Người Bảo Hộ (Someone To Watch Over Me)

Chương 33

Brenna đã thu xếp với Payard, một quán ăn Pháp, cung cấp thức ăn ở căn hộ sau tang lễ. Vào lúc Leigh về đến nhà, khách khứa đã tụ thành từng nhóm giống như họ đã làm ở buổi tiệc của Leigh vào một tuần trước, ngoại trừ bây giờ chủ đề chính của những cuộc đàm luận là phán đoán ai là kẻ đã giết Logan.

Leigh di chuyển một cách máy móc từ nhóm này đến nhóm khác, nhận lời chia buồn và lắng nghe tất cả những chuyện cũ rích mà mọi người nói trong một nỗ lực vô ích để làm cho dịp u buồn này có vẻ ít bi thảm hơn. Bạn bè và gia đình của Logan ở trong nhóm "Ngẩng cao cằm, vui lên, cong môi lên". Thẩm phán Maxwell vỗ nhẹ vai cô và long trọng nói, "Nó có thể không có vẻ như bây giờ, nhưng có những ngày nắng ấm đang ở phía trước. Cuộc sống sẽ tiếp diễn, cô bạn thân yêu của tôi."

Thượng nghị sĩ Hollenbeck nói, "Cô là một người cứng cỏi, cô sẽ vượt qua." Vợ của ông lên tiếng đồng ý, nhưng một cách cá nhân hơn: "Tôi nghĩ đời tôi đã kết thúc khi người chồng trước của tôi qua đời, nhưng tôi đã vượt và và vì thế cô cũng sẽ được."

Bà cô cổ kính của Logan, một trong số ít thành viên trực tiếp còn sống của gia đình anh, đặt bàn tay gân guốc xanh xao lên tay áo của Leigh, nghiêm nghị nhìn cô một lúc lâu, và nói, "Tên của cháu là gì vậy, cháu cưng?"

Bạn bè của Leigh có khuynh hướng chứng minh sự đồng cảm và sự thông cảm của họ bằng cách mô tả ảnh hưởng cái chết của Logan đối với họ. Theo cả nhóm, thái độ của họ là, "đây là bi kịch cho cô và cho tất cả những ai biết Logan". Theta Berenson đã mặc toàn bộ một màu đen với một cái mũ có cái vành khổng lồ trang hoàng với những trái dâu làm bằng lụa trắng và đen nhưng không có cọng lông nào cả. "Mình cũng bị tàn phá như cậu." người họa sĩ bảo Leigh. "Rất tàn phá. Mình cứ nghĩ về những ngày nghỉ cuối tuần mà tất cả chúng ta đã trải qua với nhau ở Maine, và mình đã quyết định vẽ lại cảnh khu vịnh như cách mình nhớ nó. Mình muốn cậu có nó khi nó được vẽ xong."

Claire Straight, người bị kéo vào một cuộc chiến ly hôn cay đắng đang diễn ra, ôm Leigh và nói một cách bất bình, "Không có công lý trên thế giới này mà! Logan chết, trong khi Charles – gã khốn khiếp đó – còn sống nhăn răng. Tôi rất căm phẫn với số phận đến nỗi tôi không thể vượt qua được. Tôi đã bắt đầu gặp Sheila Winters để giúp tôi khống chế sự tức giận."

Jason đang đứng cùng với Jane Sebring và Eric. Anh trông có vẻ buồn bã hơn Leigh từng thấy anh. "Cưng ạ, những gì cô đang trải qua đang xé tôi thành từng mảnh. Cô cần đi làm trở lại sớm. Logan sẽ muốn cô tiếp tục cuộc sống của cô."

Jane Sebring đã khóc. Khuôn mặt của cô nhợt nhạt, đôi mắt xinh đẹp của cô trũng sâu và không trang điểm, và cô thấy buồn đến nỗi không quan tâm đến bề ngoài của cô. "Tôi chỉ không thể tin đây là sự thật." cô bảo Leigh. "Tôi đã gặp ác mộng về nó, và tôi thức dậy suy nghĩ tất cả chuyện này chỉ là một cơn ác mộng, nhưng nó không phải."

Sybil Haywood, người đã lấy Michael Valente khỏi tay Leigh vào buổi tiệc, mệt mỏi vì buồn phiền và cảm thấy có lỗi. "Mình là người hoàn toàn có lỗi trong chuyện này." cô bảo Leigh một cách dữ dội.

"Sybil, thật là vô lý..."

"Không có đâu! Nếu mình là một người bạn thực sự – loại mà cậu xứng đáng có – mình đã làm xong biểu đồ chiêm tinh của cậu kịp cho sinh nhật của cậu. Mình đã không để cho việc kinh doanh chen vào tình bạn. À, bây giờ mình đã làm xong nó, và nó đều ở đó cả – bi kịch và bạo lực. Mình có thể đã cảnh báo trước cậu..."

