Người Bất Tử

Chương 71

Dịch: Khởi Linh

***

“Lập tức chuyển khí oxi, phòng ICU sẵn sàng, gọi trung tá Kim qua đây giải quyết công việc.”

“Huyết áp quá thấp, chuẩn bị truyền dịch!”

Chu Nhung mất kiểm soát vội vã xông lên, chiếc giường sắt chạy rầm rầm qua, vài chuyên gia tự tay đẩy Tư Nam vào phòng cấp cứu.

Y cố gắng cưỡng chế bước chân mình đứng vững, sắc mặt xanh mét: “Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Vì sao Tư Nam đột ngột hôn mê? Chiều nay còn khỏe lắm mà?!”

Ninh Du nói: “Có lẽ là hậu di chứng của cú đập sau gáy, ổ máu tụ nội sọ của cậu ấy………..”

“Chiều nay khi tôi đi rõ ràng không có vấn đề gì kia mà!” Chu Nhung hét lên: “Chẳng lẽ các ông lại rút máu em ấy!”

“Cấu tạo của bộ não rất phức tạp, đặc biệt là với trường hợp người bị mất trí nhớ như Tư Nam, một phần kí ức của cậu ấy như một quả bom hẹn giờ trong đầu, không biết sẽ nổ khi nào.” Ninh Du lãnh đạm nói: “Yên tâm đừng nóng nảy, thượng tá Chu, không thì tôi tiêm một mũi an thần cho cậu nhé.”

Chu Nhung day day mi tâm nhíu chặt của mình, giống như dùng hành động này để đè nén cảm xúc, lát sau quay về hành lang dựa lưng vào tường ngồi sụp xuống, khóe môi vẽ thành một bóng đen sâu thẳm ở hai bên gò má.

Ninh Du vẫn muốn dặn dò vài câu, nhưng cửa phòng cấp cửa đã bật mở. Vị chủ nhiệm tóc trắng xóa của Sở nghiên cứu liếc nhìn hành lang chật ních người, trông như có hơi do dự, chỉ vẫy tay ra hiệu cho Ninh Du vào đây.

“Tôi sẽ cố hết sức,” Ninh Du bỏ lại câu này, đút tay vào túi áo Blouse, rất dứt khoát tiến đến.

Trung tá Kim Hoa đã đuổi theo canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu, lúc vai sượt qua nhau, cô gật đầu với Ninh Du, mà người sau không có đáp lại.

Từ khi Ninh Du đến căn cứ, liền trở nên vô cùng ít nói, ngoài công việc thì hầu như không có trao đổi với bên ngoài. Sở nghiên cứu có tin đồn hàng ngày Ninh Du chỉ ăn mỗi bữa tối, Kim Hoa nhận thấy gã thực sự đang gầy đi, sau này cô có lấy danh quân đội thăm viếng đích thân hỏi han một lần, tiến sĩ Ninh lại trả lời rằng đó là thói quen của mình.

Mỗi khi đói bụng, máu sẽ dồn hết lên não, suy nghĩ sẽ rõ ràng và nhạy bén hơn, hi vọng tổ chức không nên can thiệp sâu vào cuộc sống cá nhân của mình.

Bất cứ lúc nào đi qua Sở nghiên cứu, Kim Hoa đều nhìn thấy trong phòng thí nghiệm của Ninh Du luôn bật sáng ánh đèn. Đôi khi Kim Hoa nhìn bóng lưng của Ninh Du qua lớp kính thủy tinh, hoảng hốt cảm thấy gã thật giống cái giá mắc dài chân dài tay, chỉ treo mỗi cái áo Blouse rộng thùng thình, luôn luôn cúi đầu tập trung vào máy tính và thiết bị máy móc ở trước mắt, mọi người chỉ có thể trông thấy vùng gáy màu đen cùng cái cổ trắng nõn.

Điều này khiến Kim Hoa loáng thoáng cảm thấy bất an, song vấn đề cụ thể ở đâu, cô lại không nói rõ được.

“Law Mayer lấp liếm chuyện gì.” Chu Nhung đan mười ngón vào nhau, nhíu mày, khàn giọng nói: “Chuyện anh ta muốn đòi Tư Nam không chỉ đơn giản thế được, không thể chỉ vì cái kiểu………….kiểu…………..”

“Tôi hiểu mà,” Kim Hoa lúng túng, hiểu lòng người cắt lời y.

