Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 10

Nha môn của huyện Phù Ngọc được xây dựng không tệ, vừa khí phái lại trang trọng. Vào tháng bảy, hoa phượng tiên trước cửa nở rộ, khiến cả một góc đỏ bừng lên.

Tống Lập Ngôn vừa lòng mà nhìn hoa viên hai bên, sau đó nghiêm mặt nói: “Huyện nha này liên tiếp xảy ra án mạng. Cũng không phải không có người điều tra, năm trước Châu phủ có phái quan lớn xuống tra xét trong ngoài nhưng vẫn không thu hoạch được gì.”

“À…… thế à.”

“Mọi hồ sơ bản quan đều đã xem qua, tất nhiên không cần theo lệ mà đi tìm nhân chứng vật chứng nữa.”

“Đại…… Đại nhân anh minh.”

“Mọi người trong nha môn bản quan cũng đã chào hỏi qua, không có người khả nghi nào.” Tống Lập Ngôn quay đầu nhìn nàng hỏi, “Chưởng quầy có thể thả lỏng chút.”

“Thả lỏng?” Lâu Tự Ngọc còn đang cắn chặt răng, ôm con tiểu kỳ lân điêu khắc bằng dá trên mái cong của mái nhà mà run bần bật, “Đại nhân, thế gian này ít có nữ tử có thể đứng ở trên nóc công đường của nha môn mà còn có thể thả lỏng lắm! Chúng ta không thể đi trên mặt đất mà nói chuyện hả?”

Mái nhà của cái công đường này cách mặt đất ba trượng đó, nếu ngã từ đây xuống thì nàng có thể thả lỏng toàn thân đi gặp Diêm Vương là vừa.

Tống Lập Ngôn lại chẳng nghĩ thế, hắn nhìn quanh bốn phía, trấn định nói: “Ở đây bản quan có thể quan sát tình huống khắp nơi trong nha môn, đỡ phải đi lại nhiều, thật là quá tiện. Bản quan mới vừa nhậm chức, đến đường cũng không quen, mong chưởng quầy giới thiệu một chút đầu này của nha môn là chỗ nào?”

Một quan phủ như hắn không biết lại bắt một chưởng quầy như nàng tới giới thiệu nha môn cho hắn là sao? Lâu Tự Ngọc rất muốn chửi ầm lên, nhưng nghĩ lại thì nàng đã nhận bạc của người ta, mà tôn chỉ của khách điếm Chưởng Đăng chính là —— ai cho bạc người đó là đại gia.

Hít sâu một hơi, Lâu Tự Ngọc run run rẩy rẩy mà chỉ về phía trước cửa nói: “Đại gia, bên kia là cửa chính của nha môn, ba bậc lên ba bậc xuống, tảng đá trấn môn trước đây được đặt ở sườn bên phải của con sư tử đá. Nếu đi vào bên trong chính là sân trước, bên này là một loạt sương phòng mà nô gia cũng không biết để làm gì. Nô gia tới chỗ này chỉ để nộp thuế, từ hành lang gấp khúc bên trái vòng qua hoa viên nhỏ, lại đi về cái sân phía trước, chính là nơi nộp thuế. Nô gia chỉ ở đó uống trà, sau đó rời đi bằng cửa hông.”

Theo lời nàng chỉ mà nhìn lại, Tống Lập Ngôn phát hiện nếu nàng không nói dối thì cơ hội để nàng tiếp xúc với huyện lệnh chuyên ở phía sau đình thẩm vấn và làm việc là không lớn.

“Ngày 20 tháng sáu ngươi có tới huyện nha, lúc đó ngươi cũng chỉ đi qua những chỗ này sao?” Hắn hỏi.

“Tháng sáu?” Lâu Tự Ngọc chớp mắt, cố gắng nghĩ lại, lại hơi trốn tránh mà đáp,“Nô gia không nhớ rõ lắm.”

Tống Lập Ngôn cười nhạo: “Mới chưa được một tháng mà chưởng quầy đã không nhớ rõ rồi sao?”

Lâu Tự Ngọc ôm cái mái cong kia không hé răng, cả người rúc lại thành một cục, hơi hơi run rẩy, thoạt nhìn vô cùng tội nghiệp, đáng thương.

