-Để tăng cường khống chế, đồng thời cũng khiến cho những người du mục nơi xa được cơ động, nhanh chóng, các bộ lạc được phái đi chăn thả phàm là người già, trẻ con đều được ở lại đây, nhưng những người này lại không hề rảnh rỗi. Ở đây, bọn họ có thể xe dệt chăn thảm, chế tác cung tiễn, mở một vài nơi học tập trồng trọt, phụ trách xây thành, những thứ được để lại khi giết súc vật như da, lông, sừng, gân, giao, xương thì phân loại tiến hành gia công thêm, những thứ này còn kiếm được nhiều hơn là trực tiếp bán nguyên liệu ra ngoài, hơn nữa bồi dưỡng ra được một đám thợ thủ công và nông phu lành nghề, hắc! Rất biết suy nghĩ.
Mặc dù Thành khởi Vận đang khen ngợi Thôi Oanh Nhi, nhưng trong giọng nói vẫn có chút chua chát. Nàng vẫn chưa quên Dương Lăng từng nói đây là nữ nhân đầu tiên mà hắn chủ động theo đuổi, so với nàng mấy lần liên tiếp dụ dỗ thất bại, Thôi Oanh Nhi càng biểu hiện ra nhiều sở trường thì vị chua trong lòng nàng cũng ngày càng nồng hơn.
A Đức Ny mỉm cười nói: -Hơn nữa lần này đến, các đặc điểm trị chính riêng rẽ về mặt giới hạn, quyền lực mà các bộ lạc này vốn có toàn bộ đã bị rối loạn. Nàng ta có thể tiến hành phong quan thống chế dựa theo chế độ quan lại Trung Nguyên, biện pháp rất thông minh. Nàng là người Hán, đây là nhược điểm lớn nhất của nàng, nếu không phải phía trên còn có một Bá Nhan Đại Hãn, rất khó tưởng tượng được những người Mông Cổ này không sử dụng vũ lực đẫm máu để khuất phục nàng.
-Nhưng dùng biện pháp này, làm suy yếu quyền lực của quý tộc bộ lạc, qua vài năm, ảnh hưởng của những quý tộc này sẽ càng ngày càng nhỏ, mục dân của các bộ lạc sẽ chỉ biết một lãnh tụ, chính là Bắc Anh Vương. Nghe nói nàng ta không biết chữ? Ừ! Vậy thì nàng chính là thiên tài, thao túng lòng người, thiết lập quyền lực, đối với nàng mà nói chính là khả năng trời cho, thật khiến người ta hâm mộ!
-Con nhỏ này rõ ràng là cố ý! Thành Khởi Vận oán hận trừng A Đức Ny: -Lão nương mới không ăn giấm, mới không mắc mưu! Hừ!
Nàng hếch mũi lên, nói: -Nói rất đúng. Đáng tiếc nha, vinh quang nhất thời giống như cỏ dại mùa xuân vậy, nhìn thì sức sống bừng ừng, có điều chỉ là phù dung sớm nở tối tàn thôi. Thôi Oanh Nhi hiện nay nguy cơ ẩn hiện, bầy sói đầy dã tâm đều lần lượt theo dõi nàng, nhưng nàng vẫn cứ đông chinh tây chiến, căn bản không có cách ứng đối mà.
A Đức Ny nghe thấy Thành Khởi Vận chua chát nói, trong mắt hiện lên nụ cười đắc ý, đôi mắt kia hàm chứa nụ cười thì giống như một dòng nước xuân nổi lên gợn sóng vậy, vô cùng động lòng người. Nàng phát hiện chỉ cần khen ngợi Thôi Oanh Nhi, Thành Khởi Vận sẽ ghen tị, biệt pháp này lần này cũng đúng, cho dù là nàng ta biết mình đang cố ý trêu đùa nàng.
Dụ cho vị mỹ nhân đông phương kinh diễm tuyệt luân này ghen tị đã trở thành một hoạt động giải trí chủ yếu của A Đức Ny hiện nay.
Đàn trâu ngựa xuất hiện dị động, tiếng vó xa xa nổ vang như sấm, tinh kỳ phần phật, trống trận lên xuống, chỉ thấy mấy ngàn con chiến mã đang chạy đến từ xa giống một con rồng. Thành Khởi Vận và A Đức Ny nghỉ chân đứng xem, từ xa nhìn lại võ sĩ trên ngựa cũng không giống như bộ lạc Mông Cổ, chỉ là khí thế của bọn họ càng thêm dũng mãnh, trang bị càng thêm đầy đủ.
Trên ngựa, đao khiên cung nỏ, giáp da đầy đủ, điểm khác biệt duy nhất chính là mỗi người đều khoác một chiếc áo choàng trắng, từ xa chạy đến, từng chiếc áo choàng tung bay như mây trắng, càng tăng khí thế. Đại quân giống như sóng trên sông Tiền Đường, chớp mắt đã ập tới trong tiếng nổ vang.
