Phản quân Ninh Vương đã cho nổ cầu, lại chạy thoát một trận nữa, đang muốn dừng lại hít thở một chút, bỗng nhiên quan binh ở phía sau lại truy sát lên. Càng đáng sợ là những quan quân đó mở đường chạy ra, chỉ có một đại binh xông lên phía trước cũng dám khua thương lớn để chém giết đám người.
Ninh Vương quân vừa sợ vừa kỳ lạ, cũng không ngờ quan binh lại qua sông nhanh như vậy. Càng không ngờ quan binh này lại hung hãn không sợ chết như vậy …. Tuy nhiên, nói đúng ra thì biến mà xông lên như vậy thì chịu chết. Ninh Vương quân bị người ta truy ép không hề nể mặt đang muốn bao vây lấy tiêu giệt tên “điên cuồng” này. Chỉ thấy lục đục có càng nhiều tên “điên cuồng” xông lên.
Có câu cửa miệng là trộm sợ cướp, cướp sợ thằng liều. Ninh Vương quân vốn chính là bại binh. Lòng quân còn chưa được thu thập, nào có dũng khí dừng lại liều mạng với người ta? Chỉ có biết run rẩy tinh thần, tiếp tục quất ngựa chạy. Ninh Vương quân bị đánh bại, quan binh triều đình truy đuổi theo. Ninh Vương quân căn bản không còn tâm trí đâu mà phản kháng lại nữa, dọc đường đã bị chết vô số.
May mắn là sau khi Ninh Vương qua sông đã được nghỉ ngơi một hồi. Khí lực đã được hồi phục. Còn quan binh thì chạy đuổi theo một mạch, cho nên dù có đuổi được theo Ninh Vương quân, nhưng càng về sau hai bên cũng dẫn tạo được khoảng cách.
Khi Ninh Vương chạy tới thung lũng, hầu như đã thoát khỏi sự truy kích của quan binh. Họ dùng lại để kiểm tra lại quân số. Thương vong của trận chiến này vô số, tổn thất hai vạn nhân mã. Càng thảm bại hơn là Lăng Thái, Ngô Nhập Tứ sau khi Ninh Vương đăng cơ xưng đế đã sắc phong Đô chỉ huy nhận mệnh tiên phong tất cả đều tử chiến.
Lăng Thái thì bị pháo nổ chết. Còn Ngô Nhập Tứ lại bị trúng bi thép phi châm do lựu đạn nổ tung. Khi đó y đau đớn vốn biểu diễn “hạn địa bạt thông”, Ngô chỉ huy từ trên nhảy xuống, bị loạn thương của quan binh đâm thành cái sàng.
Ninh Vương thấy tình trạng thê thảm như vậy không khỏi đau buồn, lớn tiếng khóc, khóc lóc giàn giụa. Đám người Lưu Dưỡng Chính, Lý Sĩ Thực, Lý Tự Nhiên phò trợ bên cạnh khuyên can hết lời. Đại sư công Hồng Anh hội Vương Tăng Vũ, Lý Tả Đồng, Dương Thanh thì im lặng không nói gì, ai nấy đều cúi đầu tang thương.
Lưu Dưỡng Chính không hổ là văn đảmn của Ninh Vương. Ninh Vương quân bị thất bại thảm hại như vậy, y vẫn giữ được tinh thần cách mệnh chủ nghĩa lạc quan. Y liền dẫn dụ ra một cuốn sách nói về những đại nghiệp đạt được thành tựu từ xưa tới nay đều chịu vất vả. Đồng thời lại dùng câu “Trời đưa đại nhân xuống trước tiên là phải chịu tâm chí gian khổ này” để nỗ lực khuyến khích.
Lưu Dưỡng Chính nói xong, bản thân cũng tự cảm động tới mức nước mắt tuôn trào. Những lời hoa mỹ đó làm Ninh Vương cũng dần ngưng khóc gào, phấn chấn lại tinh thần.
Ninh Vương thấy sỹ khí của đội ngũ sa sút, được Lưu Dưỡng Chính đỡ lên một tảng đá lớn, đang muốn động viên chiến bại, lại cổ vũ tinh thần sỹ khí toàn quân. Không ngờ lão còn chưa kịp mở lời, kỵ binh triều đình đã xuất hiện rồi.
Địa thế Giang Nam không thích hợp cho đại đội kỵ binh hành động, khe rãnh hồ nước, núi non đầm lầy di chuyển khó khăn. Lại cộng thêm địa hình thung lũng này chật hẹp, kỵ binh không thể triển khai xung phong. Khả năng chiến đấu này thực tế có hạn. Nhưng họ bỗng nhiên xuất hiện, khiến cho nhân mã của Ninh Vương vốn đang chấn động về mặt tâm lý lại càng kinh sợ.
“ Gia Cát Dưỡng Chính” thấy thế cũng không có chủ ý, duy nhất có thể nghĩ ra một chữ chính là chạy! Ninh Vương vừa mới trèo lên được tảng đá lại phải bò xuống, sải bước đi về phía tuấn mã. Trên dưới Ninh Vương quân đồng lòng, bắt đầu chạy trốn, bại như Hoàng Hà vỡ đê vậy.