Nhưng Tống Lập Ngôn căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng, hắn cất giọng lạnh lùng nói: “Hỏi chuyện ở nơi này đúng là không hợp quy củ, —— chưởng quầy có biết thiên lao ở chỗ nào không?”

“…… Không cần phải đi thiên lao đâu, nô gia hình như lại nhớ ra rồi.” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lâu Tự Ngọc từ bỏ chống cự, thành thật nói, “Mùng 1 tháng 6 nô gia tới nha môn nộp thuế, đến ngày 20 tháng 6, sau khi chốt sổ nô gia mới phát hiện ra khoản tiền kia nộp nhầm rồi. Nô gia đã nộp nhiều hơn 3 điếu tiền, vì thế nô gia mới tới nha môn muốn bàn lại với vị quan thu thuế.”

“Nhưng trùng hợp chính là hôm đó không có ai ở trong viện thu thuế, nô gia đứng ở cửa nhìn một hồi, đang định tìm người hỏi chút thì đã nghe thấy một tiếng hét thảm truyền đến từ phía sau viện. Chỉ có một tiếng, sau đó không còn gì nữa. Lúc ấy nô gai thấy hoảng sợ, nhưng tuần vệ sai nha trong nha môn còn chưa có phản ứng gì thì nô gia cũng không để việc này trong lòng.”

Tiếng kêu thảm thiết? Tống Lập Ngôn nhíu mày: “Đó là giờ nào?”

“Khoảng giờ Tỵ, mặt trời còn chưa đến đỉnh đâu.”

Trên hồ sơ có ghi lại, Lưu Tri Ân, Lưu huyện lệnh chết vào khoảng giờ Tỵ, những người khác trong nha môn đều nói bọn họ không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì. Thế mà chưởng quầy này lại nói là nàng ta nghe thấy một tiếng hét thảm sao?

Nhẹ nhíu mày, Tống Lập Ngôn nhẹ giọng nói: “Chưởng quầy nói là thật sao?”

“Ngài thấy nô gia có gan nói dối sao?” Lâu Tự Ngọc đáng thương mà ngẩng đầu nhìn hắn nói, “Nói dối cũng không có chỗ tốt gì, nô gia chỉ là chưởng quầy một khách điếm, tất nhiên không muốn liên quan đến án mạng. Nhưng đại nhân đã hỏi thì nô gia cũng chỉ có thể nói thật. Hơn nữa đại nhân……”

Nuốt ngụm nước miếng, nàng nhìn quanh rồi hạ giọng nói: “Nô gia thật sự cảm thấy nha môn này bị động phong thủy, chọc phải vị thần phật nào đó nên mới liên tiếp xảy ra chuyện.”

“Hử?” Tống Lập Ngôn ngồi xổm người xuống, chống tay lên nóc nhà, ngồi bên cạnh nàng nói, “Chưởng quầy hiểu phong thuỷ sao?”

“Không hiểu, nhưng ngài nhìn đi, huyện Phù Ngọc nhiều năm đều xuôi gió xuôi nước, vừa động đến tảng đá trấn môn kia là đã có chuyện xảy ra. Làm gì có chuyện khéo thế chứ? Hơn nữa, nếu là giết người thường thì còn có thể là do báo thù, án cũng sớm nên phá rồi chứ? Làm sao có thể có chuyện 8 vị huyện lệnh liên tiếp đều táng mạng rồi mà án vẫn chưa kết thúc chứ?”

Nàng cũng là người thông minh, Tống Lập Ngôn nhìn về phía cửa lớn của huyện nha, trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó.

Đá trấn môn có thứ gì mà hắn không biết, nhưng rõ ràng thứ đó là mầm tai họa. Điều khiến hắn nghĩ không ra là hai năm trước tảng đá đó đã bị chuyển đi, sao huyện nha vẫn có người chết chứ? Cho dù có yêu quái muốn tảng đá kia thì cũng nên đến Kỳ Đấu Sơn chứ đến huyện nha giết người làm gì.

“Còn có một tin tức, không biết đại nhân có cảm thấy hứng thú hay không.”

