Ngược Về Thời Minh

Chương 463.1

- Gâu! Gâu gâu!

Chó chăn dắt sủa lớn thong báo tin tức cho chủ nhân.

Trong lều Mông Cổ rách nát, chủ nhân chủ nó Trác Lực Cách Đồ lại không động đậy mà nằm ở đó, còn có gì đáng xem nữa chứ, thảo nguyên bị kẻ thù không biết nội tình tiêu hủy đi, dê bò tan tác bị binh Ngõa Lạt đoạt đi rồi, còn có nữ nhân của ông ta nữa.

Hai ngày trước, có một đội ngũ kỳ lạ đi ngang qua bộ lạc của bọn họ. Đội ngũ kia có đủ chủng người, người Trung Nguyên, người Hồ Tây Vực, thậm chí còn có người Kim Phát La Tư tại cực tây xa xôi. Đôi ngũ này thoạt nhìn cũng là người cực kỳ hung hãn, bởi vì bọn họ ai ai cũng mặt đầy sát khí, trên mình rất nhiều người đều mang theo vết thương và máu.

Trác Lực Cách Đồ tin rằng bọn họ là mã tặc, nhưng chính vì là mã tặc như thế, nhìn thấy sự thê thảm của bộ lạc, nhìn thấy thi thể bốc mùi hôi thối không ai chôn đi, trên mặt cũng không khỏi lộ vẻ thương hại. Bọn họ không giết chết Trác Lực Cách Đồ, cũng không cướp đi con ngựa duy nhất của ông ta, bọn họ liền yên lặng không nói gì mà ghìm lại đầu ngựa, rời khỏi bộ lạc của ông ta.

Bây giờ ông ta đã hai bàn tay trắng, ngoại trừ túi lương thực chôn dưới tấm thảm nát, túi lương thực này là hi vọng sinh tồn duy nhất của ông ta, túi lương thực này cũng là ân nhân cứu mạng của ông ta. Ông ta rời khỏi chăn, cưỡi ngựa đến một nơi rất xa để đổi dê con lấy lương thực, lúc này mới tránh được một tai nạn giết chóc cướp bóc, cả bộ lạc đều hoàn toàn xong đời.

Không đúng! Còn có con ngựa cưỡi về kia!

Nghĩ đến đây, Trác Lực Cách Đồ dở sống dở chết ngồi bật dậy, có phải là sói đến không? Nếu con ngựa này mà chết luôn, thậm chí ông ta có muốn trốn cũng không thể nào chạy khỏi thảo nguyên mênh mông này.

Thất tha thất thểu lao ra khỏi căn lều rách nát gió thổi tứ phía, Trác Lực Cách Đồ suýt chút đụng đầu vào ngực một người.

Dáng người Trác Lực Cách Đồ cũng không gầu yếu, nhưng người kia lại càng vạm vỡ hơn, quan trọng nhất là khí thể của ông ta, hùng tráng như núi. So sánh với nhau, Trác Lực Cách Đồ liền mang dáng vẻ nhỏ gầy hơn rồi.

Chỉ có một người, kéo lấy một con ngựa vết thương chồng chất, người nọ cũng áo bào rách nát, nhuộm đầy máu tươi. Nếu một người chảy ra nhiều máu như vậy thì nhất định là chết mất rồi, thế nhưng tuy nhìn người nọ dáng vẻ chật vật, nhưng lại vẫn sừng sững cao ngất như một ngọn núi chót vót như cũ.

- Không biết ông ta đã giết bao nhiêu người rồi.

Trác Lực Cách Đồ thầm lẩm bẩm trong lòng.

- Ngươi là tộc nhân của bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm?

Bá Nhan Mãnh Khả nhìn thấy tình huống thê thảm cả một bộ lạc bị cướp sạch giết sạch, thấp giọng hỏi người may mắn sống sót duy nhất này.

Trải qua khoảng thời gian lang thang vất vưởng, hăng hái chiến đấu như vậy, cả người Bá Nhan Mãnh Khả gầy yếu hơn nhiều, nhưng hổ chết không mất uy, tuy ông ta gầy đi nhưng lại càng thêm cường tráng xốc vác, khí thế kinh người.

Đêm hôm qua, ông ta đã chính tay mai táng thị vệ trọng thương cuối cùng đã cùng ông ta giết ra khỏi đám mã tặc, chạy trốn cả đường đến đây. Chòm râu, mái tóc của ông ta tán loạn, bẩn thỉu vô cùng, chiến bào y giáp loang lổ vết máu, dơ không chịu nổi, nhưng những thứ này không sao che khuất được hào quang vĩnh viễn kiên nghị, cao ngạo, quyết không khuất phục trong mắt ông ta.

- Thủ lĩnh của các ngươi, huynh đệ tốt Ngạc Nhĩ Đa Cố Hải Nhạ Diên của ta đã chết trận, còn có nhi tử của ông ta Bố Nhĩ Hải. Bộ lạc Ngõa Lạp Đặc cũng tổn thương nguyên khí, Cổ Sắc Cổ đại nhân binh bại đã chết rồi.

Sau khi nghe xong Trác Lực Cách Đồ kể xong chuyện thảo nguyên bị đốt hủy thế nào, bộ lạc bị người ta cướp thế nào, và toàn tộc bị giết, Bá Nhan Mãnh Khả trầm trọng nói.

- Nhưng ngươi không cần thất vọng, Trường Sinh thiên vĩnh viễn phù hộ cao thủ chân chính!

Cho dù là chật vật, trong mắt Bá Nhan Mãnh Khã vẫn lóe lên thần sắc cương nghị lạnh lùng như cũ.