Cô ngập ngừng rồi nói: “Sau khi viết xong báo cáo cho Sở nghiên cứu, tôi với tiến sĩ Ninh có thảo luận về kháng thể bậc hai. Không biết vì sao nhưng tiến sĩ Ninh vẫn giữ nguyên ý kiến kháng thể cuối cùng có thể áp dụng cho mọi người là có thật, thậm chí tiến sĩ Ninh còn nghi ngờ phòng thí nghiệm ở Florida của nước A đã chế tạo ra hình mẫu sơ khai của kháng thể cuối cùng.”

“Thế vì sao virus vẫn bùng phát được vậy?”

“Chuyện này thì không tìm được nguyên nhân, có lẽ vì khó chế tạo ra vắc xin, có lẽ do kỹ thuật hiện tại chưa phát triển……….”

“Có lẽ,” Chu Nhung thấp giọng nói, “Họ không muốn lưu hành rộng rãi nó.”

Giọng nói của Chu Nhung vừa dịu êm hơi khàn vừa giàu từ tính, song mấy chữ đó lại khiến Kim Hoa nghe mà thấy lòng giá băng.

Ninh Du híp hai mắt: “Cái gì?”

“Từ nãy đã thế rồi, không loại trừ nguy cơ chết não nguy hiểm, người Sở nghiên cứu các anh rốt cuộc đã kiểm tra thế nào đấy?!” Người phụ trách được điều đến của Bộ Y tế đập rầm một tiếng xuống bàn: “Vì sao cứ giữ khư khư người bệnh ở phòng thí nghiệm, mà không nhanh chóng đưa đến chỗ chúng tôi?”

Trong phòng cấp cứu ầm ĩ hết sức, chủ nhiệm phòng thí nghiệm liên tục giải thích: “Chiều nay sức khỏe cậu ấy vẫn bình thường, đã chụp CT não bộ, sẽ có kết quả ngay thôi……….”

“Gáy bị va đập! Tổn thương sọ não! Sẽ chết người đấy, các người thực sự đang coi mạng người như cỏ rác!”

Ánh mắt Ninh Du chuyển đến trên giường bệnh, Tư Nam nhắm chặt hai mắt, tay cắm dịch truyền cùng đủ các loại máy móc vây quanh, song nếu nhìn thật kĩ có thể nhận ra hàng mi hắn đang run nhè nhẹ, cổ họng trượt lên xuống.

Tình trạng đó giống như đang rơi sâu vào cơn ác mộng, vội vã vùng vẫy kêu cứu, muốn nói gì đó.

Ninh Du đi qua mấy vị bác sĩ đang cãi vã, đẩy bác sĩ đang tiến hành cấp cứu, giơ tay kéo ống thở oxi cho Tư Nam.

“?!” Bác sĩ nhất thời ngơ ngác: “Tiến sĩ Ninh!”

Ninh Du mặc kệ đám người chung quanh, cúi người ghé sát bên bờ môi tái nhợt của Tư Nam, chỉ nghe thấy giọng nói phát ra từ cổ họng nhỏ nhẹ mà yếu ớt lạ thường, lát sau mới nghe rõ câu chữ Tư Nam không ngừng lặp lại:

“Vực………….”

“Vực……..phía dưới……………….”

“Răng?” Ninh Du nghi hoặc nói.

“Tiến sĩ Ninh, anh đang làm cái gì đấy?” Người phụ trách của Bộ Y tế thực đã giận điên lên: “Mau tránh ra!”

Ninh Du mất kiên nhẫn đẩy bác sĩ ra, khuỷu tay chống cạnh cái gối Tư Nam, hỏi theo: “Cái gì răng? Răng ai bị rụng? Cậu có thể nhớ được thêm bao nhiêu?”

Hàng mày dày đen của Tư Nam nhíu chặt, hình như có hơi đau đớn, tròng mắt dưới mí mắt đong đưa trái phải── Đó là phản ứng dữ dội của vỏ não. Người phụ trách chạy thẳng đến kéo Ninh Du, lại bị Ninh Du vằng mạnh ra: “Câm miệng! Im lặng!”

Người phụ trách đơ cả người.