Lấy lại tinh thần, Tống Lập Ngôn nói: “Mời nói.”

“Mấy vị đại nhân trước đây đều bị hại vào ngày nha môn mở kho lúa.”

“Ngày mở kho lúa ư?”

“Huyện Phù Ngọc là nơi buôn bán phát triển, vì thế người làm nghề nông rất ít. Quan phủ muốn cổ vũ bá tánh làm nông nên vào mỗi ngày 20 hàng tháng sẽ mở kho lúa, cấp lương cho người làm nghề nông từ một năm trở lên. Nô gia tính toán thì thấy mỗi vị đại nhân đều xảy ra chuyện vào ngày 20 hàng tháng. Có hai vị mất tích là nha môn không thông báo ngày cụ thể thôi.”

Nhẹ hút một hơi, Tống Lập Ngôn nhíu mày: “Sao ngươi không nói sớm?”

“Loại việc này sao nô dám nói với ai?” Lâu Tự Ngọc mếu máo, “Đây chỉ là chút tin tức nô gia đoán mò, nếu mang ra làm khẩu cung thì chẳng phải sẽ khiến người ta hoài nghi nô gia có liên quan đến chuỗi án mạng kia sao? Như thế thì thật đúng là chuốc thêm phiền toái, nô gia làm gì mà ngốc thế được.”

“……” Là một người đang hoài nghi nàng, Tống Lập Ngôn hơi chột dạ mà chuyển đầu sang chỗ khác.

“Nô gia thấy ngài khác những huyện lệnh kia nên mới nói nhiều hơn chút, mong đại nhân đừng để nô gia liên lụy vào là được.” Lâu Tự Ngọc tủi thân mà xoa xoa eo nói, “Còn nữa, đại nhân, chúng ta có thể đi xuống chưa?”

Tống Lập Ngôn lên tiếng, đỡ lấy cánh tay nàng, mang nàng xuống dưới.

Cuối cùng cũng được đứng trên đất bằng, nàng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng khôi phục huyết sắc. Nàng cười đến tươi đẹp sáng lạn nói: “Cái gì cần nói thì nô gia đã nói hết rồi, nô gia còn bao nhiêu là việc, phải trở về làm nốt. Nô gia xin cáo từ, không bồi đại nhân nữa.”

“Từ từ.”

Mới vừa bước nửa chân ra ngoài thì nàng đột nhiên dừng lại, làn váy đỏ tươi vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp. Người nọ quay đầu, đáy mắt là mờ mịt mà nhìn hắn, đôi mắt chậm rãi chớp chớp, vừa vô tội lại ngây thơ.

Tống Lập Ngôn ngừng lại, cuối cùng vẫn hỏi nàng: “Vì sao bản quan lại khác những huyện lệnh trước?”

Mờ mịt trên mặt nàng chậm rãi tan ra thành một nụ cười. Ý cười kia lan lên khóe mắt, khiến con ngươi trong mắt nàng cũng sáng lên. Nàng nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Đại nhân so với mấy người lúc trước lợi hại hơn, cũng có tài phá án, mà quan trọng nhất chính là ……”

Chớp đôi lông mi thật dài, Lâu Tự Ngọc cười càng diễm lệ hơn: “Đại nhân so với những người tiền nhiệm của mình thì quả thật là tuấn tú động lòng, có một không hai.”

“……”

Gió hè phất qua, hoa phượng tiên đong đưa, làm chói mắt người. Cánh hoa phấn nộn bị gió thổi bay trong không trung, nhiễm đỏ góc váy mỹ nhân, cũng nhiễm đỏ cổ Tống Lập Ngôn.

Rốt cuộc thì hắn cũng tiếp xúc với ít nữ tử vì thế hắn trầm mặt nhìn người đang chạy trốn kia, trong lòng nghĩ thầm: sư phụ nói không sai, phải vào đời mới thấy rõ nhân gian trăm sắc thái, nhân tâm hiểm ác. Chờ nghe quen lời hoa ngôn xảo ngữ, thì hắn sẽ không bị hai câu vui đùa này làm cho ngẩn người nữa.