Nhưng quan binh triều đình dù sao cũng là kỵ binh. Đường đi dù khó khăn nhưng dù gì vẫn chạy nhanh hơn so với con người. Sau khi bỏ lại vô số tử thi, Ninh Vương chỉ có thể lệnh cho tam sư công của Hồng Anh hội Dương Thanh thống lĩnh quân ngăn cản địch. Vì sợ Dương Thanh tác chiến bất lợi, hoặc trong lòng lại nảy sinh lòng khác, lão đã để lại con gái lớn của mình Nghi Tân lại. Một tú tài Nam Xương tinh thông cầm kỳ thi họa cùng y ngăn địch, còn mình dẫn đại địch tiếp tục chạy về phía nam.
Đại quân Ninh Vương liền cuống quýt bỏ chạy như chó nhà có tang. Khi chạy tới gần An Khánh, lách qua thành mà chạy, thì Ngũ Hán Siêu thân dẫn người từ phía sau âm thầm truy xét tung tích đã chạy về thành từ sớm, dẫn ba nghìn Dân Đoàn binh bố trí mai phục ở Ngưu Đầu Sơn và Đồng Sơn, chờ Ninh Vương quân tới liền quăng đá và cây gỗ xuống núi, giết chết và sát thương mấy nghìn Ninh Vương quân.
Ninh Vương nổi giận, thấy trên núi có không nhiều quan binh, liền rút kiếm liều mạng tấn công lên núi. Lý Sĩ Thực liền ôm chặt lấy lão khuyên nhủ:
- Hoàng thượng, thành An Khánh lo Hoàng thượng công kích, tất không dám xuất động trọng binh. Quan binh trên núi không thể quá nhiều, lúc này bọn chúng quấy rối, ắt đã kết hợp với đại quân triều đình hành động, thực sự đã làm cản trở hành trình của Hoàng thượng. Lúc này chúng ta không thể tham chiến. Nếu chờ đại quân triều đình đánh tới, không tránh khỏi đại thế bị mất. Không cần quan tâm tới chúng nữa, chúng ta tiếp tục hành quân tiến lên phía trước đi, chạy về Giang Tây, bên đó có lực lượng.
Ninh Vương nghe thấy thế như ngộ ra, không để ý tới sự quấy rầy của đội quân Ngũ Hán Siêu trên núi, tiến lên phía trước. Ngũ Hán Siêu lính ít, thấy lão không bị mắc lừa, cũng chỉ có thể nhìn lão bỏ chạy.
Ninh Vương bị giết thê thảm, đại quân cũng không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc nữa, chờ tới khi màn đêm buông xuống liền chạy tới một hồ nước. Lúc này, nhân mã bên cạnh chỉ còn lại hơn ba vạn người. Nhân mã bị tổn thất ngoài bị bắt bị chết ở chiến trường ra, còn có không ít người là thấy tình hình không tốt, dọc đường trốn vào bụi cây, chui vào trong cây, bỏ trốn mất dạng.
Lý Sĩ Thực thấy phía trước là một hồ nước, bên cạnh là bãi lau sậy, ánh trăng dịu dàng, sương mù bao phủ, là một nơi đóng quân tốt. Hơn nữa đại quân mệt mỏi vô cùng, thực sự khó mà đi tiếp được, liền nói:
- Hoàng thượng, theo thần thấy, chúng ta nên nghỉ ngơi ở đây một đêm đi. Binh mã triều đình cũng là thân máu thịt, chúng không thể không nghỉ không ngủ mà truy đuổi.
Nếu chúng ta đã xông ra khỏi vòng vây của chúng, hiện giờ ngay cả An Khánh cũng bị quăng lại ở phía sau, tạm thời an toàn rồi. Hoàng thượng không cần phải nổi giận, thắng bại chính là chuyện thường tình của binh gia. Tập trung lại tái chiến, nếu có thể giành được đại thắng thì bá nghiệp đã thấy ngay trước mặt rồi.
Ninh Vương bi thương, thở dài nói:
- Cửu Giang, Nam Khang đều là hiểm địa không thể thủ, khó mà dùng để tự bảo vệ mình. Duy có kế này, cũng chỉ có thể tận dụng trước khi Cửu Giang, lính Nam Khang tăng cường viện binh tới. Trương Luân, lập tức cử người đi điều binh, đưa Vương phi, Vương tử và toàn bộ người nhà mang đến, để lại ở tòa thành trống đó Trẫm không yên tâm.
Trương Luân vốn Giang Tây Đại Minh bố chính sứ, hiện là Binh bộ Thượng thư của hoàng triều Ninh Vương Thuận Đức vẻ mặt đưa đám nói:
- Hoàng thượng, ở đây ban đêm mờ mịt, khó mà phân biệt đông tây. Không biết là ở đâu, làm thế nào để gửi tin đi, làm thế nào để gọi binh mã Cửu Giang, Nam Khang tới tiếp ứng?
Lưu Dưỡng Chính cũng nói:
- Hoàng thượng, trước tiên chúng ta cho binh lính dựng trại, chôn nồi nấu cơm đi. Ngoài ra có thể sai người đi thăm dò xung quanh, xem xem chúng ta ở đâu. Sau đó sẽ sai người tới Cửu Giang gửi thư cũng không muộn.