“Dưới không…………..đi” Tư Nam nói đứt quãng, “Mau xuống dưới cầm………mau………”

Nháy mắt, một suy nghĩ khó tin hiện ra trong đầu Ninh Du, chính gã còn chưa kịp phản úng, đã buột miệng nói: “Xuống dưới cầm cái gì? Có phải kháng thể không?”

“Có phải là thứ cậu mang theo? Cậu cầm thứ gì từ nước A? Tư Nam! Này!” Tay phải của Ninh Du vỗ lên mặt Tư Nam, hét to: “Nói rõ ràng chút, Tư Nam! Không không, Noah, Noah!”

Mấy tiếng tát trong trẻo vang lên, Tư Nam đang hôn mê ấy thế mà giơ tay run run, tóm chặt Ninh Du:

“Cao lắm,” Hắn thở hổn hển nói: “Đi xuống lấy đi, giúp tôi xuống…….”

“Kháng thể gì? Có đúng là mẫu kháng thể không? Phòng thí nghiệm ở Florida đã chế tạo ra mẫu kháng thể rồi có phải không? Này! Noah! Nói cho tôi biết!”

Giọng gào thét của Ninh Du xa dần, vùi trong tiếng người xôn xao ầm ĩ chung quanh như nước thủy triều.

──Kháng thể cuối cùng.

***

Linh hồn của Tư Nam đang chầm chậm rơi từ trên cao xuống, cơn gió lạnh lẽo ập tới, vượt qua dãy núi, con sông cùng rừng cây. Gió bão cuốn theo vô số âm thanh chất vấn không cam lòng, ngược dòng thời gian, dần dần càng ngày càng vang dội, càng chói tai:

“Vì sao mày không bị nhiễm virus?”

“Vì sao mày có kháng thể?”

“Vì sao mày có thể may mắn thoát chết?”

………..

Tư Nam cắn chặt răng, giơ tay bịt chặt hai tai mình, giọng nói điếc cả lỗ tai từ từ hóa thành tiếng gào thét và kêu thảm. Hắn cố gắng ngẩng đầu, máy bay chở khách khổng lồ nổ tung trên bầu trời, ngọn lửa đen đỏ đan xen, khói đen bốc dài từ cánh máy bay đến phần đuôi, quay vòng đâm xuống khe núi.

Một giọng nó cực kì quen thuộc mà cũng vô cùng tàn nhẫn hét ở bên tai: “Kháng thể cuối cùng đang ở đâu?”

Tư Nam cắn răng vùng vẫy, nhưng như thể có người vô hình cưỡng chế kéo tay hắn ra, giận dữ quát: “Sau khi máy bay rơi, cái hộp đông lạnh cậu luôn mang theo người đang ở chỗ nào?! Nếu không nói tôi sẽ giật điện cậu!”

──Hộp đông lạnh chống động đất.

Phảng phất có dòng điện chạy qua dây thần kinh, cánh cửa nào đó bật mở, thế giới xây sâu trong tiềm thức tách rời, rồi được dựng lại, tất cả hình ảnh đều thay đổi tức thời.

Cơ thể Tư Nam cứng đờ, bàn chân đột nhiên tiếp xúc với mặt đất. Trong cơn mơ, hắn hốt hoảng ngước mắt nhìn, ngay sau đó chỉ thấy sau cái bàn văn phòng, cái ghế bành xoay lại, vị tướng quân gương mặt già nua nhưng vẫn có tinh thần chậm rãi nói:

“Cuộc diễn tập đã kết thúc, tôi thấy ngạc nhiên vì cậu tới tìm tôi đấy………Xin hỏi có vấn đề gì sao, huấn luyện viên Noah?”

***

Đây là một căn phòng trống rỗng, ánh nắng giữa trưa hắt trong bầu không khí yên tĩnh của doanh trại, và bạn có thể trông rõ lớp bụi mờ mờ đang trôi lơ lửng.

Tư Nam nhắm hai mắt, rồi lại ngỡ ngàng mở to, im lặng không nói trong ánh nhìn chăm chú sắc bén của đối phương.

Nhưng kế đó, hắn nghe thấy giọng của mình vang lên trong mơ, bởi đã lâu không sử dụng tiếng trung nên có chút không lưu loát: “Đã không thể kiểm soát được virus Pandora nữa.”

Chỉ vỏn vẹn một câu, sắc mặt lão tướng quân thay đổi tức thì: “Cậu nói cái gì?!”

