Trương Thiên Sư và các đạo quán của cung Thượng Thanh thương nghị một phen, vừa quyết định dẫn theo số đồng đạo quan đến thành Nam Xương thăm viếng Chính Đức Hoàng đế thì có người chạy đến truyền tin, nói Uy Quốc Công Dương Lăng đến.
Trương Thiên Sư vừa nghe thì mừng rỡ, y đang vắt óc suy nghĩ xem làm sao kéo gần quan hệ giữa núi Long Hổ và đương kim thiên tử, lại quên mất đệ nhất cận thần bên cạnh thiên tử và mình cũng coi như là hảo hữu, có hắn xoay chuyển ở giữa thì lo gì thiên tử không ưu ái Long Hổ tông?
Trương Thiên Sư lập tức dẫn theo một đám đạo quán của cung Thượng Thanh xuống núi nghênh tiếp. Địa vị của Quốc sư cũng cực kỳ tôn kính, trước khi Dương Lăng chưa được tấn phong là Quốc Công thì cũng không đảm đương nổi việc người ta đích thân nghênh tiếp mình.
Hai người dắt tay lên núi, trước tiên đến cung Thượng Thanh bái Tổ Sư Tam Thanh, sau đó lại đến phủ Thiên Sư. Trương Thiên Sư vào cửa phủ vui mừng dặn dò: -Người đâu, bạn cũ trong kinh đến, mời đại tiểu thư ra bái kiến.
Tôi tớ trong phủ vội nói: -Hồi bẩm Thiên Sư, đại tiểu thư rời khỏi phủ rồi.
Trương Thiên Sư áy náy cười nói với Dương Lăng: -Nha đầu ngốc này cả ngày đều nghịch ngợm gây sự, chờ khi muội ấy về lại bảo đến bái kiến Quốc Công vậy. Quốc Công, mời đến thư phòng ngồi, chúng ta uống trà trò chuyện.
Hai người sóng vai cùng đến thư phòng, Trương Thiên Sư hỏi: -Quốc Công bận rộn sự vụ mà còn phiền ngài lên núi gặp ta, thật sự là áy náy mà. Bần đạo vừa nghe nói Hoàng thượng và Quốc Công đến Nam Xương, thì đang chuẩn bị xuống núi tham kiến Hoàng thượng và Quốc Công đây.
-Ha ha, bái kiến Hoàng thượng thì nên rồi, tại hạ cũng không dám làm phiền pháp giá nha. Dương Lăng cười ha ha nói, cùng bước vào thư phòng với Trương Thiên Sư. Thư phòng này bố trí thanh lịch, mang phong vị cổ kính, trên bức tường chính giữa treo một chữ "Đạo" lớn, cũng không biết là bút tích của đời Thiên Sư nào.
Hai người ngồi xuống, Dương Lăng đi thẳng vào vấn đề nói: -Thiên Sư, thật không dám giấu, hôm nay ta lên núi, một là thăm viếng bạn tốt, hai là cũng có chuyện muốn xin ngài giúp đỡ.
Trương Thiên Sư vừa nghe thì trong lòng không khỏi đánh trống: -Hắn là Quốc Công, chức cao quyền trọng, đệ nhất hồng nhân trước mặt Hoàng thượng, là nhân vật giẫm một cước thì giang sơn nghiêng đảo, có việc gì mà hắn không làm được mà phải đến xin ta ra mặt đây? Vị Quốc Công này đừng có mà nhất thời nóng đầu, muốn bảo ta biểu diễn mấy loại công phu hô mưa gọi gió, bách phượng triều dương gì đó nha?
Trong lòng Trương Thiên Sư lo sợ mà nói: -Không biết Quốc Công có chuyện gì quan trọng, nếu bần đạo đủ khả năng, dĩ nhiên sẽ đồng ý giúp đỡ.
Dương Lăng vội nói lại một lần chuyện thế tử Ninh Vương chạy lên núi, nương nhờ dưới trướng Dao vương, nếu đại quân triều đình vào núi vây giết một là sẽ hao phí sức lực có nhiều thương vong, hai là cũng dễ dàng quấy rầy bản địa liên lụy người vô tội.
Hắn dứt lời thì cười nói: -Ta đã hỏi thăm Thục Dao ở dưới núi Kim Đan rồi, được biết người Dao ở dải ấy đều tôn sùng Phật Đạo, tin thần tin phép. Thiên Sư Long Hổ tông truyền thừa hơn ngàn năm, dân chúng tứ di không ai không tôn kính như thần minh. Thiên trưởng công của trại Dao kia cũng đề nghị ta, nói Trương Thiên Sư xuất mã thì có thể thuyết phục người Man, để tránh khơi dậy binh đao nơi này, Dương mỗ chỉ đành mặt dày lên núi xin giúp đỡ.
