Ngược Về Thời Minh

Chương 425.1

Ninh Vương phủ giăng đèn kết hoa, chuẩn bị tiệc rượu, đánh chiêng gõ trống, rộn ràng vui mừng. Quan viên đến phủ chúc mừng người đông chen chúc nhau, mọi người thường nói “tể tương môn tiền thất phẩm quan”, đường đường là một ái thê của Phiên Vương cũng không thể nhìn thành một nữ nhân sống dựa vào nhan sắc, nơi đó chính là bộ mặt của một vị Vương gia, ai dám không đến chúc mừng?

(Tể tương môn tiền thất phẩm quan: Ý nói người gác cổng nhà Tể tướng cũng ngang quan thất phẩm)

Trước cửa Vương phủ ngựa xe như nước, khách khứa đông nghịt, ai muốn đến thì phải tặng hậu lễ, chuyện này đã khiến đám quan viên phải vắt óc suy nghĩ, cuối cùng người nho nhã thì tặng cầm- kỳ- thi- họa, kẻ thông tục thì tặng vàng bạc châu báu, vì quà nhiều quà tặng nên mấy trướng phòng của Vương phủ bận rộn luôn chân luôn tay luân chuyển.

Ninh Vương mặt mày hớn hở, ngồi trên ghế cao, vuốt ve chòm râu dài tới ngực, kiêu ngạo đón nhận yết kiến của quan viên tam ti. Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi quan viên đến đông đủ thì cửa lớn vương phủ sẽ đóng lại, sắp đến thời điểm phát động binh biến, thời khắc này, trong lòng lão không có chỗ cho sự thấp thỏm lo âu, căng thẳng hồi hộp, bây giờ chỉ có sự hưng phấn.

Đại sư Hồng Anh Hội công vương Tăng Vũ, đạo tặc hồ Bà Dương Lăng Thái, Ngô Nhập Tứ, Đại Cẩu Tử, Giang Tứ Thập, thủ lĩnh của các bang hội lưu manh bản địa vùng Giang Tây Lăng Thập Nhất, đạo tặc Động Đình Dương Tử Kiều … đều tập trung ở hậu đường vương phủ. Mọi người mặc trang phục, đeo gươm cầm kiếm, mặt mày hung dữ, đằng đằng sát khí.

Từ xưa đến nay, những người không sợ tạo phản nhất chính là những người này, việc mà họ làm từ trước chính là những phi vụ mua bán có liên quan đến máu, có cơ hội xưng vương phong tướng, cắt đất phong hầu, vì sao lại không làm? Bọn họ xoa tay, xắn tay áo lên, đợi cơ hội thể hiện.

Tiệc rượu đã bắt đầu, Ninh Vương Gia mặt mày tươi cười, đứng dưới bức phú chữ thọ màu vàng, trước mặt bày một tấm hoành án, bên trên bày một mâm đào mừng thọ và rất nhiều trái cây. Ái thiếp của lão Sênh Hàn cô nương nhanh nhẹn bước tới cùng với bốn thị nữ, nàng ta nhẹ nhàng hành lễ với lão, rồi cười nói, bước đến bên cạnh lão một cách tự nhiên.

Sênh Hàn là cô nương 17 tuổi, dáng người thướt tha cao gầy, nàng mặc một bộ áo tơ tăm dệt kim quan màu xanh lục, bên ngoài khoác bỉ giáp màu hồng nhạt, eo mặc một chiếc váy gấm màu vàng nhạt kết hoa, chân đi giày hoa đế cao. Mái tóc đen óng được buộc lệch sang một bên, búi tóc mây gọn gàng, cử chỉ đoan trang, dịu dàng, khuôn mặt trái xoan khẽ ửng hồng, tất cả đều toát lên vẻ yêu kiều, sắc đẹp làm lay động lòng người của nàng.

Cách trang điểm của nàng vừa toát lên sự đáng yêu, xinh đẹp, phù hợp với không khí vui mừng mà trang nhã của buổi tiệc hôm nay, nhưng nó vẫn là một bộ y phục tương khá bình thường, bởi dù sao thì phía trên nàng vẫn còn Lâu vương phi và Trắc vương phi, vương gia vì nàng mà tổ chức sinh nhật lớn như vậy, thì đã là một vinh hạnh lớn nơi hậu cung, nếu như tổ chức long trọng hơn thì khó tránh khỏi sau này nàng sẽ dựa vào sự ủng ái này mà kiêu căng. Trang phục và cách trang điểm bình thường như vậy đã cho thấy nàng là một người có chừng có mực, dễ được người khác yêu quý.

Vị cô nương Sênh Hàn này không biết Vương gia muốn khởi binh tạo phản ngay tại lúc này, nàng vẫn ngây thơ cho rằng Vương gia đang tổ chức sinh nhật cho mình, nàng đắc ý vui mừng bước đến bên phải Ninh vương gia và đứng lui xuống sau, khuôn mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc nhìn bóng lưng của vương gia.