Người lao đến trước nhất, dưới chân là bạch mã, một thân nón trắng giáp trắng, chùm tua trên đỉnh nón đỏ như máu, tư thế oai hùng mạnh mẽ kia khiến người ta nhìn thấy liền khó quên. Trên thảo nguyên khó lòng nhìn thấy một bộ giáp trụ tinh mỹ như vậy, vừa nhìn thì biết là đã giết chết tướng lĩnh của Đại Minh mà cướp được từ chỗ của người ta.
Vị tướng quân giáp trắng này đã nhìn thấy một đội kỵ sĩ đang đứng trên sườn núi bên sông mà quan sát bọn họ, chiến mã vốn dĩ đang muốn vòng vào một doanh trướng cực lớn đột nhiên chuyển hướng, chạy thẳng đến chỗ Thành Khởi Vận các nàng, phía sau lập tức có mười thị vệ thiếp thân đi theo.
-Thật anh tuấn, giống hệt như Dương của ta, a, cho dù nàng ta là nữ! Sự sùng bái anh hùng của A Đức Ny đạt đến cực điểm.
-Nam nhân và nữ nhân có khác nhau sao? Mỗi khi ta nhìn thấy Thôi Oanh Nhi, ta sẽ nói là không có! Thành Khởi Vận lập tức ghen tị, "gian kế" của A Đức Ny lại thực hiện được lần nữa.
-Các ngươi đã tới? Thôi Oanh Nhi lấy roi gõ gõ mũ bạc, cười sảng khoái nói: -Đi, chúng ta vào trong trướng nói chuyện. Nói rồi nghiêng người nhảy xuống ngựa, rõ ràng là muốn đi bộ về trướng với các nàng.
-Lại đánh thắng trận lớn?
-Cũng không tính là trận lớn gì, sức chiến đấu của bộ lạc này không mạnh, có điều vẫn luôn quyết tâm dựa vào người Ngõa Lạt, bứng nguyên ổ của bọn họ, người chịu quy thuận đã chia ra sắp xếp đến mấy doanh địa rồi, dê bò tài vật phải mấy ngày nữa mới đến. Đến lúc đó có dư một chút, những thứ tạm thời không dùng đến thì tạm thời giao cho hai người mang đi.
-Ừ, hai ngày trước ta nghe nói là cô đánh thắng trận lớn, hóa ra là vì chia ra sắp xếp những người quy thuận nên mới về trễ?
-Ha ha, không hoàn toàn! Thành Khởi Vận tháo mũ trụ xuống, trên đầu hơi đổ mồ hôi, mái tóc được buộc thành đuôi ngựa xinh đẹp, vô cùng đơn giản:
-Chủ yếu là phân chia nữ nô. Người không chịu quy hàng bộ lạc đối địch, gia quyến của người chết trận đều phải xử lý. Dựa theo quy củ trên thảo nguyên, kẻ chiến bại chính là tài sản riêng của người khác, đa số nữ nhân đều làm nô lệ, kết quả tốt nhất chính là được mấy mục dân cưới làm vợ.
Thôi Oanh Nhi nói: -Các ngươi đều biết, những người ta mang theo toàn là quân lưu manh, trong thời gian dài mà không cho bọn họ chạm vào nữ nhân thì sẽ loạn đấy, thậm chí khi đánh trận sẽ xảy ra chuyện đốt giết gian dâm không nghe lời chỉ huy. Ta chỉ luận công ban thưởng, người tác chiến dũng mãnh thì trước tiên chia vợ, để bọn họ thành gia, để bọn họ có thể an tâm ở lại đây. Ha ha, những binh lính kia của ta đều rất thương vợ đấy, sẽ không bạc đãi bọn họ.
-Hơn nữa, ta phát hiện muốn cắm rễ đứng vững ở đây, biện pháp tốt nhất chính là kết thân với người bản địa. Bọn họ phân chia bộ lạc xa gần thân sơ thường là phân chia theo hôn nhân huyết thống. Ta còn cổ vũ những huynh đệ này kết thân với nữ tử của những bộ lạc đã quy thuận ta nữa, không tới mấy năm thì toàn bộ đều là người một nhà, khi đó còn ai coi chúng ta là người ngoài chứ?
Mấy người bước vào Hãn trướng của Thôi Oanh Nhi. Ở đây thu xếp rất sạch sẽ, nguy nga lộng lẫy, bên trong bày trí theo cách thức Mông Cổ, cũng có những vật dụng người Hán thường dùng. Nữ tì nhìn thấy là Thành cô nương và A cô nương thường xuyên lui tới buôn lậu, vội vàng lấy lá trà thượng hảo quý giá ra châm cho họ.
Sau đó Thôi Oanh Nhi xua tay cho tất cả mọi người lui ra, bao gồm cả mấy nữ tì thiếp thân đã thu làm tâm phúc, sau đó tháo bỏ khôi giáp, thay một bộ áo lam nữ nhân kiểu Mông Cổ, lại tháo tóc ra, sau đó một tướng quân thiếu niên oai hùng bừng bừng hóa thân thành một mỹ nữ quyến rũ động lòng người.