Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 145

Cánh Gà cảm thấy việc này nói ra thật mất mặt nhưng hắn lại không thích nói dối vì thế hắn trầm mặt buồn rầu một hồi lâu cuối cùng vẫn lẩm bẩm nói: “Đêm qua gặp phải hắn, cùng hắn giao thủ mấy hiệp, sau đó…… Vết thương của ta tốt hơn rồi.”

Sao lại có kẻ không biết xấu hổ như Tống Lập Ngôn thế chứ? Người kia không nói một câu đã ra tay, còn hắn thì tưởng người này tới đoạt nội đan, ai biết hắn lại dùng khí hóa giải nội thương của hắn. Lúc ấy hắn tức giận đến đỏ mặt, nắm chặt tay rống lên: “Ai thèm ngươi chữa thương!”

Tống Lập Ngôn thong thả ung dung thu ống tay áo, trong tay lúc này đã cầm mảnh ống tay áo Lâu tỷ tỷ dùng để lau máu cho hắn. Người kia nhìn hắn hờ hững nói: “Đồ của nàng tốt nhất là ngươi đừng lấy, mặc kệ là cái này hoặc là vết thương trên người.”

Cánh Gà không rõ ý hắn nhưng nghe thấy địch ý trong giọng nói của hắn khiến thiếu niên nhe răng trợn mắt muốn nhào lên cướp đồ về. Nhưng Tống Lập Ngôn không hề có ý muốn đánh nhau với hắn mà đã xoay người biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu. Cũng không biết có phải ảo giác của hắn không nhưng Cánh Gà cảm thấy người này còn mạnh hơn không ít so với lúc mới gặp. Nếu ban đầu hắn đã chẳng thể đánh thắng người này thì hiện tại càng không phải đối thủ của hắn.

Lâu Tự Ngọc đánh giá Cánh Gà, thấy cả con người…… Không, cả con yêu quái hắn đều uể oải. Nàng nhịn không được vỗ vỗ vai hắn nói: “Vết thương khỏi rồi thì tốt, sao lại buồn? Trước mắt đại chiến sắp tới, ngươi có thể khôi phục chút yêu lực cũng có thể giúp bảo vệ sinh mệnh tốt hơn.”

Nói đến bảo vệ sinh mệnh, Cánh Gà ngước mắt nhìn nàng, do dự nói: “Mới vừa rồi trưởng lão trong tộc nói cho ta trên chủ phong của Kỳ Đấu Sơn có phong ấn Xi Vưu. Chỉ cần Yêu Vương của 5 yêu tộc tề tựu thì Yêu Thần sẽ phá phong ấn xuất thế —— nói cách khác, trận chiến lúc trước chúng ta có thể không cần đánh, Bùi Hiến Phú muốn nội đan nhưng không nhất thiết là nội đan đã rời khỏi thân thể.”

Chỉ cần hắn chịu gật đầu, Bùi Hiến Phú chẳng những sẽ không giết hắn mà còn cung kính đối với hắn nên chuyện bảo mệnh này là hoàn toàn không có vấn đề.

Sắc mặt Lâu Tự Ngọc biến đổi, bàn tay đặt trên vai hắn cũng trầm xuống. Cánh Gà chợt cảm giác được áp lực, tuy chỉ có một chớp mắt nhưng hắn hiểu ý của Lâu tỷ tỷ nên gấp gáp nói: “Ta chưa đồng ý với hắn, chỉ là có trưởng lão trong tộc khuyên ta như thế, cũng là một cách bảo toàn tính mạng tộc nhân và bản thân.”

Hắn nói không sai, chỉ cần người nắm giữ nội đan gật đầu thì một hồi đại chiến có thể hóa thành vô hình. Nhưng theo đó chính là Yêu Thần phá phong ấn mà ra, thiên hạ chúng sinh sẽ không được yên, chiến hỏa vẫn sẽ cuốn mọi người vào. Chẳng qua khi đó yêu tộc sẽ chiếm thế thượng phong. Lâu Tự Ngọc hít sâu một hơi rồi hỏi hắn: “Ngươi thích nhân gian phải không?”

Cánh Gà nghĩ nghĩ, sau đó nuốt nước miếng nói: “Thích.” Đặc biệt hắn rất thích gà say rượu.

“Nếu thích thì ngàn vạn đừng đồng ý.” Lâu Tự Ngọc nghiêm mặt nói, “Xi Vưu là đại yêu quái không biết thương hại người khác. Hắn bị phong ấn nhiều năm như thế, một khi ra được thì nhất định sẽ hủy thiên diệt địa, đến lúc đó nhân gian không còn nữa, Yêu giới cũng chưa chắc có thể yên bình.”

Cánh Gà cái hiểu cái không gật gật đầu: “Ta nghe tỷ tỷ.”

Tâm tình của Lâu Tự Ngọc trở nên phức tạp. Nàng biết Cánh Gà nguyện ý tin tưởng nàng nhưng vài lời nhẹ nhàng thế này khi đứng trước sống chết chưa chắc đã có giá trị.

“Chủ tử!” Lúc này đột nhiên có tiếng hồn âm truyền đến từ xa xôi, nếu không phải nàng đang ngưng thần suy nghĩ thì tiếng động cực nhỏ này có lẽ sẽ bị bỏ qua. Lâu Tự Ngọc vội vàng đáp lời, đẩy Cánh Gà cho một trưởng lão của Bạch Tiên gia sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ Lâm Lê Hoa.

“Em đang ở đâu?”