Nhưng…… Mặc kệ nói như thế nào thì lúc này hắn thực sự có cảm giác thẹn quá thành giận.

“Đại nhân?” Có sai nha đến hành lễ với hắn.

Tống Lập Ngôn lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng phất tay áo nói: “Phái người đi đến kho lúa, diệt hết đám chuột kiến, rắn và côn trùng sau đó về bẩm báo ta.”

Rắn, kiến, chuột và côn trùng ư? Tên sai nha kia có chút không hiểu vì đại nhân mới tới này tra án kiểu gì mà lại quản đến cả chuyện diệt côn trùng thế này?

Tống Lập Ngôn nhìn thấy cả mặt hắn là nghi ngờ mà đi ra thì cũng không tức giận. Đây mới là phản ứng người thường nên có. Trong trời đất này, ngoại trừ con người thì những vật khác với người thường đều là những thứ không đáng nhắc đến. Chỉ có ít người hiểu rằng, vạn vật đều có không cam lòng.

Nước không cam lòng lưu lạc tứ phương, cây không cam lòng dính ở một chỗ, cáo không cam lòng chỉ sống mười đời, chó không cam lòng cả đời làm nô. Đây chính là nguyên nhân vạn vật hóa yêu. Một khi sinh yêu thì người thường sẽ không có khả năng diệt được.

Than nhẹ một hơi, Tống Lập Ngôn khoanh tay đi ra phía sau đình, quyết định đi xem thêm mấy chỗ hay xảy ra chuyện.

Lâu Tự Ngọc đã về tới khách điếm, sau khi uống ha ly trà nàng mới vừa quạt lấy quạt để vừa dặn Lý Tiểu Nhị: “Cái giá đồ cổ này quá trống trải, Tiểu Nhị, ngưoi đi đến hiệu cầm đồ Quảng Tiến ở bên cạnh chọn vài thứ đến bổ sung đi.”

Lý Tiểu Nhị nhẹ lướt đến hỏi: “Chưởng quầy, ngài cần dạng đồ gì?”

Lâu Tự Ngọc cười cười, móc trong hầu bao ra nửa điếu tiền nói: “Đồ chỉ cần đẹp lại rẻ là được. Ngươi tự mình chọn, đặc biệt mấy loại có khí khái, có thể lên được mặt bàn thì mua nhiều chút.”

Chỉ có nửa điếu tiền thì mua được cái gì chứ? Lý Tiểu Nhị bĩu môi, cầm lấy tiền đi đến hiệu cầm đồ cách vách, dựa theo yêu cầu của nàng mà vơ vét một hồi.

“Lâu chưởng quầy muốn mua đồ đúng không?” lão bản nhỏ thó ló đầu ra từ phía sau quầy cao cao, híp mắt cười nói, “Đều là khách quen, ngài mua nhiều đồ thế thì ta sẽ đưa cho ngài thêm một vật.”

Dứt lời, ông ta mở một cái rương lớn ra, lại lấy ra một cái rương nhỏ, cởi bỏ lớp vải bọc bên ngoài, cuối cùng ném một cái đỉnh đồng bị thủng đáy vào đống đồ mà Lý Tiểu Nhị vừa mới mua.

Cái thứ sắt vụn này…… Lý Tiểu Nhị có chút ghét bỏ, nghĩ đến yêu cầu “lên được mặt bàn” của chưởng quầy thì thấy còn kém xa quá. Nhưng vì không cần tiền nên hắn vẫn nhận lấy.

Cái đỉnh đồng loang lổ và đám đồ vật linh tinh kia được tống hết vàng bao vải, cọ vào nhau vang lên tiếng đinh đang. Lý Tiểu Nhị vác vái bao lên, thấy cũng không nặng lắm nên lập tức đi nhanh ra ngoài.

Nhưng vừa mới bước qua ngạch cửa của khách điếm Chưởng Đăng thì Lý Tiểu Nhị đột nhiên cảm giác được cái bao trong tay nặng trịch, giống như có một đứa nhóc choai choai ở đằng sau ôm lấy nó kéo xuống. Cả cái túi bị ném cái “Phanh” xuống đất..

Bình Luận (0)
Comment