Trương Thiên Sư thở phào nhẹ nhõm, lừa gạt người dễ hơn nhiều hô mưa gọi gió, y ngẫm nghĩ rồi hỏi: -Không biết thế tử Ninh Vương chạy vào trong trại của vị Miêu vương nào?
Dương Lăng vừa nghe liền ngạc nhiên nói: -Vương nàykhông phải chỉ có một thôi sao? Lẽ nào còn nhiều vị khác sao?
Trương Thiên Sư cười nói: -Dao vương này cũng giống như Miêu vương của Miêu gia vậy, động chủ của một động chính là một vương, chủ của một trại cũng là một vương. Trong dãy núi Kim Đan rậm rạp có rất nhiều trại Dao, những trại Dao ở vùng ngoài núi có qua lại mật thiết với người Hán đa số dùng chế độ Dao lão để cai quản thôn trại, còn những nơi ẩn sâu trong núi lại tương đối tập trung quyền lực, chủ của một trại chính là một vị Dao vương, do vậy Dao vương thể nào cũng có hơn mười vị.
Dương Lăng chợt nói: -Hóa ra là vậy. Nghe vị Thiên trưởng công dưới núi Kim Đan kia nói, thế tử Ninh Vương trốn vào trong trại Dao vương của một vị tên là Bàn Khất Thực, nghe nói vị Bàn Dao vương kia xem y như khách quý, hơn nữa còn có ý chiêu làm con rể.
Trương Thiên Sư trầm tư nói: -Bàn Khất Thực? Vị Dao vương này từng đem hậu lễ lên núi thăm viếng, ta còn nhớ rõ ông ta. Người này tính tình tàn bạo, dũng mãnh thiện chiến, rất có uy vọng trong chúng Dao vương. Theo như Quốc Công vừa nói, việc này không thể chậm trễ được, bần đạo phải mau chóng đi thôi, bằng không nếu ông ta chiêu thế tử Ninh Vương thành con rể trong nhà, mà còn muốn ông ta chịu thua mà giao ra khâm phạm, vậy thì khó khăn rồi.
Dương Lăng vừa nghe vội đứng lên nói: -Một khi đã như vậy, ta lập tức theo Thiên Sư đến núi Kim Đan. Vì an toàn của Thiên Sư, có cần ta phái mấy thị vệ võ nghệ cao cường giả làm đạo sĩ tùy tùng xung quanh không?
Trương Thiên Sư mỉm cười nói: -Vừa vào trại Dao thì chính là địa bàn của họ, mang theo ba mươi năm mươi thị vệ cũng đừng mơ ra khỏi núi được. Ha ha, không cần mang theo thị vệ. Cho dù bần đạo và ông ta trở mặt vì thế tử Ninh Vương thì bọn họ cũng quyết không dám làm bần đạo bị thương. Những người Man này không sợ trời không sợ đất, nhưng còn sợ hãi quỷ thần hơn là sợ hãi sinh tử, Quốc Công không cần lo cho bần đạo.
Y ngừng một chút nói: -Hôm nay bần đạo đón gió tẩy trần cho Quốc Công, sau đó Quốc Công ở lại trong phủ của bần đạo, bần đạo tự mình dẫn theo mấy vị đạo quan đến núi Kim Đan hỏi thăm vị Thiên trưởng công kia.
Dương Lăng ngạc nhiên nói: -Không phải vào núi gặp vị Bàn Khất Thực kia sao?
Trương Thiên Sư cười nói: -Bần đạo tới núi Kim Đan rồi, Bàn Dao vương kia ắt nhận được tin tức, tự mình sẽ chủ động đến nghênh đón ta, nếu chủ động đến đó thì không khỏi không đáng tin.
Dương Lăng suy nghĩ một chút đã hiểu rõ, không khỏi cũng hiểu ý mà mỉm cười, chủ động đến nhà làm sao mà khéo léo bằng khiến người ta chủ động mắc câu chứ? Bàn Khất Thực tin tưởng thần đạo, ông ta có thể từ trong núi sâu mà chạy đến núi Long Hổ thăm viếng, nếu nghe nói Thiên Sư đến núi Kim Đan, thì làm sao lại không ra bái kiến chứ?
Tiếp đó tin rằng vị Quốc Sư này sẽ đột nhiên phát hiện vị Dao vương này khóe mắt biến đen, ấn đường u ám, hai má hơi lõm, có tai nạn đổ máu, lập tức sẽ khiến vị Dao vương này nơm nớp lo sợ, ông ta cầu xin bằng mọi cách mới miễn cưỡng mà chỉ giáo điểm hóa một phen, ừxem chừng giống như giả thần giả quỷ vậy.
