Ngược Về Thời Minh

Chương 450.1

Sau khi Dương Lăng trở lại kinh thành, vốn vẫn lo rằng tin tức về hai vị công chúa được gả đi sẽ gây phản ứng long trời lở đất trong kinh, không ngờ nó lại giống như ném một hòn đá nhỏ xuống biển rộng, căn bản không gây ra gợn sóng nào.

Không có người nào để ý tới, kể cả hắn cưới toàn bộ muội tử của Hoàng thượng, một người chịu đánh, một người chống cự, cũng không ai muốn hòa trộn vào trong.

Thủ lĩnh quân chính các thủ phủ trong cả nước thay quân lớn, mỗi vị đại tướng nơi biên cương đều phải rời khỏi hạt địa trong kỳ hạn, đến nhậm chức ở một nơi mới. Rời khỏi nơi đã vất vả tâm sức kinh doanh nhiều năm và thế lực dựa dẫm địa phương rắc rối phức tạp thì chẳng ai có thể ủng binh tự trọng.

Bọn họ nghe theo lệnh điều phái của triều đình, làm theo để cai trị địa phương, nhưng thứ họ dựa vào chính là uy nghiêm và quyền lực của triều đình. Cho dù họ có lòng xây dựng thân tín và thế lực cá nhân mới thì cũng là chuyện rất xa, triều đình trong thời gian tương đối dài đương nhiên cũng có thể thong thả sắp xếp, từng bước nâng cao sự khống chế của trung tâm.

Chuyện này từ xưa đã có, nhưng điều động phạm vi lớn như thế này lại là điều chưa từng có. Đây là do Dương Lăng bày mưu đặt kế, mà Dương Lăng lại là một vĩ nhân học được từ hậu thế, tuy nhiên hành động không quyết đoán không dám làm như vậy lại phù hợp đúng với tính tình của Chính Đức.

Thay một Hoàng đế có lẽ sẽ ngổn ngang trăm điều kiêng dè, nhìn trước ngó sau, nhưng Chính Đức Hoàng đế làm việc từ xưa đến nay không kiêng sợ, thiên mã hành không, không suy nghĩ kỹ đã thi hành rồi.

Cùng lúc đó, trong kinh đã hốt gọn một mẻ các quan viên có quan hệ mật thiết với Ninh Vương. Ngoài số ít phản nghịch rõ ràng có quan hệ phục tùng với Ninh Vương ra, đại đa số chỉ là quan hệ cá nhân mật thiết, hoặc quan viên nhận hối lộ nhưng không bỏ tù hay chém đầu.

Đây là kết quả của việc Dương Lăng ra sức khuyên ngăn, nếu không khó đảm bảo Chu Hậu Chiếu sẽ không làm theo tổ tiên, phát động ba Xưởng một Vệ để tiến hành một cuộc tẩy rửa lớn đẫm máu. Xưa nay Tông Phiên mưu phản, trong ngoài cấu kết, một khi thất bại đây sẽ là kết quả tất yếu.

Dương Lăng cũng không tán thưởng thủ đoạn tàn khốc tấn công đối thủ chính trị của Chu Nguyên Chương, trái lại, hắn khá tôn sùng nền chính trị quân tử của triều Tống. Nói ra có thể không ai tin. Dương chém đầu đi đến đâu gió tanh mưa máu quét đến đấy lại là người phản đối chiến tranh chính trị lấy cái chết để định kết cục, ai có thể tin được chuyện hắn bất đắc dĩ phải giết người?

Nhưng mà hắn không thể cố gắng hơn nữa. Mưu phản từ trước đến nay là điều cấm kỵ của Thiên tử, tôn thất mưu phản càng là đại kỵ, danh sách này được phát hiện trước mặt Hoàng đến, Dương Lăng cũng chỉ có thể hiểu được đạo lý ấy, cố gắng khuyên can Hoàng đế bớt động binh đao.