- Ngõa Lạt cũng không vì thế mà hùng mạnh lên, Bá Nhan Mãnh Khả ta cũng không bại trong tay bọn họ, kẻ đánh bại ta chính là quân đội Đóa Nhan Tam Vệ và Đại Minh đến chiếm tiện nghi. Quân đội Đại Minh sẽ không ở mãi thảo nguyên, căn cứ của Đóa Nhan Tam Vệ ở phía đông, bọn họ không khống chế được cả thảo nguyên, chúng ta còn có cơ hội Đông Sơn tái khỏi! Các chiến sĩ của ta không còn, nhưng bộ lạc của chúng ta vẫn còn, con cái của chúng ta vẫn còn, mười năm nữa, chúng ta có thể Đông Sơn tái khởi!

- Chúng ta…còn có thể…Đông Sơn tái khởi?

Trác Lực Cách Đồ chua xót nói.

Trong mắt Bá Nhan Mãnh Khả lóe ra tia hào quang:

- Sao lại không thể? Khi ta bảy tuổi, từ một đứa trẻ bị người Ngõa Lạt ức hiếp, thống lĩnh bộ lạc nhỏ yếu không binh giáp, không vũ khí của chúng ta từng bước từng bước hùng mạnh hơn, đuổi người Ngõa Lạt chạy đến vùng đất cực tây, thống trị thảo nguyên tươi tốt nay. Bây giờ, ta muốn tụ tập lực lượng lần nữa thì có gì không thể chứ?

Bá Nhan Mãnh Khả tin tưởng vô cùng, ngạo nghễ nói.

- Trác Lực Cách Đồ, đi theo ta đi. Chúng ta sẽ đi tìm về những bộ lạc còn lại, mai danh ẩn tích, tích trữ lực lượng, rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ đoạt lại tất cả những gì đã mất, rồi sẽ có một ngày, ngươi có thể chính tay báo thù, biến toàn bộ những kẻ thù đã tàn sát hết bộ lạc của ngươi thành nô lệ của ngươi.

Trác Lực Cách Đồ, một ngày nào đó khi ta trở thành Khả Hãn của đại thảo nguyên lần nữa, là tùy tùng đầu tiên của ta, ta sẽ ban thưởng cho ngươi bãi cỏ và mục dân rộng lớn, phong cho ngươi làm thủ lĩnh Đài Cát!

Bá Nhan Mãnh Khả bắt đầu bước đầu tiên chiêu binh mãi mã, ông ta tin tưởng vững chắc, ông ta vẫn còn có thể Đông Sơn tái khởi! Có lẽ Nữ vương Đóa Nhan, Dương Anh bây giờ đều rất vui vẻ, nhưng người mỉm cười đến cuối cùng mới là người thắng lợi, mà Bá Nhan Mãnh Khả ông ta nhất định mới là người có thể mỉm cười đến cuối cùng!

Sắc trời còn sớm, nhưng do cả bộ lạc toàn bộ bị người ta thiêu hủy, rất nhiều thi thể không nơi chôn cất bốc ra mùi hôi khó ngửi, cho nên không khí im ắng xung quanh bộ lạc cũng mang theo hơi thở trầm lặng không nói nên lời.

Trác Lực Cách Đồ đến bên bờ sông nhỏ, nơi đây không phải là một mảnh đen xám, cho dù là thảo nguyên đã bị thiêu sạch thì cũng nhờ sự màu mỡ của đất đai mà nổi lên màu xanh một lần nữa, một vài cây nấm lấp ló chui ra khỏi mặt cỏ mềm xốp.

Ngắt lấy cây nấm, trong lòng Trác Lực Cách Đồ liền ảm đạm.

Nếu không phải trận chiến chết tiệt này, nếu không phải kẻ địch không chút nhân tính, bây giờ, ông ta hẳn là đang nằm trong lều của mình, ăn đùi dê, đùi cừu, váng sữa, đậu phụ non tươi ngon, há miệng to uống sữa ngựa, nữ nhân của ông ta sẽ ca múa cho ông ta trên thảm, con cái ông ta cười đùa vây quanh ông ta.

Cuộc sống từng rất quen thuộc rất bình thường bây giờ lại trở thành hi vọng xa vời.

Thảo nguyên của Khoa Nhĩ Thấm từng phì nhiêu như thế, bộ lạc của bọn họ từng giàu có như thế, giữa đồng xanh mây trắng giương cung bắn điêu, chăn thả dê bò nơi đồng cỏ nguồn nước, cất cao giọng hát trên lưng ngựa, tung hoành ngang dọc, thảo nguyên vô tận cho bọn họ một cuộc sống tươi đẹp, tháng ngày nhàn nhã đến thế nào nha.

Vì sao? Vì sao đám thủ lĩnh, quý tộc đài cát có được dê bò vô số kể, có vô số nữ nhân mà không hề biết đủ kia nhất định vì muốn đoạt lấy càng nhiều của cải hơn mà không ngừng xua khiến những mục dân chỉ mong muốn cuộc sống yên bình như bọn họ đi giết người chứ? Để bị giết?

Trác Lực Cách Đồ cho tới bây giờ luôn coi việc phục tùng thủ lĩnh là hoàn toàn chính đáng, chưa từng ngẫm nghĩ đến đạo lý trong đó đã mất đi thủ lĩnh, mất đi bộ lạc, một mục dân bình thường một chữ bẻ đôi không biết cũng không thể không hao phí sức lực mà suy nghĩ những đạo lý phức tạp như vậy.
Bình Luận (0)
Comment