Trương Thiên Sư chợt nghĩ nếu bản thân mình vừa đi, Dương Lăng cũng xuống núi rồi, chỉ e khi thế tử Ninh Vương bị áp giải ra, hắn sẽ phải áp giải khâm phạm quan trọng này về Nam Xương, khó có khi hắn tự mình đi một chuyến, bản thân mình lại đang muốn mượn quan hệ này để mở rộng ảnh hưởng của núi Long Hổ, thế nào cũng phải giữ hắn ở lại thêm mấy ngày đế bám víu quan hệ mới được.
Vì thế Trương Thiên Sư cười nói: -Như vậy, Quốc Công cũng không cần tới lui bôn ba nữa, phong cảnh trên núi Long Hổ này cũng rất đẹp, xin mời Quốc Công cứ ở lại trong phủ Thiên Sư của ta, bần đạo nhất định không phụ sứ mệnh, bảo Dao vương kia đích thân trói thế tử Ninh Vương kia đưa lên núi.
-Người đâu, lập tức bố trí một gian phòng khách quý cho Quốc Công ở lại, dặn dò phòng bếp, hôm nay ta phải đón gió tẩy trần cho Quốc Công, bảo họ lập tức bày tiệc rượu.
Trương Thiên Sư nói xong mới nhớ ra phụ thân mất sớm, hôm nay chủ nhân trong phủ Thiên Sư ngoài trừ mình và mẫu thân cùng mấy vị di nương ở góa ra, người có tư cách cai quản cả phủ Thiên Sư này chỉ có nha đầu hoang dã muội muội kia, các vị phu nhân không tiện tiếp khách quý, bản thân mình lại không ở nhà, vậy phải dựa vào muội muội này rồi.
Vì thế y liền vội vàng gọi một gia bộc vào, dặn dò: -Mau đi tìm đại tiểu thư, bảo muội ấy lập tức về phủ.
Chắp tay đưa tiễn Trương Thiên Sư xuống núi, Dương Lăng nghiêng đầu nhìn chỉ thấy Trương Phù Bảo cũng đang nghiêng đầu ngó lại hắn, đôi mắt kia hàm chứa ý đối địch cảnh giác, dáng vẻ giống như một con chuột nhỏ nằm trong động mà trông chừng con mèo ở bên ngoài, nhìn vô cùng thú vị, Dương Lăng không khỏi "phụt" cười một tiếng.
-Phù Bảo nhi, đã hai năm không gặp rồi, ta nhớ chưa từng đắc tội muội mà, sao lại tỏ vẻ này với ta chứ, bây giờ ta là khách quý của phủ Thiên Sư muội nha.
-Hừ! Trương Phù Bảo không chút nể tình hất cằm lên, quay đầu bỏ đi, Dương Lăng mỉm cười đi theo sau. Hôm nay Trương Phù Bảo không mặc đạo trang, mặc một bộ y sam màu xanh thuần, mái tóc vẫn buông xõa không buộc lại, dáng người thon dài ra vẻ duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp trong lành.
Dương Lăng đi phía sau chậc chậc mấy tiếng nói: -Này, mỗi ngày không phải muội đều ăn rau xanh đậu hủ chứ? Nhìn muội ốm như vậy, ta sợ gió thổi một cái sẽ thổi bay muội đó.
Trương Phù Bảo hù dọa quay đầu nói: -Ai cần ngươi lo, ta lại ước gì có một cơn gió thổi bay ngươi đi cho rồi.
Dương Lăng từ đầu đến cuối đều không hiểu nổi mình đắc tội nàng ấy ở đâu, có điều gương mặt tiểu cô nương thanh tú động lòng người, mày đen mắt sáng, vô cùng thảo hỉ, tuy giận dữ vô lễ, nhưng thoạt nhìn cũng không đáng ghét, nhìn vào khiến người ta hân hoan vui vẻ, cho nên trong lòng Dương Lăng cũng không tức giận.
Trương Phù Bảo liếc nhìn hắn, thấy hắn hoàn toàn không để ý sự vô lễ của mình, chợt nhớ ra tình cảnh năm đó ở phủ Mạc Thanh Hà, bản thân mình suýt chút rơi vào hầm ngầm bị từng đống từng đống xương trắng đâm chết, toàn bộ đều do hắn không tiếc tính mạnh mà kéo lấy người mình, làm cho cánh tay hắn máu tuôn như suối, bất giác mềm lòng, không nói thêm gì nữa.