Nhưng trong đó có một vài quan viên đã đầu phục Ninh Vương, chỉ đợi Ninh Vương khởi binh, khi binh mã đến khu vực quản hạt của y thì sẽ nội ứng ngoại hợp, phối hợp thành một phe phản tặc cùng tạo phản, hoặc là quan viên vi phạm pháp luật cho Ninh Vương rất nhiều thuận lợi, ví như Nam Trấn Phủ ti Tiền Ninh đã từng đánh cắp bản vẽ nghiên cứu chế tạo pháo Phật Lang Cơ cho Ninh Vương khi bị ông ta lấy lợi dụ dỗ, những quan lại như vậy phải nghiêm trị theo pháp luật.
Dưới sự khuyên giải của Dương Lăng, Chính Đức hạ cơn giận, y dặn dò Dương Lăng tiến hành chỉnh sửa phân loại lại các quan viên được ghi chép trong sách, việc này mặc dù giữ kín không nói, nhưng nhất định phải bí mật tiến hành xử trí. Có những quan viên phải từng bước giáng chức, có những quan viên tuy chưa nổi loạn nhưng lại có quan hệ mật thiết với Ninh Vương, trong tay lại nắm trọng binh thì phải điều động chức vị vì lý do an toàn, ngoài ra còn phải trừng trị theo pháp luật những quan viên đã vi phạm hình luật.
Dương Lăng cẩn thận phân loại cho đến đêm khuya, những quan viên được đề cập đến hoặc ít hoặc nhiều thật sự quá nhiều, ngay đến cả Đại học sĩ Dương Đình Hòa cũng từng nhận hậu lễ của Ninh Vương, nếu làm theo phương pháp liên đới của Chu Nguyên Chương thì vị Đại học sĩ này e rằng cũng phải đầu rơi xuống đất, sao trảm cả nhà. Bây giờ tuy Chính Đức Hoàng đế sẽ không dùng phương pháp tàn khốc như vậy, nhưng nghĩ cũng biết, đợi khi cục diện trong triều ổn định lại một chút thì Dương Đại học sĩ chắc chắn sẽ bị trục xuất khỏi Nội các, đổi thành một chức quan nhàn hạ.
Dương Lăng tâm tình phiền muộn, hắn khóa kỹ những tông quyển đã sửa sang lại, nhất thời không ngủ được liền đẩy cửa phòng ra ngoài. Không khí ban đêm trong trẻo lành lạnh, bầu trời đầy sao lấp lánh, Dương Lăng chắp tay sau lưng, chậm rãi thong thả bước dọc hành lang.
Các mấy bước dưới hành lang lại treo một chiếc đèn lồng, trong gió đêm chập chờn chao đảo. Trong phủ Thiên Sư ngoài trừ nơi Hoàng đế ở không có sắp xếp cảnh vệ cố định ra thì binh lính tuần tra bên ngoài thì ba bước một cương, năm bước một tiêu, vô cùng nghiêm mật. Dương Lăng đi đến góc hành lang, ngửa mặt nhìn ánh sao lấp lánh trên bầu trời, thầm nghĩ khắp triều dã sắp xảy ra một loạt thay đổi nhân sự, khẽ thở dài một hơi.
Hiện giờ Hoàng đế tuần du bên ngoài, việc này không thể lập tức xử trí. Nếu muốn giải quyết ổn định nguy cơ nhân sự này, trước tiên phải đợi Hoàng đế trở lại Kinh sư, trở lại trung khu quyền lực của thiên hạ, ở trong sự bảo vệ của đại quân mấy chục vạn người của Kinh Doanh, tiếp đó hoặc là không làm, muốn làm thì phải nhanh chóng giải quyết như sét đánh, để tránh những quan viên tay nắm trọng binh chó cùng rứt giậu, mà lại xảy ra chuyện.
Dương Lăng đang nghĩ ngợi, đột nhiên bóng đen lóe lên nơi khóe mắt, Dương Lăng định thần nhìn lại, chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh vội vàng đi qua hành lang dài gấp khúc bên cạnh giả sơn bên phải, quay đầu lại liếc nhìn, lúc này mới vội vã tiến về phía trước. Khi nàng ngoái đầu nhìn lại, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu rọi lên mặt nàng, Dương Lăng nhìn thấy rõ ràng chính là tiểu Thiên Sư Trương Phù Bảo, trong tay nàng hình như còn bưng cái gì đó.
Lòng hiếu kỳ của Dương Lăng nổi lên, tiểu cô nương này đêm hôm khuya khoắt không ngủ lại lén lút làm gì đây? Dương Lăng lập tức xoay người nhảy qua hành lang bảo vệ, thật cẩn thận đuổi theo trong bụi cỏ. Hắn đuổi theo đến một cửa tròn, nghiêng người ngừng lại một lát ở cửa, sau đó lặng lẽ thò đầu nhìn vào bên trong, thấy Trương Phù Bảo đi đến trước một tòa điện các, lại cẩn thận quay đầu lại nhìn, sau đó cẩn thận đẩy cửa phòng lách người đi vào.