“Hai tuần trước, tất cả thể thí nghiệm trong căn cứ White Eagle đã bị zombie hóa, phòng thí nghiệm đã phong tỏa thông tin này với bên ngoài. Người của dòng họ Law Mayer đã nghĩ ra một biện pháp đối phó, họ bắt đầu nuôi cấy chế tạo ra mẫu kháng thể được phép áp dụng rộng rãi cho tất cả mọi người mà chỉ có trên lý thuyết. Nhưng cũng đã từ chối điều chế virus chữa trị.”

Vị huấn luyện viên trẻ tuổi của White Eagle nhìn từ trên cao xuống, đối diện với ánh mắt kinh ngạc quá mức của lão tướng quân:

“Tôi biết quý quốc cũng đang tiến hành các nghiên cứu tương quan, nếu không có vắc xin, mọi kết quả cuối cùng của thí nghiệm đều sẽ làm virus bùng nổ, kéo toàn bộ trái đất vào ngày tận thế của xác sống.”

“………….” Lão tướng quân bật dậy, hít sâu một hơi, vì thận trọng nên đè thấp giọng nói: “Đến cùng thì cậu muốn nói cái gì?”

Ngay khoảnh khắc đó, Tư Nam rốt cuộc đã nhận ra ông cụ này là ai, cùng cả nguyên nhân vì sao hắn lại thấy quen thuộc đến kì lạ──Quách Kình Tùng!

Thứ trưởng bộ an ninh quốc gia của nước C, ông nội của Quách Vĩ Tường!

“Tôi đến để hợp tác,” Tư Nam bình tĩnh nói.

“Cậu──”

“Ba tháng nữa, bộ đội đặc chủng sẽ tuyển chọn người mới, tôi có thể dẫn nhóm đặc công của các ông xông vào phòng thí nghiệm căn cứ. Để trao đổi, tôi yêu cầu quý quốc tập trung các nhà nghiên cứu khoa học, hoàn thành nghiên cứu với chế tạo thành công kháng thể cuối cùng, lan rộng ra khắp thế giới…….”

Tư Nam ngập ngừng một lát, văn phòng rơi vào yên tĩnh.

“Để lấy được kháng thể, chúng tôi có thể trả bất cứ giá nào.” Thứ trưởng Quách trầm giọng nói: “Xin hỏi cậu còn yêu cầu gì không?”

Bên ngoài cửa sổ là sân thể dục của doanh trại 118, bụi bặm bay đầy dưới ánh nắng, gần đó tiếng binh sĩ hò hét thao luyện truyền đến, mơ hồ không rõ.

Ánh mắt Tư Nam hơi rời rạc, phảng phất xuyên qua từng rặng mây dày dưới bầu trời nước C, thoáng nghĩ đến kí ức bí mật không ai được biết của nhiều năm trước.

Lát sau, trong ánh nhìn chăm chú sốt ruột của đối phương, hắn mới bình tĩnh trả lời:

“Ngày đó tôi……nhìn thấy một người từng quen của rất nhiều năm trước ở đây.”

***

Vòm trời dày đặc mây đen, gió lốc gào thét. Tiếng hét vang lên trong cabin máy bay không ngừng lắc lư lên xuống, nữ tiếp viên mặt mày đầy máu gào to, tóm chặt hành khách đang hoảng sợ trên lối đi, tức thì đâm vỡ bụng con mồi, nội tạng chảy xuống đất.

Tư Nam tóm lấy cái hộp đông lạnh, đập cho con xác sống đang hùng hổ xông tới óc bay tung tóe, sải bước lao ra khỏi khoang thương gia, đá mạnh một cú vào cánh cửa cabin điều khiển. Cơ trưởng chính và phụ lắc lắc lư lư bật khỏi ghế lái, thét ra tiếng gào đói khát nóng nảy, Tư Nam dùng một tay vặt đứt cổ họng của họ, đặt cái hộp ở bên chân mình, đùng đùng mở bảy tám cái nút trên bảng điều khiển, cắn răng kéo cần điều khiển.

Ầm!

Máy bay rung lắc dữ dội, ánh đèn đỏ nhấp nháy dữ dội trên bàn, hành lí trong khoang máy bay lục tục rơi xuống.