Nói ra thì có một số đại thần khá oan uổng, thu nhận lễ vật ở trong quan trường sớm đã úy nhiên thành phong. Có một số người chưa chắc sẽ nghĩ rằng Ninh Vương mưu phản. Nhưng úy nhiên thành phong không đại diện cho chế độ công văn đã làm.

(Úy nhiên thành phong: thành ngữ Hán ngữ, chỉ một việc dần thấy phát triển thịnh hành, hình thành một bầu không khí tốt đẹp, là ca ngợi, không dùng ở nghĩa xấu.)

Rất nhiều người đều đang nhận lễ, nhưng người tặng lễ không phải ai cũng đều vì tạo phản, ngươi dính đến chủ nhân tạo phản thì ngươi phải nhận xui xẻo. Không xảy ra chuyện dù sao cũng tốt, xảy ra chuyện rồi phải tự mình gánh chịu, bất kể xưa nay, ai cũng vậy. Đổi lại ai làm Hoàng đế, trong tay có đất là người có thể dùng, còn không coi người đã tồn tại khúc mắt ra sao cả?

Đấu tranh chính trị có thể không chảy máu, nhưng chưa bao giờ dịu dàng thắm thiết!

Tuy nhiên không nhiều người bị đẩy lên pháp trường, nhưng lại không ít người bị kéo xuống ngựa, quan lại thăng chức, hạ chức, điều động quy mô lớn, thu hút toàn bộ sự chú ý của triều đình và dân chúng. Ai còn để tâm đến chuyện muội muội của Hoàng đế gả cho ai?

Cứ như vậy, Dương Lăng và Chính Đức Hoàng đế chuẩn bị sẵn lí do thoái thác,Trương Thiên Sư được căn dặn trước chuẩn bị đủ lời trong quẻ bói đã hoàn toàn uổng phí. Ngoài Thái hậu thể hiện chút bất mãn ra, triều đình và dân chúng không hề có âm thanh phản đối.

Hôn sự của Dương Lăng và hai vị công chúa cứ như vậy được xác định thuận lợi, Hoàng gia gả công chúa, đương nhiên cũng muốn Khâm Thiên Giám tính toán kỹ ngày may mắn, hoàng gia phải chuẩn bị chu đáo. Tương nhi công chúa là con gái Thục vương, nên Thục vương cũng muốn vào kinh chúc mừng. Rất nhiều việc muốn chuẩn bị đầy đủ coi như với độ nhanh nhất cũng phải hơn nửa năm, huống hồ hoàng gia cũng chẳng gấp gáp gả con gái đi, cho nên hôn kỳ vẫn chưa định.

Dương Lăng nhớ mong thế cục ở quan ngoại, khốn khổ chờ đợi hơn nửa tháng ở trong kinh, đợi thế cục trong kinh hoàn toàn ổn định, liền chủ động xin tới Liêu Đông thị sát.

Đại Minh trong lịch sử đã bị bọn dã man từ phương bắc tới tiêu diệt, trong thời khắc nó hóa kén thành bướm, giương cánh muốn bay múa, sức mạnh yếu ớt nhất lung lay nhất thì đã bị thay thế bởi một sức mạnh lạc hậu và ngu muội hơn.

Dương Lăng biết quá rõ về giai đoạn lịch sử này, vì thế cũng coi trọng nhất tới quan ngoại. Quan ngoại một ngày không giải quyết luôn là nỗi tâm bệnh của hắn. Huống hồ, nơi đây còn có Hồng Nương Tử, có Thành Khởi Vận và A Đức Ny, có người yêu thương gắn bó với hắn nữa chứ?

Cố gắng tranh thủ rất lâu, Dương Lăng cuối cùng coi như có được sự chấp thuận của Chính Đức Hoàng đế, sắp xếp hành trang đi tới quan ngoại. Hiện giờ, hắn đã đi qua hạt địa Liêu Đông Đô Ti, lập tức sẽ tới Ngột Giả Vệ của Nô Nhi Can Đô Ti.