Ninh Vương cười ha ha, vuốt ve chòm râu dài, tay phải giơ cao chén rượu, kìm chế sự kích động đang dâng trào trong lòng, bước chầm chậm tới trước án. Hôm nay một khi đã khởi sự, bất luận thất bại hay thành công, thì cũng không có đường quay đầu lại, hoặc là trở thành Hoàng đế, hoặc là trở thành ma nơi đất khách quê người, một quyết định trọng đại như vậy, lão không cho phép bản thân được kích động.

Văn võ quan viên biết Ninh Vương có lời muốn nói, họ vội vàng đứng thẳng người, mắt tập trung về phía lão. Ánh mắt của Ninh Vương khẽ chuyển động, nhìn văn võ quan viên một lượt, đột nhiên nụ cười trên mặt lão tắt ngúm, ly rượu trong tay bị ném mạnh xuống đất.

Tạo phản, cả đời này cũng chỉ có một lần duy nhất, Ninh Vương Gia cũng chưa bao giờ luyện tập. Mặc dù, lão định ném vỡ ly rượu để đặt hiệu cho mưu kế, nhưng lại quên mất rằng chiếc ly này không phải là chiếc ly trống. Trước khi chiếc ly này ném xuống đất, trước tiên phải giơ lên cao, trong khoảng thời gian giơ lên thật không ngờ nó đã tạt thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Sênh Hàn cô nương. Không có sự đề phòng gì, đại mỹ nhân kêu thét lên một tiếng, ôm lấy mặt, lảo đảo lui về sau hai bước.

Văn võ quan viên nhìn thấy vậy lập tức sợ ngây người, cung điện rộng lớn như vậy tức thì yên lặng như tờ, ngay cả tiếng một cây trâm rơi xuống đất cũng nghe thấy rõ ràng. Ninh Vương gia đã nhìn thấy gì? Vì sao lại tức giận như vậy?

Ninh Vương hướng cổ về phía trước nhìn, vẻ mặt khó hiểu, chăm chú quan sát, mới phát hiện ra chiếc ly bị ném xuống đất đang nằm trên tấm thảm màu đỏ được trải từ cửa lớn đến phía trước cái bàn, cho nên nó không hề bị vỡ vụn. Mặt già Ninh Vương gia liền đỏ lên, nhìn thấy Lưu Dưỡng Chính và Lý Sĩ Thực đang nhìn lão với ánh mắt khó hiểu, lão vội vàng hắng giọng một tiếng, đập mạnh tay xuống bàn hét:

- Người đâu!

- Có!

Phía trước vội vàng đáp lại, 200 -300 thị vệ Vương phủ mặc khôi giáp, tay cầm cương đao, sát khí đằng đằng xông vào đại điện. Văn võ quan viên vừa nhìn thấy đã kinh hãi, khung cảnh trở nên hỗn loạn.

- Mọi người không được hoảng loạn, không được hoảng loạn! Vương gia có lời muốn nói!

Lưu Dưỡng Chính cao giọng hô lớn, xoay người lại vái chào Ninh Vương và nói:

- Vương gia, xin mời!

Đôi mắt của Sênh Hàn cô nương bị rượu mạnh tạt vào, đỏ ngầu lên, cô không thể nào kiên trì được nữa nên vội vàng lên tiếng:

- Vương gia, tiện thiếp … mắt của tiện thiếp không thể chịu được nữa rồi, xin Vương gia thứ lỗi cho thiếp được cáo lui.

Ninh Vương gia nhìn thấy cô nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy thành hai hàng dài, rồi nhớ đến ly rượu không vỡ lúc nãy, cảm thấy hôm nay là ngày khởi sự nghiệp lớn, liên tiếp xảy ra hai chuyện xui xẻo, cảm thấy có chút bất lợi. Lão không khỏi nhíu hàng hàng lông mày lại, không vui đáp lại:

- Lui xuống!

Ái thiếp Sênh Hàn nhanh chóng được hai a hoàn đỡ dậy, vội vàng chạy về hậu trạch, múc nước rửa mắt, nhưng nàng ta vẫn không biết được rằng bản thân vừa mới chọn giận Ninh Vương.

- Chư vị!

Sau một hồi ồn ào, tâm trạng của Ninh Vương đã dịu lại, chăm chú quan sát những khuôn mặt đang biến sắc của đám quan viên. Nhìn đám người này bị khống chế bởi cương đao sắc bén của đám thị vệ cường tráng, sự tự tin của Ninh Vương càng được nhân lên, lão bước lớn về phía trước, giọng nói cũng đã ổn định và cao vút:

- Bổn Vương hiện tại muốn tuyên bố một mật chỉ của Thái hậu, văn võ bá quan quỳ xuống nghe chỉ!

Người trên điện liên xôn xao, văn võ bá quan lúc này mới hiểu ra tại sao hành động khó hiểu lúc nãy của Vương gia, thì ra là Ninh Vương muốn truyền đạt mật chỉ của Thái hậu. Nhưng hậu cung không được tham gia vào chuyện triều chính, đây là quy định của Đại Minh, nội chỉ không được phép vượt qua khỏi cửa cung, trừ phi Hoàng đế băng hà, tân đế chưa lập. Hiện tại Thái hậu đột ngột truyền chỉ, hay là trong kinh thành đã xảy ra chuyện quan trọng cấp bách gì?
Bình Luận (0)
Comment