Cái tay kéo cần điều khiển của Tư Nam nổi đầy gân xan, nhưng mà chẳng ăn thua gì. Động cơ bùng cháy trên không trung, khói đen cuồn cuộn, bầu trời phía trước khung thủy tinh trên bàn điều khiển không ngừng quay vòng rơi thẳng xuống dưới.

“SHIT!”

Tư Nam chửi một tiếng, cúi người xách cái hộp đông lạnh, cổ tay bất thình lình thấy đau đớn, bị cơ trưởng zombie chưa chết hẳn cắn chặt, máu tươi tức thì chảy dài!

Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!! Ngoài cửa truyền đến tiếng đập nện, đám zombie đang mạnh mẽ đập vỡ cửa an toàn của cabin điều khiển!

Tư Nam vùng ra khỏi cơ trưởng, quan sát chung quanh, cố gắng bắt mình phải bình tĩnh. Trong cơn rung lắc vì máy bay lao nhanh xuống, hắn đứng vững lục tìm bốn phía, kế đó ló người ra khỏi nóc cabin lộn xộn, nhanh như chảo chớp kéo cái ba lô nhảy dù dự bị.

Cánh cửa sắp sửa bị zombie tông đổ, Tư Nam đeo ba lô nhảy dù, tóm lấy cái hộp đông lạnh hung hãn đập vỡ cửa kính thủy tinh──ầm!

Ầm!!

Hai lớp thủy tinh hiện ra vết nứt, song song khi đó, cửa cabin rơi ầm xuống, cuối cùng đã bị đàn zombie đã đẩy ra!

Đám xác sống túa vào, ngay lúc ấy, Tư Nam hung hăng giơ tay ra đấm, kính chắn gió dính máu vỡ tan tành!

“Gào──Gào──!” Đám xác sống người đầy máu tươi ba chân bốn cẳng xông tới tóm lấy Tư Nam, trong tình hình ngàn cân treo sợi tóc chúng chỉ tóm được ống quần hắn. Tư Nam giậm chân đá mấy con zombie gần nhất, rất dứt khoát, tung người nhảy xuống ngay lập tức!

Chênh lệch khí áp giữa trong và ngoài nháy mắt cuốn hắn lên, quẳng Tư Nam ra xa ba ngàn feet.

Cơn lốc xoắn hết chút oxi cuối cùng trong buồng phổi, Tư Nam cắn chặt răng, không nói được tiếng nào, vạt áo, cổ tay áo tung bay trên không trung, đột nhiên có tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trên đỉnh đầu.

Chiếc máy bay chở khách đã nổ tung.

Vô số linh kiện bốc cháy rơi thẳng xuống, giống như một trận mưa thiêu đốt. Dòng khí nóng kinh người đè ập lên đầu, tức tốc thổi bay Tư Nam xuống mặt đất, cuối cùng hắn hỗn loạn kêu ra tiếng hét đau đớn, dùng nốt chút sức cuối cùng hung hãn kéo cái dù rơi xuống.

Ầm──

Vài phút sau, Tư Nam đâm sầm vào rừng cây ở chóp núi, xuyên qua rất nhiều cành cây sắc nhọn to nhỏ, đầu cắm xuống đất, lăn người khoảng hơn mười mét dưới lực đẩy cực mạnh, mất luôn ý thức.

Hắn không rõ mình đã bất tỉnh bao lâu, khi tỉnh dậy thì là do đau đớn.

“Hựm hừm hựm hừm, hựm hừm………”

Trong cơn mông lung Tư Nam tưởng đó là con chó, song vừa mới mở mắt, đập ngay vào là khuôn mặt bị thối rữa một nửa ──Con zombie đang như hổ như sói ăn thịt trên người hắn, ngoài ra còn có một con zombie khác đang quỳ bên người, chuẩn bị dùng móng tay sắc nhọn xé toạc bụng hắn.

“…………..Shit…………..” Tư Nam run rẩy chửi một tiếng, giơ chân đạp mạnh con zombie bên người, khi nó bị lăn ra ngoài hơn mười mét, hắn lại vặn đứt cổ đồng loại nó.

Tư Nam thở hổn hển một lát, cố gắng đứng dậy, cơn choáng do mất máu khiến hắn gần như khó mà đứng vững được.

Đây là một vách núi phía cuối khu rừng rậm, đầy vết máu tanh hôi trên khoảng đất trống mọc cỏ dại. Con zombie kia đã xé toạc bắp thịt trên vai lưng Tư Nam, máu tươi thấm ướt áo sơ mi, có thể loáng thoáng nhìn thấy vết xé với xương trắng kinh khủng trong vạt áo rách toác kia.