Xe lộc cộc, ngựa thong dong, ánh chiều dương như lửa, cây cỏ um tùm…

Vốn nên là vùng đất của Cáp Nhĩ Tân, giờ vẫn là cánh đồng hoang vu thuộc về Hải Tây Nữ Chân. Dương Lăng nhớ khi còn nhỏ từng sống ở đây mấy năm, quay lại chốn cũ thật kích động và vui sướng, nếu là mảnh đất mấy trăm năm trước, không vật không bóng người, cảm giác ngàn năm trong nháy mắt, luôn hồi muôn đời đó càng tràn đầy nỗi bi thương.

“Nhớ trời đất xa tắp, một mình buồn đau rơi lệ”, Dương Lăng bùi ngùi trong lòng, hắn khẽ thở dài, suy nghĩ hồi lâu, mãi vẫn không ngâm được bài thơ này, đành phất tay áo, nằm xuống giường gấm tiếp tục vùi đầu ngủ say.

- Khởi bẩm Quốc công gia, phía trước đã tới Ngột Giả Vệ, chỉ huy sứ của Ngột Giả Vệ đã dẫn người ra nghênh đón.



- Khởi bẩm Quốc công gia…

- Ừ, đến đâu rồi?

Dương Lăng vén rèm cửa lên, thò đầu ra, tóc bay tán loạn, vạt áo bào rộng mở, một đôi mắt mông lung, ngủ ngon thật.

- Hồi Quốc công gia, đã tới Ngột Giả Vệ, chỉ huy sứ của Ngột Giả Vệ là Luyện Vân Thư đại nhân đã dẫn người ra nghênh đón.

- Ừ, dừng xe!

Dương Lăng vuốt tóc rồi lại rụt cổ vào trong xe.

Một lát sau, Dương Lăng vén màn kiệu từ trong xe chui ra, áo mãng bào đai ngọc, quần áo chỉnh tề, tóc chải gọn gàng, hiên ngang đứng ở đầu xe.

Đập vào mắt hắn là một đội phương trận bộ kỵ chỉnh tề. Đao thương lấp lánh, chiến bào thô sơ cũ nát, cờ xí bạc màu tung bay phấp phới, mang theo khí thế hùng hồn như núi, nghi thức chỉ hai ngàn người nhưng sát khí đầy người giống như thiên quân vạn mã.

Ngột Giả Vệ Chỉ huy sứ Luyện Vân Thư cưỡi ngựa, dẫn theo hơn mười tướng lĩnh kỵ quân ra đón, những tướng lĩnh này hầu hết là hơn ba mươi tuổi, các kiêu tướng trẻ trung khỏe mạnh trong quân. Luyện Chỉ huy khá trẻ tuổi, thân là chủ tướng trọng trấn một phương, tuổi tác còn chưa đến tứ tuần.

Gã khoác áo giáp nhẹ, sườn đeo đao, gương mặt chữ điền góc cạnh rõ nét, khuôn mặt đen nhạt phác họa ra đường nét cương nghị cường tráng, các tướng lĩnh đứng theo phẩm cấp phía sau gã cũng uy lực như hổ, khí thế phi phàm.

Luyện Chỉ huy trông thấy Dương Lăng bèn vội vã xuống ngựa, tiến lên bái kiến, loáng một cái mọi người đều quỳ rạp xuống vái. Trong quân trận có thể không cần thực hiện đại lễ này, nhưng uy danh của Dương Lăng họ đã nghe thấy từ lâu.

Quyết nhân phú quý, định nhân sinh tử, vị cực nhân thần, lại được Hoàng đế ban thưởng hai vị công chúa làm vợ, địa vị vinh hạnh đặc biệt như thế trước đây chưa từng có ai, sau này cũng không có người nào, nhân vật như vậy đừng nói là Luyện chỉ huy gã, kể cả Đại đô đốc của Nô Nhi Can Đô Ti cũng đâu dám bất kính?
Bình Luận (0)
Comment