Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 122

Làm bộ không tin gì hết nhưng kỳ thật hắn đều tin hết những lời nàng ta nói, cuối cùng còn không giúp nàng ta giải trận, sao có loại phàm nhân vô sỉ thế được?

Nhan Hảo hùng hùng hổ hổ một hồi lâu, lại nhẹ nhàng thở ra, hơi có chút tò mò mà nghiêng tai lắng nghe. Tống Lập Ngôn đã biết chân tướng thì sẽ thế nào? Một phàm nhân phải làm sao chấp nhận trên người mình có một bí mật trầm trọng như thế chứ?

Nhưng nàng ta mới vừa nghe xong được một tẹo thì đột nhiên cảm thấy trong tai chấn động, ngay sau đó không còn tiếng động gì nữa.

“……”

Tống Lập Ngôn thu lại bạch quang trong tay, lạnh nhạt mà nhìn phòng nơi Nhan Hảo đang bị nhốt sau đó xoay người phất áo trở về phòng. Sắc mặt hắn có chút trắng bệch, ngón tay cũng lạnh lẽo. Hắn ngồi ở mép giường một hồi lâu mới duỗi tay chạm vào cái đầu nhỏ tiểu hồ ly.

Lâu Tự Ngọc bị đông lạnh đến lỗ thẳng vẫy vẫy, ngồi dậy hóa thành hình người mà mờ mịt nhìn hắn hồi lâu mới trừng mắt kinh hô: “Đại nhân?”

“Ừ.” Hắn thấp giọng trả lời nàng, “Ngủ đủ rồi?”

Lâu Tự Ngọc cúi đầu nhìn chính mình lại nhìn hắn sau đó mặt già đỏ lên nói: “Cái này…… Nô gia không quấy nhiễu đại nhân chứ?”

Nếu là ngày thường Tống Lập Ngôn hừ lạnh một tiếng thì sẽ qua, căn bản sẽ không nói nhiều với nàng nhưng hôm nay hắn cẩn thận nhìn gương mặt trước mặt sau đó nghĩ nghĩ nói: “Tư thế ngủ của ngươi không ngoan, ngủ rồi còn vừa khóc vừa cười.”

Lâu Tự Ngọc xấu hổ mà giật giật khóe miệng, bò từ trên giường xuống, sửa lại váy áo hỗn độn sau đó cúi thấp đầu tính toán trộm trốn đi. Nhưng mới vừa nhón chân đi được một bước nàng đã nghe thấy hắn nói tiếp: “Nhưng giữa núi non có tiếng sáo, trong biển trúc có gió, đêm hè có ve, tất cả những cái đó không phải quấy rầy mà chỉ là thêm hai phần sinh động cho cho khung cảnh tĩnh mịch xung quanh.”

Bước chân Lâu Tự Ngọc dừng lại, nàng ngây người mà quay đầu. Thoạt nhìn Tống Lập Ngôn có chút không để ý, ngón tay thưởng thức huyết ngọc bên hông, toàn thân là hơi thở xa cách nhưng nàng nhìn thấy thì trái tim lại không hề biết cố gắng mà nhảy không ngừng. Nàng muốn cười nhưng lại sợ chính mình nghe lầm: “Ý đại nhân là nô gia không quấy nhiễu đại nhân sao?”

Nàng hỏi trắng ra như thế thì lập tức cảm thấy hắn sẽ không đáp lại nhưng ai biết được sau khi nói xong hắn lại đáp “Ừ” một tiếng.

Lâu Tự Ngọc há to miệng.

Nếu không phải mùi rượu là từ trên người nàng truyền tới thì nàng còn hoài nghi người hôm qua say rượu chính là hắn. Đã xảy ra chuyện gì thế, vì sao đột nhiên lại……

Cả người rùng mình, Lâu Tự Ngọc đột nhiên duỗi tay bắt lấy hắn, thần sắc ngưng trọng nói: “Nô gia cùng đại nhân cũng coi như có chút tình cảm, nếu đại nhân muốn đi làm đại sự gì thì mong ngài đừng gạt nô gia, cũng đừng cố tình trấn an, nô gia sẽ không làm hỏng chuyện của ngài.”

Tống Lập Ngôn nghiêng đầu liếc nàng một cái rồi gật đầu nói: “Đến hồn phách ngươi còn dám đút cho bản quan thì cũng sẽ không có lý do để hại bản quan.”

Lâu Tự Ngọc nhẹ nhàng thở ra sau đó nghi hoặc nói: “Vậy hôm nay đại nhân thế này là sao?”

“Bản quan có chút tò mò.” Hắn nắm tay nàng dắt đến chỗ đặt chậu rửa mặt, vắt khăn lau mặt cho nàng rồi đạm mạc nói, “Ở trong lòng Lâu chưởng quầy bản quan là người thế nào?”

Lâu Tự Ngọc ngẩn ra, theo bản năng đáp: “Đại nhân trảm yêu trừ ma, công tư phân minh, là người cực kỳ ghê gớm.”

Câu trả lời này hiển nhiên hắn không vừa lòng hắn, mày Tống Lập Ngôn nhíu lại, cái tay đang lau mặt cho nàng cũng mạnh hơn một chút.

Lâu Tự Ngọc chột dạ mà bổ sung: “Còn…… Còn ngọc thụ lâm phong, phong thần tuấn lãng?”