Quanh đây yên tĩnh, chim sẻ lặng im, vô cùng vắng vẻ.

Tư Nam mệt hết sức thở phì một hơi, đột nhiên nhớ tới gì đó, toàn thân cứng đờ như bị điện giật.

Cái hộp xách tay đâu rồi?

Mẫu kháng thể đâu rồi?!

Tư Nam không màng đến cơ thể đầy rẫy vết thương, thất tha thất thểu co giò chạy đi tìm, nhưng mà cái hộp màu bạc kia thật sự đã biến mất, tại bụi cây gần đó, sau đống đá, dưới rừng cây đều không có dấu vết, giống như nó đã không còn tăm hơi.

Máu trong người Tư Nam lạnh buốt, đứng dậy tựa vào thân cây, quan sát chung quanh.

Chẳng lẽ đã bị zombie cầm đi? Không thể nào, zombie làm gì có chỉ số IQ cao như thế.

Hay khi rơi từ trên cao, hắn đã thả tay khiến cái hộp đông lạnh bay ra ngoài?

Nhưng thiết kế vòng tròn tay của cái hộp đâu dễ tuột thế được, hơn nữa hắn nhớ rất rõ, cái lúc bản thân té từ trên cây xuống, tay vẫn cầm chặt cái hộp mà.

Vậy thì nó đang ở chỗ nào?

Tư Nam ho ra mấy ngụm máu, ánh mắt chuyển đến phía trước. Phía cuối vách núi là một khe núi sâu thẳm, mỏm đá dốc đứng, cỏ dại mọc lưa thưa.

Sườn dốc này chỉ cách địa điểm hắn mới hôn mê khoảng hơn mười mét.

Tư Nam gần như cưỡng ép kéo lên cơ thể tàn tạ đi đến đó, nằm nhoài trên mặt đất tìm kiếm, lục soát từng tí một, không buông tha từng ngọn cỏ khô với mỗi hòn đá nào. Cuối cùng, hắn phát hiện ra dấu vết không hi vọng nhất ở trên tảng đá bên cạnh vách núi──Sau khi bị vật nhọn va đập, trên bề mặt vẫn còn vết cắt mới toanh sáng loáng, kéo thẳng xuống khe núi sâu không thấy đáy.

Khắc đó, Tư Nam gần như có thể tưởng tượng hình ảnh cái hộp đông lạnh văng ra, đập mạnh xuống hòn đá, rồi sau đó rơi thẳng xuống dưới.

“………Có ai không?” Hắn ngồi phịch xuống đất, khàn giọng hỏi.

Bên vách núi không tiếng quạ kêu, trời cao đất xa, trống vắng vô cùng.

“Có ai không? Tới giúp tôi với!”

Trong khe núi chỉ vọng đến câu trả lời mơ hồ.

Tư Nam thở một hơi, hết sạch hi vọng, bò dậy ngó xuống phía dưới.

Vách núi có độ dốc thẳng đứng, không có cành cây mọc chìa ra, chỉ có mấy nhánh cỏ hoang trong các kẽ đá. Tư Nam dậm thử hai bước, căn bản không thể xuống được, cơ thể đầy vết thương làm hắn yếu ớt khó đứng vững được, nếu đi tiếp nữa chỉ còn nước tan xương nát thịt.

Từ khi sinh ra tới giờ, Tư Nam chưa từng cảm thấy số mình xui tận mạng thế này, thực đúng là vận xui của bấy nhiêu năm đều gom hết vào lần này. Hắn quỳ trên đất thở hổn hển một lát, vết thương chảy đầy máu tươi trên bả vai đã dần khô lại, khép miệng, lúc hoạt động cánh tay vẫn còn hơi chậm chạp vì cơn đau.

Cuối cùng hắn bám vào hòn đá đứng dậy, buộc cái áo khoác thấm mấu vào cái cây gần nhất, từ từ đi về phía Bắc.

Nếu có thể tìm được làng mạc nào quanh đây, sẽ có thể tìm người đến giúp.