Nhà chiêm tinh đã cảm thấy có trách nhiệm đến nỗi Leigh phải an ủi cô. "Mình sẽ nói cho cậu biết một bí mật nhỏ." Leigh thổ lộ, choàng tay quanh thắt lưng của Sybil. "Cũng sẽ không khác biệt gì nếu cậu đã làm xong biểu đồ và đưa nó cho mình."

"Ý cậu là gì?"

"Logan đã nghĩ thuật chiêm tinh là một trò hề. Mình tin vào cậu, và tính trung thực và sự tận tâm cho nó, nhưng mình..." cô ngừng lại để lựa chọn ngôn từ của cô cẩn thận. "... hơi đi nước đôi về nó."

Thay vì được an ủi bởi điều đó, Sybil thấy đau đớn và thất vọng.

Sheila Winters là người luôn mang ánh sáng đến suốt cả ngày. Cô ở bên Leigh thường xuyên, cảm giác được khi nào cô được cần đến. Cô đến chỉ khi Leigh kết thúc nói chuyện với Jane, và cô đã ở đó qua những lời bình luận của Sybil. "Cậu cần được ở một mình vài phút lúc này." cô nói. "Cậu đã và đang được an ủi nhiều hơn là cậu chuẩn bị từ những người này."

"Mình sẽ nghỉ ngơi sau." Leigh nói. Cô cảm thấy muốn ngã quị vì kiệt sức, nhưng cô không muốn rời khỏi, thậm chí chỉ vài phút. Mọi người đang ở đó đã bày tỏ sự tôn trọng và thương mến với Logan, và cô yêu từng và mỗi một người vào ngày hôm đó vì đã trả qua sự phiền phức này.

Không nằm trong tình cảm và thiện chí của cô là cả nửa tá thanh tra mặc thường phục, bao gồm Littleton, McCord, và Shrader, người đã ở đám tang và bây giờ đang đóng quân rải rác khắp căn hộ. Thanh tra Littleton và Shrader đã thuyết phục cô rằng kẻ mưu sát Logan có thể là ở trong số người đưa tang. Mà không nói như vậy, họ hàm ý rằng mạng sống của Leigh cũng có thể gặp nguy hiểm từ kẻ giết người. Leigh nghĩ khái niệm đó thật là điên rồ, nhưng cô không đủ sức để tranh cãi với bất kỳ người nào về bất cứ chuyện gì nữa. Cho đến hôm qua, cô đã thuyết phục mình rằng án mạng của Logan là một trường hợp nhầm người hay, có khả năng hơn, là hành động của ai đó sống gần bất động sản trên núi và cảm thấy nó thuộc về hắn ta.

Bất cứ khi nào cô nhận ra một trong những người thanh tra, cô gật đầu lịch sự, nhưng cô để họ tự lo cho mình. Không ai biết họ có mặt, và không ai chú ý đến họ – không ai cả, ngoại trừ Courtney Maitland. Làm cho Leigh kinh ngạc, cô bé nhận ra tất cả bọn họ, bao gồm Sam Littleton, và khi cô bé đến bên cạnh Leigh với một đĩa thức ăn cho Leigh và món ăn kèm là sự quan sát chính sát. "Cháu đếm có sáu cảnh sát." cô bé thì thầm với Leigh. "Cháu đoán đúng không, hay là cháu đã bỏ qua vài người?"

Courtney đã gặp Logan chỉ một lần, chỉ một thoáng. Cô bé không buồn lắm với cái chết của anh, và cô bé quá thẳng thắn và trung thực để mang một khuôn mặt tang thương. Leigh ôm cô bé thật chặt. "Cháu đang nói trúng mục tiêu. Làm thế nào mà cháu lại biết vậy?"

"Cô đang đùa à?" Courtney nói với nụ cười đến tận mang tai.

"Không, cô đang nghiêm túc đấy."

"Còn ai khác ngoài cảnh sát sẽ đến một nơi tụ tập như thế này và không nói chuyện với bất kỳ ai – hoặc tìm kiếm bất kỳ ai để nói chuyện chứ? Họ không ăn uống, không buồn, và không..." cô bé dừng lại.

"Không cái gì?"

"Hãy tạm nói là họ không cố gắng hết sức để làm một lời "tuyên bố thời trang". Anh chàng cao lớn với mái tóc xám thật là thú vị." Cô bé hất đầu về phía McCord, và Leigh nhìn theo tia nhìn của cô bé, chủ yếu vì đó là cô thấy nhẹ nhõm hơn khi nói về chuyện khác. "Ông ta thật là thú vị vì ông ta có những sẹo lớn và một khuôn mặt khó đăm đăm. Cô tóc đỏ là người khó nhận ra nhất trong tất bọn họ."

"Vì cô ấy là phụ nữ ư?"

"Không, vì cô ấy đang mang một đôi giày ủng Bottega đáng giá bảy trăm đô la."
Bình Luận (0)
Comment