Kinh Phật Nhi lại nuốt một chén rượu xuống bụng, nghe Thành Khởi Vận nói, y nhếch miệng cười nói: -Thành cô nương, vị nữ vương này công bố tin tức nói, người đạt hạng nhất trong cuộc thi nam tử nam nghệ ở lễ hội Na Đạt có thể trở thành trượng phu của nàng ta. Tin tức này vừa truyền ra, cả thảo nguyên đều sục sôi, anh hùng hào kiệt các nơi đều đang xắn tay áo lên đó.
A Đức Ny ngạc nhiên nói: -Cái gì mà nam tử tam nghệ?
-Hồi phu nhân, chính là đấu vật, đua ngựa, bắn tên. Có điều người của thuộc hạ nói, thật ra người mà nữ vương muốn gả đã chọn ra từ lâu rồi, chính là con trai của Bạch Âm thủ lĩnh Phúc Dư Vệ. Con trai của Bạch Âm vốn là võ sĩ cực kỳ giỏi trong Đóa Nhan Tam Vệ, thêm vào thế lực của Bạch Âm, ứng viên cho vị trí hôn phu của nữ vương này có thể chạy đâu được chứ? Nữ vương Ngân Kỳ gióng trống khua chiêng như vậy, xem ra chính là thị uy với Hỏa Si, Ngõa Lạt và Bá Nhan: Đóa Nhan Tam Vệ đàm phán!
-Không đúng! Không thể nào! Thành Khởi Vận liên tục lắc đầu: -Dã tâm của Bạch Âm ai ai cũng biết, Ngân Kỳ còn muốn mượn sự ủng hộ của Bạch Âm, không thể không lá mặt lá trái, nàng ta sao lại cam tâm bị Bạch Âm thâu tóm chứ? Hơn nữa, Thái Ninh Vệ cam tâm thần phục Đóa Nhan Vệ, lại luôn bất hòa với Phúc Dư Vệ, một khi nữ vương Ngân Kỳ gả cho bộ lạc Phúc Dư, A Cổ Đạt Mộc của Thái Ninh Vệ chắc chắn sẽ hướng sang Bá Nhan, Đóa Nhan Tam Vệ sẽ vì thế mà sụp đổ. Ngân Kỳ sao cam tâm để cho tâm huyết của phụ thân bị hủy hoại trong chốc lát chứ?
Hội Na Đạt kén rể? Vậy có khác gì tỷ võ chiêu thân chứ? Chuyện chung thân mà loại quyết định bằng phương pháp cỏ rác này, một khi có gì xảy ra, vậy thì hối hận không kịp. Thôi Oanh Nhi từng chịu đựng tổn hại của việc này, nàng tuyệt đối không tin vương của một bộ lạc lại dùng phương pháp giống như đánh bạc này để chọn tế.
Thôi Oanh Nhi suy nghĩ một chút nói: -Ta cũng rất nghi ngờ. Hôn nhân đại sự quan trọng thế nào chứ, nếu đã có người trong lòng, thì hà tất cử hành hội Na Đạt rồi công khai chiêu tế gì đó chứ? Trực tiếp tuyên bố kết thân ở hội Na Đạt luôn, thủ lĩnh Tam Vệ vừa đứng trên đài thì chẳng phải càng có thể chứng minh nội bộ Đóa Nhan Tam Vệ đã hòa hảo rồi sao?
-Hơn nữa, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, làm như vậy lỡ như có người còn hơn cả con trai của Bạch Âm thì sao? Trước mắt bao nhiêu người, các bộ lạc lớn lại đang nhìn vào, thế lực của Bạch Âm có lớn hơn nữa thì lẽ nào có thể nghịch thiên chứ? Theo ta thấy, là do Ngân Kỳ không muốn gả, lại không đối phó được sự bức bách nhiều lần của Bạch Âm, nên mới làm như vậy. Còn chuyện nàng ta có người trong lòng khác hay là muốn kéo được lúc nào hay lúc đó thì không thể nào biết được.
Con ngươi Thành Khởi Vận chuyển động, mỉm cười nói: -Đóa Nhan Tam Vệ đi con đường nào đều quan hệ trọng đại với chúng ta, chúng ta không thể không quan tâm, chúng ta cũng phái người tham gia thì thế nào? Tùy cơ làm việc, nghĩ cách phá hoại "chuyện tốt" này, để tránh cho Tam Vệ chia rẽ. Đương nhiên, nếu có thể ôm mỹ nhân về là tốt nhất.
-Vậydo ai ôm về?
Ba người Thôi Oanh Nhi, A Đức Ny và nàng đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đồng loạt chuyển sang Kinh Phật Nhi.
Kinh Phật Nhi đè bộ râu rậm mà ăn thịt bò, nhìn thấy ba nữ nhân đảo đôi mắt đẹp, toàn bộ đều đang nhìn y chằm chằm, không khỏi có chút sợ hãi. Y nhìn trên dưới mình một lần, không phát hiện có gì không ổn thỏa, Kinh Phật Nhi đang định hỏi, Thôi Oanh Nhi đã gật đầu, mỉm cười nói: -Ừ, không tệ, hùng tráng như sư tử, oai phong lẫm liệt, thân hình dáng vẻ này rất giống một anh hùng hảo hán trên thảo nguyên.
Kinh Phật Nhi nhếch miệng, sao lại cảm thấy Vương gia giống như một người buôn gia súc, dường như đang khoác lác với người mua về trâu cày nhà mình cường tráng, da lông bóng mượt thế nào, hoặc là chổng bốn vó của con heo nhà mình lên, vác lên chợ đang chào mời người mua.
