngay cả đứa nhỏ này muội cũng đã không quen nữa. Bây giờ nó theo huynh về Dương gia, muội cũng bớt đi rất nhiều lo lắng và vướng bận, chỉ là trong thời gian dài không thể nhìn thấy nó, trong lòng có chịu khó chịu.
Hồng nương tử ngượng ngùng lau đi nước mắt, nói: -Huynh còn rất nhiều chuyện phải làm, tiễn muội một đường đến quan ải là đủ rồi, muộimuội đi đây.
Dương Lăng gật đầu, đôi mắt sáng trong của Hồng nương tử chăm chú nhìn hắn, đột nhiên xúc động áp sát lại hôn thật nhanh, sau đó xoay người, dứt khoát tung người lên ngựa một cách xinh đẹp, yêu kiều nói "Giá!" một tiếng, rung cương ngựa dẫn đầu xông ra.
Kinh Phật Nhi đã cắt râu đi, hàm râu ngắn dưới cằm càng làm cho ông ta uy nghiêm thêm vài phần. Ba ngàn Thiết kỵ mà ông ta dẫn theo toàn bộ đều đổi thành y phục của Bạch Y Quân, để che giấu đặc thù binh khí quá rõ ràng của bọn họ, chỉ có ít ỏi một vài người vẫn dùng đại đao, những người còn lại đều đổi thành thiết côn, trường thương, xiên thép, nhưng đồng loạt đều là binh khí dài.
Lưu Đại bổng chùy cũng ăn mặc kiểu Bạch Y Quân, một ngàn tinh kỵ mà gã thống lĩnh toàn bộ là những chiến sĩ còn sót lại trong trận chiến đẫm máu với Di Lặc giáo đêm đó, trên người rất nhiều người vẫn còn mang theo vết thương hoặc ít hoặc nhiều, như vậy lại tốt, không cần che dấu, cho dù là ai nhìn thấy thì đều biết bọn họ đã trải qua một trận chém giết đẫm máu tàn khốc mới có thể xông ra khỏi quan ải.
Hai người cũng đồng loạt chắp tay với Dương Lăng, rung dây cương nghênh ngang rời đi sau Hồng nương tử.
Quan môn rộng mở, chiến mã tuyệt trần, mấy ngàn binh mã lướt qua bốc lên một con rồng xám.
Uy Quốc Công Dương Lăng ôm lấy nhi tử bi bô học nói, đứng ở ngoài quan môn nhìn ngắm một cách si tình, bóng dáng bất động thật lâu, giống như một tảng đá Vọng Thê, thị vệ bên người cảm động đến nỗi hai mắt ươn ướt.
Đột nhiên, gió to cuồn cuộn, cuốn theo một trận cát bụi, nhất thời làm hai mắt hắn không nhìn thấy. Dương Đại quan nhân lập tức chớp chớp đôi mắt lưng tròng, ôm lấy nhi tử chạy trối chết, chúng quan binh thị vệ cũng đồng loạt chạy vào trong cửa, sau đó quan môn đóng "Bịch" lại một tiếng nặng nề.
Một hồi lâu sau, Dương Lăng đã rửa sạch mắt mũi mặt mày lại xuất hiện trên tường thành, nhưng phóng mắt nhìn ra xa chỉ thấy một vùng hoang vắng, đã không còn nhìn thấy bóng dáng đại quân. Cát bụi kia là do quân đội Đại Minh khai hoang tạo thành. Đầu mùa đông hằng năm, Biên quân đều sẽ phái mấy đội ngũ ra nơi biên cương xa xôi đốt cây cỏ, có đôi khi thậm chí phải vào sâu trong đại mạc mấy trăm dặm.
Khi đó cỏ dại héo rũ, rất dễ bị cháy, một ngọn lửa rừng bùng lên, không gặp núi non sông chảy thì sẽ không ngừng lại, thảo nguyên bị thiêu rụi một mảnh lớn, có thể làm giảm năng lực vượt qua mùa đông của những bộ tộc du mục tái ngoại, không tốn một binh nào thì đã làm suy yếu lực lượng của bọn họ, bởi vì trời sinh có tính xâm lược, khiến cho lực lượng của những dân tộc du mục này vừa bành trướng thì sẽ không ngừng xâm chiếm lấy bờ tường.