“Bờ sông ở phía Tây Bắc, cách tầm nửa dặm, có…… Có một cây đa.”

Lâu Tự Ngọc nghĩ nghĩ, hóa ra kim đồng chạy như bay. Xa xa đã thấy cây đa kia nàng nhào qua kéo Lâm Lê Hoa đang bị chôn nửa người trong sông lên. Thoạt nhìn Lâm Lê Hoa cực kỳ suy yếu, cả người luôn căng thẳng cho đến khi nhìn thấy nàng thì mới thả lỏng, hóa thành nguyên hình, lông ướt sũng cọ quanh chân nàng.

“Sao lại thế này?” Lâu Tự Ngọc xem xét mạch đập của nàng ta nói, “Đánh nhau với người ta ư?”

Ánh mắt Lâm Lê Hoa trốn tránh mà rũ lỗ tai sau đó mới lắp bắp nói: “Gặp phải mấy người của Thượng Thanh Tư rất khó đối phó.”

Thượng Thanh Tư? Lâu Tự Ngọc khó hiểu: “Không phải ta bảo em về Hồ tộc sao?”

Lâm Lê Hoa ấp úng một lúc lâu, thấy ánh mắt chủ tử nhà mình càng ngày càng sắc bén thì không chịu được nữa mà đỏ mắt khóc ra tiếng: “Em không cố ý, em không biết có người đi theo. Em theo lời ngài nói đi về hồ phủ nhưng ai ngờ lại có nhiều người của Thượng Thanh Tư đi theo như thế. Bọn họ một phen đốt nửa hồ phủ khiến tộc nhân tức giận đến hỏng rồi. Hai bên đánh nhau một hồi, nhưng ngài cũng biết tộc chúng ta luôn như rắn mất đầu, đánh lâu rồi thì khó tránh khỏi có tổn hại.”

Gân trên trán Lâu Tự Ngọc nhảy dựng, nàng càng siết chặt tay hơn hỏi: “Người của Thượng Thanh Tư không phải đều ở chân núi sao, thế nào lại tới hồ phủ?”

“Em cũng không rõ lắm, nhìn bọn họ rất lạ mặt.” Lê Hoa nói, bốn chân lại run lên.

Tình huống không tốt lắm, Lâu Tự Ngọc cũng lo lắng đầy cõi lòng nhưng nhìn bộ dáng này của nàng ta thì nàng vẫn duỗi tay đỡ nàng ta một phen, oán trách nói: “Tốt xấu gì cũng theo ta nhiều năm như vậy, việc đời gì em chưa thấy qua, sao lại bị người của Thượng Thanh Tư dọa thành như vậy?”

Lâm Lê Hoa nuốt nước miếng, dùng sức lắc đầu: “Em không phải sợ hãi Thượng Thanh Tư, em là sợ……”

Nàng ta còn chưa dứt lời Lâu Tự Ngọc đã nhận ra phía sau có một cỗ lực lượng xông thẳng đến. Nàng bế tiểu hồ ly lăn sang bên cạnh sau đó nhanh chóng xoay người hóa ra một thanh gậy xiên cá, bọc kim quang đâm về phía người tới. Tiếng va chạm bén nhọn vang lên, người tới hừ lạnh một tiếng rồi lui về phía sau vài bước, trên mái tóc hoa râm là một đôi mắt màu đỏ, cực kỳ cái giận mà nhìn về phía nàng.

Bàn tay cầm xiên cá của nàng run lên, Lâu Tự Ngọc thu hồi tư thế, tức giận mà bĩu môi sau đó phất tay đánh tan xiên cá. Lúc nàng nàng mới ngẩng đầu nhìn trời nói: “Ta thấy trời cũng không mưa màu đỏ, sao đến lão nhân gia ngài cũng tới rồi?”

Ngô Tới Tửu, trưởng lão của hồ tộc, tuổi còn lớn hơn Lâu Tự Ngọc nhiều, yêu lực cũng không cạn nhưng làm người khắc nghiệt. Nếu không phải những người khác trong tộc khuyên can thì mấy trăm năm trước người này đã đập chết nàng ở dưới bảng hiệu của hồ phủ.

Cả đời ông ta đều nhọc lòng vì hồ tộc, nhọc lòng đến mức rõ ràng ông ta là con chồn đen thế mà lông trên đầu càng ngày càng trắng. Vì thế ông ta vừa phải lo lắng làm thế nào giết được Lâu Tự Ngọc vừa phải lo tìm cách nhuộm lông thành màu đen. Mực nước, nhựa cây ông ta đều thử cả rồi nhưng kết quả thoạt nhìn cũng không quá như ý.

Vì thế Lâu Tự Ngọc tốt bụng nhắc nhở ông ta: “Phù Ngọc huyện mới có một sư phụ về hóa trang tới, ở trong Thiên Thu Lâu. Có lẽ người đó có thể dọn dẹp đống lông màu trắng của ông đó, có muốn thử không?”

Một đạo hàn quang xẹt qua tai nàng, đột nhiên đánh vào cây đa phía sau. Cây đa phải hai người mới ôm được lúc này rắc một tiếng bị đánh thành hai đoạn cứ thế ngã thẳng xuống, nước đọng ào ào rơi đầy người nàng.

Ngô Tới Tửu lạnh lùng nói: “Ong mật bị chọc tổ còn biết đốt người, lão Hồ Vương sinh ra cái thứ gì mà lại chỉ rước lấy họa lại còn không biết xấu hổ ở đây vui đùa.”

Bình Luận (0)
Comment