“Ngoài những cái này?” Hắn hỏi “Lâu chưởng quầy chẳng lẽ không phát hiện bản quan có gì không khác Tống Thanh Huyền sao? Tống Thanh Huyền trong miệng ngươi còn bỏ qua một đám chuột yêu còn lại, mà bản quan sẽ chém giết vô độ. Bất kể là Xà Yêu bên hồ Bích Ba đến Bạch Tiên vào trong thành luôn bị ta chém tận giết tuyệt, không để lại cho chúng chút đường sống nào. Mặc kệ là yêu quái tốt hay xấu, ở bất kỳ đâu bản quan cũng chỉ cho một con đường chết —— cho dù thế thì chưởng quầy vẫn cảm thấy bản quan tốt sao?”

“……” Nhận thấy cảm xúc hắn phập phồng hơi lợi hại, nàng chớp chớp mắt, duỗi đôi tay tiến lên chậm rãi ôm lấy hắn sau đó mềm mại mà vỗ vỗ lưng hắn.

Cái tay Tống Lập Ngôn cầm khăn run lên, trong mắt có hắc triều cuồn cuộn.

“Không tức giận có được hay không? Có chuyện gì ngài cứ chậm rãi nói với ta.” Nàng giống như đang dỗ tiểu hài tử mà dỗ hắn, “Nô gia là yêu, tự nhiên sẽ không vì đại nhân giết yêu vô tội mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi.”

“Vậy ngươi nói thích, là thích cái gì?” Hắn rũ mắt, tiếng nói có chút khàn khàn, “Thích khuôn mặt của ta giống với người khác, hay thích bộ dáng của ta trong tưởng tượng của ngươi?”

Trong một nháy mắt Lâu Tự Ngọc rõ ràng mà nhận ra người này đã biết cái gì rồi. Nhưng hắn không nói thẳng thì nàng cũng không thể hỏi, vì thế nàng buồn rầu nghĩ lại năm đó người kia trấn an mình thế nào. Nàng ôn nhu mà vỗ hắn, chân thành nói:

“Lúc mới gặp đại nhân, nô gia tưởng cố nhân trở về, nhưng sau đó nô gia phát hiện đại nhân cùng cố nhân khác nhau. Cố nhân từ trước tới nay thanh lãnh như tuyết, còn đại nhân giống như gà say rượu của tửu lâu cuối phố, sắc hương vị đều đầy đủ.”

Một lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp của Tống Lập Ngôn bị sự so sánh của nàng làm cho nghẹn hết cả lại. Hắn trầm mặc thật lâu mới hỏi: “Ngươi muốn ăn ta?”

“…… Nô gia không có ý tứ này.”

“Lời này là muốn nói cố nhân như tuyết trên trời, đại nhân mới là người giữa nhân gian.” Sóng mắt nàng xoay chuyển, sau đó nnagf lui ra phía sau nửa bước, ngửa đầu nhìn hắn cười hết sức kiều diễm nói: “Mà nô gia thích người giữa nhân gian.”

Giống như có tiếng chuông bạc vang lên thanh thúy dưới mái hiên ướt mưa, một giọt nước nhỏ xuống mặt hồ tĩnh lặng gợn vài vòng sóng khiến đầu quả tim người ta run lên. Tống Lập Ngôn nhấp môi nhìn nàng, muốn nhíu mày cũng không nhíu được, những rối loại cắt không đứt gỡ càng rối trong lòng vì một lời này mà đều biến thành một suối nước, thống khoái chảy xuôi.

“Nếu……” Hắn cố ý xụ mặt hỏi, “Nếu ngày nọ, bản quan muốn cùng ngươi đối đầu thì ngươi còn thích ta không?”

“Thích.” Nàng chắc chắn mà trả lời, “Nếu trên chiến trường gặp nhau, đại nhân không cần nể mặt. Nhân yêu thù đồ, vì lập trường mà chiến đấu thì không cần thoái nhượng.” Nói xong câu này, Lâu Tự Ngọc vẫn nhăn chóp mũi bổ sung: “Nhưng nếu có thể, nô gia không muốn cùng đại nhân đánh nhau đâu.”

Tống Lập Ngôn hừ nhẹ, lệ khí quanh người rốt cuộc cũng đã tan. Hắn dắt tay nàng đi đến chỗ bàn ăn sáng, sau đó nhìn nàng ăn ngấu nghiến.

“Đại nhân còn có cái gì muốn nói sao?” Lâu Tự Ngọc vừa nhét tô bánh vào miệng vừa hỏi.

Giống như đã hiểu rõ tâm sự trong lòng, thoạt nhìn hắn nhẹ nhàng không ít: “Cái khác không quan trọng, trước mắt ta muốn hỏi chưởng quầy xem viên nội đan nào của Yêu Vương là dễ hủy nhất?”

“…… Khụ!”

Lâu Tự Ngọc chấn kinh quá độ nên tô bánh nghẹn hết ở cổ. Nàng liều mạng vỗ ngực, cầm lấy chén trà bên cạnh uống mấy ngụm mới hết nghẹn. Sau một lúc lâu nàng mới thở dược, lông mi run lên không dám tin tưởng mà nhìn hắn.

Người lúc trước còn muốn đưa nội đan về kinh đô sao đột nhiên lại hỏi cái này? Huống hồ, chuyện đại sự bực này tất nhiên là quan trọng hơn cái gì thích hay không thích, sao hắn lại có thể đặt ở phía sau mới hỏi thế này?

“Ta chỉ tùy tiện hỏi hỏi.” Hắn nói.

Lâu Tự Ngọc muốn rơi lệ, nàng cảm thấy vấn đề này không hề tùy tiện chút nào. Nó quan trọng đến nỗi đủ để nàng ngồi nghiêm chỉnh, sửa lại vạt áo và cổ tay áo, sau đó nghiêm túc mở miệng hỏi:

“Ngài đã làm gì?”

Bình Luận (0)
Comment