Đây là đoạn đường dài nhất trong cuộc đời của Tư Nam, hắn gần như không nhớ rõ bản thân đã đi được bao lâu. Nền trời dần chuyển sang màu đen, đường núi và rừng cây bỏ lại phía sau, rêu xanh cứ làm hắn trượt chân loạng choạng hết lần này tới lần khác; cuối cùng khi bầu trời chỉ còn màu đen kịt, ở chân núi phía trước hiện ra ánh lửa cùng tiếng người, tiếng lốp xe ma sát chói tai, giọng thét và súng đạn dội đến.

“Đại đội số chín tìm kiếm cứu hộ của quân khu B…..”

“Tuân lệnh thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm người chưa bị nhiễm virus của vùng này…….”

“Đứng yên, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”

“Đợi đã!” Có người quát: “Ở kia có một người! Trên núi có người!”

Vài đường đèn pin cùng lia qua, ánh sáng mạnh khiến Tư Nam nhắm mắt theo ý thức, chân trượt một cái mất luôn thăng bằng.

Hắn thực sự không còn hơi sức, cơ thể lăn thẳng xuống đường núi, không biết đụng phải bao tảng đá sắc nhọn trong đêm đen. Mệt mỏi và đau đớn khiến ý thức hắn mơ hồ, trước khi rơi vào bóng tối hắn chỉ nhìn thấy mỗi ánh lửa cháy bùng lên khắp bốn phía của ngôi làng, mấy binh sĩ điên cuồng chạy đến, ba chân bốn cẳng nâng hắn dậy.

“Trong núi, nhanh đi……….” Tư Nam mặt mày đầy máu, tóm chặt binh sĩ, đau đớn thở hổn hển khàn giọng: “Trong khe núi có máy bay rơi………….kháng thể………….”

Binh sĩ hét to: “Cậu ta bị thương! Trung tá!”

“Gọi lính quân y đến đây!’ Thang Hạo cầm khẩu tiểu liên tóe tia lửa, bắn chết mấy con zombie đang lê bước chạy đến, rất dứt khoát và lạnh lùng nói: “Nhanh nhanh nhanh, đánh nhanh thắng nhanh, đi mau!”

“Nhanh đi vào núi………..kháng thể………….”

Tiếng nổ lớn át mất giọng nói của Tư Nam, bóng người lay động chung quanh ngày càng mờ đi.

Hắn cố giữ tỉnh táo, thế nhưng mà mí mắt lại càng ngày càng nặng trĩu, sau cùng rơi vào bóng tối sâu thẳm.

***

Cửa phòng cấp cứu bật mở ầm một tiếng, âm cuối của bác sĩ đều đã thay đổi: “Thượng tá Chu! Thượng tá Chu đâu rồi?!”

Sắc mặt mọi người trắng bệch, Chu Nhung ngẩng phắt đầu dậy, chỉ thấy nét mặt bác sĩ xanh mét: “Nhanh, tiến sĩ Ninh gọi anh nhanh chóng vào đây!”

Khoảnh khắc đó, máu trong người Chu Nhung lạnh ngắt, lỗ tai vang lên tiếng ong ong, chẳng còn nghe rõ bác sĩ đang nói điều gì, bật dậy xông vào phòng cấp cứu. Sắc mặt mọi người đều khác nhau, chỉ thấy Ninh Du đứng dậy từ bên bàn phẫu thuật, nét mặt lạnh lùng sau gọng kính viền vàng, chỉ nói năm chữ ngắn gọn:

“Cậu ấy đang đợi cậu.”

Đầu óc Chu Nhung trống rỗng, vô số cảnh tượng sinh ly tử biệt chiếu trên TV thoáng hiện ra trước mắt, y run lẩy bẩy nửa quỳ bên người Tư Nam.

“Hộp đông lạnh………….”

Giọng của Tư Nam khàn khàn nhỏ nhẹ, Chu Nhung nức nở: “Hả?”

“Hộp đông lạnh ở trong khe núi………” Tư Nam ngập ngừng, gian nan dùng hết sức nói nốt một câu: “Ở………chỗ máy bay rơi………..trong khe núi………”

Chu Nhung: “?!”

“Tốt quá rồi! Tôi biết mình không nghe lầm mà!” Ninh Du thở mạnh một hơi nhẹ nhõm, vui mừng sung sướng: “Cậu nghe đi, cậu ấy nói mẫu kháng thể đang ở trong khe núi nơi máy bay bị rơi ý nhở?”