Phủ Thiên Sư được xây dựng theo quy cách của vương phủ, các viện lớn nhỏ liên kết tầng tầng, liên miên kề nhau, rất nhiều phòng ốc dùng để tế tự thần linh hoặc là dùng khi cử hành các loại nghi thức quan trọng, bình thường đều không dùng đến. Dương Lăng thầm nghĩ: -Nửa đêm nửa hôm, một tiểu cô nương như nàng ta chạy đến đây làm gì?
Tuy nhiên dù sao người ta cũng là chủ nhân nơi này, bản thân mình là một đại nam nhân, lén lút đi theo có nhiều điều bất tiện, Dương Lăng đang do dự có nên đi theo xem đến cùng không thì đột nhiên một suy nghĩ nảy ra trong lòng: -Chẳng lẽ nha đầu kia động lòng cuân, bị nam nhân nào đó hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, nửa đêm nửa hôm chạy đến đây lén lút hẹn hò với gã? Chẳng là là tiểu đạo đồng Tử Phong kia?
-Không đúng không đúng, Tử Phong không phải người trong phủ Thiên Sư. Bây giờ Hoàng thượng đang ở đây, cho dù gã có bản lĩnh lớn như trời cũng không trà trộn vào được, vậy chắc chắn là nam tử trong phủ, trong phủ ngoài trừ Trương Thiên Sư thì toàn là nô bộc hạ nhân, tiểu nha đầu này
Dương Lăng nghĩ đến đây cũng không nhịn được nữa, hắn lập tức vội vàng nhảy ra khỏi nơi ẩn thân, chạy đến trước gian lầu các kia nghiêng tai nghe ngóng, trong đó không có động tĩnh, cũng không nhìn thấy ánh lửa, xem ra hẳn là tiến vào gian phòng phía sau rồi.
Dương Lăng rón ra rón rén đẩy cửa phòng ra, thò người vào phòng đang muốn đánh giá khắp nơi một phen, đột nhiên phía sau cửa lóe lên một bóng đen, Dương Lăng cả kinh, đang muốn rút người lui về, bóng đen kia nâng tay ném ra khói mê, Dương Lăng ngửi được, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, liền ngã đập đầu xuống.
Ánh trăng tĩnh lặng như sương như mộng vẩy lên mặt đất, bóng đen kia lặng lẽ cúi người xuống, đôi mắt trong suốt lấp lánh giống như ánh sao trên trời: -Ha, hóa ra là tên này, hù chết ta rồi, còn tưởng là ca ca đuổi theo chứ.
Cái miệng nhỏ nhắn của Trương Phù Bảo nhếch lên, lầm bầm nói: -Tên thối tha này đêm hôm khuya khoắt không ngủ, lén lút theo dõi ta làm gì?
Nàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ, liền ngồi xổm người xuống, kéo lấy hai tay áo Dương Lăng, giống như đang kéo một con chó chết mà đi ra sau điện.
Dương Lăng từ từ tỉnh lại, kinh ngạc phát hiện bản thân mình đang ở một nơi xa lạ, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng nước suối róc rách, trong phòng chập chờn thấp thoáng hồng quan, hình như cách đó không xa có một bếp lửa đang cháy, sau đó phát hiện chính mình đang nằm trên một cái đài đá lạnh lẽo, trên người bị trói chặt bằng dây thừng.
Dương Lăng kinh hãi, cố sức nghiêng đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy phía bên phải quả nhiên có một thứ giống như bếp lò, phía dưới lửa cháy hừng hực. Trên bếp đặt một thứ giống như đỉnh đồng không lớn lắm, Trương Phù Bảo ngồi ở trước lò, tay nâng cằm dường như đang đợi đỉnh đồng kia sôi lên rồi mở nồi, ánh lửa đỏ rực chiếu lên gò má xinh đẹp của nàng, hồng nhuận như hoa đào, hàng lông mi chớp chớp thật dài kia giống như cũng được nhìn thấy rõ ràng vậy.
Dương Lăng không kìm nổi kêu lên: -Này, Phù Bảo, muội trói ta lại làm gì, muội làm gì ở đây, mau thả ta ra.
Trương Phù Bảo nghiêng đầu, cười nói: -Ngươi đã tỉnh?
Nàng nhảy dựng lên, đi đến bên cạnh Dương Lăng, nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười hì hì nói: -Ngươi nửa đêm nửa hôm không ngủ mà theo ta làm gì? Ngươi có ý đồ xấu xa gì?
Dương Lăng liếc mắt nói: -Mấy ngày nay ta ngủ ngày quá nhiều rồi, nhất thời không ngủ được, đang ngắm trăng nhìn sao trên hành lang, nhìn thấy muội thần thần quỷ quỷ trong nhà của mình, còn tưởng rằng muội nửa đêm đi gặp tình lang, sợ muội bị người ta lừa gạt nên mới đuổi theo.
Trương Phù Bảo đỏ mặt, gắt gỏng nói: -Sẽ cái đầu quỷ ngươi, ta là người tu đạo, làm sao mà không chịu nổi như ngươi nghĩ chứ?
Dương Lăng cười khan nói: -Thiên Sư cũng là người tu đạo, còn không phải thê thiếp đầy nhà sao, môn phái muội không cấm thành thân, ta làm sao biết nửa đêm nửa hôm muội chạy ra đây làm gì chứ?
-Suỵt!