Trên mặt Thành Khởi Vận cũng nở nụ cười rất "hiền lành", luôn miệng nói: -Ừ, nữ tử trên thảo nguyên đa số thích nam tử thô lỗ dũng mãnh, lưng hùm vai gấu. Tướng mạo, võ công, địa vị của Kinh tướng quân cũng rất xứng với nàng ta.
A Đức Ny cầm ngân đao sắc bén lên, mũi đao ấn nhẹ lên dĩa, nhe hàm răng trắng chỉ nói ba chữ: -Ta thấy được!
Kinh Phật Nhi thông quan ba quân dựng thẳng tóc gáy, hắn tặc tặc nói: -Vương gia, ngàicác ngài nói gì thế?
Thôi Oanh Nhi nói: -Nữ vương Ngân Kỳ công khai tuyển hôn phu. Kinh Phật Nhi, ngươi có lòng tin đoạt được hạng nhất, lại lấy được vợ về không?
-Việc nàyVương gia, tuy nói hội Na Đạt không phân biệt chủng tộc, không phân tuổi tác, đều có thể tham gia, nhưng không có bao gồm bộ lạc đối địch nha. Chúng ta là người của Bá Nhan, chỉ cần vừa lộ mặt thì sẽ bị người ta đuổi chém đó.
Thôi Oanh Nhi cười nói: -Việc này ngươi không cần lo lắng, bây giờ chúng ta muốn bắt đầu liên hệ với Đóa Nhan tam bộ, khi chúng ta xuất hiện ở lễ hội Na Đạt thì tuyệt đối sẽ không phải bộ lạc đối địch. Ngươi có bản lĩnh có thể cưới được nữ vương Đóa Nhan làm vợ của Bạch Y Quân ta không.
-Ừm Kinh Phật Nhi vuốt bộ râu rậm cứng như sắt mà tính toán: -Nghe nói nữ vương Ngân Kỳ này từ nhỏ đã là một mỹ nhân, bây giờ dần dần trưởng thành, dung nhan càng ngày càng xinh đẹp, không thua gì minh châu thảo nguyên Tắc Lý Mộc Trát Nhĩ trước kia, theo lý thuyết thì cưới nàng cũng không thiệt thòi
-Nhưng chức quan của nàng ta lại lớn hơn tan ha, nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, nếu cưới một người vợ mà chức vị còn cao hơn cả mình thì mẹ nó làm sao gặp người đây? Chẳng phải là cả đời không thể ngẩng đầu lên được sao? Hơn nữa, nàng ta gả tới đây, chẳng phải là sẽ đuổi hết mấy người thiếp của ta đi sao?
Bọn họ chinh chiến thảo nguyên, đả chinh phục, đánh hạ rất nhiều bộ lạc. Trong những bộ lạc này có rất nhiều nữ nô người Hán, có nữ nhân của quý tộc bộ lạc, cũng có mấy phần tư sắc. Kinh Phật Nhi thân làm chủ tướng địa vị ưu tiên, bây giờ thu nhận năm sáu nữ nhân dung mạo xinh đẹp, tính tình dịu dàng trong nhà, nếu muốn y vì một cây đại thụ mà vứt bỏ cả khu rừng, đau khổ nha.
Còn chưa xác định rõ mọi việc thì Kinh Phật Nhi đã bị vấn đề tôn nghiêm của nam nhân và có nên giữ một cây đại thụ hay không làm cho nhức đầu rồi.
Thôi Oanh Nhi thấy y vẫn trầm ngâm không nói, trên mặt không nén được nữa. Nàng còn cho rằng Kinh Phật Nhi không dám so tài cưỡi ngựa, bắn cung, đấu vật cùng các dũng sĩ cao cấp nhất Mông Cổ, vừa rồi chính mình còn khoe khoang bộ hạ của mình giỏi thế nào với Thành Khởi Vận. Lần này còn không bị Thành Khởi Vận âm thầm cười nhạo sao?
Thôi Oanh Nhi sầm mặt xuống, nói: -Sao thế? Ngươi sợ sự lợi hại của dũng sĩ Đóa Nhan Tam Vệ, hay là lo lắng không chinh phục được nữ vương Ngân Kỳ hả?
-Hừm?
Kinh Phật Nhi nghe thấy nàng nói như vậy, thì lửa giận bừng lên, y vén râu lên, trừng đôi mắt trâu, nước miếng văng khắp nơi nói: -Sợ? Thuộc hạ sao lại sợ! Võ sĩ của bọn họ trong mắt thuộc hạ chỉ là một đám gà đất chó kiểng thôi! Nữ vương Ngân Kỳ giỏi lắm sao? Thuộc hạ chinh phục được con ngựa tính tình cứng đầu nhất trên thảo nguyên, mà không chinh phục được một cô nương nàng ta sao? Ba ngày không đánh, nhảy lên nóc lật nhà, nàng ta dám không ngoan ngoãn làm vợ, một ngày thuộc hạ đánh tám lần!
Ánh mắt Thành Khởi Vận hơi đăm chiêu, nàng hắng giọng một cái, cười khan hai tiếng nói với Thôi Oanh Nhi: -ÁchOanh Nhi muội muội, ta cảm thấytướng quân Phong Lôi có phải cũng có thể suy xét một chút không?
A Đức Ny vội gật đầu liên tục nói:
-Ta đồng ý!