Chu Nhung: “……………”

Tư Nam nhẹ nhàng kéo ngón trỏ Chu Nhung, khóe môi hiện ra ý cười nhạt, kế đó nhắm mắt thả lỏng ngủ mất tiêu.

“Này! Tư Tiểu Nam! Sao em………” Chu Nhung chưa kịp gào to, đống nhân viên y tá đã được huấn luyện vội ào tới, nhất thời đẩy y từ bàn phẫu thuật ra ngoài.

Ninh Du khoanh tay đứng ở cửa phòng cấp cứu, quan sát sắc mặt tái xanh của Chu Nhung: “Thượng tá Chu làm sao thế? Nhìn thấy ma à?”

“……….Không phải ông gọi tôi tới để nghe di ngôn à?”

“Di ngôn gì cơ?” Ninh Du đách hiểu gì: “Chấn động não thôi mà, Tư Nam đã khôi phục trí nhớ nên muốn nói cho cậu biết, cậu nghĩ tới cái gì đó?”

Hồn Chu Nhung còn chưa kịp về, bàn chân bèn mềm oặt, nỗi căm uất do bị lừa bịp lập tức bốc lên từ đáy lòng.

“Ha ha ha──” Ninh Du rốt cuộc đã hiểu ra mọi chuyện, ngửa đầu cười to ba tiếng, sau đó mặt sầm sì: “Xem hơi nhiều phim hàn xẻng rồi đúng không thượng tá Chu, cậu đang diễn vở tình yêu li biệt đó nha.”

Ba ngày sau, kết quả kiểm tra của chuyên gia não khoa đã được xác định.

Sau khi rơi khỏi máy bay, Tư Nam bị lây một lượng lớn virus zombie, rồi cú ngã từ trên sườn núi, sốt cao cộng thêm vùng đầu bị va đập khiến hắn xuất hiện tình trạng mất trí nhớ tạm thời. Sau này gặp được trung đội số sáu của 118, kí ức của hắn liền dần ghép lại giống trò ghép tranh vậy, rất nhiều mảnh nhỏ hiện ra trong đầu, sau đó khi đến miếng quan trọng nhất, sau lúc bị người phụ nữ Alpha của nước A hung ác đập mạnh sau gáy, đầu mối quan trọng nhất đã hiện lên trong trí óc.

Cấp trên khẩn cấp đi tìm trung tá Thang Hạo, kết hợp với tuyến đường hành động của đại đội tìm kiếm cứu hộ số chín, cơ bản đã xác định địa điểm ban đầu tìm được Tư Nam──Một ngôi làng trong núi tiếp giáp giữa thành phố T và tỉnh H.

Nếu khi ấy Tư Nam không sốt cao hôn mê, hoặc binh sĩ nghe rõ lời hắn nói trước khi bất tỉnh, còn Thang Hạo quyết định lập tức tìm kiếm vùng núi, có lẽ họ đã tìm được kháng thể từ khi thảm họa mới bùng nổ, và con đường của vô số bi kịch sẽ khác hẳn bây giờ.

Hôm nay mới tìm được thì đã quá trễ, nhưng may mắn vẫn có thể thay đổi kết quả.

***

Buổi trưa, căn tin ồn ào vô cùng, Tư Nam cầm cà mèn nhích từng chút chen từ trong đám người ra, ngồi xuống bên cái bàn bốn cạnh không người trong xó tường, bất mãn nhìn lom lom món sườn xào chua ngọt trong bát.

Có ba miếng, chẳng bõ gì cả.

Khẩu phần ăn trong quân đội kỷ luật nghiêm khắc, một người ba miếng, không ai được hơn.

Nhưng mà là Omega thì vẫn có chỗ hời──Cho dù trông nét mặt anh chàng bán cơm rất nghiêm túc, song tay lại thần kỳ gắp ra ba miếng thịt vô cùng to, xoa dịu cảm giác chua xót và căm phẫn “Ông đây liều cái mạng tặng vắc xin cho mấy người, thế mà còn không cho người ta ăn no sườn xào chua ngọt” của Tư Nam.

“Khụ!”

Tư Nam ngước mắt thoáng nhìn, chỉ thấy trung tá Thang Hạo bê bát đứng đối diện, chỉ chỉ tượng trưng vào chỗ trống, hỏi: “Có ai ngồi không?”
Bình Luận (0)
Comment